Giữa những cơn sóng lòng cô, Lâm Tiễn không kìm được ham muốn trào dâng trong lồng ngực, vươn tay đỡ cằm Tiêu Uyển Thanh, dùng đầu ngón tay vuốt ve má nàng. Cô đến gần Tiểu Uyển Thanh, áp trán vào trán nàng, hơi thở đan xen vào nhau, si ngốc mà nỉ non khẩn cầu: "Dì Tiêu, con rất muốn hôn dì."
Sắc đỏ lập tức lấp đầy khuôn mặt trắng bệch của Tiêu Uyển Thanh. Đôi mắt ướt át khẽ động, nàng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, ngữ khí mềm mại, khéo léo kiềm chế: "Tiễn Tiễn, có một số việc... con vẫn còn nhỏ..."
Lâm Tiễn nâng trán của mình lên, rời khỏi Tiêu Uyển Thanh một chút. Cô nhìn chăm chú vào đôi mắt mê hoặc của Tiêu Uyển Thanh, nhíu mày nghiêm túc hỏi lại: "Con không còn nhỏ nữa, dì Tiêu. Ở một số quốc gia, ở tuổi con đã có thể kết hôn. Ông bà con cũng kết hôn ở tuổi này."
Tiêu Uyển Thanh sửng sốt một chút, có chút tự tin nói: "Tiễn Tiễn, kia không giống nhau."
Lâm Tiễn kiêu ngạo hỏi: "Vậy có gì khác nhau? Thời đại này ở tuổi này lập gia đình hơi sớm, nhưng yêu đương lại không nên quá phận sao?"
Tiêu Uyển Thanh nhất thời nghẹn lời.
Nàng không biết phải nói thế nào với Lâm Tiễn, nếu cô yêu người bạn cùng trang lứa thì tuổi này quả thực không còn quá nhỏ. Nhưng, Lâm Tiễn thực sự quá nhỏ so với nàng. Nàng không phải không nghĩ tới, cũng không phải không muốn tiếp xúc thân mật với Lâm Tiễn, nhưng nàng vẫn không thể hoàn toàn vượt qua rào cản trong lòng, hoàn toàn không bỏ qua từng câu âm thanh trong lòng "Mày đây là không biết xấu hổ".
Cô cho rằng một nụ hôn cũng không có gì quá phận, bản thân cũng không dám để cô hôn. Trong mắt nàng có thủy quang dao động, nhẹ nhàng cầu xin Lâm Tiễn, "Tiễn Tiễn, cho dì thêm chút thời gian."
Lâm Tiễn nhìn thấy tia bất lực trong đôi mắt của Tiêu Uyển Thanh, đáy lòng cô dâng lên một cỗ đau đớn. Cô không khỏi mềm lòng, hứa với nàng: "Được, con sẽ đợi dì." Để không khí bớt căng thẳng, cô còn giả vờ thoải mái nói đùa: "Hiện tại con vẫn còn bị cảm, không thể lây cho dì được".
Nữ hài nhường nhịn cùng săn sóc khiến Tiêu Uyển Thanh cảm động lại khổ sở. Nàng không nhịn được ngẩng đầu lên, hôn lên vầng trán mịn màng của Lâm Tiễn, sau đó cố định nhìn cô, ấm áp nói: "Tiễn Tiễn, dì có chuyện muốn nói với con."
Lâm Tiễn cảm nhận được tình yêu thương cùng quý trọng của Tiêu Uyển Thanh dành cho cô, trái tim cô dịu lại, lông mày giãn ra, đôi mắt cong lên: "Được." Sau đó, cô kéo Tiêu Uyển Thanh lên, lại ngồi cạnh cô, nghiêng người một chút, trịnh trọng chờ nàng nói.
Tiêu Uyển Thanh bất giác nắm năm ngón tay, hít một hơi. Khi ở trong bệnh viện, nhìn khuôn mặt say ngủ của Lâm Tiễn, đáy lòng nàng quặn thắt không biết bao nhiêu lần, nàng hạ quyết tâm nói với Lâm Tiễn: "Tiễn Tiễn, dì hứa với con dì sẽ không đi, cũng sẽ không trốn tránh. Nhưng con cũng hứa với dì một vài điều kiện, được không? "
Nghe những lời đó Lâm Tiễn cau mày, nhạy cảm cảm thấy lời của Tiêu Uyển Thanh có chút khác với suy nghĩ của mình. Cô nắm lấy nửa bàn tay đang nắm chặt của Tiêu Uyển Thanh, hôn nhẹ lên mu bàn tay nàng, sau đó đặt lên trái tim mình, nhìn nàng với đôi mắt như thiêu đốt, hỏi: "Con trước đáp ứng dì mấy điều kiện đó. Nhưng con có thể hỏi dì một câu trước được không? "
Tiêu Uyển Thanh chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: "Được."
"Dì đồng ý làm bạn gái của con không?" Giọng cô bất giác run lên, hồi hộp lo lắng, điều đó là hiển nhiên.
Khi Tiêu Uyển Thanh nghe thấy hai chữ "bạn gái", lòng nàng vừa khô nóng vừa xấu hổ, mặt đỏ bừng đến tận gốc tai. Nàng cắn môi, nheo mắt hỏi Lâm Tiễn, "Nếu dì không đồng ý thì sao?"
Tim Lâm Tiễn nhói đau, ánh sáng trong mắt cô mờ đi trong giây lát. Nhưng một lúc sau, cô nắm lấy bàn tay đang ôm trong lòng của Tiêu Uyển Thanh, nhếch khóe môi lộ ra ý cười, cất giọng kiên định nói: "Vậy thì con sẽ tiếp tục theo đuổi dì cho đến khi dì đồng ý, hoặc là nếu dì không thích con."
Nhịp tim của Tiêu Uyển Thanh giống như lên xuống theo nhịp tim mà tay nàng đang cảm nhận được, đập rất nhanh. Dòng máu tăng tốc mang theo hơi nóng khắp người. Nàng nhìn chằm chằm nụ cười miễn cưỡng cùng vẻ ngoài kiên trì của cô, cuối cùng, nàng từ bỏ đấu tranh nói: "Dì đồng ý."
Trái tim đang rũ xuống của Lâm Tiễn đột nhiên hồi sinh. Cô kích động "A" một tiếng, vươn tay ôm lấy thân hình mảnh mai của Tiêu Uyển Thanh, giống như một chú cún con vô cùng vui mừng mà vẫy đuôi điên cuồng, khuôn mặt nhỏ nhắn đang dụi dụi vào vai nàng, vừa khóc vừa cười, nghẹn ngào nói: "Dì Tiêu, sao dì lại xấu xa như vậy? Đột nhiên khiến người ta cảm thấy khổ sở, bất quá lại khiến người ta vui vẻ như vậy."
Tiêu Uyển Thanh bả vai ẩm ướt, tim nàng cũng ướt theo. Nàng nghe Lâm Tiễn buộc tội, trong lòng mềm nhũn, khóe môi không khỏi có một vòng cung nông cạn. Nàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đang chôn ở trên vai, nhẹ nhàng lau nước mắt, nhéo cái mũi đỏ ửng, trìu mến nói: "Tiểu hài tử lại dám nói dì xấu xa."
Lâm Tiễn không chịu được dời mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp của Tiêu Uyển Thanh. Trong chốc lát, cô lẩm bẩm, nhưng không dám đáp lại.
Thấy cô đã bình tĩnh trở lại, Tiêu Uyển Thanh quay lại chủ đề ban đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tiễn Tiễn, dì hy vọng con có thể hứa với dì ba điều kiện."
"Dì nói đi."
"Đầu tiên, dì hy vọng con có thể giữ bí mật mối quan hệ của chúng ta với những người khác, đặc biệt là... đặc biệt là gia đình con." Nàng nghĩ đến Lâm Mẹ, Lâm ba, còn có ông bà nội ngoại của Lâm Tiễn, cảm thấy có lỗi nặng nề. Cảm giác ghét bỏ bản thân đột nhiên đè nén khiến nàng có chút khó thở. Kể từ khi phóng túng đáp lại Lâm Tiễn, nàng đều giấu kín không dám nghĩ sâu. Nàng không biết từ giờ mình nên dùng bộ mặt gì để đối mặt. Nàng giống như một tên trộm đê hèn đã cướp đi bảo vật vô giá của người khác, còn tham lam hi vọng sau này đối phương sẽ chậm một chút phát hiện ra.
Lâm Tiễn luôn biết Tiêu Uyển Thanh phải có mối quan tâm về gia đình cô, hiểu nàng phải sợ hãi khi cho họ biết mối quan hệ của hai người. Cho nên, không có nhiều ý kiến
phản đối việc nàng yêu cầu hiện tại giữ bí mật với người nhà. Nhưng cô vẫn không khỏi nhắc nhở: "Sau này họ cũng sẽ biết. Con sẽ thuyết phục họ." Cô sẽ cùng nàng bước đi cả đời, sớm muộn gì cũng sẽ nói với ba mẹ để họ chúc phúc cùng chấp nhận.
Tiêu Uyển Thanh thì thào: "Nhưng không phải bây giờ."
Lâm Tiễn chú ý tới tia tránh né của nàng, không muốn kẹt ở đây, thở dài, bỏ qua đề tài: "Con cảm thấy Mãn Mãn cùng Chi Cẩn giống như đã đoán được quan hệ của chúng ta, con có thể không giữ bí mật với họ được không?"
Khi còn trẻ, khi yêu trong lòng luôn ngọt ngào cùng vui sướng. Hận không thể chia sẻ với cả thế giới. Bản thân Tiêu Uyển Thanh cũng từng có thời điểm đó. Nàng biết nàng yêu cầu Lâm Tiễn không được nói với người khác, việc đó là quá tàn nhẫn cùng đòi hỏi ở cô. Nàng chỉ là sợ Lâm Tiễn quá đơn thuần cùng dũng cảm sẽ bị tổn thương. Nàng sợ công khai mối tình cùng định hướng tình yêu sớm sẽ để Lâm Tiễn chịu những ác ý cùng tổn thương vô cớ. Lâm Tiễn chưa từng trải qua điều đó, cho nên cô không hiểu, Tiêu Uyển Thanh không muốn cô phải trải qua những ủy khuất cùng uất ức mà nàng đã phải chịu đựng.
Tiêu Uyển Thanh nghĩ, Lâm Tiễn vẫn còn nhỏ cho nên không thể chịu đựng được. Lẽ ra cô phải luôn lạc quan dũng cảm như chưa từng gặp mình. Cô không nên phải trả một cái giá quá lớn cho niềm vui ngắn ngủi này, cho sự bồng bột không biết sẽ kéo dài được bao lâu.
"Họ không quan trọng." Nhưng nàng không ngại bất cứ ai có thể tin cậy được.
Lâm Tiễn gật đầu, cho thấy cô đã hiểu. Cô chỉ coi Tiêu Uyển Thanh cùng cô vừa mới bắt đầu, trong lòng vẫn còn nhiều lo lắng chưa thể buông bỏ. Cô tự an ủi mình, giống như Tiêu Uyển Thanh nói cho nàng một thời gian, sau này sẽ từ từ tranh thủ. Bây giờ, nắm chặt tay nàng, không để nàng chạy thoát.
Tiêu Uyển Thanh tiếp tục nói, "Điều kiện thứ hai là, Tiễn Tiễn, con hãy là chính mình, làm những gì con muốn làm và đi con đường mà con muốn đi. Đừng để dì ảnh hưởng đến con." Câu sau cực kỳ nghiêm túc.
"Ở bên dì là điều con muốn làm, cũng là con đường con muốn đi." Cô gái nhỏ thẳng thắn phản bác.
Tiêu Uyển Thanh biết Lâm Tiễn vẫn không hiểu, nhưng không sao, cô chỉ cần nhớ. Nàng chạm vào mái tóc của nàng, tiếp tục: "Thứ ba là..."
Nàng nghiến răng, hít một hơi thật sâu, khó khăn nói: "Tiễn Tiễn." Nàng nói hết sức nghiêm túc, trong mắt có chút khổ sở mà Lâm Tiễn không thể hiểu được, cầu xin cô: "Một ngày nào đó, con muốn đi thì hãy hào phóng nói với dì. Nhưng, xin đừng nói với dì nhưng lời giống như con hối hận, được không?"
Nàng biết chính mình có tội, chính mình không biết xấu hổ, nàng sẵn sàng bị lương tâm chỉ trích lên án vì Lâm Tiễn. Nhưng nàng sợ mình không thể chịu đựng được một mình, không thể chịu đựng được sau này nhiệt tình của Lâm Tiễn nguội lạnh lại nói những lời oán hận cùng chỉ trích nàng.
Đó là tru tâm.
Nàng có khả năng sẽ chết đi.
Đôi lông mày căng ra của Lâm Tiễn chợt cau lại, trong mắt hiện lên vẻ đau khổ không nói nên lời, cô ngây ngốc nói: "Dì không tin con?"
"Dì Tiêu, sẽ không có ngày đó, sẽ không bao giờ." Giọng cô trong trẻo động lòng người.
Tiêu Uyển Thanh chỉ nhìn cô, im lặng nở nụ cười chua xót. Trong đôi mắt sâu thẳm hằn lên nỗi khổ sở cùng những thăng trầm của cuộc sống: "Tiễn Tiễn, tất cả những người yêu nhau trên thế giới này. Từ lúc mới bắt đầu, họ đã nghĩ họ có thể sống bên nhau mãi mãi." Nàng nhìn khoảng không phía sau Lâm Tiễn giống như nhìn thấy quá khứ ngây thơ của mình.
"Con cùng người đó khác nhau, chúng ta cùng người đó khác nhau!" Lâm Tiễn cao giọng phản bác lại.
Không cần biết cô đang đề cập đến ai. Mọi người trên thế giới này có lẽ luôn nghĩ họ khác nhau, đúng không? Nỗi đau thoáng qua trong mắt Tiêu Uyển Thanh. Nhưng rốt cuộc nhìn sắc mặt xanh mét của Lâm Tiễn, nàng không đành lòng nói gì. Nàng mỉm cười miễn cưỡng an ủi cô: "Tiễn Tiễn, đừng suy nghĩ nhiều. Con chỉ cần đồng ý và nhớ những gì hiện tại dì đang nói thôi, được không?"
Lâm Tiễn nhìn Tiêu Uyển Thanh đau thương. Trong ngực cô đau lòng cùng ủy khuất, còn có chút tức giận. Cô phẫn hận, phẫn hận tại sao mình sinh ra muộn như vậy, tại sao bây giờ cô cùng Tiêu Uyển Thanh mới ở bên nhau, tại sao, tại sao lại để cho người không biết trân quý lấy hết dũng khí của Tiêu Uyển Thanh.
Nhưng ổn cả thôi, không có việc gì. Tiêu a di, hãy để con chứng minh tất cả những gì dì đã từng vì tình yêu mà dũng cảm. Tất cả việc vì tình mà phấn đấu quên mình đều là đúng.
Hãy để con nói với dì rằng dì đã đúng.
Chỉ là dì đã không gặp đúng người.
Dì chỉ là không gặp được con.
Cô vươn tay qua vai Tiêu Uyển Thanh, ôm chặt lấy nàng, áp tai, nhỏ giọng xin lỗi: "Thực xin lỗi, con đến muộn đã để dì phải chịu đựng nhiều như vậy." Ngữ khí của cô rất khổ sở.
Trái tim của Tiêu Uyển Thanh run lên, không biết vì lý do gì ủy khuất mà mũi mua xót, đỏ hốc mắt.
"Con biết hiện tại con có nói cái gì cũng không thể chân chính xua tan nỗi bất an trong lòng dì. Hành động luôn thuyết phục hơn lời nói. Dì Tiêu, hãy để thời gian chứng minh tấm lòng của con. Cảm ơn dì đã cho con cơ hội." Từng câu từng chữ dừng ở đôi tai của Tiêu Uyển Thanh, khắc sâu vào trái tim nàng.
Nàng ôm Lâm Tiễn lại, tựa vào vai cô
Trong giây lát, nàng cảm thấy bàng hoàng, giống như trong vòng tay mỏng manh của cô, nàng đã tìm thấy cảm giác an toàn thân thuộc mà nàng đã thiếu từ lâu.
Trên đời này, có một người muốn đặt nàng lên đầu quả tim mà che chở.
Có một người rất cần nàng, không thể sống thiếu nàng.
Có một người yêu nàng, nhiệt liệt yêu nàng.
Người này tình cờ là người trong lòng nàng.
Khóe mắt Tiểu Uyển Thanh bất giác rơi lệ.
Trong khi đang xúc động, Tiêu Uyển Thanh đột nhiên nhận thấy một nụ hôn ấm áp rơi xuống má nàng. Sau đó, một chiếc lưỡi mềm ấm nóng liếm lên má. Nàng nghe thấy Lâm Tiễn lầm bầm nói: "Con vẫn muốn hôn dì. Con trước thu một chút phúc lợi, được không?"
Tiêu Uyển Thanh bị cô liếm trái tim bất giác run lên, toàn thân cảm thấy một chút mềm mại. Nàng sợ Lâm Tiễn phát hiện ra mình khác thường, nên nhẹ nhàng từ chối, giọng mũi dịu dàng, nói: "Con là cún con à?"
Đôi mắt to tròn của Lâm Tiễn nở nụ cười giảo hoạt. Cô nghĩ đến chuyện khi còn nhỏ hai người đã từng nói qua, nghiêm túc nói: "Ân, con là cún con, con muốn làm cún con của dì Tiêu suốt đời. Như vậy, dì sẽ không quên cưới con."