Đập vào mắt của những người đi từ xa đến thành phố A chính là không gian xám xịt, mù mịt với sương mù và khói bụi lượn lờ mãi không tan.
Bầu không khí trong lành nay lại bị ô nhiễm nặng nề do khói bụi bay lên từ những chiếc xe đâm vào nhau.
Các công trình xung quanh đều bị phá hủy nặng nề.
Các kính thủy tinh trên các tòa nhà đều có những vết máu khô hình bàn tay in lại.
Gạch đá bị vỡ ra từ các ngôi nhà xung quanh nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Khắp nơi trong thành phố đều có những vết máu đã đọng lại từ lâu tạo nên một cảnh tượng kinh hoàng.
Dù đây từng là một trong những thành phố lớn nhất trước đây, nhưng giờ lại không khác gì thì thành phố bị bỏ hoang hơn mười năm.
Thành phố phồn hoa kia giờ đây cũng như bao thành phố khác, không hề cảm nhận được chút sự sống của con người.
Nhưng cũng có một điểm khác lạ khiến cho người ta phải chú ý, rằng nơi đây cũng không nhìn thấy bóng dáng của bất kỳ tang thi nào.
Với một thành phố vô cùng đông đúc khi xưa thì số lượng tang thi phải nhiều vô kể, nhưng giờ đây lại không được bao nhiêu khiến cho đoàn người không khỏi nơm nớp, lo sợ.
Đoàn người có tổng cộng chín người, phần lớn là những người bình thường không có dị năng.
Chỉ có ba dị năng giả, một dị năng giả cấp hai là Quách Hùng và hai dị năng giả cấp một khác.
Họ đã vượt qua ranh giới giữa sống và chết nhiều lần mới có thể đi đến được thành phố A này.
Chỉ cần đi đến thành phố S, nơi cách thành phố A không xa này, họ sẽ không cần phải luôn lo lắng và hoảng sợ như vậy nữa.
Bây giờ có thể tất cả mọi người đều đang hướng đến thành phố S, thành phố quân sự do các chiến sĩ bộ đội đứng đầu, là nơi đầu tiên con người có thể đứng vững trước sự tấn công của đại dịch này.
Thành phố S có một lượng lớn súng ống có thể tiêu diệt tang thi.
Không chỉ vậy, thành phố này còn tập hợp vô số dị năng giả mạnh mẽ để bảo vệ được người dân trong thành.
Họ đang bắt đầu kế hoạch mở rộng căn cứ, lấy lại những thành phố khác.
Đồng thời họ cũng không lơi lỏng mà gia tăng lực lượng bảo vệ cho cứ điểm chính bằng cách xây lên những hàng rào chắn mạnh mẽ và cho các dị năng giả thay nhau canh gác để bảo vệ cho người dân trong thành.
Người dân trong thành được trao cho các nhiệm vụ trồng trọt rau củ và nuôi các động vật nhỏ lấy được từ các cuộc du hành xa của các đội dị năng giả.
Nhờ vậy mà lương thực mỗi ngày đều được đảm bảo, người dân không lo chết đói.
Đoàn người này cũng đang hướng đến thành phố S.
Vốn dĩ họ là cư dân của thành phố H, nhưng giờ đây vì sinh tồn nên họ bắt buộc phải đi đến những nơi khác.
Ban đầu họ đi không mục đích, đi trong vô vọng, chỉ mong sống được ngày nào hay ngày nấy.
Nhưng họ bỗng tìm thấy một tia hy vọng, đấy là thành phố S nơi con người có thể sinh sống.
Một tuần sau khi đại dịch bắt đầu, mỗi người trong đoàn đều ở vì đi kiếm ăn mà gặp được nhau.
Họ đi khắp nơi để kiếm đồ ăn, nhưng lượng đồ ăn ấy còn không đủ để ăn qua ngày.
Vậy mà mỗi lần kiếm ăn, người trong đoàn đều không tránh khỏi những hoàn cảnh thập tử nhất sinh.
Đoàn người không khỏi tuyệt vọng, không biết họ có thể duy trì được bao lâu nữa khi thành phố H đang ngày càng nguy hiểm hơn.
Ngay lúc ấy, họ lại thấy được một tia hy vọng.
Vương Từ, là một trạch nam, người luôn luôn ở trong nhà và ôm khư khư chiếc điện thoại, cũng vì muốn được tiếp tục sống mà không thể không bước ra khỏi nhà.
Đoàn người gặp được Vương Từ khi hắn đang bị tang thi tấn công, Quách Hùng đã cứu hắn từ trong vòng vây của tang thi.
Rồi hắn gia nhập vào đoàn người, tiếp tục việc tìm kiếm đồ ăn mỗi ngày.
Từ khi gia nhập đoàn, Vương Từ cũng không giúp ích được gì, cũng không hay giao tiếp với mọi người mà chỉ thui thủi mở điện thoại và sạc mỗi khi có ánh sáng mặt trời nhờ sạc dư phòng bằng năng lượng mặt trời trên tay.
Với thời đại không có internet như hiện nay thì Vương Từ chỉ đành ngồi bắt sóng radio mỗi ngày với hy vọng có tin tức mới.
Sau bao lần chỉ nghe được âm thanh “rè rè” khiến hắn định từ bỏ, thì bỗng nghe được âm thanh tập hợp tại thành phố S.
Vương Từ chạy vội đi, mang cho mọi người nghe chung, đó cứ như sự cứu rỗi đối với mọi người sắp chết lặng nơi đây.
Với tia hy vọng đó, cuối cùng họ cũng đi được đến đây.
Dù có vài người đã hy sinh, cũng không làm vơi đi hy vọng về một tương lai tươi sáng của họ.
Chỉ cần đi qua thành phố A này, họ sẽ đến được với căn cứ của nhân loại.
Nhưng dù sao nơi đây cũng mới chỉ là trung tâm của thành phố A, họ còn phải đi qua nhiều tỉnh nhỏ khác mới đến được thành phố S.
Với tình hình này họ cần ít nhất nửa tháng mới đến được thành phố S, nửa tháng đó là nếu may mắn không gặp thi triều nào hay tang thi cấp cao nào trên đường.
Mà đồ ăn họ mang theo cũng đã hết, không thể chịu được đến lúc đó nên họ bèn dừng lại trước cửa lớn của trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố A.
Cũng giống những nơi khác trong thành phố, vừa nhìn vào bên trong của trung tâm mua sắm họ đã thấy bên trong trống rỗng, không hề có bất cứ hình bóng của tang thi.
Nhưng họ cũng không dám thả lỏng chính mình, nơi càng kì lạ thì càng nguy hiểm.
Đó là định luật họ học được trong suốt quãng đường đến đây.
Quách Hùng có cảm giác bất an đối với nơi này nên ông muốn nhanh chóng rời khỏi đây, liền quyết định vào bên trong một mình dù cho có bị tất cả mọi người có ngăn cản: “Tôi vào lấy đồ ăn nhanh rồi ra, mọi người không cần phải đi chung.”
Rồi đi nhanh vào trong một mình, nhưng trước khi đi ông cũng không quên lo lắng cho mọi người, bèn dặn dò hai dị năng già cấp một khác ở lại bảo vệ những người bình thường ở trong đoàn.
Quách Hùng là dị năng giả cấp hai, là người mạnh nhất trong đoàn người.
Ông sở hữu dị năng hệ sức mạnh, với cơ bắp rắn chắc có thể nâng đồ vật gần ba tạ.
Sức bật ở chân cũng mạnh hơn người bình thường, nên dù cho có bị gặp tang thi cấp cao đi chăng nữa thì ít nhất ông có thể nhanh chóng chạy thoát.
Khu thực phẩm cũng rất gần cánh cửa lớn của trung tâm mua sắm, đồ ăn trong siêu thị lớn chắc chắn nhiều hơn các cửa hàng nhỏ xung quanh, đủ để ông khỏi phải mạo hiểm ở những nơi khác một thời gian dài.
Bên trong vô cùng vắng vẻ, không gian to lớn như chỉ còn lại tiếng bước chân của Quách Hùng, nó vang vọng đi rất xa khiến cho người ta không khỏi căng thẳng cùng sợ hãi.
Dãy hành lang dài vô cùng im ắng với những mảnh vỡ thủy tinh ở khắp nơi, máu khô đã đọng lại từ lâu.
Chắc khi có người bị tang thi cắn tại đây đã gây ra sự náo loạn không nhỏ, ông thấy vô số những dấu giày bằng máu đang kéo dài ra cửa.
Khi bước đến gần khu thực phẩm, bỗng Quách Hùng nhìn thấy một bóng dáng cao gầy đang đi về phía ông.
Khác với tướng đi dị hợm của tang thi, đây chắc hẳn là người.
Những ai có thể đi một mình trong thành phố A này thì chắc hẳn là một dị năng giả có năng lực không kém.
Ông ngừng lại bước chân, không thể xác định được đây có phải người tốt hay không nên ông bèn nâng cao cảnh giác.
Cầm chắc cây gậy bóng chày trong tay để đề phòng những chuyện như bị đánh lén, nhưng ngay giây sau người ông cứng lại vì ngỡ ngàng.
Khuôn mặt người ấy dần ló dạng dưới ánh sáng.
Xuất hiện trước mặt ông là một chàng trai trẻ khoảng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi vô cùng đẹp trai.
Làn da cậu hơi xanh xao nhưng cũng không khác với nhân loại, và cậu cất tiếng nói:
“Ông có biết một người tên Phương Trác không?”.