Quách Hùng có thể cảm nhận được rằng thời gian đang trôi đi từng chút một, mà ông thì đã đứng đây với cậu trai này khá lâu rồi.
Mọi người ở bên ngoài vẫn còn đang chờ, ông phải nhanh chóng mang thức ăn ra và cùng nhau rời khỏi đây.
Không thể tiếp tục tốn thêm thời gian ở đây nữa, với suy nghĩ như thế nên ông đã tận dụng thời gian bằng cách vừa nói chuyện vừa tiếp tục mục tiêu ban đầu khi đi vào nơi đây chính là đi lấy thức ăn.
Ông quay người, bước nhanh về phía trước và tiếp tục bắt chuyện với cậu: “Cậu Yên Trì nhỉ? Cậu đẹp trai thật đấy!”
Khoảng cách của ông với khu thực phẩm bên kia chỉ còn lại vài bước mà thôi.
Nên chỉ trong giây lát mà ông đã đi đến trước vòm cổng lớn phía trước của khu thực phẩm, các quầy tính tiền ngăn cách ông với bên trong, nhưng từ đây mà ông đã có thể quan sát được toàn bộ khung cảnh bên trong.
Khung cảnh bên trong vô cùng rộng lớn.
Đồ ăn được chia thành từng khu có gắn các bảng hiệu phía trên cao để cho khách hàng có thể dễ dàng tìm được thứ họ cần.
Có vô vàn bảng hiệu khác nhau, điều này cũng chứng tỏ đồ ăn ở đây vô cùng phong phú và đa dạng.
Đi qua các quầy tính tiền kia thì ông sẽ chính thức đến gần hơn với đồ ăn mà tất cả mọi người đều ao ước.
Bước chân của ông khẽ tăng tốc, nhưng ông vẫn không quên phía sau có một người ông đang trò chuyện: “Cậu đến thành phố A này đã lâu chưa? Tôi chưa từng thấy một nơi mà không có bất kì bóng dáng nào của tang thi như nơi đây, không biết đây là tốt hay xấu nhưng nó luôn khiến tôi thấy bất an.”
Vào trong mới thấy một điều kỳ lạ là nơi đây vô cùng gọn gàng, chỉ có vài dấu vết lộn xộn vì bỏ chạy, hoảng loạn dẫm đạp lên nhau cùng với dấu chân dính máu đã khô được in hằn rõ nét trên bề mặt đá hoa cương.
Thức ăn trên kệ không hề có dấu vết đã từng bị con người lục lọi qua, chỉ có vài món bị rơi rớt trên mặt đất.
Nếu như các vật phẩm khác trong siêu thị không có ai lấy đi, thì đó cũng là một điều hiển nhiên vì giờ đây chúng chỉ là các món đồ không có giá trị.
Nhưng đồ ăn thì lại khác, con người có thể đứng lên chống lại tang thi, nhưng không thể chống lại được cơn đói khát.
Trong siêu thị rộng lớn như vậy thì hiển nhiên đồ ăn cũng không thể ít được, có nhiều người sẽ lựa chọn đánh liều mà chạy vào để lấy thức ăn, thì cũng là điều này quá đỗi bình thường.
Dù biết bên trong có thể sẽ có nguy hiểm khôn lường, nhưng chính họ cũng không thể làm điều gì khác được.
Cứ tiếp tục chịu đói cũng không phải là cách, nếu không còn sức mạnh để chiến đấu thì ai rồi cũng sẽ dần gục ngã, rồi trở thành thức ăn của tang thi.
Còn không bằng liều mình, ít nhất thì khi đã được ăn no thì họ cũng có được sức mạnh để bảo vệ chính mình, đế chiến đấu với tang thi.
Mạng sống của con người trong thời đại bây giờ, mong manh vô cùng.
Ông cũng ôm tâm lý cầu may mà đi vào, cũng không biết bên trong còn bao nhiêu thức ăn cho bọn họ.
Trước khi bước vào đây, ông chỉ mong có thể còn một ít thức ăn để ông có thể mang ra cho mọi người cầm cự trong vòng một tuần là đã quá may mắn rồi.
Nhưng trái ngược lại suy nghĩ của ông, mọi thứ trong siêu thị vẫn còn nguyên vẹn.
Đồ ăn còn nhiều đến mức khó tin, điều đó làm ông muốn mang thêm nhiều đồ ăn cho mọi người một chút.
Bây giờ đồ ăn chính là thứ khan hiếm nhất, mỗi ngày bọn họ đều trôi qua với một ít thức ăn trong bụng, nhưng khi đến đây thì đồ ăn cũng hết.
Nhưng không may rằng trên người ông hiện tại lại không có bất cứ thứ gì có thể đựng quá nhiều thức ăn.
Thì bỗng dư quang nơi khóe mắt của ông vô tình lướt qua bên những chiếc xe đẩy được xếp thành nhiều hàng dài ở phía trong góc.
Một linh cảm chợt lóe lên trong đầu, ông cất bước nhanh đến đó và bắt đầu sử dụng dị năng của mình.
Truyện Đô Thị
Cơ bắp trên tay và chân ông bắt đầu nổi lên cuồn cuộn, tay khẽ vận sức thì một hàng xe đẩy thật dài bị ông đẩy nhanh vào trong.
Hàng xe đẩy đi nhanh qua các quầy hàng, ông chợt để ý đến một điều là các thứ như thịt tươi không để lâu được kia đều không cánh mà bay.
Còn các loại thực phẩm đóng gói, các món ăn vặt có thể để lâu khác thì vẫn còn rất nhiều.
Nhưng ông không rảnh mà quan tâm quá lâu, việc cấp bách bây giờ là phải mang thức ăn cho mọi người.
Quách Hùng bắt đầu gom thức ăn mà ông nhìn thấy, khi ông lấy đầy một xe thì lại đẩy xe mới qua tiếp tục lấy thật nhiều đồ ăn nữa.
Những xe đẩy này sẽ được mang ra để cho mọi người được ăn để hồi sức trước rồi dị năng giả cấp một hệ không gian trong đoàn sẽ cất trữ cho chuyến hành trình còn rất dài của họ.
Khi chiếc xe đẩy thứ ba được lấp đầy, mà mãi không nghe được bất cứ thanh âm gì ở phía sau, Quách Hùng mới khẽ quay đầu lại để tìm kiếm hình bóng của cậu thanh niên kia.
Ông không hề cảm nhận được bất cứ khí tức nào của con người, còn đang băn khoăn liệu có phải là cậu thanh niên ấy đã bỏ đi nơi khác rồi chăng.
Vậy mà hình ảnh ông nhìn thấy khi quay lại, lại chính là cậu đã lẳng lặng đứng ở phía sau.
Khu thực phẩm còn tối hơn dãy hành lang ban nãy, ánh nắng yếu ớt từ bên ngoài chỉ hắt ra bóng dáng cậu.
Cậu như đang chìm trong bóng tối mà nhìn chằm chằm vào ông, điều này không khỏi làm ông giật thót.
Mất một khoảng ngắn mới mới khiến trái tim ông đập lại như bình thường, ông bèn đảo mắt nhìn qua nơi khác.
Quách Hùng vờ vô ý mà tiếp tục đưa ra một lời đề nghị với cậu: “Cậu đang đi một mình ư? Thế cậu có muốn gia nhập vào đoàn người của chúng tôi để cùng đến thành phố S không? Dù thế nào thì hẳn là cậu cũng nên đến thành phố S một lần mà đúng không?”
Lời mời của ông không thể nói là không có mang ẩn ý khác.
Cậu thanh niên này chắc hẳn là một dị năng giả vô cùng mạnh mẽ, nếu có sự gia nhập của cậu thì có lẽ mọi người có thể đến được thành phố S một cách an toàn.
Cậu như một tia hy vọng cho đoạn đường tăm tối mà vô tận ở phía trước, tuy chính ông cũng biết mình đang lợi dụng cậu trai này nhưng ông vẫn tiếp tục làm thế.
Ông không biết khi đến thành phố S, cậu có thể tìm được người tên Phương Trác hay không.
Nhưng theo ông, đến thành phố S mà sống thì vẫn tốt hơn là đi lang thang bên ngoài.
Đây cũng có thể xem như là lời biện hộ cho chính mình, ông biết bản thân mình rất ích kỳ nhưng trong thời đại này thì con người ai cũng đang dần biến chất.
Ngay khi Quách Hùng quay đầu lại thì cũng vừa lúc Yên Trì khẽ nâng mắt lên nhìn ông ta, ánh nhìn của cậu trong bóng đêm chợt lóe tia sáng lạnh.
Từ khi ông ta bước đến gần đây, ánh mắt của cậu đang dần chuyển sang màu đậm hơn, vô cùng âm trầm và lạnh lẽo.
Đây chính là địa bàn của cậu, đồng thời cũng chính là nơi cậu sẽ cùng Phương Trác trôi qua trong tương lai.
Vậy mà tên nhân loại này lại đang tiến vào địa bàn của cậu, mang đồ của cậu mà rời đi.
Điều này khiến cho suy nghĩ rằng đáng lẽ cậu không nên nói nhiều với ông ta mà nên trực tiếp giết chết bên ngoài hành lang ban nãy.
Nhưng trước đó, cậu cũng không biết nên bắt đầu từ đâu mới có thể tìm thấy Phương Trác.
Nếu không nhờ nhân loại kia nhắc đến thành phố S gì đó kia với con mắt đầy sự kiên định và mong chờ thì cậu vẫn còn chưa bắt đầu việc tìm kiếm nên cậu đành bỏ qua cho ông ta lần này.
Quan trọng hơn là cậu cũng không biết thành phố S mà nhân loại kia nói đến đang ở đâu.
Cậu không thể cứ đi loanh quanh mãi được, cậu muốn được nhìn thấy Phương Trác càng nhanh càng tốt.
Ngay lúc đó thì cậu lại vừa nghe được tên nhân loại kia muốn dẫn cậu đến thành phố S.
Nhân loại yếu đuối này, cũng không thể gây ra bất kì tổn thương nào cho cậu mà ngược lại nếu không tìm được Phương Trác thì ông ta cứ ngoan ngoãn mà làm thức ăn đi.
Yên Trì cũng không suy nghĩ quá lâu đã đáp ứng.
Trong bóng tối, đôi môi cậu khẽ mấp máy hai từ: “Được thôi.”.