Dù khoảng cách có xa đi chăng nữa cũng không thể ngăn cản bầu không khí hân hoan, hạnh phúc của mọi người nơi đây.
Những căng thẳng, mệt mỏi cùng với cảm giác bất an vẫn luôn tồn tại trong họ.
Giờ đây đều được thay thế bằng niềm vui khi được gặp lại nhau lần nữa, được thoát khỏi cái chết đã cận kề.
Ngay cả Quách Hùng-người vẫn luôn giữ mãi một biểu cảm cứng ngắc kia- lúc này cũng không khống chế được khóe môi của chính mình mà khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười.
Tất cả mọi người đều đang bẩn hề hề, cả người lấm lem bùn đất vì đã rất lâu họ không được tắm nhưng đôi mắt của họ lại sáng ngời.
Đó chính là đôi mắt của những người đã tìm thấy được hy vọng, niềm tin vào tương lai.
Cảm xúc của mọi người như vỡ òa, vui buồn lẫn lộn.
Dù cho bây giờ nước mắt, nước mũi đang tèm lem đến mức che hết cả gương mặt họ nhưng ai nấy đều vui mừng, rạng rỡ.
Mọi người đều đang chạy thật nhanh, cuối cùng họ đồng loạt nhảy lên người Quách Hùng mà ôm chặt cứng lấy ông.
Họ chính là những đồng đội đã luôn đồng hành và sát cánh cùng nhau suốt khoảng thời gian từ khi thế giới sụp đổ đến nay.
Với họ đây đã không chỉ đơn giản là những người bạn, mà cứ như một gia đình đã luôn hỗ trợ giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn.
Chắc hẳn điều may mắn nhất trong suốt khoảng thời gian địa ngục này chính là họ đã gặp được nhau.
Quách Hùng cũng đang rất vui, không chỉ vì mình may mắn sống sót mà cũng vì ông đã dám liều lĩnh vào trung tâm mua sắm kia và mang rất nhiều thức ăn về cho mọi người.
Họ đã nhịn đói được một khoảng thời gian rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy họ sẽ không thể tiếp tục chiến đấu và sẽ lần lượt ngã xuống dưới móng vuốt của những thây ma đang ở khắp mọi nơi.
Trong thời mạt thế này, thức ăn chính là thứ khan hiếm nhất.
Con người không thể sống mà thiếu những nguồn dinh dưỡng cung cấp cho cơ thể năng lượng để hoạt động được.
Và đối với những người đã thức tỉnh, thì lượng thức ăn họ cần càng nhiều.
Đó cũng chính là lý do dù cho đoàn người đã đi qua rất nhiều siêu thị nhỏ mở van các dãy đường nhưng họ vẫn không thể tìm thấy.
Và vấn đề khó khăn ấy đã được giải quyết, chuyến đi của họ đã có thể được tiếp tục mà không phải lo về nguồn thức ăn.
Trước đó Quách Hùng vẫn còn lo rằng đây có thể là mồ chôn của mình, đã chuẩn bị tâm lý rất lâu nhưng thật may mắn khi ông quyết định đi vào trung tâm mua sắm ấy.
Một chút nữa thôi, họ sẽ đạt được cuộc sống yên bình mà mỗi ngày họ đều mong ước.
Mọi cố gắng và nỗ lực của họ đều không hề vô nghĩa, rồi một ngày nào đó nó sẽ được bù đắp xứng đáng với những gì họ đã bỏ ra.
Khi mọi người đang hỏi thăm nhau Quách Hùng về những điều đã xảy ra trong trung tâm mua sắm kia thì Yên Trì chỉ lẳng lặng đứng một bên và quan sát hành động của những nhân loại này.
Việc có quá nhiều người cùng tụ tập một chỗ, làm nơi ấy tỏa ra mùi hương hấp dẫn khiến cho bản năng tang thi trong cậu trỗi dậy.
Nhân loại đầu tiên mà Yên Trì tiếp xúc chính là Quách Hùng, và họ cũng chỉ mới gặp nhau chưa được bao lâu.
Cậu chỉ mới tiến hóa trở thành một tang thi cấp cao chưa được một tuần, và khả năng kiểm soát bản năng của cậu cũng chỉ cao hơn những tang thi ngoài kia một chút mà thôi.
Mùi hương hấp dẫn cứ như đang trêu đùa mà khẽ vờn dưới mũi cậu, khiến cho đầu óc của cậu dần trở nên mụ mị.
Không những vậy, ở đây cũng có rất nhiều nhân loại có mùi đặc biệt thơm, chắc hẳn họ đều là những nhân loại trong não có một viên sỏi to.
Yên Trì cảm thấy bản thân cậu sắp không thể kìm nén nữa, có lẽ chỉ trong giây lát sau khung cảnh hân hoan này sẽ bị chính cậu phá hủy.
Thì bỗng một tia sáng với những màu sắc rực rỡ chiếu thẳng vào mắt cậu.
Đã rất lâu rồi Yên Trì mới được nhìn thấy những màu sắc khác ngoại trừ ba màu đen, trắng và xám.
Những màu sắc rực rỡ kia phản chiếu vào mắt cậu, ánh sáng mặt trời ở trên cao kia đã vô tình chiếu vào đồ vật mà cậu vẫn luôn đeo ở trên tay.
Đó là cái đồng hồ chứng minh cho những ký ức cuối cùng của cậu, đồng thời nó cũng chính là thứ đã khiến cậu nhận ra điều quan trọng nhất đối với mình là gì.
Bên tai như đang vang vọng giọng nói dịu dàng và thân thuộc của ai kia vẫn luôn len lỏi bên tai cậu.
Bỗng một khung cảnh mờ ảo chợt hiện lên trong đầu cậu, đó là khoảnh khắc vô cùng bình yên của hai người.
Cậu đang nằm lên đùi người ấy, hai người vừa cười đùa nói chuyện vừa cùng nhau xem phim trên chiếc sofa thân thuộc.
Nhưng rất nhanh, tâm trí của Yên Trì đã quay về thực tại, nơi mà chỉ có một mình cậu và rất nhiều con người mà cậu không hề quen biết.
Cảm giác lạc lõng bỗng hiện lên trong tim cậu, cảm giác như trái tim khẽ nhói lên rất đau.
Trái tim đã ngừng đập từ lâu của cậu không ngừng nhói lên từng cơn khiến cho cậu cảm thấy vô cùng khó chịu.
Đồng thời cũng chính vì điều đó mà đã khiến cho cậu không còn muốn ăn bất cứ thứ gì nữa, sức hấp dẫn của các mùi hương đang thoang thoảng bên mũi cậu cũng giảm dần.
Yên Trì vẫn còn đang nghĩ đến những khung cảnh mình nhìn thấy ban nãy, điều đó càng khiến cho mục tiêu nhanh chóng được gặp lại anh càng thêm kiên định.
Yên Trì muốn được nhìn thấy anh càng nhanh càng tốt, cảm giác háo hức lạ lùng đang tràn ngập trong tim cậu.
Những ký ức ngọt ngào khi xưa, không ngừng làm cho trái tim cậu đập thình thịch khi nhớ đến anh.
Những tưởng trái tim chỉ là thứ thừa thãi đối với tang thi như cậu, thì giờ đây nó lại đang đập giống như con người.
Rất nhiều những cảm xúc khác nhau đang trộn lẫn trong trái tim cậu lúc bấy giờ, nhưng cậu không hề ghét cảm xúc ấy và chợt nhận ra cậu đang khá ganh tị với con người khi mỗi ngày đều được trải qua những tâm trạng khác nhau..