Du Thái Hoa

Type: Nguyên Lý

Tối hôm đó, chính xác có người bị chết, nhưng không phải bị bóp chết, và cũng không phải là Hoa Thái U.

Lại nói lúc Tiêu Mạc Dự vừa gầm lên câu đó, liền nghe từ bên ngoài vọng tới tiếng “rầm”, giống như một vật nặng rơi xuống đất vậy.

Tiếp đó,
một giọng nói nam giới quen thuộc dường như đã biến mất mấy ngày bỗng
cất lên: “A di đà Phật, không thể nhắc cơ hội tốt thế này để gạo nấu
thành cơm, quả thực đúng là thảm kịch lớn nhất trần gian! Tiêu thí chủ
à, bần tăng thấy thí chủ thiên sinh có duyên với Phật, chi bằng để bần
tăng cho thí chủ đi thế giới tây phương cực lạc, nhân tiện còn có thể
làm bạn với vị thí chủ này”.

Hoa Thái U chạy ra trước tiên, chỉ thấy một người bịt mặt mặc quần áo đen đang nằm trước mặt Loan Lai.

“Loan Lai, có chuyện gì vậy?”

“Bị bần tăng điểm huyệt”.

“Tại sao ngươi lại điểm huyệt hắn?”

“Tại hắn muốn giết bần tăng.”

“Tại sao hắn muốn giết ngươi chứ?”

“Cái này phải hỏi hắn, có điều, nhất thiết phải do Tiêu thí chủ ra tay mới được.”

Lúc này Tiêu Mạc Dự mới lò dò bước ra: “Rất xin lỗi, tạm thời ta vẫn chưa muốn đi tây phương cực lạc, do vậy không hỏi được”.

Hoa Thái U nghe thấy vậy sững người, nàng vội vàng cúi xuống kéo khăn bịt
mặt của người đó ra, lộ ra một khuôn mặt xa lạ không có gì đặc sắc, nàng giơ tay xem xét hơi thở, không dám tin trừng mắt nhìn Loan Lai: “Ngươi
dám sát sinh sao?”

“Nếu bần tăng không giết hắn, thì hắn đã giết
bần tăng rồi. Mà đã vậy, thì cứ để bần tăng tiếp tục ở lại thế gian này
chịu khổ chịu nạn đi! Thiện tai thiện tai!”

“Loan Lai, sao ngươi còn có thể vô sỉ như vậy chứ…”

“Bần tăng sẽ cố gắng.”

“…”

Tiêu Mạc Dự chắp tay sau lưng quan sát xác chết kia một lúc, khẽ rướn lông
mày nói: “Chỉ với một ngón tay mà có thể đưa người ta tới chỗ chết, đại
sư quả nhiên đúng là chân nhân không lộ tướng”.

Loan Lai vô cùng
khiêm tốn, giơ bàn tay phải lên hành Phật lễ: “Tiêu thí chủ huệ nhãn
tinh tường, bần tăng cảm thấy hổ thẹn vô cùng”.

Hoa Thái U đứng bật dậy: “Loan Lai, ngươi điểm tử huyệt của hắn sao?”.

Loan Lai mặt mũi từ bi trang trọng, chậm rãi gập ngón cái, ngón trỏ, ngón áp út và ngón út lại, chỉ giữ lại ngón giữa thẳng đứng: “Điểm một phát,
phiền não biến mất hết. Nữ thí chủ, có cần thử không?”.

Hoa Thái U nhìn xác chết oan đen đủi bị điểm huyệt chết tươi ở dưới đất, cảm thấy
rối bời: “Loan Lai, ta thấy chiêu ‘phiền não toàn tiêu chi’ của ngươi
tốt nhất hãy giữ lại dùng cho bản thân đi! Cái gọi là giết người đền
mạng, e là cái đầu trọc rất đáng yêu của ngươi nếu bị chặt đúng là hơi
tiếc đó, chi bằng tự mình xử lý đi chí ít cũng có thể nở mũi vui mừng vì giứ được toàn thây đó.”

Loan Lai vô cùng dịu dàng vuốt ve cái
đầu trọc của mình nói: “Cứ theo ý của nữ thí chủ đây, thì bần tăng cũng
sẽ không chặt cái đầu đẹp khỏi thân hình này đâu. Còn về chiêu ‘phiền
não toàn tiêu chí’ của bần tăng, dùng để phổ độ chúng sinh, đương nhiên
không thể ích kỷ tác thành cho bản thân, nếu nữ thí chủ đi cõi cực lạc
bất kể lúc nào.”

Đại hòa thượng trang nghiêm giơ ngón tay cũng vô cùng trang nghiêm lên, trong giây lát Phật quang phổ chiếu…

Hoa Thái U vỗ vào vui Tiêu Mạc Dự: “Căn Phật của ta mỏng tốt nhất ngươi độ cho vị thí chủ có duyên với Phậy này đi.”

Hành vi điên cuồng thất thường của Tiêu Mạc Dự từ trước tới giờ chỉ phát tác trước mặt một người, còn trước mặt những người xung quanh luôn
giữ thần thái nho nhã…Tình hình là vậy nhưng chẳng hề để ý tới lời nói
của Hoa Thái U cũng như sự phấn khích hớn hở chỉ muốn thử điểm huyệt lần nữa của Loan Lai, chỉ bình tĩnh đưa ra vấn đề cần giải quyết cấp bách:
“Không biết đại sư Làm xằng đã chuẩn bị xử lý việc này như thế nào?”

“Ém đi thôi.”

“Tại sao phải ém chứ?”

Loan Lai vừa cúi xuống vác cái xác oan kia lên vai giống như vác bao tải vừa giải thích: “Ý của nhị vị thí chủ coi như không nhìn thấy bần tăng điểm huyệt hắn, và bần tăng cũng coi như chưa nhìn thấy tấm thảm kịch nhân
gian này. Nhị vị thí chủ cô nam quả nữ ở cùng một phòng nhưng lại không
thể biến gạo thành cơm được.”

Nói rồi, chỉ thấy tay áo phất phơ,
loáng một cái đã biết mất trong màn đêm mịt mù, thân pháp nhẹ nhàng,
khiến người ta có cảm giác hắn biết cưỡi mây cưỡi gió.

Hoa Thái U than thở: “Liệu hai chúng ta có bị coi là đồng phạm không? Có phải ngồi tù không?”

Tiêu Mạc Dự không trả lời, chỉ lấy một lõi giấy nhở được chế tạo tinh xảo
trong lòng ra, tiếp đó khẽ lắc tay, một làn pháo hiệu trắng rất sáng
không có bất kỳ đặc điểm nào khác bay vụt lên không. Lát sau, một tiếng
động giống như tiếng còi trúc vọng tới. Tiếng động đó rất nhỏ, rất lảnh, cũng rất ngắn, nếu không chú ý lắng nghe ắt sẽ không thể nghe ra.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi trên, Tiêu Mạc Dự mím chặt môi sắc mặt trầm
xuống, sau khi đốt xong pháo hiệu liền chắp tay sau lưng ngẩng đầu, mặt
nặng như chì, mãi tới khi nghe thấy âm thanh trên thần thái tươi tỉnh,
đứng thẳng lưng thoải mái hẳn.

Sự chuyển biến rõ rệt như vậy đều không lọt qua mắt Hoa Thái U.

Rốt cuộc pháo hiệu kia cùng tiếng nổ nhẹ không dễ nghe thấy kia xuất hiện ở nơi sáng đèn thâu đêm, rượu say trống nhạc xập xình thế này đương nhiên sẽ không có ai để ý, nếu là một loại ám hiệu, chắc chắn không phải vì
tiêu Kim Lầu, chí ít có thể đoán được có sự tính toán tỉ mỉ.

Sự
chuẩn bị từ trước của Tiêu Mạc Dự là vì cái gì? Chàng quyết định sống ở
Đại viên lẽ nào còn có ý đồ nào khác chăng? Bởi với mức giá đắt đỏ đó,
thực ra không phải ý định nhất thời, càng không thể đơn giản chỉ vì nàng được…

“Hoa cải dầu, tối nay cô phải ở cùng phòng với ta.”

“…Hả?”

Chỉ với một câu nói đã quyét sạch suy nghĩ của Hoa Thái U.

Tiêu Mạc Dự nghiêng đầu nhìn đối phương đang tròn mắt cứng lưỡi rồi chỉ lạnh lùng buông một câu: “Cô kích động như vậy làm gì chứ, ta nói là cùng
phòng, đâu có nói cùng giường!”

“…Ngươi cho rằng ngươi có cùng giường thì ta sẽ sợ ngươi chắc?”

“Cũng phải, dù gì đã từng cùng giường rồi mà.”

“Cá mực nhỏ ngươi nói rõ ràng cho ta, chuyện hồi nhỏ sao có thể tính vào
đây chứ? Không những thế, lần đó là do ngươi sợ Tiêu bá bá trách phạt
mới chạy lên giường ta, ta vì nghĩa khí mới hy sinh danh dự không bán
đứng ngươi!”

“Nếu không phải ta đồng ý kiếm cho cô con ngựa táo
hồng liệu cô có vĩ đại như vậy không? Hơn nữa, cô có cái thứ gọi là danh dự từ lúc nào vậy?”

“Nếu sớm biết thế này khi đó ta đã đạp ngươi xuống rồi, để Tiêu bá bá đánh chết ngươi cho xong.”

Tiêu Mạc Dự vừa đấu khẩu với Hoa Thái U vừa sai người ráp một chiếc giường
mềm ở thư phòng: “Hoa cải dầu à, cô ngủ có ngáy hay nghiến răng không
đấy? Đừng trách ta phải cảnh cáo cô, nếu làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của
ta, thì ta ngay lập tức đuổi cô đi đó.”

“Thật trùng hợp, đây cũng là điều ta muốn nói với ngươi.”

Hoa Thái U ngồi xếp bằng trên chiếc giường vốn ban đầu thuộc về Tiêu Mạc
Dự, nhìn qua chiếc cửa nguyệt đang mở rộng, nàng thấy chàng đang cởi bỏ
áo ngoài, tiếp đó lấy một quyển sách nằm nghiêng trên giường.

Từ
góc độ này, chỉ có thể nhìn thấy mặt nghiêng của chàng với những đường
nét mềm mại cùng tóc mai gọn gàng và hàng mi dài. Cũng giống như lúc quả pháo hiệu kia nổ, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm với hàng râu ẩn hiện
cùng khóe miệng nhếch lên không rõ lắm.

Còn về thần sắc trên khuôn mặt chàng, nàng lại chẳng thể nhìn rõ được.

Chàng không còn là đại thiếu gia ăn gấm mặc vóc được chiều chuộng, vô công
rồi nghề, từ sáng tới tối chỉ biết mỗi việc trêu chọc nàng, mà cũng có
thể, từ đầu tới giờ chàng không phải như vậy.

Ánh trăng lọt vào
qua cửa, tiếng giở sách nhẹ nhàng bỗng trở nên vông cùng rõ ràng dưới
ánh nến dần mờ đi. Sự tĩnh lặng này khiến sự việc vừa xảy ra trở nên
không chân thực, như thể chưa từng xảy ra, không có người chết, cũng
không có đoán định, hoàn toàn chẳnh có nghi ngờ.

“Cá mực nhỏ, ngươi có cho rằng người đó không liên quan tới Loan Lai không?”

Tiêu Mạc Dư vẫn giữ nguyên tư thế, buột miệng đáp: “Việc giết người, không
những thế lại giết ngay bên ngoài phòng của ta, quả thực quá phi lý.
Huống hồ, phải trong trường hợp người đó hoàn toàn không có phòng bị,
nên mới bị đánh lén một chiêu mà bỏ mạng, từ vị trí ngã xuống, có thể
thấy lúc đó đối mặt với cửa sổ.”

“Loan Lai vô tình bắt gặp, hay là cố ý vậy?”

“Không rõ nữa. Lời nói cũng như cử chỉ của tên hòa thượng này cũng không thể
tưởng tượng nổi, không thể suy đoán được hắn dựa vào đạo lý thông
thường. Có điều dường như tên này hoàn toàn không ác ý đối với chúng ta, còn về rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào, cũng chỉ có thể ngồi yên
xem hắn hành sự thôi.”

“Còn người chết kia, muốn làm gì vậy? Mục tiêu là ta hay là ngươi?”

“Lén lén lút lút cũng không phải muốn làm chuyện tốt, nếu không thì Loan Lai không đến mức phải ra tay sát hại như vậy.”

Tiêu Mạc Dự trở người, xoay về phía Hoa Thái U nháy mắt: “Ta có cảm giác mục tiêu của hắn chắc chắn là cô, bởi vì cô dễ khiến người ta ghét hơn ta.”

Hoa Thái U vớ lấy gối đập liên tục về phía Tiêu Mạc Dự.

Tiêu Mạc Dự cười hì hì đỡ lấy: “Nên ta mới yêu cầu cô ở cùng phòng với ta,
như thế này nếu lại có người đến, ta sẽ có thể nộp cô ra, tránh khỏi bị
ngộ thương. Nói không chừng còn có thể có chút lợi lộc nữa kia.”

Lại xuất hiện thêm một chiếc gối giáng xuống, nhưng lần này Tiêu Mạc Dự túm chặt lấy, vừa ôm vào lòng vừa thổi tắt đèn: “Cám ơn nhé, chúc ngủ
ngon!”

“…Ngươi chắc không phải như vậy chứ? Đã lớn thế rồi, còn muốn ôm gối ngủ sao? Tậy xấu này tới lúc nào mới sửa được vậy?”

“Vốn đã sửa được rồi, có điều cô lại quan tâm như vậy, ta cũng không ngại diễn lại tật xấu cũ thôi.”

“…Trả cho ta!”

Hoa Thái U lần mò trong bóng tối chạy tới trước giường Tiêu Mạc Dự định
giằng lại gối của mình, Tiêu Mạc Dự sống chết giữ khư khư kiên quyết
không trả lại, không những thế còn chọc lét lại nàng.

Hai người làm ầm một hồi, lúc này Hoa Thái U đã cười tới đứt hơi, đứng cũng chẳng vững, mất đà ngã thẳng lên người Tiêu Mạc Dự.

Tiêu Mạc Dự mở hai tay theo bản năng, ôm chặt lấy người Hoa Thải U vào lòng, tâm trí nhất thời bay bổng. Cô nàng trước sau như một giống đàn ông
này, không hiểu từ lúc nào đã trở nên phổng phao thế này, khiến người ta không nỡ buông tay.

Hoa Thái U yên lặng mặc cho Tiêu Mạc Dự ôm, nàng chỉ nhìn vào yết hầu cùng xương đòn dưới lớp cổ áp bật tung kia: “Cá mực nhỏ…”

“Gì kia?”

“Có phải ngươi muốn để ta bảo vệ ngươi đúng không?”

“…Trông đợi vào cô ư?”

“Yên tâm đi, chí ít ta cũng nhớ được mặt mũi kẻ giết cô, sau đó sẽ đốt hình
của hắn cho cô, để cô đích thân đi tìm hắn. Nam tử hán đại trượng phu,
có thù đương nhiên phải tự mình báo rồi.”

“…Ngươi suy nghĩ cũng chu đáo thật đấy!”

Tiêu Mạc Dự cúi đầu nhìn nàng vừa giống như thờ ơ với tất cả mọi thứ lại vừa giống như biết rõ mọi thứ trong lòng cười, tiếp đó khẽ hỏi: “Hoa cải
dầu à, cô có tin ta không?”

Hoa Thái U hỏi lại: “Tin ngươi cái gì chứ?”

“Tin ta…”

Tiêu Mạc Dự dừng lại một lát, cuối cùng không tiếp tục nói nữa.

Sự tín nhiệm được xây dựng trên cơ sở hiểu rõ, nếu không thì mọi thứ sẽ
chỉ là nói suông, đây là bài học rút ra từ kinh nghiệm mà chàng hiểu
biết. Do vậy, chàng mới vắt óc tìm kế để nàng từng bước thấu hiểu chàng. Có điều không hiẻu quá trình này kéo dài bao lâu, trong khoảng thời
gian đó còn sẽ xảy ra những biến cố gì, càng ngày chàng càng có cảm giác mình không nắm chắc được, dường như phương hướng phát triển của cục
diện đang âm thầm rời khỏi quỹ đạo ban đầu…

Hoa Thái U nhân lúc
Tiêu Mạc Dự xuất thần liền nhanh chóng lấy lại hai cái gối, rồi lật
người đứng dậy: “Bây giơ, ta có thể tin ngươi một điểm. Đó chính là, xét từ phản ứng thân dưới, ngươi đích xác là một người đàn ông sinh lý bình thường, có điều, nửa đêm đừng có lộn xộn, nếu không ta sẽ khiến cho cả
phía trước và phía sau của ngươi đều không dùng được nữa đâu.”

Tiêu Mạc Dự lặng lẽ đi tới trước bàn, rót một bình trà nguội…

Lần mò về tới giường, lúc buông rèm cửa, Hoa Thái U liền đưa mắt nhìn màn đêm tối đen nặng nề bên ngoài cửa sổ.

Không hiểu tín hiệu trước đó của Tiêu Mạc Dự, có phải là kêu những thị vệ
xuất hành lần này với chàng tới? Đã không biết được chuyện này nhằm vào
ai, chí ít cũng có thể thu nhỏ nhất phạm vi bảo vệ.

Bất luận thế
nào, chàng cũng đang bảo vệ cho nàng, điều này khiến Hoa Thái U - người
chưa từng trải nghiệm cảm giác này dần chìm vào giấc ngủ với nụ cười
phảng phất trên môi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Mạc Dự đã vội vàng ra khỏi cửa.

Hoa Thái U cảm thấy vô cùng buồn chán, ôm theo bầu rượu leo lên đỉnh lầu –
nơi cao nhất của Tiêu Kim lầu ngắm cảnh, chốc chốc lại ngắm trời rồi lại ngắm đất.

Nàng phấn chấn vừa uống vài ngụm rượu đã nhìn thấy một bóng người lướt qua. Ngụy Lưu đã mấy ngày không thấy mặt dùng cách thức thông thường nhất nhưng cũng thể hiện công phu thâm hậu của chàng nhất
đó là nhảy vọt lên chỗ Hoa Thái U, tay vẫn không rời bầu rượu.

Ngụy Lưu vừa gạt áo sang bên ngồi xuống liền mở nắp bịt kín bầu rượu, ngửa
cổ thu một hơi. Loáng một cái đã dốc cả nửa bầu rượu vào bụng, nhưng một giọt cũng không trào ra ngoài.

Hoa Thái U thấy vậy mừng ra mặt khen: “Đã thật! Đây mới là cách uống rượu của các anh hào.”

Ngụy Lưu đặt bầu rượu xuống, lau khóe miệng, ngẩng đầu cười lớn: “A Thái
thích à? Ta cứ ngỡ đàn bà Giang Nam đều thích kiểu cách phong lưu châm
ít uống chậm chứ.”

“Dân nữ đâu có phải đàn bà Giang Nam, đại nhân quên rồi à, dân nữ lớn lên ở Mạn Bắc mà. Đạn bà con gái phương Bắc, chỉ coi trọng đúng một điều đó là ăn to nói lớn, như vậy mới gọi là hảo
hán!”

“Đã vậy, chúng ta hãy uống một trận cho thỏa, nàng thấy thế nào?”

“Được!”

Chẳng mấy chốc, cả hai người đã thấy đáy bầu rượu.

Hai người đưa mắt nhìn nhau cười, tiếp đó tiện tay vứt bầu rượu ra xa, nghe thấy tiếng chửi mắng của người xui xẻo bị bầu rượu rơi trúng vào đầu,
hai người đắc ý ngã lăn ra như trẻ con.

Hoa Thái U dang tay dang
chân nằm tại chỗ, nàng giơ tay che ánh nắng chói chang. Ngụy Lưu thấy
vậy, liền lấy thân mình tạo một bóng râm cho nàng.

“Làm sao đại nhân biết dân nữ ở đây?”

“Chỉ cần thật lòng muốn tìm một ai đó, thì khó mấy cũng tìm ra thôi.”

“Thường Ly, đôi khi dân nữ cảm thấy, đại nhân đối với dân nữ tốt vô cùng.”

“Nàng không thích ta đối tốt với nàng sao?”

“Làm gì có ai không thích điều này chứ?” Hoa Thái U nheo nheo mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt, vẻ dịu dàng càng lúc càng hiện rõ trên khuôn mặt kiên nghị: “Chỉ là, có một số điều dân nữ không thể thông suốt được.”

“Ta muốn đối tốt với nàng thì đối tốt thôi, chẳng vì cái gì cả.”

“Sau này thì sao?”

“Chẳng có sau này, mọi việc chỉ cần chậm rãi từng bước là được, đương nhiên
rồi sẽ tới lúc trăm đến rằm trăng tròn thôi. Trước khi tới thời điểm đó, có nghĩ nhiều cũng vô ích. A Thái à, ta biết phải làm thế nào, đó là
việc của ta, nàng hoàn toàn không cần phải suy nghĩ phải báo đáp thế
nào, việc duy nhất nàng cần làm, đó là chỉ cần đứng ở đây, chờ ta tiến
lại gần.”

“Thường Ly…”

Hoa Thái U đột nhiên cảm thấy men
rượu sộc lên mũi, chua tới mức mắt ran rát: “Người như đại nhân một khi
bảo thủ, thực sự khiến người ta không chịu nổi.”

Ngụy Lưu cười
mỉm đáp: “A Thái đã không chịu nổi thì thôi. Ta nói cho nàng nghe một
chuyện, nàng có biết khi xưa tại sao ta học uống rượu không?”

“Đàn ông mà, nhậu nhẹt ăn uống cờ bạc gái gú thiếu một thứ cũng không được.”

“Có lẽ cũng có nhân tố này…có điều, chủ yếu là vì ta muốn nhấn chìm sự cô
đơn và nỗi cô độc trong rượu, kết quả không ngờ tới, là sự cô đơn và nỗi cô độc mẹ nó chứ lại học bơi được kìa.”

Hoa Thái U sững người,
nàng chỉ vào mặt Ngụy Lưu lúc này rất nghiêm túc mà cười phá lên: “Đại
nhân…đại nhân biết kể chuyện cười, còn chửi bậy…Thường Ly ơi là Thường
Ly, càng ngày dân nữ càng nhận thấy đại nhân đúng là một người thú vị…Có điều, đại nhân thực sự cảm thấy cô đơn sao?”

“Đương nhiên, ai
cũng đều có lúc như vậy, có điều nguyên nhân khác nhau mà thôi, ví như
nguyên nhân của nàng là thiếu tin tưởng, không tin người khác, cũng
không tin bản thân.”

Giọng của Ngụy Lưu vừa ấm vừa trầm: “Cho
nên, nàng sẽ lựa chọn bỏ đi, hoặc dứt khoát làm một người ngoài cuộc,
bởi vì nàng sợ bị tổn thương. Nhưng A Thái, làm vậy tuy có thể bảo vệ
được bản thân, nhưng cũng bị trời định nàng sẽ mãi cô độc. Nàng có chắc
chắn đây chính là thứ nàng cần?”

Hoa Thái U nhớ lại lời tối qua Tiêu Mạc Dự hỏi có tin chàng không…

“Dân nữ nhìn không thấu nên không dám tin người ấy…”

Hoa Thái U chỉ cảm thấy đầu óc nặng nghê gớm, cảnh tượng trước mắt bắt đầu
nhạt hòa lay động, nàng giơ tay theo bản năng như thể muốn nắm thứ gì
đó: “Nhưng Thường Ly à, người dân nữ nhìn không thấu nhất thực ra chính
là đại nhân đó…”

Ánh mắt Ngụy Lưu như tối lại, chàng thở dài một
tiếng, tiếp đó khẽ nắm tay Hoan Thái U rồi bế nàng lên: “A Thái à, nàng
say rồi, để ta đưa nàng về.”

Ngụy Lưu phi thân nhảy xuống, Hoa Thái U vẫn ngủ yên trong lòng, nàng có cảm giác vững như bàn thạch.

“A Thái, nàng không có cảm giác đoán định và hoài nghi đối với ta, là bởi ta ở trong lòng nàng không quan trọng tới vậy…”

Không ai để ý tới lúc này đang có một người với khuôn mặt búp bê ngây thơ,
hiền lành với sắc mặt tò mò muốn tìm hiểu đang nghiêng đầu dứng ở bên
ngoài đình bên cạnh.

Tới lúc Hoa Thái U mơ mơ màng màng vừa định
mở mắt, đã nhìn thấy một khuôn mặt to tướng bên mép giường đang nở nụ
cười đầy kỳ quái với nàng, ngay lập tức cảm thấy đầu óc nặng chình chịch ban nãy bay đi đâu hết: “Đúng đúng, ta vẫn còn trinh, vẫn còn trinh,
vẫn còn trinh.”

Sau khi nàng nói liếng thoắng, chợt nghe thấy một giọng nói quen quen: “Thiện tai thiện tai, còn trinh đâu phải chuyện gì đáng xấu hổ, việc đáng hổ thẹn chính là biết mình còn trinh nhưng không gắng sức cải tổ.”

Hoa Thái U cảm thấy tối sầm trước mặt nhưng
giọng nói vẫn ngọt ngào: “Làm xằng? Sao hai người các ngươi lại ở cùng
nhau thế này?”

Hạ tiên sinh đứng dậy, chậm rãi bước tới đứng
ngang hàng với Loan Lai, trông anh chàng hớn hở thoát tục vô cùng: “Đại
sư chính là tri kỷ trên đời này của thuộc hạ, chỉ hận một điều không gặp được nhau sớm hơn để trút hết bầu tâm sự trong lòng.”

Chỉ với
một câu nói tròn vành rõ chữ, nhưng lại khiến thần sắc của cả hai người
trang nghiêm vô cùng. Trong giây lát, tán ra vầng hào quang thánh thiện
khiến người khác phải sùng bái vô hạn mà ngước.

Đúng lúc này,
Tiêu Mạc Dự đẩy cửa bước vào, chỉ thấy Hoa Thái U quần áo sộc sệch, mặt
mũi sưng phù nằm trên giường, một hòa thượng và một người đàn ông đang
đứng cạnh bên, trên khuôn mặt hai người này đều hiện rõ nụ cười dâm
tà...

Chàng còn chưa kịp kinh ngạc, đã bị Loan Lai ngay lập tức
sáp tới trước mặt rồi xoa đầu chàng, đầy nhân từ: “Cậu bé đáng thương
đừng tuyệt vọng, Phật chủ sẽ chỉ cho con một con đường sáng để đi.”

Cả đời Tiêu Mạc Dự chỉ từng bị cha mẹ ruột chàng “vuốt ve” như vậy, lúc này giống như chẳng phản ứng gì cứ đứng ngây tại trận…

Hạ tiên sinh cũng nhanh chóng tiến về phía Tiêu Mạc Dự, tiếp đó nói với
chàng bằng chất giọng dịu dàng, vừa như rất thấu hiểu vừa như dụ dỗ để
chữa trị bệnh tâm: “Vừa rồi đại sư đã nói rõ, xu hướng tính dục của công tử hoàn toàn không đặc thù, xem ra tạm thời vẫn thích phụ nữ hơn. Sở dĩ chậm chạp không thể thuận lợi, nguyên nhân có lẽ là do xấu hổ và sợ
hãi. Theo nghiên cứu lâu năm của tại hạ, người lần đầu trải nghiệm quan
hệ, hoặc giả đã từng bị tổn thương về mặt này, chính xác có tâm trạng
như vậy, nếu muốn giải quyết thực không khó, chỉ cần trải nghiệm một lần thành công là đủ. Có điều, trước đó phải làm tốt công tác chuẩn bị, để
có thể đảm bảo sự việc tiếp sau có thể tiến hành thuận lợi không gặp bất cứ trở ngại gì. Công tử cứ yên tâm, có ta và đại sư ở đây, chắc chắn sẽ khiến công tử hễ tấn công là trúng đích, lòng tin sẽ dâng cao chỉ trong nháy mắt.”

Tiêu Mạc Dự giống như con cừu non lạc đường được Hạ
tiên sinh dẫn tới trước bàn, sau đó bị dồn cho một đống các công cụ và
thuốc đủ loại, tiếp đó là sách vở tranh ảnh kích thích tới mức mắt vằn
đỏ: “Nhị vị, đi thong thả, không tiễn.”

Có cảm giác Tiêu Mạc Dự nói bằng cả lưỡi và khoang mũi, mang giọng nói sát khí đằng đằng.

Loan Lai liền lười nói: “Tiêu thí chủ vẫn nên tiếp tục thì hơn để sớm ngày
trị tận gốc. Nếu không, đợi tới lúc người còn trinh không có, chỉ có thể đứng đó mà hối hận thôi.”

Chút lý trí ít ỏi càn lại của Tiên Mạc Dự bị xoay vần không hiểu đầu cua tai nheo thế nào: “Đại sư, lời này, nghĩa gì?”

Tiên sinh liền tự giác giải thích: “Nghĩa là, nếu công tử còn không hăng hái lên, sự trong trắng của nàng ta sẽ bị người khác phá mất đó.”

Tai Hoa Thái U ù đi, đầu đau như búa bổ.

Cả căn phòng tĩnh lặng như chết khiến tiếng gõ cửa cùng những lời nói sau
đó trở nên chấn động: “Bà chủ Hoa, có vị Ngụy công tử sai người đưa
thuốc chuyên dùng sau khi say rượu, đồng thời nhắn lại một câu: “Hôm nay đột nhiên có việc quan trọng, hôm khác lại tới cùng say chung.”

Hoa Thái U kéo chăn che đầu, rên rỉ như sắp chết: “Trả lại đi, hạy nói ta không sao, cảm ơn đã quan tâm.”

Hạ tiên sinh và Loan Lai cùng lúc giống như hiểu ý nhau đều bày tỏ thái độ với việc Tiêu Mạc Dự lúc này đang xây xẩm mặt mày như thế: “Công tử
thấy chưa chúng tôi đâu có dọa, nàng ấy thực sự sắp sửa bị người đàn ông khác tấn công rồi, và người đàn ông này chính là tiểu tử họ Ngụy kia.”

“Sắc trời…không còn sớm, tại hạ…có việc cần phải xử lý. Hai vị…xin mời.”

Chức năng ngôn ngữ của Tiêu Mạc Dự dường như đột nhiên bị biến thành hai chữ một nhịp, nghĩ một lát, chàng lại nói: “Thứ kia…xin hãy mang đi. Nếu có nhu cầu, chốc hãy tới đây chỉ giáo.”

“A di đà Phật, ta vỗn lấy việc giúp người làm niềm vui, Tiêu thí chủ không cần phải khách sáo.”

“Đúng vậy đúng vậy, việc truyền đạo thụ nghiệp giải đáp thắc mắc còn hơn cả
xây bảy tòa tháp ấy chứ, bọn ta nhất định sẽ cố truyền thụ bất cứ lúc
nào.”

Lúc Hạ tiên sinh đang đóng gói những tài liệu dạy học kia
thì Loan Lai lại nghiêm túc bổ sung thêm một câu: “Việc này phải đôi bên tình nguyện thì mới là chuyện cực vui của cả hai phía, cũng không thể
lựa chọn hình thức cưỡng bức được, có điều lúc thích hợp nên dùng một
loại thuốc hỗ trợ trái lại là kế sách hay. Quan trọng nhất là tiền đề
phải làm thế nào để chắc chắn sau khi nữ thí chủ tỉnh táo trở lại sẽ
không trực tiếp tiễn ngươi đi báo ứng hậu quả. Xin Tiêu thí chủ hãy bảo
trọng, sớm ngày đồng khởi.”

Tiêu Mạc Dự chỉ còn biết nghẹn lời, không nói được câu gì.

Hoa Thái U trốn trong chăn nghe thấy tiếng bước chân và tiếng cửa đóng, sau đó thì yên lặng hẳn.

Một lát sau, có người ngồi xuống bên giường, khẽ vỗ vào người nàng: “Hoa cải dầu, có muốn mình ngộp thở chết hay sao?”

Số phận của Hoa Thái U đa đoan phức tạp, hiển nhiên không muốn kết thúc ở đây. Do vậy, nàng thò đầu ra thở phì phò.

Mạc Tiêu Dự ngồi nghiêng xuống giường, lưng hơi cong. Chàng không giống
người kia, bất cứ lúc nào cũng ưỡn thẳng giống như một ngọn thương không bao giờ bị cong vậy.

Dưới ánh sáng mờ mờ, đường nét khuôn mặt
chàng có phần không rõ ràng, nhưng vẫn có thể nhận thấy có phần thanh tú hơn so với trong hồi ức. Còn người đó thì từ lúc xuất hiện tới giờ,
luôn cứng rắn như dao khắc, đồng thời dường như chẳng có chút thay đổi
nào.

Tại sao nàng lại đưa ra sự so sánh như vậy chứ?...

“Cô uống rượu à?”

“Ừ.”

“Với Ngụy Lưu?”

“Ừ.”

“Dậy tắm rửa đi, vừa hay đi ăn căm luôn.”

“Hả…hả?”

Hoa Thái U thấy Tiêu Mạc Dự không ngọt cũng chẳng nhạt, không vui cũng
không tức nói xong mấy câu liền đứng dậy định đi, bất giác cảm thấy ngạc nhiên: “Nói xong rồi?”

“Sao thế, cô còn lời nào muốn nói với ta?”

Hoa Thái U nghẹn lời, một lát sau ngồi dậy à trầm ngâm một hồi mới thắc
mắc: “Cá mực nhỏ, tự nhiên tính khí của ngươi lại trở nên tốt thế này,
quả thực khiến người ta sợ đó.”

Tiêu Mạc Dự rướn lông mày: “Lẽ nào cô thích cãi nhau với ta lắm sao?”

“Nhưng chuyển biến của ngươi quá lớn, giống như thể Loan Lai chỉ sau một đêm
trở thành cao tăng đắc đạo tửu sắc tài khí đều không màng đến.”

Nhắc tới hòa thượng này, khóe miệng Tiêu Mạc Dự liền giật nhẹ: “Đừng có đánh đồng ta với hắn.”

“Tuy đúng là có khác biệt lớn, nhưng ngươi cũng không cần phải quá tự ti đâu…”

Hoa Thái U nhận thấy đường gân xanh bên cạnh trán của Tiêu Mạc Dự bắt đầu
giật nhẹ, liền vội vàng an ủi: “Ngươi không sánh được với Loan Lai,
nhưng vẫn có thể miễn cưỡng đấu với Hạ tiên sinh mà.”

Tiêu Mạc Dự cuối cùng không nhịn được thêm nữa: “Hoa cải dầu, sao cô cứ nhất định phải nhắc tới họ với ta hả?”

Hoa Thái U khẽ run lên trước tiếng gầm của Tiêu Mạc Dự: “Như thế này mới giống ngươi! Vừa rồi cứ giả vờ giả vịt cái gì vậy?”

“Cô thực sự không biết nguyên nhân sao?”

Tiêu Mạc Dự gắng hết sức kìm nén cơn giận khiến các khớp tay trái trắng
bạch, Hoa Thái U liếc nhìn than: “Ta biết ngươi chỉ là muốn chung sống
hoà hợp với ta, nhưng ta không biết tại sao ngươi phải làm vậy. Cá mực
nhỏ…Tại sao phải lập ra bản khế ước đó? Tại sao phải ép mình thay đổi?
Tại sao cứ quấn lấy ta không buông tha làm gì? Tại sao… sau khi không
còn quan hệ gì nữa, lại xuất hiện trước mặt ta?”

Tiêu Mạc Dự thần sắc không đổi, thậm chí đến cả nội dung hỏi cũng không thay đổi: “Cô thực sự không biết nguyên nhân sao?”

Hoa Thái U cười gượng đáp: “Nguyên nhân này, tốt nhất ngươi đừng bắt ta
phải đoán. Ngươi cũng rõ, bản lĩnh đoán câu đố của ta từ trước tới giờ
luôn rất tệ mà.”

Hoa Thái U vẫn cười như cũ, có điều ánh mắt
không còn né tránh nữa, nàng nhìn thẳng vào mắt Tiêu Mạc Dự: “Không
những thế, hai năm qua, chúng ta đều đã thay đổi rất nhiều, đã không còn là thiếu gia hay tiểu thư được chiều chuộng, trên đầu chỉ có bầu trời
to bằng nắm tay, trong mắt chỉ có hỉ nộ ái ố của bản thân. Ngươi có Tiêu gia, ta có Tiêu Kim lầu, chúng ta không có thời gian cũng không cần
phải tiếp tục trò chơi đóng vai đôi vợ chồng son nữa. Tuy đúng là ta rất muốn chơi tiếp, vẫn muốn tiếp tục được cãi cọ ầm ĩ với ngươi. Ta có cảm giác tất thảy mọi thứ xảy ra trong mấy năm vừa qua đều còn tồn tại, vẫn có cảm giác Tiêu bá bá vẫn đứng ở đó, vừa vuốt râu vừa cười với chúng
ta…”

Hoa Thái U liên tục nháy mắt, nhưng càng nháy mắt thì càng
nhận thấy cảnh tượng mơ hồ đó càng nặng nề hơn, nàng còn đang ngây ngô,
chợt một cánh tay ôm lấy nàng, nàng khẽ đẩy ra nhưng trán nàng đã chạm
vào thứ gì đó rất cứng, nàng chợt mềm lòng, nhưng vẫn gào toáng nên: “Cá mực nhỏ, xương đòn gánh của ngươi đè chết ta rồi!”

“Được, được, được…”

“Được cái gì mà được?”

Hoa Thái U cố lần mò trong áo chàng, sau đó đẩy ra: “Đừng có mà thừa cơ trục lợi đó!”

Tiêu Mạc Dự cười bất lực rồi đột nhiên nói: “Hoa cải dầu, khi xưa đáng ra ta nên sớm khiến cô trở thành người phụ nữ của ta, để giờ đây đỡ phải chịu nhiều phiền phức thế này.”

“…Gì kia?”

“Thực ra ta vốn
định chờ tới lúc cô hiểu thêm về ta thì mới nói cho cô nghe. Thật buồn
cười, chúng ta sống cùng nhau nhiều năm như vậy, thế nhưng lại thiếu
hiểu biết về nhau tới mức không thể chấp nhận.”

Tiêu Mạc Dự cười
méo mó, lắc đầu nói tiếp: “Từ sau khi cô bỏ đi ta đã luôn tìm cô. Bởi ta lo sợ bên làm ăn có thù với Tiêu gia sẽ làm hại cô, thế nhưng lại không thể tiến hành tìm kiếm rình rang chỉ có thể tìm kiếm trong thầm lặng.
Ta đã phải mất rất nhiều công sức cuối cùng mới nắm được phương hướng
của cô, nhưng mấy tháng trước lại mất manh mối ở Ung thành. Vừa hay Tiêu gia cũng đang định mở rộng làm ăn về hướng bắc, ta đã phải giả danh
nghĩa làm việc công nhưng thực chất là việc riêng đi Ung thành một
chuyến. Không ngờ cuối cùng ta lại gặp cô ở nơi đây, quả thật ngoài dự
liệu của ta. Ai có thể tưởng tượng nổi cô lại trốn ở trong Tiêu Kim lầu
danh tiếng lừng lẫy này, lại còn làm bà chủ thần bí sau màn vậy chứ.”

Hoa Thái U cường gằn: “Đây thuần túy là sự cưỡng bức của cuộc sống đối với ta…”

Tiêu Mạc Dự liếc xéo: “Dường như cô bị cưỡng bức tới mức rất sung sướng thì phải? Liệu ta có nên cưỡng bức cô một chút không?”

“Cá mực nhỏ bình tĩnh! Tốt nhất đừng nên quên lời cảnh báo của đại sư.”

“Dù gì ngươi cũng là một thanh niên văn nghệ sĩ rất có tài đi, sao có thể học những thứ lưu manh như vậy chứ?”

“Bởi ta phát hiện cách duy nhất để đối phó với lưu manh chính là phải lưu manh hơn chúng!”

Hai tay Tiêu Mạc Dự nắm lấy giường còn thân mình nghiêng về phía trước ép
Hoa Thái U cố định trong vòng tay và ngực của mình: “Bây giờ ta sẽ trả
lời câu hỏi trước đó của nàng, sở dĩ ta làm nhiều việc như vậy, chính là vì muốn đưa nàng về, tiếp tục làm bà chủ của Tiêu gia ta.”

Hoa Thái U hóa thạch tại chỗ.

Tiêu Mạc Dự tiếp tục sáp lại gần: “Còn về nguyên nhân lúc đó ta không hành
động gì và hiện nay ta cũng không làm gì nàng là hoàn toàn giống nhau.
Ta không thể cho nàng một đám cưới hoành tráng, thì chí ít cũng phải cho nàng một đêm tân hôn hoàn hảo, đương nhiên không thể tồn tại bị thương, cũng không có hoang mang, càng không thể miễn cưỡng. Hoa cải dầu, ta
muốn nàng toàn tâm toàn ý tiếp nhận ta, hoàn toàn thuộc về ta.”

Hoa Thái U phải gắng sức lắm mới có thể lắp bắp đáp lại: “Ngươi…ngươi nói
như vậy…ta…ta sẽ hiểu lầm rằng ngươi…ngươi đang thích ta đó…”

Tiêu Mạc Dự thất bại vuốt trán: “Thực ra để thuyết phục bản thân chấp nhận
kết luận này, ta cũng phải mất không ít sức lực cùng thời gian. So sánh
mẫu phụ nữ ta thích cùng với nàng thực sự không tìm được điểm chung nào
cả. Nàng không biết cầm kì thi hoạ cũng đành, ngôn ngữ cử chỉ lại thô
lỗ, không những thế còn chẳng dịu dàng chút nào. Nhưng mà có lẽ ta đã
quen với việc có một người con gái luôn đấu khẩu cùng ta, cùng ta đánh
nhau, cùng trộm rượu uống, đã quen có một nha đầu như nàng lúc nào cũng
trợn mắt cau mày với ta, thế nhưng mỗi lần bị cha trách phạt lại khóc ầm ĩ nước mắt nước mũi dầm dề giống như con mèo nhỏ bẩn thỉu xấu xí.”

Hoa Thái U tức giận vặn lại: “Tại sao ta nghe như thể ngươi đang chửi ta vậy?”

Tiêu Mạc Dự than: “Xem ra ta vẫn chưa học được cách biểu đạt, nói một cách
chính xác, vấn đề này chỉ xảy ra lúc ta đối mặt với nàng, nhưng cũng có
thể nói rõ một điều, nàng ở trong lòng ta không giống như những người
khác. Sau khi ta ngộ ra được điều này, mới xác nhận tâm ý của ta với
nàng, đáng tiếc là chưa chờ ta tìm cách để nàng hiểu, nàng đã bỏ đi
mất.”

Hoa Thái U im lặng một lúc, tiếp đó nghiến răng hỏi: “Ta về, vậy phải làm sao với biểu muội ngươi?”

Tiêu Mạc Dự cười, gật đầu nói: “Cuối cùng cũng đã quyết định hỏi vấn đề
chính rồi, cô ấy chỉ là biểu muội ta, chỉ như vậy mà thôi.”

“Nhưng hai người các ngươi…chẳng phải tâm đầu ý hợp lắm mà, không những thế…còn ngầm định bên nhau trọn đời nữa.”

Tiêu Mạc Dự tỏ ra ngỡ ngàng: “Cô ấy nói với nàng vậy sao?”

“Lẽ nào ngươi lợi dụng con gái người ta rồi định chạy sao?”

“Mọi chuyện đều do cô ấy nói ra, tại sao ngươi không hỏi xem sao ta lại tự quyết định như vậy?”

“Cô ấy là con nhà khuê các sao có thể ăn nói hàm hồ như vậy?”

“Ta cũng không ngờ cô ấy lại bất chấp cả danh tiết của mình như vậy”, Tiêu
Mạc Dự nói tiếp: “Tuy ta cũng lờ mờ đoán được sự bỏ đi của nàng có liên
quan tới cô ấy, nhưng không có bằng chứng gì lại không tiện hỏi trực
diện. Huống hồ, lúc bắt đầu ta cũng thực sự nóng giận, tại sao nàng chỉ
vì mấy lời vớ vấn và những tin đồn bóng gió của người ngoài mà đã bỏ đi. Lẽ nào trong tim nàng, ta chẳng đáng tin chút nào sao. Mà đã như vậy,
hà cớ gì phải ép buộc mình làm một đôi oan gia luôn hoài nghi lẫn nhau
thế.”

Hoa Thái U ngoan cố tới cùng: “Vậy tại sao ngươi còn tìm ta làm gì?”

“Trên công đường còn cho phép phạm nhân được minh oan kia mà.”

Hoa Thái U hồi hộp tiếp lời: “Ngươi có thể rửa oan được hay không, còn phải xem kết quả thu thập chứng cứ.”

“Sau khi nàng bỏ đi, ta đã bố trí cho cô ấy ở căn nhà cũ, năm trước ta đã
tính chuyện đính hôn cho cô ấy rồi, chuẩn bị tết xong sẽ cưới. Nhà trai
cũng là nhà buôn bán có máu mặt, tất nhiên không thể chấp nhận người con gái thiếu đức làm con dâu. Cho nên việc ta và cô ấy có trong sạch hay
không, tới lúc đó tự nhiên sẽ rõ thôi.”

“Đàn bà si tình đàn ông vong tình, lòng dạ ngươi cũng thật sắt đá đó…”

Tiêu Mạc Dự lạnh lùng buông một câu: “Ta đã phải dày công làm rõ thị phi,
nếu không phải nể tình cô ấy cô độc một mình lại là thân phận nữ nhi, ta há có thể dễ dàng tha thứ?”

Hoa Thái U cúi đầu, nhếch miệng cười thầm.

Có lẽ từ lâu cô biểu muội ấy đã đoán được với tính khí của Hoa Thái U chắc chắn chỉ cần vừa nghe xong sẽ tức giận bỏ đi, cũng đoán trúng phóc với
tính cách kiêu ngạo của Tiêu Mạc Dự chắc chắn chàng sẽ không muốn đi
giải thích để cứu vãn. Tới lúc đó, cô nàng với giọng điệu dịu dàng cùng
tài học của mình đương nhiên có thể giành được danh phận và địa vị mà cô nàng hằng mơ ước.

Chỉ tiếc là, cô nàng đã tính sai tình cảm của Tiêu Mạc Dự dành cho Hoa Thái U.

Trên thực tế, e là ngoài Tiêu Bá ra, không ai có thể nhìn thấy mối tình mà
đến cả người trong cuộc cũng đều không để ý lại sâu đậm tới mức này.

Tiêu Mạc Dự thấy Hoa Thái U trầm ngâm không nói, ánh mắt bỗng tối sầm lại,
tiếp đó khẽ than thở: “Ta biết lúc này nàng vẫn không thể hoàn toàn tin
tưởng, nhưng không sao, chúng ta có thời gian mà.”

Chàng giơ ta
vuốt lại những lọn tóc rối bời của nàng: “Nhưng tốt nhất, nàng đừng nên
thách thức khả năng chịu đựng của ta, nếu không thì ta sẽ rất vui vẻ mà
đi thỉnh giáo hai vị cao nhân kia, làm cách nào mới có thể sống lâu trăm tuổi bên nàng được đó.”

Tiêu Mạc Dự đang định đứng dậy, nghĩ một lát lại cúi xuống nói tiếp: “Giữ gìn bao nhiêu năm như vậy, mà chẳng
được ‘ăn’ miếng nào, dường như không phù hợp lắm nhỉ?”

Hoa Thái U sững người, nàng vừa định mở miệng theo bản năng, liền bị đôi môi ghì mạnh của Tiêu Mạc Dự bịt kín.

Còn Tiêu Mạc Dự cũng chẳng kịp để thưởng thức, bụng dưới đã nhói đau, cả
thân hình bất giác bay về phía sau, tiếp đó nặng nề ngã xuống góc bàn.

Vậy là cái lưng mới khỏi chưa được mấy ngày, lại tiếp tục tuyên cáo bại trận…

Hoa Thái U dồn toàn bộ phản ứng bản năng đá ra một cước như vậy, thấy tình
hình cũng chột dạ: “Cá mực nhỏ, xem ra, trên đời này chỉ có một khả năng đó là ta cưỡng bức ngươi mà thôi…”

Không đánh lại được người
khác không phải là lỗi của bạn, nhưng không đánh lại được người phụ nữ
mà mình muốn cưỡng bức thì đó là sự thất bại của bạn.

Nhỏ không nỗ lực lớn ắt thương đau, nếu sớm biết có ngày thế này, khi xưa nên dồn hết tâm lực vào việc luyện võ mới phải!

Sáng sớm hôm sau, Hoa Thái U đã vui vẻ chạy ra ngoài đi về phía mẹ con nhà Vân Thư.

Trong gian nhà nhỏ nhưng rất sạch sẽ kia, Ức Nhi đang nằm ngửa trên giường ôm chân của mình gặm lấy gặm để, Vân Thư ngồi cạnh bên miệt mài với công
việc may vá của mình.

Hai mẹ con dước ánh nắng sớm trở nên đẹp đẽ mà yên tĩnh lạ thường, tràn ngập niềm hạnh phúc đủ đầy đơn giản mà chân thực.

Thấy Hoa Thái U vào nhà, Vân Thư vội mỉm cười tiếp đón, rồi đứng dậy ra bên
ngoài rót trà. Một dạo không nhìn thấy Ức nhi, dường như cu cậu đã phổng phao lên rất nhiều, cu cậu dang tay cười “móm mém”.

Hoa Thái U
ôm cu cậu lên, hết thơm bên trái lại chuyển sang bên phải, hận một nỗi
không thể cắn một miếng trên khuôn mặt đáng yêu kia.

“Bà chủ Hoa, mời dùng trà.”

“Cứ đặt ở đó, đã nói với cô nương bao nhiêu lần rồi, không cần phải khách sáo như vậy.”

“Nên vậy mà.”

Vân Thư đối đãi với Hoa Thái U như ân nhân, lần nào gặp mặt cũng lễ giáo
chu toàn không chút sao lãng. Tuy vẻ bề ngoài của Vân Thư rất dịu dàng,
hiền lành nhưng bên trong thực chất lại là người rất kiên định, một khi
đã quyết thì không gì có thể lay động được. Hoa Thái U biết tính cô, nên lần nào cũng chỉ khuyên nhủ vậy thôi chứ chưa từng ép buộc.

Để
có thể sống chung, con người ta phải dựa trên nguyên tắc hiểu và thỏa
hiệp lẫn nhau, làm tốt việc mình phải làm, tôn trọng những gì đối phương đã kiên định.

Hoa Thái U nâng cao cu cậu Ức Nhi trên tay mười
mấy lượt khiến cậu bé cười tới mức nước miếng bắn trung tóe, tắm ướt cả
một mảng trên áo nàng. Vân Thư vội vàng lấy khăn tay trên đầu giường,
nhưng lại bất cẩn làm đổ cái túi to ở bên cạnh, rất nhiều quần áo của
trẻ con văng ra, quần áo xuân hạ thu đông đều có cả, kiểu dáng to nhỏ
khác nhau.

“Cô nương nhận việc thêm bên ngoài sao?”

Ức Nhi là đứa trẻ duy nhất trong Tiêu Kim lầu, nhưng số quần áo kia rõ ràng không thuộc độ tuổi của cu cậu.

“Không phải.” Vân Thư tỏ ra rất hoảng loạn, chỉ khẽ đáp hai từ trên rồi không nói gì nữa.

“Vậy toàn bộ số quần áo này may cho Ức Nhi sao?”

Vân Thư cắn môi không lên tiếng, trông cô dường như có vẻ chần chừ đứng ở chỗ cũ.

“Từ trước tới giờ cô nương chưa từng nói dối, lần này im lặng là thừa nhận đúng không?”

Hoa Thái U lại nói tiếp: “Ta vừa bước vào đã phát hiện mắt cô nương đỏ hoe, nhất định là vừa khóc xong. Nói cho ta nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì? Là ai bắt nạt cô nương hay là có liên quan tới Ức Nhi?”

“Bà chủ Hoa, bà suy nghĩ quá nhiều rồi.”

Vân Thư hít dài một hơi, ngẩng đầu, thần thái đã bình tĩnh trở lại: “Tiểu
nữ chỉ muốn làm chút việc cho Ức Nhi thôi, bà cũng biết mà, con người
họa phúc khó lường, ngộ nhỡ một ngày kia tiểu nữ không còn nữa…không thể tiếp tục bầu bạn với cháu nữa, thì chí ít cũng có sẵn những quần áo
giày dép này để cháu nhớ rằng trên đời còn có một người mẹ như tiểu nữ…”

Hoa Thái U càng nghe càng ngạc nhiên: “Mới sáng sớm sao đã nói những điều
tang thương không may mắn thế này? Cô nương còn trẻ không bệnh tật, nhân cách đôn hậu vậy thì làm gì có họa phúc khôn lường nào chứ?”


lẽ do nghe thấy Hoa Thái U lên giọng nên sợ, Ức Nhi mếu rồi khóc òa. Vân Thư thấy vậy vội vàng dỗ dành cu cậu, còn không quên nói khẽ vào tai
Hoa Thái U: “Bà chủ Hoa, Ức Nhi có bà làm mẹ nuôi, đúng là may mắn của
cháu.”

“Mẹ nuôi cho dù thế nào đi nữa cũng không thể bằng mẹ đẻ
được! Tương lai ta cũng phải lấy chồng sinh con chứ, tới lúc đó làm gì
còn thời gian tới quan tâm con của cô nương?”

Hoa Thái U cảm thấy lòng dạ rối bời liền nhét luôn Ức Nhi đang nước mắt nước mũi đầm đìa
vào tay Vân Thư: Ức Nhi chỉ có một người thân là cô nương thôi, cho dù
vì thằng bé, cô nương cũng không thể để xảy ra bất cứ điều gì ngoài ý
muốn với bản thân. Nếu không, ta sẽ bán thằng bé cho Hạ tiên sinh làm kĩ nam đấy!”

Vân Thư vừa lấy khăn lau mặt cho con vừa cười nói: “Bà không làm vậy đâu. Yên tâm đi, tiểu nữ chẳng qua không có việc gì nên
tiện tay làm số quần áo này để đó thôi. Tiểu nữ còn muốn nhìn Ức Nhi áo
gấm đai ngọc vạn người phải ngưỡng mộ, cho nên nhất định sẽ sống cho
tốt.”

“Đúng vậy, Ức Nhi thông minh như vậy, tương lai chắc chắn
sẽ bảng vàng đề tên trúng trạng nguyên, còn sẽ lấy một công chúa làm con dâu cho cô nương nữa chứ.”

Đối với giả thiết của Hoa Thái U, Vân Thư chẳng đồng tình cũng không phản đối.

Chỉ với mấy câu dỗ dành của mẹ, Ức Nhi đã tươi tỉnh, chớp mắt cười rạng rỡ.

Cả Hoa Thái U và Vân Thư cùng vui theo, bất giác cười theo cu cậu, dường như sự ức chế vừa rồi đã bay theo mây khói.

Lúc rời đi, Hoa Thái U lại thắc mắc về vấn đề vướng víu bao lâu trong lòng: “Cô nương dặt tên cho con là Ức Nhi, có phải để nhớ về người đó đúng
không? Nhưng chỉ sống dựa vào những hồi ức đó, cô nương có thể chèo
trống được bao lâu?”

Vân Thư nhìn lên bầu trời xanh ngắt rộng bao la, bỗng dưng đôi mắt đẹp sáng lên, lại thắp sáng những năm tháng tưởng chừng đã biến thành tro bụi lên, tuy ngắn ngủi nhưng vĩnh hằng: “Chí ít trong những ký ức đó, sự ân cần chăm sóc của chàng là thật lòng, đối
với tiểu nữ thế là đủ rồi.”

Trở về đại viên, Hoa Thái U nhận thấy Tiêu Mạc Dự đang đứng cạnh cửa sổ vẽ vời.

Chàng đứng đó trong chiếc áo dài xanh ngọc, mái tóc đen xõa trên vai. Lúc thì nheo mày, lúc lại mỉm cười, cổ tay đưa đẩy, dần dần tái hợp với hình
ảnh cao thủ vẽ tranh trong ký ức.

Thực ra từ lâu chàng đã tạo ấn
tượng sâu sắc không thể phai nhòa trong lòng Hoa Thái U, cùng với dòng
chảy của thời gian, dường như ấn tượng đó càng thêm sâu đậm, rõ ràng
hơn. Có điều lúc đó không biết, sau này khi đã biết rồi, nhưng do nghi
ngờ, tức giận, lo sợ, cũng do thói kiêu căng tuổi trẻ nên đã nhất thời
tìm cách gạt bỏ hoàn toàn con người đã ghi dấu ấn sâu đậm trong lòng
mình đi.

Nay nhìn lại, dường như kết cục vẫn là nàng đã uổng công.

“Cá mực nhỏ, mới sáng bảnh mắt đã đi đâu vậy?”

“Thì đi loanh quanh, thấy cô ngủ say như lợn chết nên không gọi thôi.”

Hoa Thái U định thần bước tới, nghiêng đầu ngắm nghía bức tranh còn chưa khô mực kia: “Cảnh tượng này xem ra rất quen đó!”

Tiêu Mạc Dự coi thường ra mặt: “Đây là ‘Đình ngắm mưa’ nhà chúng ta mà, đương nhiên nàng thấy quen mắt rồi.”

“Ai thèm chúng ta chúng mình với ngươi chứ?”

Hoa Thái U bĩu môi phản pháo: “Đừng có mà ở đây mon men làm thân với ta!”

“Dưới gầm trời này ngoài ta ra, còn có ai muốn chúng ta chúng mình với cô nữa?”

“Nhiều vô kể.”

Tiêu Mạc Dự gác bút, định cù lét Hoa Thái U để trừng phạt, kết quả lại bị
nàng lạnh lùng thúc vào lưng, ngay lập tức nhe răng không động đậy được: “Hoa cải dầu, cô có nhân tính không vậy?”

Hoa Thái U cầm chai thuốc, tiếp đó nói với giọng đậm chất nữ vương: “Đi nào, tới bên kia ngoan ngoãn nằm xuống!”

Càng ngày Tiêu Mạc Dự càng nghiệm ra một điều sâu sắc, dưới sự áp đặt của nữ quyền không thể phản kháng chỉ có thể bi ai mà nghe thôi…

Lúc
Hoa Thái U xoa thuốc, như thường lệ nàng lại nghe thấy những tiếng gào
thét thê thảm to có nhỏ có, Hoa Thái U vờ như không nghe thấy chỉ tập
trung làm việc của mình, dù gì nàng cũng đã hiểu anh chàng này càng kêu
to càng chứng tỏ chẳng có vấn đề gì to tát cả.

Sau khi bôi thuốc xong, Hoa Thái U đứng dậy cất chai thuốc, Tiêu Mạc Dự vẫn giữ nguyên tư thế nằm sấp.

“Hoa cải dầu…”

“Gì vậy?”

“Cô vừa gặp chuyện gì phải không?”

“Đâu có, sao lại hỏi vậy?”

“Chút tâm tư đó của cô làm sao có thể giấu được ta chứ? Thoải mái đi, đừng giấu nữa.”

Trầm ngâm một lát, Hoa Thái U chậm rãi đi tới trước cửa sổ rồi lấy bức tranh thủy mặc kia lên: “Cá mực nhỏ, giữa hai ta có rất nhiều hồi ức chung,
nhưng dường như chỉ có hồi ức mà thôi. Trừ những thứ đó ra, giữa chúng
ta còn lại cái gì chứ? Nói thẳng ra là sau khi rời khỏi Tiêu gia, ta
cũng thường xuyên nhớ tới ngươi, nhớ tới rất nhiều chuyện trước kia. Đôi lúc thậm chí ta cũng cho rằng điều này có nghĩa ta…thích ngươi…nhưng…”

“Hoa cải dầu…” Tiêu Mạc Dự lên tiếng ngắt lời nàng: “Mảng hồi ức đó thuộc về chúng ta, chỉ thuộc về chúng ta mà thôi. Mọi thứ trước đây sẽ lưu lại
dấu tích trong cuộc sống của chúng ta, đó chính là tài sản mà chúng ta
nên trân trọng. Nhưng nó hoàn toàn không đáng để chúng ta chìm đắm trong đó, và càng không đáng để chúng ta chìm đắm trong đó, và càng không
đáng để chúng ta dựa vào. Hồi ức của chúng ta tuyệt đối không chỉ dừng
lại ở sáu năm ngắn ngủi đó, mỗi ngày về sau, sẽ trở thành một phần trong đó. Hiện giờ, nàng không có cách nào xác định được tâm ý của nàng đối
với ta, điều này cũng không sao, ta đã từng nói, thứ chúng ta có chính
là thời gian. Một ngày nào đó, nàng sẽ hiểu ra và nói với ta rằng, người mà nàng yêu là Tiêu Mạc Dự ta. Bởi vì, trong hồi ức của nàng, ngoài ta
ra, sẽ không thể có sự tồn tại của người đàn ông khác!”

Tới lúc
này Hoa Thái U mới nghe ra dường như có gì không ổn trong giọng nói của
chàng, nàng nhìn kỹ lại, lúc này mặt chàng trắng bệch, mồ hôi lạnh đầy
đầu. Nàng thất kinh hỏi: “Ngươi sao vậy?”

Tiêu Mạc Dự khó nhọc đáp: “Vừa rồi nàng đánh mạnh như vậy, còn hỏi ta làm sao…”

“…Vậy sao ngươi cứ liều mạng gào thét vậy? Chẳng phải lúc ngươi đau thật, thì không lên tiếng sao?”

“Bởi vì tâm trạng nàng không tốt.”

Tiêu Mạc Dự nghiêng mặt gối lên cánh tay, những lọn tóc mai ướt dính bên má, trong đôi mắt đen sáng ánh lên nụ cười sâu sa.

Thì ra khi chàng đau nghê gớm, cũng vẫn kêu gào thảm thiết, có điều chàng
làm như vậy mục đích là để khiến nàng có thể giải tỏa tâm trạng không
tốt.

Đây chắc là một hồi ức mới? Khác hẳn với trước đây…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui