Dù thế nào cũng phải bồi dưỡng đầu gấu trường thành học bá

Air flare, Moonwalk, lượn sóng cơ thể…
 
Đủ các kiểu động tác pha trộn với nhau, cơ thể bé nhỏ tản ra vẻ khí chất đến kinh người.
 
Mẹ của Bảo Bảo chưa từng yêu cầu cô học nhảy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mà là cô học được chúng một cách ngẫu nhiên khi đến phòng tập nhảy chơi.
 
Vui thế nào thì nhảy thế đó, mẹ cũng chưa hề trách phạt cô.
 
Còn nói cô nhảy rất đẹp, khiến người xem rất vui vẻ.
 
Điều hòa trong thành phố trò chơi điện tử rất đầy đủ, nhưng tóc trên trán cô vẫn ướt đẫm mồ hôi.
 
Khi điệu nhảy đã hoàn tất, hai người thở hổn hển rồi dừng lại, chờ tính điểm xếp hạng.
 
Những con số trên màn hình biến đổi nhanh chóng, đám đông nín thở chờ đợi, cho đến lúc nó dừng lại.
“Woa!” Từng tiếng ho nhỏ vang lên.
 
Cùng lúc đó, hai cô gái trên bục nhảy xoay người đập tay: “Yeah!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hồ San San chống nạnh, thở hồng hộc.
 
Gương mặt cười tươi, hai má đỏ hồng.
 
“Thế nào? Hôm nay kết thúc rồi chứ?”
 
“Ừ ừ.” Bảo Bảo bắt tay, duỗi thẳng về phía trước, duỗi người.
 
Cảm giác thật thoải mái, mỗi ngày đều phá vỡ kỷ lục của ngày hôm trước, cô luôn có cảm giác thành tựu không thể diễn tả được.
 
Bảo Bảo duỗi người xong, bay vọt đến trước mặt Hồ San San.
 
“Đi thôi, chúng ta đi ăn thịt xiên nướng uống trà trái cây đi!”
 
Hồ San San véo mặt cô, thực sự không cách nào từ chối: “Đi đi đi, cậu muốn ăn gì cũng được hết.”
 
Bảo Bảo cười vui vẻ, khoác cánh tay của Hồ San San.
 
Khi hai người chuẩn bị đi, bỗng nhiên nghe thấy một trận hô kinh ngạc truyền đến từ phía không xa.
 
Bọn họ cùng quay đầu lại, khán giả trước bục nhảy đã tản đi khá nhiều.
 
Còn đầu bên kia, có rất nhiều người vây quanh khu trò chơi bắn súng cách đó khoảng hơn 30-40 mét.
 
Người bị vây trong đó có vẻ khá cao, nhưng vẫn bị đám đông che khuất chỉ còn nhìn thấy nửa cái đầu.
 
Thi thoảng vọng qua tiếng như “Cool!”, “Thế mà bắn cũng trúng!”, “Chuẩn!”…
 
Bảo Bảo thò đầu nghe ngóng, có chút tò mò, sau cùng không nhịn được kéo Hồ San San qua góp chút náo nhiệt.
 
Đi đến vòng ngoài của đám người, tiếng súng điện tử nảy lửa, tiếng súng nạp đạn vô cùng kích thích.
 
Bảo Bảo kéo theo Hồ San San chen lấn vào trong.

 
Lúc sắp công phá được vòng trong cùng thì bước chân bỗng dừng lại.
 
Cô quay đầu, thấp giọng nói: “Chúng ta vẫn nên về đi.”
 
“Sao thế?” Hồ San San tò mò, kéo Bảo Bảo lại, rồi bước vào trong một bước, sau khi nhìn rõ mới bật cười.
 
“Đẹp trai mà, nhìn tư thế cầm súng của cậu ấy quả thật có thể hình dùng bằng từ gợi cảm, nhiều cô gái xung quanh đã đổ rầm rầm rồi đấy.”
 
Hồ San San quay lại, kề sát bên tai Bảo Bảo nhẹ giọng nói, cười xấu xa.
 
Bảo Bảo thành thật gật đầu: “Đẹp trai thật.”
 
Ló đầu ra xem, tầm nhìn lướt qua vai San San, lén lút nhìn vào trong.
 
Áo phông và quần dài thể thao đều màu đen.
 
Tóc tai bù xù, cứ như là chưa tỉnh ngủ vậy, nhưng riêng đôi mắt của cậu ra lại vô cùng sáng ngời.
 
Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm kẻ địch trên màn hình, ánh mắt không phải lạnh lẽo, ngược lại lại có sự nhiệt huyết của tuổi trẻ.
 
Động tác cầm súng bắn quét đó đâu chỉ dừng ở gợi cảm, mà tưởng chừng như  ép buộc những người khác giới phải lao lên ăn tươi nuốt sống cậu ấy.
 
Bảo Bảo buộc phải cảm thán lần nữa, người này đúng là được thượng đế ưu ái, tại sao lại có thể đẹp trai như thế chứ.
 
Ngay cả mím đôi môi mỏng lại thôi cũng quyến rũ ngất trời, đúng là vóc dáng tự nhiên khiến người khác muốn phạm tội.
 
“Aaaaaaaaaaaaa, lên rồi lên rồi, chạy bo chạy bo, bên trái! Bên trái mà đồ ngu ngốc này!”
 
“Cậu im đi, hét cái gì, hôm qua bình thường được một chút hôm nay lại lên cơn thần kinh à!”
 
“Lui lui lui! Mẹ lui đi! Cậu biết chơi không thế! Không biết thì xuống đồi Hồng Thế lên!”
 
Tiếng gầm thét đáng sợ dọa cho tay Cao Dục run bần bật, trừng mắt nhìn viên đạn từ kẻ địch bay thẳng mặt mình, có tránh cũng không tránh được.
 
Hiệu ứng mô phỏng thật trên màn hình bị vỡ nát một chỗ, hiển thị trúng đạn một lần.
 
“Fuck! Mẹ im đi! Yên lặng làm bình hoa đẹp trai đi, đừng lớn giọng hù người ta!”
 
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, dáng vẻ anh hùng của Cao Dục đã bị giảm đi trong mắt của các cô gái, cậu rất không vui, gầm lên.
 
“Lên lên lên! Bên trái! Bên phải, lên lên...”
 
Đám đông im lặng, người có bạn thì nhìn nhau bàn tán, không có bạn thì cúi đầu cười.
 
Anh chàng đẹp trai này...phong cách có chút không đúng, thực ra thì lạnh lùng mới thích hợp cậu ấy hơn.
 
Hình tượng vừa chơi game là bắt đầu lải nhải quả thực không xứng với giá trị nhan sắc của cậu ấy.
 
Cho dù thao tác của cậu ấy có mượt mà, kỹ thuật siêu đẳng thế nào đi chăng nữa...
 
Bảo Bảo cũng lặng lẽ cúi đầu xuống, không hiểu sao có chút cảm giác hận không thể biến sắt thành thép: “Đi thôi...”
 
Nhân lúc hình tượng lại nhải của cậu ta chưa đuổi hết toàn bộ người xung quanh đi, cô muốn chuồn trước, tránh bị phát hiện.
 

Bảo Bảo xoay người kéo tay Hồ San San, vừa đi được một bước đã bị kéo lại.
 
“Đợi một lát, hai tên kia có phải là hai tên lưu manh đến quấy rầy chúng ta hôm qua không?”
Bảo Bảo quay đầu lại, nhìn chăm chú.
 
Hai người mà San San nói ở đối diện họ, và cũng đang nhìn Ninh Khải Triết và bạn của cậu ấy bắn súng.
 
Hai người họ ôm ngực, nhếch mép cười ranh mãnh, trông thật hèn hạ và xấu xa.
 
“Đúng...” Bảo Bảo.
 
“Hình như bọn họ đang nói chuyện với bạn nam áo sơ mi bên cạnh, đó là bạn của Ninh Khải Triết đúng không nhỉ?” Hồ San San.
 
Đối tượng mà hai tên lưu manh nói chuyện đích thực là bạn nam mang áo sơ mi.
Cậu ấy mím môi cười, cứ như là chẳng nghe thấy lời nói bên cạnh.
 
Thế nhưng biểu cảm của Trương Chí Thần đứng một bên đã bán đứng tất cả.
 
Đôi mắt nhỏ của cậu ta liếc nhìn hai tên lưu manh, đồng thời còn ẩn chứa sự tức giận nhưng không dám phát tiết.
 
Hồ San San suy nghĩ một lát: “Bầu không khí có chút bất thường nha.”
 
Lời vừa dứt, một tiếng động lớn vang lên, Ninh Khải Triết lười biếng ném súng trở lại ống súng.
 
Lúc cậu quay người, những người bạn vốn đang chơi cùng cậu ta đều dừng lại.
 
“Mày nói thêm lần nữa đi?” Giọng nói của cậu vô cùng lạnh lẽo.
Xung quanh bỗng nhiên im bặt.
 
Ninh Khải Triết quay lưng về phía Bảo Bảo và Hồ San San, đối diện với hai tên lưu manh trước mặt.
 
Cô chưa từng nghe được giọng điệu nói chuyện như thế của cậu ấy, hơi thở tràn ngập u ám và lạnh lẽo.
 
Bảo Bảo nhất thời quên mất phải chuồn sớm, cứ đứng như thế và trở thành một trong những người xem náo nhiệt.
 
“Nói lại lần nữa? Xì ha ha, có nói bao nhiêu lần cũng vậy thôi, đồ thất bại!”
 
“Sao nào? Ninh Khải Triết, lại muốn đánh tao à? Đừng quên lần trước bố mày đã đền bao nhiêu tiền! Đánh đi, cũng hay dạo gần đây ông đang hết tiền.”
 
Tên lưu manh không sợ chết kia nói, bè lũ của hắn ta đứng bên xem kịch, bộ dạng vô cùng kinh tởm.
 
Ninh Khải Triết không nói gì, mà chỉ túm lấy cổ áo của hắn ta, trực tiếp xách hắn ta lên.
 
Giơ nắm đấm lên, mắt thấy cảnh tượng đánh nhau sắp nổ ra.
 
Bạn nam mang áo sơ mi và bạn nam vừa chơi game cùng Ninh Khải Triết đồng thời ngăn cậu ta lại.
 
Khi bạn nam áo sơ mi đưa tay ôm lấy nắm đấm đang giơ cao của Ninh Khải Triết, tất cả mọi người mới nhìn thấy rõ.
Bàn tay phải của cậu ấy trống không, cánh tay nhỏ cứ như củ cải, không có bàn tay.
 
Ninh Khải Triết gầm lên: “Thả ra!”
 
“Khải Triết đừng quậy nữa, cần gì phải nổi giận với những tên cặn bã này.” Hồng Thế.

 
“Đúng thế đó Khải Triết, Hồng Thế còn chẳng tức giận, cậu lại giận đùng đùng thế, chẳng phải đang làm trò trẻ con sao?”
 
Cao Dục muốn gây cười để làm dịu bầu không khí.
 
“Khải...Khải Triết.”
 
Trương Chí Thần lắp bắp chưa nói xong, tên lưu mạnh bị Khải Triết túm cổ áo lại cười lớn.
 
“Mẹ nó không dám ra tay thì thả bố ra, làm nhăn áo quần bố, đám đàn bà chúng mày phải giặt cho bố đấy!”
 
Hắn ta nhíu mày, kiêu ngạo vỗ lên mu bàn tay đang nắm chặt cổ áo hắn của Ninh Khải Triết.
 
Bảo Bảo kéo tay của Hồ San San, kéo cô ra khỏi đám đông.
 
Hồ San San bối rối, quay đầu nhìn một cái, lại hỏi Bảo Bảo: “Cứ đi như thế sao?”
 
Bảo Bảo gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, tiếng ồn ào phía sau lưng khiến người ta hoảng loạn.
 
Đi được hai bước, bỗng nhiên cô ngẩng đầu lên cười với Hồ San San: “Chị San, tốt xấu gì cũng là bạn học, tên kia lại gây chuyện trên địa bàn của cậu, có phải nên giúp đỡ bạn học chút không?”
 
Dáng vẻ cười híp mắt của cô cứ như con sóc đảo mắt nhét thức ăn vào miệng.
 
Ý nịnh nọt rõ như ban ngày.
 
Hồ San San cười khịt mũi: “Không muốn tự mình ra mặt ngăn cản, lại để tớ giúp họ sau lưng. Muốn kéo tớ cùng làm người tốt không để lại tiếng thơm hả?”
 
“San San là tốt nhất~” Bảo Bảo ôm cánh tay của San San, õng ẹo nói.
 
Hồ San San đẩy cái đầu của Bảo Bảo, cười nuông chiều lại bất lực.
 
Bọn họ đến trước quầy thu ngân, Hồ San San gõ trước quầy, gọi nhân viên thu ngân tới thì thầm vào tai.
 
Nhân viên thu ngân nghe xong, phóng mắt về phía đám người đang tụ tập đông đúc, tỏ ý đã hiểu.
 
“Còn nữa, lát nữa bố đến, chị nói ông ấy em không về ăn cơm, em sẽ đi ăn cùng Bảo Bảo.”
 
“Được.” Nhân viên thu ngân gật đầu.
 
Sau khi rời đi, bọn họ đi bộ hơn mười phút nữa rồi mua hai ly trà trái cây, rồi lại vào một tiệm đồ nướng.
 
Hồ San San ngồi tại chỗ nghe điện thoại, còn Bảo Bảo đi gọi đồ ăn.
 
Đợi Hồ San San gọi điện xong, tiếp đó xem tin tức trên điện thoại một lúc thì Bảo Bảo mang đồ ăn trở lại.
 
“Không có đánh nhau, người của bố dạy dỗ cho hai tên lưu manh kia một trận, sau này có lẽ không dám huênh hoang nữa.”
 
Hồ San San đặt điện thoại xuống.
 
“Ừ nè.” Bảo Bảo gật đầu, cầm đũa rút thịt nướng ra khỏi xiên tre.
 
“Thế thôi sao?”
 
“Còn thế nào nữa?”
 
Cô ngẩng đầu, mắt mở lớn nghi ngờ, nhưng tay vẫn không dừng lại.
 
Hồ San San đưa tay chống má, nghiêng đầu nhìn cô.
 
“Tớ vừa nghe được chuyện phiếm liên quan đến Ninh Khải Triết, có muốn nghe không?”
 
“Không muốn.” Không hề do dự.
 
“Chậc chậc chậc, tuyệt tình thế sao, vừa rồi còn nói tớ giúp cậu ấy cơ?”

“Hai chuyện mà, dù sao cũng là bạn học, có thể giúp thì cứ giúp thôi. Huống hồ đối với chị San chẳng phải cũng chỉ là một câu nói thôi ư?”
 
Bảo Bảo cười nịnh hót, dáng vẻ ngoan ngoãn.
 
“Đồ xu nịnh!” Hồ San San liếc cô một cái, uống ngụm trà trái cây.
 
Vị thanh mát chảy xuống cổ họng, cảm giác thoải mái lan tỏa toàn thân.
 
“Bảo Bảo, nói thật đến cả tớ cậu cũng không sợ, sao lại sợ hãi không dám lại gần tên đầu gấu trong truyền thuyết Ninh Khải Triết kia chứ?”
 
Hai đầu lông mày của Hồ San San nhíu lại.
 
Bảo Bảo thấy thế, bèn bình tĩnh nhìn Hồ San San.
 
Cô rút hết thịt xong, cầm lấy ly trà hoa quả uống một ngụm, trà lạnh đến nỗi khiến mặt cô nhăn nhúm lại.
 
Sau khi cơ mặt giãn ra, cô mới nói: “Rất đơn giản mà, trước khi biết bối cảnh hùng hậu của cậu, tớ đã thân với cậu rồi. Đã có cảm tình thì sẽ không đành lòng mà, huống hồ cậu và Ninh Khải Triết không giống nhau.”
 
“Không giống chỗ nào?” Hồ San San có chút hứng thú hỏi.
 
Bảo Bảo nhai một miếng xương sụn, đôi mắt đảo một vòng, nuốt xuống.
 
Uống một ngụm trà trái cây, ngọt ngọt, lạnh lạnh.
“Tình bạn rất bao dung, không nề hà tương lai, chỉ cần hưởng thụ hiện tại. Nhưng tình yêu thì khác, ông Mao nói với tớ, những người nói chuyện yêu đương nhưng không xem kết hôn là đích đến thì đều là giở trò đểu!”
 
Bảo Bảo gắp một miếng xương sụn cho vào miệng, nhai rào rạo rồi nuốt xuống.
 
Gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, trông cư như bà cụ non.
 
Hồ San San vui vẻ không chịu được, chịu hết nổi véo má Bảo Bảo: “Hahaha, cục cưng của tui ơi, trong cái vỏ này của cậu quả thật chứa cô gái mười lăm tuổi, chứ không phải một bà cô ba mươi bốn mươi tuổi à?”
 
“Này, đừng véo mặt tớ, dầu mỡ lắm.”
 
Đôi mắt ghét bỏ nhìn chằm chằm bàn tay hung ác đang ở trên mặt mình, hai má Bảo Bảo phồng lên.
 
Hồ San San cười không ngớt, cô chính là thích xem cái dáng vẻ rõ ràng chán ghét nhưng không thể làm gì được cô của Bảo Bảo.
 
Cùng lúc đó, sự tiếc nuối về chuyện Bảo Bảo từ chối Ninh Khải Triết trong lòng cô lại nhiều thêm một chút.
 
Tin tức cô nhận được từ cuộc gọi kết thúc vừa rồi liên quan đến chuyện năm hai trung học, Ninh Khải Triết lấy một chọi năm, đánh học sinh cấp ba và trở nên nổi tiếng.
 
Nghe nói tình hình lúc đó là có năm tên học sinh cấp ba chế nhạo bạn của Ninh Khải Triết tàn tật, dùng từ ngữ ghê tởm.
 
Ninh Khải Triết yêu cầu đối phương xin lỗi, nhưng họ không chỉ không xin lỗi, mà còn cậy mình lớn, đẩy bọn họ.
 
Những câu chửi đồ tàn tật khó nghe vô cùng, cuối cùng Ninh Khải Triết không nhịn được nữa, bắt đầu động tay động chân.
 
Năm tên học sinh cấp ba đối mặt với ba tên học sinh cấp hai, Ninh Khải Triết còn quát hai người bạn của mình không được ra tay.
 
Sau cùng một mình cậu ấy tẩn cho năm tên kia, trong đó có một tên gãy mất ba cái xương sườn, phải nhập viện.
 
Bố cậu ấy đền không ít tiền, phía nhà trường cảnh cáo một trận, chuyện này mới tạm lắng xuống.
 
Sau này năm tên kia liên tục có những hành vi ỷ mạnh hiếp yếu, trộm cắp, mại dâm…
 
Cuối cùng đã bị nhà trường cho thôi học.
 
Thật không may, một vài tên trong số đó hiện là bảo vệ cho một quán bar đêm của bố cô ấy.
 
Hồ San San thấy cô vừa ăn vừa uống, dáng vẻ cay đến nỗi nước mắt rưng rưng lại có vẻ rất sảng khoái kia khiến cô cười bất lực.
 
Trong lòng nghĩ, cái tên chỉ vì ra mặt giúp anh em mà bị gán thành đầu gấu thật đáng thương, cục cưng nhà cô quả thật là một cô gái vô lương tâm.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận