Dù thế nào cũng phải bồi dưỡng đầu gấu trường thành học bá

Phòng thể dục trong nhà.
 
Bảo Bảo và Hồ San San đang đánh cầu lông.
 
Quả cầu trắng muốt bay qua lưới rồi rơi trên nửa sân còn lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bảo Bảo đi đến nhặt cầu lông, tư thế có chút lúng túng và chậm chạp.
 
Hồ San San thấy thế, vén lưới lên đi qua, kéo tay của Bảo Bảo hỏi: “Sao thế?”
 
Bảo Bảo nhìn trái nhìn phải, sắc mặt bối rối, nhỏ tiếng thì thào: “Tràn bờ đê rồi…”
 
“…” Hồ San San thiếu chút nữa cười thành tiếng.
 
“Cần đi thay không?” Cô nhịn cười hỏi.
 
“Không mang theo người.”
 
“Thế thì tớ về lớp lấy cùng cậu nhé? Hiện giờ ký túc xá đóng chặt cửa, không cho về.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bảo Bảo đặt tay lên bụng một cánh lúng túng.
 
Cô ngẫm nghĩ rồi nói: “Thôi vậy, tớ tự đi lấy cũng được. Cậu cứ tập tiếp đi, ngộ nhỡ thầy có hỏi thì còn có cậu nói đỡ giúp tớ.”
“Vậy cũng được, cậu đi đi.”
 
Bảo Bảo đi từng bước nhỏ ra khỏi phòng thể dục, cứ sợ cử động mạnh một cái sẽ cảm nhận được cảm giác máu chảy thành sông.
 
Tòa nhà năm nhất, tầng ba.
 
Phòng học lớp 10B2.
 
Cánh cửa mở toang.
 
Tả Hưng Khánh đi vào đã nhìn thấy Ninh Khải Triết ngồi trên bàn học của cậu ta.
 
Đôi chân dài rũ xuống, đạp trên mặt đất, thế mà đầu gối vẫn còn gập.
 
Chiếc bàn đó trông cứ như cái ghế đối với cậu ấy.
 
Quả bóng vẫn đang xoay tròn trên đầu ngón tay của cậu.
 
“Đóng cửa lại đi.” Giọng Ninh Khải Triết lỡ đễnh.
 
Trong lòng Tả Hưng Khánh lẩm bẩm, nói chuyện thì đóng cửa làm cái gì.
 
Thế nhưng cậu ta vẫn tự giác đóng cửa lại,
 
“Trương Chí Thần nói cậu tìm tôi?”
 
“Qua ngồi đây.”
 
Ninh Khải Triết hất cằm lên, quả bóng trên ngón tay dừng lại, được cậu ôm vào lòng.
 
Dáng vẻ đó cứ như một cậu nhóc to xác, ngây thơ trong sáng, chỉ là thiếu mỗi nụ cười. 
 
Tả Hưng Khánh nhíu mày, đi qua đó, nhưng không ngồi xuống.
 
Cậu ta đang muốn hỏi, nhưng Ninh Khải Triết lại nhìn chằm chằm cậu ta, nói tiếp: “Ngồi xuống.”
 
Tả Hưng Khánh chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào.
 
Mặc dù trong lòng đầy nghi ngờ, nhưng cậu ta vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.
 
Mông vừa chạm vào mặt ghế, Ninh Khải Triết nhấc ghế lên bằng một chân.
 
Trực tiếp nhấc cả người và ghế lên, hai chân trước của ghế rời khỏi mặt đất, chỉ còn lại hai chân sau chống đỡ.
 
Mặt Tả Hưng Khánh trắng nhợt, cảm thấy cả người như sắp ngã đổ ra sau.
 
Hai tay cậu ta quơ loạn trên không trung, đến cả câu kinh hô vẫn còn nghẹn trong cổ họng.
 
Ninh Khải Triết lại giẫm lên mặt ghế, khiến cho bốn chân của chiếc ghế đều ổn định trở lại trên mặt đất.
Ngạc nhiên đã qua, thế nhưng hồn vẫn chưa trở lại.
 
Tả Hưng Khánh cứng đờ nửa giây, mồ hôi li ti trên trán, đồng tử vẫn có chút rời rạc và thở hổn hển.
 

Ninh Khải Triết không nói gì, ôm bóng nhìn xuống cậu ta, cứ như là đợi cậu ta bình tĩnh lại.
 
Một lúc sau, nhịp tim đã ổn định, Tả Hưng Khánh vừa ngẩng đầu đã quát: “Mẹ kiếp! Cậu bị thần kinh à!”
 
“Thấy cậu thích chơi ghế, nên chơi với cậu thôi.”
 
Ninh Khải Triết nghiêng đầu, nụ cười lạnh lẽo nguy hiểm.

 
Tả Hưng Khánh nghe thế, lông mày nhíu lại.
 
Ninh Khải Triết cũng không đợi cho cậu ta hiểu ra nữa, mà dùng một tay ép quả bóng lên vai cậu ta.
 
Cậu cúi người xuống, ngoài cười nhưng trong lại lạnh băng nói: “Nhớ lấy, lời này tôi chỉ nói một lần. Nếu cậu còn muốn cái tay này thì đừng có vượt giới hạn. Nếu để tôi thấy hành động nhỏ này của cậu tiếp diễn trên lớp, tôi sẽ bỏ cái tay này của cậu.”
 
Ninh Khải Triết ấn lòng bàn tay lên quả bóng, ép thẳng lên vai của Tả Hưng Khánh.
 
Sau một hồi hiểu ra, Tả Hưng Khánh cười gằn: “Hừ, tôi tự hỏi tại sao cậu lại lên cơn thần kinh, thì ra là vì Bảo Bảo à? Sao nào, thích người ta? Nhưng tiếc quá, người ta còn chẳng thèm liếc cậu một cái.”
 
Đối với sự chế giễu của cậu ta, Ninh Khải Triết không giận, ngược lại cười.
 
Quả bóng rơi xuống khỏi vai của Tả Hưng Khánh.
 
Ninh Khải Triết vừa ném bóng rổ vừa thờ ơ nói chuyện.
 
“Có lẽ cậu đã nghe qua chuyện tôi làm lúc trước, nói thật, có bị đuổi học tôi chẳng bận tâm đâu, chỉ có điều không biết cậu có bận tâm việc nhập viện hai ba tháng không.”
 
Tả Hưng Khánh dần thu lại nụ cười.
 
Quả thật cậu ta không dám đánh nhau với Ninh Khải Triết.
 
Dù sao khó khăn lắm cậu ta mới đậu trường Húc Thị, chứ không phải đến đây để đánh nhau hủy đi tương lai.
 
Không giống tên khốn Ninh Khải Triết này, căn bản chẳng quan tâm đến tương lai sau này.
 
Ninh Khải Triết nhìn rõ sắc mặt của cậu ta, nhếch miệng, tựa như có chút khinh thường.
 
Cậu ôm bóng lên, đi bước lớn đến cửa.
 
Cánh cửa khép hờ bị cậu kéo ra, ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào.
Ninh Khải Triết vốn đang rũ mắt, hàng mi khẽ động kéo lên cùng với mí mắt.
 
Sau đó, một bóng hình đờ đẫn đứng ở cửa đập vào mắt.
 
Ninh Khải Triết: “…”
 
Đồng tử đột nhiên giãn rộng, sắc mặt ung dung nhàn rỗi bỗng nhiên trở nên ngạc nhiên hoảng sợ.
 
Chàng trai lạnh lùng hung tợn vừa rồi chớp mắt biến thành cục đá chết lặng.
 
“À…” Bảo Bảo không biết diễn đạt như thế nào.
 
Vốn cô cũng không cố ý nghe lén, vừa rồi lại không kịp trốn đi.
 
Bây giờ mặt đối mặt, mắt to nhìn mắt nhỏ, đúng là khá lúng túng.
 
Lắc lắc đầu, lúc Bảo Bảo đỏ mặt muốn nói gì đó, Ninh Khải Triết đột nhiên quay ngoặt người lại.
 
“…” Bảo Bảo.
 
“Đi, đi đánh bóng rổ.”
 
Ninh Khải Triết cười kéo tay của Tả Hưng Khánh, khoác vai đi cứ như quan hệ tốt lắm không bằng.
 
Khi lướt qua vai của Bảo Bảo, ánh mắt của cậu chưa hề dừng trên người của cô ấy.
Nhưng phía sau tai nơi dễ biểu lộ cảm xúc nhất lại…đỏ rần.
 
Cậu bước đi rất nhanh, sau khi bước qua Bảo Bảo thì càng nhanh hơn.
 
Tả Hưng Khánh giống như bị lôi đi, như món đồ không có chút sức lực phản kháng.
 
Bước xuống cầu thang hai bước, Ninh Khải Triết đứng lại.
 
“Cậu…”
 
“Cút!”
 
Ninh Khải Triết phất tay đẩy cậu ta về phía trước, trầm giọng cắt lời cậu ta.

 
Sau khi Tả Hưng Khánh tức giận bỏ đi, Ninh Khải Triết lại dỏng tai nghe một lúc.
 
Không nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cậu mới ngồi sụp xuống, vò đầu bứt tóc.
 
Tại sao Bảo Bảo lại ở ngoài cửa vậy trời?
 
Cô ấy nghe thấy bao nhiêu rồi?
 
Có nghe thấy cậu nói đánh người ta nhập viện không?
 
Có cảm thấy cậu vừa bạo lực vừa thô lỗ không?
Ài cái mẹ!
 
Tại sao vừa rồi chẳng nghe thấy tiếng bước chân đến gần gì hết vậy?!
 
Cứ y như tên đần độn thế chứ, toang rồi, ấn tượng của Bảo Bảo về cậu ngày càng không tốt rồi.
 
Ninh Khải Triết ôm mặt, ngồi xổm trên cầu thang, chán nản ngồi đực ra.
 
Cứ cảm thấy đời người lại tối tăm thêm một chút.
 
Cửa phòng lớp 10B2.
 
Bảo Bảo vẫn nhìn về hướng Ninh Khải Triết lôi Tả Hưng Khánh đi.
 
Miệng nhỏ khẽ nhếch lên, duy trì tư thế muốn nói chuyện nhưng chưa kịp nói ra vừa rồi.
 
Ninh Khải Triết vừa nãy…
 
Đầu cô nghiêng về bên trái, lẩm bẩm một tiếng bèn cười.
 
Cô cười khá dè dặt, tình hình hiện tại của cô thật sự không thích hợp cử động mạnh.
 
Cô xoay người đi vào phòng học, lấy ra băng vệ sinh trong cặp.
 
Cúi đầu thu lại nụ cười chưa thể nở, rồi đi về phía phòng vệ sinh.
Buổi tối, khi giờ tự học buổi tối kết thúc.
 
Điện thoại của Ninh Khải Triết rung một hồi.
 
Cậu bức bối cúi đầu, là tin nhắn của Bảo Bảo.
 
Đổng tử giãn rộng.
 
Sự thấp thỏm bất an có xu hướng bùng cháy ngay thời khắc này.
 
Ninh Khải Triết mở ra.
 
Bảo Bảo: [Tan học có thể gặp chút không?]
 
Gặp? Không gặp?
 
Chu miệng nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu, Ninh Khải Triết cảm thấy là con trai nên dũng cảm đối mặt.
 
Thế nên cậu gõ một chữ: [Ok.]
 
Rất nhanh, tin nhắn của Bảo Bảo lại gửi qua.
 
[Thế lát nữa gặp ở sân tập được không?]
 
[Được.] Ninh Khải Triết trả lời.
 
Cùng lúc đó, tiếng chuông tan học reo lên.
Những người vội tan học về nhà đã đeo cặp đứng dậy khỏi chỗ ngồi ngay khi tiếng chuông vừa reo lên.
 
Còn Trương Chí Thần thì chậm rãi bỏ truyện tranh vào cặp.
 
Cậu ấy còn chưa làm xong, Ninh Khải Triết đã đeo cặp sách trên vai đứng dậy.
 
“Khải Triết?”
 
“Gì.”

 
Giọng điệu này có thể nói là rất mất kiên nhẫn.
 
Trương Chí Thần thật thà ngậm miệng, có chút buồn rầu.
 
Thôi vậy, cậu phải ngồi xe bus một mình rồi.
 
Tiết tự học buổi tối vừa kết thúc, có rất nhiều học sinh đi bộ trên sân tập.
 
Sau khi Bảo Bảo nói với Hồ San San xong, cô đưa cặp cho San San đem về ký túc xá.
 
Tiếp theo cô cầm điện thoại gọi cho Ninh Khải Triết.
 
“Alo?” Giọng nói rõ ràng điềm đạm nghe rất hay.
 
Bảo Bảo mím môi chớp mắt: “À…cậu đang ở đâu?”
 
Khựng lại khoảng nửa giây: “…Sân bóng rổ lần trước.”
 
“À, ok, vậy giờ tớ qua đó.”
 
“Ừ.”
 
Điện thoại vẫn chưa ngắt, Bảo Bảo do dự một lát, nói tiếp: “Vậy tớ cúp đây.”
 
“…Ừ.”
 
Không biết vì sao tình huống này khiến cho Bảo Bảo cảm thấy thấp thỏm.
 
Sau khi cô cúp điện thoại, đi về sân bóng rổ quen thuộc.
 
Buổi tối ở thành phố chỉ có vầng trăng là sáng tỏ.
 
Cho dù thị lực có tốt đi nữa, cũng chẳng thể nhìn thấy bao nhiêu vì sao sáng.
 
Sân tập trong màn đêm này càng yên ắng và tĩnh mịch.
 
Đèn chiếu ở bốn góc, mỗi cái ở mỗi góc.
 
Những vệt sáng và bóng tối đan xen nhau tạo nên sự mơ hồ và mờ mịt cho tất cả mọi thứ diễn ra trên sân tập.
 
Sau khi Bảo Bảo nhìn thấy sân bóng rổ đó, ghế khán giả u tối không được chiếu sáng bởi bốn cột đèn.
Một chàng trai cao lớn ngồi trên khán đài, hai ta duỗi thẳng, khuỵu xuống trên đầu gối.
 
Quả bóng trong trong tay cậu nẩy lên rơi xuống một cách nhịp nhàng.
 
Bảo Bảo ngồi bên phải cậu, hai chân chụm lại, giơ tay chào hỏi cậu ấy.
 
“Hi.” Cười nhẹ.
 
Quả bóng dừng lại, được cậu ôm trong lòng.
 
“…Hi.”
 
Ninh Khải Triết nghiêng đầu cười với cô, rồi lại nhanh chóng quay đầu lại, ôm chặt quả bóng.
 
Bầu không khí rất lúng túng, dường như ai cũng không thích hợp nói chuyện.
 
Còn lần gặp mặt riêng này càng cho thấy vô cùng sai lầm.
 
Bảo Bảo mím môi nghĩ, nhưng vẫn quyết định nói toạc móng heo.
 
“Sáng hôm nay, lúc cậu nói chuyện với Tả Hưng Khánh tớ đã nghe thấy hết rồi.”
 
Sống lưng Ninh Khải Triết cứng đờ, cúi gằm không nói gì, mái tóc bị gió thổi tung, để lộ đôi tai.
 
Ánh mắt của Bảo Bảo bất giác rơi trên đôi tai đó.
Bây giờ, ánh sáng chỉ lờ mờ, cô không thể nhìn thấy đôi tai đáng yêu đó có phải đã đỏ rồi không.
 
Nhưng cô đoán, nhất định nó đã đỏ rồi, hơn nữa có thể còn rất nóng.
 
Mỗi người chìm vào suy nghĩ riêng, khiến cho cuộc trò chuyện lại rơi vào bế tắc, không thể nào tiếp tục.
 
Lần này Ninh Khải Triết đã mở lời trước, “Cái đó…tớ chỉ là…chỉ là dọa cậu ta chơi thôi, cậu đừng để tâm.”
 
Bảo Bảo mím môi cười, lý do như vậy mà cậu ấy cũng có thể bịa ra.
 
Xem ra cũng làm khó cậu ấy thật rồi.
 
“Cảm ơn cậu.” Bảo Bảo nói.
 
“Hả?” Ninh Khải Triết nghi ngờ quay đầu lại.
 
“Cảm ơn cậu giúp tớ.”
 
“Đừng…đừng khách sáo.” Đầu lại cúi xuống.
 
“Còn có, cảm ơn cậu thích tớ.”
 
Ninh Khải Triết lập tức ngẩng đầu lên, ngây ngốc nhìn cô.

 
Bảo Bảo nghiêng đầu, tóc đuôi ngựa lộ ra ở đằng sau, tinh nghịch đáng yêu.
“Tớ rất cảm kích cậu đã thích tớ, tớ biết cảm xúc của mỗi người đều độc lập, tớ không có quyền yêu cầu cậu không được thích tớ, thế nhưng duy chỉ có việc khiến cậu gặp phải rắc rối vì thích tớ, đó là chuyện tớ không hy vọng nhìn thấy.”
 
Bảo Bảo nói rất chân thành, cô vẫn nhìn đôi mắt của Ninh Khải Triết từ đầu đến giờ.
 
Khiến cậu không thể né tránh, nếu trốn tránh khó tránh trở nên nhát gan rụt rè, không có sự nam tính của con trai.
 
Vì vậy cậu chỉ có thể bình tĩnh nhìn thẳng Bảo Bảo.
 
Nghe Bảo Bảo nói ra những lời mà không phải một cô gái có thể nói ra.
 
“Ninh Khải Triết, hành vi của Tả Hưng Khánh rất đáng ghét, tớ cũng rất phản cảm.” Cô nhíu mày, rất đáng yêu, “Nhưng Ninh Khải Triết, nếu cậu vì tớ mà dùng vũ lực với cậu ta, tớ sẽ rất lo lắng. Nhiều khi vũ lực có thể giải quyết vấn đề một cách dễ dàng, nhưng cái giá nó mang lại lại quá lớn.”
 
Ninh Khải Triết gật đầu, cúi gằm không lên tiếng.
 
Bảo Bảo ôm lấy đầu gối, nghiêng đầu nhìn góc nghiêng của cậu ấy một lúc.
 
Đột nhiên hỏi: “Tớ…có thể hỏi cậu tại sao lúc trước lại đánh nhau không?”
 
“…Sao lại hỏi chuyện này?”
 
“Vì tớ cảm thấy, cậu không phải là người xuống tay bừa bãi như vậy.”
“Ồ?” Ninh Khải Triết kéo môi, ý cười không rõ ràng, “Sao cậu lại chắc chắn vậy.”
 
“Nếu như là vậy, hôm nay cậu sẽ không đe dọa cậu ta, mà chắc là hết tiết văn cậu sẽ qua đó nhấc hẳn bàn của cậu ta lên.”
 
Ninh Khải Triết bị lời nói của Bảo Bảo chọc cười: “Tớ giống người bạo lực như vậy sao?”
 
“Không giống, vậy nên mới tò mò tại sao lúc trước cậu đánh nhau.” Bảo Bảo cười tiếp lời.
 
Ninh Khải Triết yên lặng, thả quả bóng trong lòng ra, để nó lăn giữa hai chân.
 
Cậu ngả người ra sau, trong lòng bỗng nhiên trở nên thả lỏng.
 
Có thể nói chuyện với Bảo Bảo như những người bạn rồi.
 
“Thực ra tớ chỉ đánh nhau có một lần.”
 
“Xạo ke!” Bảo Bảo cười chế giễu, lập tức phản bác
 
“Cậu mới nói tớ không giống người bạo lực đấy.”
 
Ninh Khải Triết không nhường nhịn, cười phản bác.
 
“Thế nhưng cậu cũng không được nói dối sơ sài như thế.”
 
Khá là lúng túng, cậu đằng hắng vài tiếng: “Thôi được rồi, đánh nhau thật sự đến nỗi tiễn người ta vào bệnh viện chỉ có một lần.”
 
“Thế còn tạm.” Bảo Bảo.
 
Ninh Khải Triết quay đầu nhìn cô, cô nàng này thật là…
 
Cậu nói tiếp: “Đối phương có năm người, bọn họ xúc phạm bạn của tớ, còn huênh hoang không xin lỗi. Cậy mình là học sinh cấp ba, còn xô đẩy bọn tớ.”
 
“Quá đáng quá.” Bảo Bảo tiếp lời.
 
“Đúng thế, vậy nên tớ đánh bọn chúng, một người vật lộn với năm người bọn họ!”
 
“Ồ! Lợi hại lợi hại!” Bảo Bảo vô cùng nể mặt vỗ tay.
 
Chỉ là giọng nói và động tác đều hơi cường điệu, không giống như thật tâm.
 
“Cậu nghiêm túc lại đi!” Ninh Khải Triết đẩy cô, bất lực nói.
 
Bảo Bảo bị đẩy lắc lư một lúc, sau đó ổn định lại, hỏi tiếp: “Thế sau này bọn họ còn mắng không?”
 
Ninh Khải Triết nghe thế, cứ như nhớ ra điều gì, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng dịu dàng của Bảo Bảo.
 
Cậu gật gù: “Ừ, vẫn còn.” Cậu cười cười, nói tiếp, “Hôm đó không phải cậu đã nhìn thấy hết rồi à?”
Bảo Bảo ngạc nhiên, cô không ngờ Ninh Khải Triết biết cô và San San cũng ở chỗ thành phố trò chơi.
 
Nửa giây sau, cô nâng mắt, nói: “Bọn họ vào bệnh viện là vì độc mồm, đáng bị thế. Nhưng cậu đánh bọn họ, cũng đánh đau luôn cả tay mình, vừa đền tiền lại còn bị kỷ luật, đó là vì làm sai cái gì chứ?”
 
“Vì đánh bọn họ sao? Nhưng cậu đánh bọn họ là vì họ độc mồm mà. Thế nên cậu chẳng làm sai gì cả, tại sao lại bị trách phạt?”
 
Có lẽ là vì Bảo Bảo hỏi quá nghiêm túc, Ninh Khải Triết nhất thời cũng phải nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi này.
 
Hơn nữa, còn trả lời vô cùng ngốc nghếch: “Có thể là vì...bất kể thế nào, đều không nên đánh nhau?”
 
Khi nói ra lời này, Ninh Khải Triết cảm thấy đâu đó không đúng.
 
Cậu rũ mắt suy nghĩ một hồi, hình như câu này thầy cô đều nói với cậu.
 
Trước kia thì tai trái lọt tai phải, không ngờ hôm nay cậu lại tự mình nói...
 
Ninh Khải Triết mở to mắt, cảm thấy rất khó tin.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận