Chiều chủ nhật trở lại trường.
Bảo Bảo tắm rửa xong, đầu còn chưa sấy, cứ để nửa ướt nửa khô vậy rồi kéo Hồ San San đến lớp.
Còn khoảng nửa tiếng nữa là đến tiết tự học buổi tối.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bảo Bảo bắt đầu thu dọn ngăn kéo, lấy ra từng cuốn sách đọc ngoài giờ học.
Cô làm rất nghiêm túc, nhưng Hồ San San lại chẳng hiểu gì cả.
“Bảo Bảo, cậu làm gì thế?” Cô hỏi.
“Dọn dẹp đồ.”
“…Cậu muốn thu dọn đặt ở đâu.”
“Tủ đựng đồ đằng sau ấy.”
“...Tại sao phải chuyển nhà cho chúng chứ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bởi vì tạm thời...” Vừa đúng lúc Bảo Bảo dọn đến một quyển truyện tranh mà cô thích nhất, sắc mặt bi ai, cô cắn răng đặt xuống, giọng nói kiên định: “Tạm thời không cần chúng nữa.”
“...Bảo Bảo, cậu...cậu làm sao thế?”
Hồ San San do dự một lát, rồi đưa tay áp lên trán Bảo Bảo.
Bảo Bảo lấy tay của cô ấy trên trán mình xuống, dáng vẻ nghiêm túc khiến người khác thật lo lắng.
“San San, tớ quyết định rồi, tớ phải chăm chỉ học hành.”
“...” Hồ San San.
...Bảo Bảo nhà cô uống lộn thuốc hả?
Có lúc nào mà cô ấy không nước đến chân mới nhảy, sau đó mới phấn đấu nỗ lực chứ?
Sao tự dưng lần này lại làm “con ong chăm chỉ”?
Cuốn truyện tranh cuối cùng được lấy ra khỏi hộc bàn.
Bảo Bảo cảm nhận được biểu cảm của San San bên cạnh vẫn là “cô ấy chắc trúng tà rồi.”
Tầm mắt của cô nhìn phía trước, trong mắt có sự kiên định mềm mại.
Giống như loài tre trúc bẻ mãi không gãy, vô cùng mềm dẻo.
“San San, kẻ địch đang không ngừng đột phá vòng vây, chúng ta sao có thể lười biếng ngủ quên được.” Cô quay đầu, trên mặt vẫn là nụ cười ngọt ngào như lúc trước, nhìn Hồ San San, nói tiếp, “Vì thế, sau này tớ có thể không tám chuyện cùng cậu trong giờ học được nữa, San San tha thứ cho tớ nhé.”
Đầu óc của Hồ San San có chút đờ đẫn, ngây ngô gật đầu.
Nhìn thấy San San gật đầu, Bảo Bảo cười rạng rỡ, sau đó đứng dậy, ôm chồng sách đọc ngoài giờ đến chỗ tủ trữ đồ.
Lúc trở về, cô còn mang về một số sách bài tập và bài kiểm tra trước kia.
Hồ San San nghiêng người, đỡ đầu nhìn Bảo Bảo khoảng hơn mười phút.
Cô cuối cùng đã chấp nhận rằng Bảo Bảo thật sự quyết tâm học hành ngay khi bắt đầu đi học.
Thế nhưng để cô hoàn toàn tiêu hóa một chuyện không thể tin như vậy, lại phải mất đến ba bốn ngày.
Lúc lên lớp, đôi bàn tay cứ như các em học sinh của Bảo Bảo để ngay ngắn trên bàn.
Lưng thẳng, ngoại trừ việc ghi chép ra, đôi mắt của cô chưa từng rời khỏi bục giảng.
Điều này khiến cho giáo viên chẳng dám nhìn về hướng của Bảo Bảo, sợ sẽ bị ánh mắt khát vọng tri thức đó đốt cháy.
Trong lòng thầy nghĩ, cô bé này nhìn thì nhỏ nhắn, lúc nghiêm túc học hành sao lại đáng sợ như vậy?
Sau khi hết tiết, Bảo Bảo chưa hề cười hi hi ha ha với Hồ San San vẫn nghiêm mặt vùi đầu vào đống sách.
Ngoài thời gian đi vệ sinh, thời gian còn lại căn bản chẳng hề rời xa sách vở.
Mà trong ba ngày này, không chỉ là Hồ San San.
Đến cả Trương Chí Thần và Ninh Khải Triết ngồi tít ở góc phòng chỗ gần cửa đều cảm nhận được sự thay đổi to lớn của Bảo Bảo.
Thể loại tập trung đến mức cố chấp biến thái như vậy, thật là khiến người ta vừa khâm phục vừa lo lắng.
Cuối cùng thì một tuần nữa cũng sắp trôi qua.
Vào hôm thứ sáu, Ninh Khải Triết không nhịn được nữa.
Tiết cuối cùng của buổi sáng, cậu đẩy tên mập: “Đi hỏi chị San của cậu đi, dạo này Bảo Bảo làm sao thế?”
Trương Chí Thần đang đọc truyện, ngẩng đầu bèn muốn nói, muốn hỏi thì tự đi mà hỏi, mắc mớ gì bắt cậu đi.
Tuy nhiên lúc cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Khải Triết hơi nghiêng đầu, ánh mắt toàn bộ đều hướng về góc khác của lớp học.
Đôi mắt đó chứa đựng sự lo lắng nhàn nhạt, còn sắc mặt không có gì khác lạ, vẫn là gương mặt lạnh lùng mà mọi người quen thuộc.
Lời vừa đến miệng đã bị cậu nuốt về lại.
Trong lòng thở dài, cậu cũng đau lòng cho tình yêu đơn phương của Khải Triết nhà cậu.
Nhớ lúc đầu ở Cửu Trung, Khải Triết có để lộ cảm xúc như vậy vì ai đâu?
Soái ca trên núi băng Cửu Trung cũng không phải là hư danh.
Chỉ có những cô nàng si mê Khải Triết và đàn em sùng bái Khải Triết mà thôi.
Làm gì có ai khiến cho Khải Triết phải cẩn thận như vậy, đến cả câu quan tâm hỏi han bình thường cũng không dám tự mình đi hỏi.
“Đợi giờ nghỉ giải lao buổi trưa, tớ sẽ đi hỏi chị San vậy.” Trương Chí Thần nói.
Ninh Khải Triết mở miệng, sau cùng do dự một lát, hàng mi rũ xuống, gật gật đầu.
Bộ dạng muốn nói nhưng lại thôi đó khiến người ta càng thêm đau lòng.
Mập mạp quá thương tâm nên sau khi ăn cơm trưa xong cũng chẳng thèm ngủ trưa nữa.
Cầm điện thoại lên rồi bắt đầu tám chuyện với chị San ngầu lòi của mình.
Gửi tin nhắn Wechat.
Trương Chí Thần: [Chị San, có đó không?]
Một lối mòn đơn giản dễ hiểu như vậy, khiến cho Hồ San San đang chuẩn bị ngủ trưa vừa nhìn đã biết tỏng.
Cô nâng mắt lên nhìn Bảo Bảo ở giường trên phía đối diện đã nằm thành tư thế xác ướp.
Sau đó cô nghiêng người, cầm điện thoại trực tiếp trả lời: [Hỏi chuyện Bảo Bảo à? Ninh Khải Triết nói cậu hỏi ư?]
Đôi mắt nhỏ của Trương Chí Thần trong phòng học mở lớn, chậm rãi quay lại nhìn Ninh Khải Triết cũng đang nhìn điện thoại của cậu.
Chị San có phải là…quá thông minh rồi không?
Trương Chí Thần và Ninh Khải Triết còn chưa kịp phản ứng lại.
Hồ San San lại gửi một tin nhắn đến.
[Nói với cậu ta, Bảo Bảo không sao, không trúng tà, không phát sốt, chỉ là trạng thái học tập bình thường thôi.]
Cảm nhận được điện thoại rung lên, Trương Chí Thần lại nhìn màn hình.
Sau khi nhìn xong nội dung chị San gửi.
Trương Chí Thần không nhịn được thì thào: “Đây mà gọi là trạng thái học tập bình thường à?!”
Sáng nay cậu chính mắt nhìn thấy, có người lộn xộn trong giờ học, không cẩn thận đụng phải bàn của Bảo Bảo.
Khiến cho ly nước của Bảo Bảo bị đổ, nhưng Bảo Bảo còn chẳng ngẩng đầu để đáp lại lời xin lỗi của người ta.
Sau đó lấy khăn giấy ra lau vệt nước trên bàn, rồi nhanh chóng tập trung tinh thần vào bài học.
Cứ như vừa rồi chẳng xảy ra gì cả.
Hành vi toàn tâm toàn ý lao đầu vào sách vở như vậy, quả thật cứ như tẩu hỏa nhập ma vậy?!
Còn Ninh Khải Triết sau khi nhìn thấy câu này thì cũng nhíu mày lại, nửa giây sau nói:
“Cậu hỏi cậu ấy, tại sao đột nhiên lại như vậy.”
Nhưng Ninh Khải Triết vừa nói xong, Hồ San San cứ như nghe thấy được, lập tức nhắn tin.
[Đừng hỏi tớ tại sao đột nhiên Bảo Bảo lại như thế, bởi vì tớ cũng không biết. Theo như thông lệ trước đây, Bảo Bảo rơi vào trạng thái điên cuồng học tập như vậy hẳn là vào khoảng trước 10 ngày khi đến kì thi quan trọng, còn lần này rõ ràng không theo thường lệ.]
Hồ San San nói xong, lại nhìn xem Bảo Bảo đang nhắm mắt ở giường đối diện, không biết có ngủ hay không, nhưng nhất định là đang dưỡng thần.
Cô nhớ đến lời miêu tả chính xác của cô bạn cùng phòng về Bảo Bảo khi vùi đầu học hành hồi cấp hai.
Năng lực sắp xếp thiên tài, mức độ tập trung khủng bố cùng với nỗ lực hết sức có thể mà không so đo nhận lại được gì.
Thế nào là sắp xếp thiên tài?
Cô nhớ Bảo Bảo từng nói với cô, thời gian tốt nhất để một người nạp kiến thức của một môn học là 20 phút.
Một khi 20 phút qua đi, đại não của con người sẽ mệt mỏi, độ tập trung giảm sút, hiệu quả học tập sẽ giảm.
Vì vậy lúc tự học, thường thì Bảo Bảo sẽ căn chuẩn thời gian, mỗi 20 sẽ đổi một môn khác để luyện tập và xem trước.
Đồng thời thực hiện các phương pháp học xen kẽ cho các môn học trí nhớ và các môn học suy luận logic.
Giảm mệt mỏi cho não bộ ở mức lớn nhất, giữ cho não bộ luôn ở trong trạng thái học tập hưng phấn.
Thời gian nghỉ ngơi giữa năm môn mỗi ngày, tổng cộng 50 phút là thời gian hoàn thành bài tập về nhà của Bảo Bảo.
Trong 50 phút này, cô sẽ không quá chú tâm vào những câu đòi hỏi suy nghĩ nhiều, mà chỉ làm xong những câu hỏi nhìn qua là biết ngay đáp án.
Tiếp đó những câu hỏi cần suy nghĩ tính toán tỉ mỉ, cô sẽ để dành cho giờ tự học buổi tối hoàn thành tất cả.
Nâng cao hiệu suất làm bài tập ở mức độ cao nhất, để dành nhiều thời gian hơn cho việc ôn lại và xem bài trước.
Thế còn sự tập trung khủng bố là gì?
Nhớ có lần hồi cấp hai, trong ký túc xá có thảo luận một câu toán học.
Khi mọi người tranh luận đã lâu nhưng vẫn chưa tìm ra đáp án, bèn hỏi Bảo Bảo.
Bảo Bảo thuật lại một lượt phương pháp giải một cách mạch lạc.
Thuật lại chính xác về mặt ý nghĩa, bởi vì những gì cô nói hầu như chẳng khác gì với thầy dạy toán trên lớp.
Bạn cùng phòng ngạc nhiên vì trí nhớ của cô quá tốt, cô chỉ cười nói là do lúc học chăm chú nghe giảng mà thôi.
Làm bạn cùng bàn với Bảo Bảo, Hồ San San vỗ ngực chứng minh rằng cô ấy không nói dối.
Một tiết học tròn 40 phút, hầu như cô chẳng phân tâm một giây nào.
Tuy nhiên một người lên kế hoạch giỏi và nỗ lực như Bảo Bảo lại không đòi hỏi sự hồi đáp tương đương.
Cô giáo chủ nhiệm cấp hai trước kia rất vui khi để cho học sinh viết những trải nghiệm tâm đắc, đặc biệt là sau mỗi lần kiểm tra.
Nhớ có lần sau kỳ thi cuối kỳ, trong những trải nghiệm tâm đắc của Bảo Bảo có viết vài câu như sau:
“Định luật thứ hai của nhiệt động lực học nói cho chúng ta biết, động cơ vĩnh cửu không thể sản xuất, năng lượng phải mất đi trong quá trình truyền năng lượng. Cho và nhận chưa từng đối đẳng. Em không chắc chắn nỗ lực 100% sẽ có thể đổi lấy được 100% hồi báo. Nhưng em chắc chắn không nỗ lực, thì sẽ không có hồi báo. Vì vậy em thà dùng 1000% sự nỗ lực để đổi lấy 100% hồi báo, chứ không muốn không đạt được gì.”
Rất nhiều người lần đầu tiên gặp Bảo Bảo đều cho rằng cô ấy là một cô gái ngoan ngoãn với tính cách nhẹ nhàng.
Nhưng chỉ có người thân quen với cô mới biết, một khi cô nghiêm túc thì đáng sợ biết nhường nào.
Hồ San San vẫn luôn nghĩ, một Bảo Bảo như vậy.
Không rung động thì không sao, chứ một khi đã rung động thì nhất định sẽ si tình đến chết.
Vì vậy bình thường cô rất vui vì Bảo Bảo là người bình tĩnh lý trí.
Điều này khiến cho cô ấy không dễ rung động, cũng không dễ bị tổn thương.
Hồ San San thở dài, bắt đầu suy nghĩ về các nguyên nhân khiến Bảo Bảo đột nhiên rơi vào trạng thái học tập.
Đến mức cô quên mất, chủ đề nào đó trong khung chat Wechat trên điện thoại vẫn chưa kết thúc.
Phòng học, Trương Chí Thần nhìn tin nhắn cuối cùng mà cậu gửi trong Wechat.
Ba mươi phút trước.
[Chị San, chị xem Bảo Bảo còn như thế này bao lâu nữa?]
Ngáp một cái, Trương Chí Thần cảm thấy câu hỏi này của Khải Triết có chút thừa thãi.
Nhưng một khi cậu ấy nghiêng đầu, nhìn thấy sự lo lắng của Khải Triết, thì cậu lại không tiện nói.
Chỉ có thể chờ đợi.
Tay phải của Khải Triết chống mặt, cậu cũng biết hỏi nhiều thế không hay.
Nếu Hồ San San nói cho Bảo Bảo cậu cứ hỏi về tình hình của cô ấy, sợ là sẽ bị nghi ngờ.
Nhưng cậu không thể kìm được sự lo lắng.
Tuy rằng tính cách của Bảo Bảo rất bình tĩnh và kiên cường.
Nhưng đồng thời cậu cũng có thể nhìn ra được cô ấy rất tỉ mỉ và nhạy cảm.
Ninh Khải Triết không thể nói rõ được cậu đang lo lắng cái gì, chỉ là mơ hồ có chút không yên.
Và nỗi lo này phải đến cuối tháng 9, trong một lần phát kết quả bài thi tiếng Anh…
Mới nổi lên rõ ràng.
Bảo Bảo đã thi trượt.
Câu hỏi 100 điểm, cô bất ngờ chỉ đạt được 79 điểm.
Tuy rằng độ khó của đề thi lần này quả thật nâng cao lên một chút, nhiều câu hỏi còn không có trong đề cương.
Nhưng người đạt hơn 90 điểm cũng rất nhiều.
Với số điểm trung bình là 79 điểm, nói thật nó không xứng với sự cố gắng của cô ấy trong những ngày qua.
Lấy bài thi từ trên bục giảng xuống, cô nhìn bài thi, gương mặt nhỏ có chút thất vọng.
Nhưng đến khi Bảo Bảo về chỗ ngồi, hít thở sâu một hơi, sức sống lại trở về trong nháy mắt.
Sự thay đổi ngắn ngủi như vậy, Ninh Khải Triết ngồi ở cửa đều nhìn thấy hết.
Cậu lại cúi đầu nhìn bài thi trước mặt, cách điểm đạt còn thiếu một chút.
Khoảnh khắc đó, cậu mới biết sự lo lắng của mình rốt cuộc là gì.
Trở về nhà vào tối hôm đó.
Tay cậu kê sau đầu, trố mắt không ngủ được.
Nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu, đột nhiên cậu xốc chăn lên.
Xuống giường đi đến trước bàn học, bật đèn lên, lấy ra sách tiếng Anh từ trong cặp.
Ninh Khải Triết bắt đầu lặng lẽ nhớ từ tiếng Anh.
Cậu không muốn giống như hôm nay nữa, nhìn Bảo Bảo ép buộc bản thân phải phấn chấn sau khi buồn.
Còn mình thì chẳng làm được gì cả, đến cả suy nghĩ an ủi cũng trở nên bất lực.
Cậu muốn hiểu được cách đặt câu, xem hiểu đáp án câu hỏi cái nào sai cái nào đúng.
Ít nhất cậu có thể trải nghiệm sự buồn lòng của cô ấy, có thể giúp cô ấy, cùng cô ấy vượt qua.