Dù thế nào cũng phải bồi dưỡng đầu gấu trường thành học bá

Nhân viên quệt nước mắt sau trận cười phớ lớ, tiếp đó lấy một cây cung mới ở bên cạnh đưa cho Ninh Khải Triết.
 
“Không cần đền đâu, cậu cứ dùng thong thả.”
 
Ninh Khải Triết nhìn cây cung mới trong tay của nhân viên, vẻ mặt do dự không nhận lấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Một lúc sau, cậu mới mở miệng: “À…Tôi không cần cung, chỉ cần mũi tên thôi được không?”
 
“Không có cung thì bắn kiểu gì?” Nhân viên thắc mắc.
 
“Khụ…ném không.”
 
Nói thật là cậu cảm thấy ném không còn tốt hơn cây cung này.
 
Bắn kiểu gì để cho Bảo Bảo cười cậu nãy giờ, đến nỗi cậu không dám quay đầu nhìn lại nữa.
 
Thật mất mặt!
 
Nhân viên liếc nhìn một cách nghi ngờ, cuối cùng gật đầu cười trộm, tay cầm cung trở về.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cả mặt và tai của Ninh Khải Triết vẫn còn nóng, Hồ San San và Trương Chí Thần ở bên cạnh có cười quặn bụng cậu cũng không quan tâm.
Duy chỉ có Bảo Bảo đang cúi đầu cười đến nỗi vai run bần bật là khiến cậu rất bức bối.
 
Lúc cậu đang chấn chỉnh lại tư thế, định phòng tên như phóng phi tiêu thì…
 
Bảo Bảo ngẩng đầu lên, khóe mắt Ninh Khải Triết liếc thấy, nhiệt độ trên khuôn mặt lập tức tăng lên.
 
Tay cậu run lên, ngắm còn chưa chính xác thì tên đã rời khỏi tay.
 
Thời gian lại ngưng đọng thêm một lần nữa.
 
Khoảng hai giây sau.
 
“Hahahaha…” Trương Chí Thần.
 
“Lạy má hahahahaha…” Hồ San San.
 
“Pu…khì khì khì…” Nhân viên.
 
Đệt mợ! Nó còn có thể xấu hổ hơn nữa được không?!
 
Cái dáng vẻ tự tin nhất định phải giúp Bảo Bảo lấy được con búp bê vừa nãy.
 
Giờ như cái tát đau điếng, vang lên bôm bốp.
 
Ninh Khải Triết mãi không ngẩng đầu lên mà lén lút nhìn Bảo Bảo bên cạnh.
Nhìn thấy nụ cười nhẹ của cô, đôi gò má hồng hào, đôi mắt trong sáng dịu dàng, và chẳng hề ý cười cợt gì.
 
Ninh Khải Triết tự dưng lại cảm thấy mình tràn đầy sức mạnh.
 
Mặc dù mặt vẫn nóng rát, nhưng cậu cho rằng đã là đàn ông thì phải biết ứng phó với tình hình.
 
Chút khó khăn này tính là gì?!
 
Với tinh thần chiến đấu như thế, Ninh Khải Triết phóng tên thêm lần nữa, và không phụ hy vọng của mọi người…tên lại cắm xuống đất.
 
Hồ San San và Trương Chí Thần đã cười vật ra đất.
 

Nhưng Ninh Khải Triết đã trở nên bình tĩnh lại, hai tên cười như bọn ngốc bên cạnh kia hoàn toàn không lọt vào mắt của cậu.
 
Cậu lấy một mũi tên khác, xoay nó trong tay và suy nghĩ, tại sao lại không phóng tới mục tiêu nhỉ?
 
Đang lúc khó nghĩ thì góc áo của cậu bị ai đó kéo kéo.
 
Cậu cúi đầu, thấy Bảo Bảo đã đi đến trước mặt không biết từ lúc nào.
 
Cô ngẩng đầu nhìn cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, chỉ có đôi mắt là điềm tĩnh dịu dàng.
 
Ninh Khải Triết vừa nhìn đã thất thần, đến khi Bảo Bảo vẫy tay với cậu, ra hiệu cậu cúi xuống.
Nhưng cậu vẫn nhìn ngây ngốc, chẳng có hành động gì tiếp theo.
 
Bảo Bảo thấy cậu ấy như vậy quả thật khóc không ra nước mắt.
 
Cuối cùng chỉ có thể kéo cánh tay của cậu, dùng sức kéo cậu xuống. 
 
Bị Bảo Bảo kéo xuống trong lúc không chuẩn bị trước như thế, thân thể Ninh Khải Triết sáp lại gần Bảo Bảo trong gang tấc.
 
Đột nhiên một mùi hương ấm áp xộc vào mũi, khiến lồng ngực cậu chấn động dữ dội, trái tim loạn nhịp.
 
Trong lúc cậu đang mông lung, giọng nói của Bảo Bảo lại vang lên bên tai cậu, một giọng nói mềm mại.
 
Nói một hồi, cô chớp chớp mắt, chu đáo hỏi: “Tớ nói có rõ ràng không?”
 
Ninh Khải Triết cứ như rơi vào trong ma thuật nào đó, trái tim thôi thúc muốn chạm vào hàng mi dài đó của Bảo Bảo.
 
Mỗi khi cô ấy chớp mắt, cậu luôn cảm thấy hàng mi đang rung lên kia như đang cù lét trái tim mình, không thể chịu nổi.
 
“Ninh Khải Triết?” Bảo Bảo thấy cậu chẳng có phản ứng bèn tiếp tục hỏi.
 
Ninh Khải Triết giật mình, lập tức dựng thẳng đứng thân trên, quay đầu ho vài tiếng.
 
Lúc quay đầu lại, cậu mỉm cười với Bảo Bảo: “…Rõ rồi.”
Bảo Bảo gật đầu: “Vậy thì cậu cố lên.”
 
Sau đó Bảo Bảo đứng sang bên cạnh.
 
Ninh Khải Triết chuẩn bị tư thế, ánh mắt trấn tĩnh.
 
Mũi tên thứ nhất được cậu phóng đi đã trúng mục tiêu, ở ngoài rìa.
 
Tiếng cười điên dại của Hồ San San và Trương Chí Thần dừng lại.
 
Những người xung quanh cũng thôi xì xào.
 
Mũi tên thứ hai lại lao đi và đã trúng mục tiêu, lần này lại gần tâm hơn một chút.
 
“Khải Triết cố lên!” Trương Chí Thần vẫy cánh tay nhỏ béo mập.
 
Tiếp đến là mũi tên thứ ba, trúng ngay hồng tâm.
 
Những người xung quanh không kìm được cổ vũ cho cậu.
 
Chơi cả một buổi sáng nhưng chẳng thấy ai bắn trúng hồng tâm.
 
Hơn nữa lần này là dùng tay không để phóng chứ không cần cung tên.
 
Nhân viên mỉm cười trao giải thưởng cho cậu.
 

Ninh Khải Triết nhận lấy, nhưng lông mày nhíu lại.
Đó không phải là con búp bê của giải thưởng lớn mà Bảo Bảo thích, nó khiến cậu có chút thất vọng.
 
“Cái móc khóa này đẹp quá, cậu không thích à?” Bảo Bảo hỏi.
 
“Cậu thích nó?”
 
“Nó rất đáng yêu mà.”
 
Ninh Khải Triết nghe thế, đôi mắt sáng lên: “Thế tặng cậu đấy.”
 
Mỉm cười khoảng nửa giây, Bảo Bảo liền nhận lấy: “Cảm ơn.”
 
“Đừng khách sáo.” Ninh Khải Triết không kìm được bèn mỉm cười, đôi tai khẽ động.
 
Thời gian chơi trò chơi đã kết thúc, cả bốn người đang chuẩn bị rời đi.
 
Bỗng nhiên có người tiến lên hỏi Ninh Khải Triết cách cậu ném bằng tay không.
 
Ninh Khải Triết liếc nhìn Bảo Bảo, thấy cô mỉm cười với mình, sau đó mới đi về phía khu trò chơi ân cần dạy cho bọn họ.
 
Hồ San San ôm vai nhìn sang bên, nghiêng đầu hỏi Bảo Bảo: “Vừa rồi cậu dạy cậu ấy ném như thế nào đấy?”
 
“Tớ chỉ nói cách ném bóng đặc ruột của tớ lúc trước cho cậu ấy tham khảo thôi.”
 
Quan trọng nhất vẫn là dây thần kinh vận động của cậu ấy tốt.
 
Bảo Bảo vừa nói vừa nghĩ, vừa cất móc khóa vào cặp.
 
“Cách ném bóng đặc ruột?” Trương Chí Thần ở bên cạnh gãi đầu khó hiểu.
 
Một tay Hồ San San khoác lên vai của Bảo Bảo, mỉm cười nói với Trương Chí Thần: “Nếu nói tiểu thục nữ mà các cậu luôn mồm gọi, là tuyển thủ đạt điểm tối đa môn bóng sắt khi kiểm tra thể dục lúc còn ở trường trung học thì cậu có dám tin không?”
 
“Hả?” Trương Chí Thần tròn mắt ngạc nhiên.
 
“Tuyển thủ đạt điểm cao nhất gì?”
 
Lúc này Ninh Khải Triết đã dạy xong cho người ta, khi trở lại vừa hay nghe được nửa câu sau của Hồ San San.
 
“Tiểu thục nữ! Chị San nói tiểu thục nữ thi thể dục môn ném bóng sắt được điểm tối đa!” Trương Chí Thần sửng sốt.
 
“Thật đó, hơn nữa Bảo Bảo không chỉ được điểm cao nhất, mà cậu ấy còn dạy cho nhiều bạn nữ trong lớp không có đủ sức, từ không đạt vươn lên đến trên điểm đỗ, có vài người còn đạt được thành tích khá là xuất sắc.
 
Hồ San San hất cằm, vô cùng tự hào khi nói với Ninh Khải Triết và Trương Chí Thần.
 
“Tiểu thục nữ, cậu làm như nào thế?!”
 
Trương Chí Thần sững sờ, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào cánh tay của Bảo Bảo.
 
“Thầy dạy hay.”
 
“Thầy thể dục các cậu dạy thế nào mà hay thế? Nếu thầy của bọn tớ biết dạy thế thì tốt rồi.”
 
“Hehe…không phải, đó là do thầy vật lý dạy đấy.” Bảo Bảo cười gượng.
 
“…” Trương Chí Thần.

 
Đến cả Ninh Khải Triết cũng ngạc nhiên, bước chân trở nên chậm rãi, quay đầu nhìn Bảo Bảo.
 
“Mặc dù ném bóng sắt là môn đòi hỏi thể lực, nhưng nếu hiểu được nguyên lí của nó thì cũng không khó gì. Những động tác như đạp đất, hóp bụng, và vung tay nhanh mà thầy thể dục nói đều là để tạo cho quả bóng tốc độ ban đầu lớn nhất, còn dẫn bóng lên cao chỉ là để kéo dài thời gian bóng rơi.”
 
“Nhưng cánh tay của các bạn nữ lại thường rất yếu, cho dù có cố hết sức cũng rất khó để nâng quả bóng sắt nặng nề để vung tay nhanh. Vì thế cách mà tớ dùng lúc đó không phải là dùng sức mạnh nơi cánh tay, mà là dùng sức của phần hông. Thân thể của các bạn nữ thường mềm mại, phần hông cũng linh hoạt hơn các bạn nam. Không cử động cánh tay, eo ngả ra phía sau, sao đó nhanh chóng vực thẳng dậy, trong khoảnh khắc eo thẳng lên, cánh tay ném ném quả bóng sắt theo lực quán tính với vận tốc ban đầu cực đại.”
 
“Nói cho dễ hiểu thì là giống như xe bắn đá thời cổ đại vậy. Để cho eo và cả cánh cánh tay đều trở thành cánh tay mô men, giải thích theo nguyên lý đòn bẩy thì là tăng lực mô men nhằm mục đích giảm lực.”
 
“...” Trương Chí Thần.
 
“Nhưng phương pháp này có hại cho eo, nếu không phải vì đối phó với kì thi quan trọng, tốt nhất là không nên dùng.” Bảo Bảo nghiêm túc nói.
 
Hồ San San ôm chầm lấy Bảo Bảo, cọ má vào mặt cô, “Cục cưng nhà tớ đáng yêu quá đi! Thích cậu quá thích cậu quá.”
 
Bảo Bảo nhăn mặt, chịu đựng sự tàn phá của Hồ San San một cách cực kỳ nhẫn nại và ghét bỏ.
 
Cái miệng nhỏ của Trương Chí Thần khẽ mở, cậu ấy chậm rãi đi theo sau Hồ San San và Bảo Bảo, bước theo Ninh Khải Triết.
 
Giọng điệu khó thể tin được: “Tại sao đột nhiên tớ lại cảm thấy tiểu thục nữ có chút đáng sợ?”
 
Ninh Khải Triết liếc nhìn vẻ mặt ngạc nhiên mãi không thôi của Trương Chí Thần, cậu không nói gì, tầm mắt lại rơi trên bóng lưng Bảo Bảo ở phía trước.
 
Ánh mắt hiền dịu, trông cứ như tơ nhện mềm mại, cẩn thận quấn lấy, hễ có chút gió thổi cỏ lay thì sẽ đứt không chút dấu tích ngay lập tức.
 
Hơn một giờ rưỡi trưa, bốn người đã đứng trước sân khấu sảnh C.
 
Vì đến sớm, bọn họ đã chiếm được vị trí tốt nhất, cách hàng ghế khách mời gần nhất.
 
Nhưng mặc dù gần là vậy vẫn có một khoảng cách nhất định, và chỉ có thể thấy được bóng lưng của khách mời mà thôi.
Mỗi người cầm một ly trà sữa đợi tiết mục bắt đầu.
 
Đúng hai giờ, lễ hội COS bắt đầu đúng giờ.
 
Người dẫn chương trình làm một cô gái có giọng nói ngọt ngào, tóc cột đuôi gà.
 
Chỉ lời mở đầu thôi cũng đã có thể đốt nóng cả hội trường.
 
Tiếp đó bắt đầu tiết mục giới thiệu những khách mời.
 
MC giới thiệu lần lượt từ trái sang phải.
 
Lúc giới thiệu đến chàng trai trong bộ đồ cos của Code Geass.
 
MC nói: “Tiêu Sắt của chúng ta cos hôm nay là Lelouch vi Britannia, còn nhớ bộ ảnh cos nhóm đầu tiên của Tiêu Sắt và Chúa V thuở ban đầu chính là Charles và V.V trong Code Geass quả thật đẹp đến mức không tưởng!”
 
Khán giả vô cùng giữ thể diện cho MC, những tiếng hò hét vang rộn dưới sân khấu.
 
Có người hét “Tiêu Sắt Đại Đại”, có người hét “Chúa V em yêu anh”, tất nhiên cũng có người hét loạn cào cào.
 
Ví dụ như tên mập Trương Chí Thần ở bên cạnh Ninh Khải Triết: “Aaaaaaa.”
 
Ninh Khải Triết nhanh chóng nâng cốc trà sữa trong tay Trương Chí Thần lên, giọng nói hung ác: “Im miệng!”
Cái miệng nhỏ của Trương Chí Thần khép lại, ngậm chặt ống hút. Cậu vô cùng ấm ức nhăn mũi liếc nhìn Ninh Khải Triết.
 
Lúc này MC đã giới thiệu đến vị khách mời coser cuối cùng.
 
Cos nhân vật Takanashi Rikka trong bộ “Dù bệnh Trung nhị* nhưng vẫn muốn yêu”.
 
* 中二病, bệnh trung nhị, hay còn gọi là hội chứng Chūnibyō trong tiếng Nhật. Tại Việt Nam, chūnibyō đôi khi còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi dậy thì".
 
* Tên phim hoạt hình tiếng Nhật cho ai muốn xem “Chuunibyou Demo Koi ga Shitai.”
 
“Chúa V! Bắt đầu từ lúc bạn ấy ra bộ ảnh cos đầu tiên vào ba năm trước, tôi đã trở thành fan cứnggggggggggggg của bạn rồi! Cuối cùng hôm nay bạn cậu đã đến!”
 
MC tỏ vẻ rất phấn khích, đến cả sắc mặt cũng có chút đỏ ửng.
 
Bóng hình mang đồng phục, đầu chải tóc đuôi ngựa lệch cẩn thận đứng dậy, còn chưa nói gì đã quay người cúi chào khán giả.
 

Mặc dù khuôn mặt đã bị bịt mắt che đi một phần tư, nhưng vẫn không thể ảnh hưởng đến sự xinh đẹp yếu đuối của Chúa V.
 
Dáng người mảnh mai, ánh mắt tự do, nụ cười dè dặt cẩn thận, như thể búp bê sứ đụng vào là vỡ vụn.
 
Đột nhiên hội trường bỗng trở nên náo động.
Trương Chí Thần và Hồ San San điên rồi.
 
Tay múa chân nhảy, hú hét liên thanh.
 
Bảo Bảo và Ninh Khải Triết liếc mắt nhìn nhau bất lực.
 
Lễ hội COS bắt đầu không lâu.
 
Từng coser ăn mặc trang điểm theo phong cách hoặc lộng lẫy hoặc đáng yêu lần lượt lên sân khấu biểu diễn.
 
Xem một hồi, Trương Chí Thần lầm bẩm: “Đều không đẹp bằng Chúa V nhà tớ.”
 
Cậu ta đã uống xong cốc trà sữa, ôm album cos mà cậu vừa có được hôm nay trong lòng, cẩn thận y như ôm con.
 
Hồ San San hiếm phụ họa theo cũng nhìn về phía bóng lưng của Rikka đang yêu rồi gật đầu cái rụp.
 
Giọng nói run rẩy: “Không sai không sai! Tất cả đều không đáng yêu bằng mỹ thiếu nữ!!”
 
Và rồi, lễ hội hóa trang đã dần dần đi vào hồi kết.
 
Nhưng mọi người thất vọng phát hiện ra rằng, từ khi bắt đầu đến giờ, Chúa V chưa từng nhận xét qua một nhóm nào cả.
 
Cũng có nghĩa là, từ khi xuất hiện trước mặt khán giả, cho đến khi chương trình sắp kết thúc, Chúa V chưa hề hé được nửa lời.
Sau khi cậu bé cos Kiếm Tam Tú Thái cuối cùng nhận được nhận xét của Tiêu Sắt nhưng vẫn không bước xuống.
 
Cậu nhìn về MC, nhỏ giọng nói: “Tôi có thể nói thêm vài lời không?”
 
MC rất thoải mái, đưa hẳn micro cho cậu.
 
Tú Thái nhận lấy micro, hít sâu một hơi, mắt sáng ngời nhìn về ghế ngồi khách mời của Chúa V.
 
“Chúa V, em rất thích chị! Lớn lên, em, em muốn lấy chị!”
 
Cả hội trường im phăng phắc.
 
Nửa giây sau, tiếng vỗ tay và tiếng hò hét vang lên như nổ tung.
 
Sự dũng cảm của cậu bé rất đáng khen, quả thực khiến người ta khâm phục.
 
Trương Chí Thần không vui, cậu trề môi: “Nữ thần của tui…”
 
Hồ San San cũng không vui, ủ dột nhìn bóng hình của Rikka: “Mỹ nữ của tui…”
 
Tiếp đó, tất cả mọi người nhìn thấy Chúa V chậm rãi dịch lại gần chiếc micro trên bàn.
 
Bàn tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng cầm micro, môi khẽ mở, giọng nói nhỏ nhẹ.
 
“Xin lỗi…tôi không phải con gái…tôi là con trai…”
 
“…” Tú Thái.
 
“…” Trương Chí Thần.
 
“…” Hồ San San.
 
“…” Bảo Bảo.
 
“…” Những người vừa vỗ tay hoan hô.
 
Còn Ninh Khải Triết thì cúi đầu mím môi cười.

 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận