Dù thế nào cũng phải bồi dưỡng đầu gấu trường thành học bá

Mặc dù bị San San giáo dục cho một bận, nhưng trải qua một ngày cuối tuần.
 
Bảo Bảo vẫn chưa có thể quyết định giữ hay bỏ tình yêu mới chớm nở này.
 
Bắt đầu một tuần mới, điểm kiểm tra giữa kì cùng lần lượt được chấm xong.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tin tức lan truyền khắp các con đường nhỏ, khiến lòng người hoang mang.
 
Cho đến hôm thứ tư, cô Điền chủ nhiệm lớp cầm theo danh sách điểm đi vào lớp.
 
Lớp trưởng hô đứng dậy, cả lớp chào cô giáo, sau đó ngồi xuống.
 
Bầu không khí nặng nề.
 
Ánh mắt hoặc lo lắng, hoặc phấn khích của mọi người đều tập trung lên người cô Điền trước bục giảng.
 
Điền Nhuế bị nhìn chăm chăm đến nỗi có chút lúng túng, vội vàng giơ vẫy vẫy nói: “Đừng lo lắng, lần này lớp ta đều thi rất tốt.”
 
Cô giáo vừa nói xong, bầu không khí trong lớp rõ ràng đã thả lỏng hơn, nụ cười bắt đầu xuất hiện trên khuôn mặt của học sinh, chờ đợi cô giáo công bố kết quả.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Điền Nhuế cầm danh sách điểm, mỗi khi đọc đến tên của một học sinh đều sẽ đọc tổng điểm xếp hạng toàn lớp và toàn khối của họ, cũng như xếp hạng toàn khối và toàn lớp điểm các môn khoa học tự nhiên.
Khi giọng nói dịu dàng của cô Điền đọc đến tên “Bảo Bảo”, cô giáo nở nụ cười tươi tắn, và còn nâng mắt nhìn Bảo Bảo nhỏ nhắn điềm tĩnh bên dưới.
 
“…Tổng điểm xếp thứ 8 toàn lớp, xếp thứ 106 toàn khối.”
 
Vô số cặp mắt nhìn về phía Bảo Bảo, mọi người đều cảm thấy rất đỗi kinh ngạc.
 
Lần kiểm tra này so với lần kiểm tra đầu vào trước đó, Bảo Bảo đã tiến bộ vượt qua gần 300 người.
 
Tuy nhiên, cô Điền vẫn chưa đọc hết, cô tiếp tục đọc: “Thành tích môn khoa học tự nhiên xếp hạng nhất cả lớp…”
 
“Woaa…” Cả lớp náo động hẳn lên, không ngờ được Bảo Bảo im ỉm mà thành tích các môn khoa học lại tốt vậy.
 
“…Xếp hạng 37 toàn khối.” Sau khi Điền Nhuế đọc xong, cô bỏ danh sách điểm trong tay xuống, dịu dàng nhìn Bảo Bảo.
 
Ngay sau khi thứ hạng cuối cùng được đọc lên, lớp học đột nhiên an tĩnh lại, những ánh mắt nhìn Bảo Bảo càng thêm thiêu đốt.
 
Bảo Bảo cúi gằm, nhất thời không quen với sự chú ý như vậy, nên có chút xấu hổ lúng túng.
 
Có vài bạn học khen cô lợi hại, cô cũng chỉ gật đầu giữ nụ cười lịch sự.
 
Nhưng cô vẫn rất vui mừng, ít nhất cô đã lại một lần nữa chứng minh mình có thể làm được bằng sự nỗ lực của mình.
Cô nghĩ, nếu bố mẹ biết được thành tích của cô tiến bộ nhanh như thế nhất định sẽ rất vui.
 
Ở vị trí gần cửa ra vào, Ninh Khải Triết dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn về phía Bảo Bảo.
 
Nhìn thấy Bảo Bảo cười, cậu cũng cười theo, như thể cả lớp học này duy chỉ mỗi nụ cười đó là sáng rỡ nhất.
 
Trương Chí Thần vừa quay đầu đã thấy biểu cảm ngây ngất của Ninh Khải Triết, không nhịn được nhéo cậu.
 

Cả thân thể nặng nề sáp đến gần, thều thào nói: “Khải Triết, cậu phải nên buồn chứ nhỉ?”
 
“Buồn cái gì?” Ninh Khải Triết khó hiểu.
 
“Cậu quên à? Kiểm tra giữa kì và cuối kì lọt top 80 sẽ có thể vào lớp trọng điểm, cậu chắc chắn Bảo Bảo sẽ không đi ư?”
 
“…” Ninh Khải Triết nhìn cậu, sắc mặt bỗng suy sụp.
 
Hình như cậu…chưa nghĩ đến chuyện này thật.
 
Cậu chỉ nghĩ rằng không muốn nhìn thấy Bảo Bảo buồn bã chán nản nữa…
 
Trương Chí Thần mím môi, vỗ vỗ vai Ninh Khải Triết vẻ vô cùng nặng nề, phán một câu: “Nén đau thương.”
 
Khải Triết nhà cậu cũng thật đáng thương, còn chưa theo đuổi được đã phải chia ly học hai lớp, sau này muốn tán càng khó hơn rồi.
 
Ninh Khải Triết hất cái tay mập mạp của Trương Chí Thần ra, đắm chìm trong nỗi buồn nhưng không hề đau thương.
 
Cậu nhớ đến sau kì nghỉ quốc khánh, mỗi đêm đều thức tới hai giờ sáng chỉ để sửa lại tờ giấy những câu hỏi sai đó.
 
Cậu nhớ đến mỗi câu hỏi sai cậu đều xem một loạt cách giải, cố gắng đọc hiểu, để lựa chọn cái đơn giản nhất.
 
Cậu nhớ đến món quà sinh nhật muốn tặng cho Bảo Bảo mà cậu đã chuẩn bị nửa tháng trời ở trong phòng nhưng vẫn chưa tặng.
 
Cậu tự tay làm hộp trang sức, tự cưa gỗ, tất cả phụ kiện đều do chính tay cậu gắn lên.
 
Cậu chọn lui chọn tới màu sơn, sau đó chọn màu hồng phấn thiếu nữ thích hợp với Bảo Bảo nhất.
 
Sơn một lớp đợi khô rồi lại sơn lớp khác, mấy bộ quần áo của cậu đều dính đầy sơn dầu.
 
Vết thương ở khớp ngón trỏ của cậu không phải có từ hội thao trường lần trước, mà là tổn thương do ma sát khi vặn ốc vít.
 
Và còn dăm gỗ chọc đâm vào thịt, lúc nhổ ra, dăm gỗ móc vào thịt kéo hẳn ra ngoài khiến cậu ứa cả nước mắt.
 
Nhưng cậu không thấy buồn vì những điều đó, có điều bây giờ biết Bảo Bảo có khả năng chuyển sang lớp khác.
 
Cậu bỗng trở nên vô cùng chán nản.
 
Ninh Khải Triết ngước mắt, rồi lại nhìn về phía khuôn mặt trắng nõn mềm mại đó của Bảo Bảo.
 
Bảo Bảo đáng yêu nhường này chuyển sang lớp trọng điểm, nhất định sẽ có rất nhiều nam sinh ưu tú thích cô ấy.
 
Lúc đó cô ấy sẽ từ chối…hay là đồng ý đây?
 
Ninh Khải Triết nhìn đến xuất thần, bỗng nhiên phát hiện Bảo Bảo quay đầu lại.
 
Trong ánh mắt nhìn thẳng vào cậu đó dường như có chút ngạc nhiên.
 
Nhất thời Ninh Khải Triết không muốn dời mắt đi, muốn nhìn Bảo Bảo nhiều hơn một chút, thế nhưng lại bị ai đó đẩy một cái.
 
Cậu không vui quay đầu lại thì thấy biểu cảm như nhìn thấy ma của Trương Chí Thần đang nhìn mình.
 

“Nói!” Nặng mùi giận dữ.
 
Trương Chí Thần bị khẩu khí của Ninh Khải Triết dọa, bờ vai ú nụ run bần bật: “Cô vừa đọc đến tên của cậu.”
 
“Ờ…” Cúi đầu một cách lười biếng.
Trương Chí Thần thấy Khải Triết vẫn còn lơ đãng, lại nói: “…Cô nói môn KHTN của cậu xếp hạng 79 toàn trường.”
 
Trộm vía thấy ma thật rồi, đây có phải đầu gấu trường Cửu Trung mà cậu quen biết không trời?
 
“Ờ…” Ninh Khải Triết đạp quả bóng rổ dưới bàn, lừa qua lừa về.
 
Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn Ninh Khải Triết đều kinh ngạc, thậm chí có thể nói là sợ hãi.
 
Nhưng hiện tại Ninh Khải Triết chỉ muốn đi đánh bóng để khuây khỏa, căn bản chẳng để ý đến ánh mắt của người khác.
 
Trương Chí Thần mím môi, cậu sáp lại gần tai của Ninh Khải Triết trong ánh mắt dõi theo của đám đông, nói tiếp.
 
“Có nghĩa là cậu có thể đến lớp trọng điểm đó! Giống như Bảo Bảo đó!”
 
“Hở…” Giọng điệu trở nên sốt sắng, “Hả?”
 
Ninh Khải Triết trừng lớn mắt quay lại nhìn Trương Chí Thần.
 
“Có vui hôn? Có kích thích hôn? Có ghê hôn?”
 
Cuối cùng đã lôi được thần hồn của Khải Triết về lại, Trương Chí Thần nhướn mày cười một cách tự hào.
 
“Vậy là…tớ…”
“E hèm…được rồi, đây là kết quả kiểm tra giữa kì của các em, lát nữa tan học Bảo Bảo và Ninh Khải Triết đến gặp cô một chút, giờ bắt đầu học trước.”
 
Cô Điền cười nhẹ cắt ngang những tiếng xì xào của học sinh, đồng thời cắt ngang lời Ninh Khải Triết muốn hỏi.
 
Sau khi tan học, Ninh Khải Triết và Bảo Bảo người trước kẻ sau đi theo cô chủ nhiệm Điền đến hành lang bên ngoài phòng học.
 
Cô Điền quay người đối mặt với họ, vào thẳng vấn đề: “Chắc các em đã biết, thành tích của các em đã đủ để vào lớp trọng điểm. Tình hình bên này là, hai học sinh bị loại ra khỏi lớp trọng điểm đều nằm ở lớp 10A2. Vì thế nếu hai em quyết định đi thì sẽ vào lớp đó. Cô sẽ tôn trọng sự lựa chọn của các em, nhưng ý kiến của cô vẫn mong các em đi.”
 
Bảo Bảo do dự không lên tiếng.
 
Ninh Khải Triết khẽ cúi đầu liếc nhìn Bảo Bảo, và cũng lựa chọn không nói gì.
 
Điền Nhuế nhìn ra được sự lưỡng lự của họ, bèn mềm giọng nói tiếp: “Môi trường tốt sẽ khiến các em có động lực học tập hơn, nhưng các em cũng không cần lo lắng, thứ sáu tuần này sẽ họp phụ huynh, cô sẽ nói với phụ huynh các em một tiếng. Các em có thể trả lời cô trước đầu tuần sau.”
 
“Vâng ạ, cảm ơn cô.” Bảo Bảo khom người với cô giáo.
 
Ninh Khải Triết cũng khom người theo, đợi cô đi rồi, cậu đi theo sau Bảo Bảo.
 
Ninh Khải Triết chớp mắt hỏi: “Bảo Bảo, cậu muốn đi không?”
 
Bảo Bảo quay đầu nhìn cậu, đôi mắt trong trẻo yếu ớt khiến khiến người ta thấy thương.

 
“…Tớ không biết.” Nói xong, Bảo Bảo lại ngẫm nghĩ rồi lại hỏi cậu, “Cậu thì sao?”
 
Ninh Khải Triết lắc đầu, cười gượng: “Tớ thế nào cũng được.”
 
Giọng điệu lấy lòng, chi bằng nói thẳng ruột ngựa là “cậu đi đâu tớ đi đấy” cho rồi.
 
Bảo Bảo nhìn dáng vẻ của cậu, nhịn không được bật cười.
 
Đô con mà ngốc nghếch, rõ ràng đẹp đến mức nguy hiểm, thế mà tính cách lại đơn thuần y như Husky.
 
Ngày họp phụ huynh vào thứ sáu, người đến là mẹ của Bảo Bảo.
 
Sau khi buổi họp kết thúc, Tần Tư hỏi con gái về việc có muốn học lớp trọng điểm không trên đường về nhà.
 
“Mẹ hy vọng con đi sao?” Bảo Bảo ngồi trên phế phụ hỏi.
 
Tần Tư ngẫm nghĩ, nhíu mày lắc đầu nói: “Không hy vọng.”
 
“Tại sao ạ?” Bảo Bảo tò mò.
 
“Mẹ hy vọng cục cưng không bao giờ lớn, sống một cuộc đời vui vẻ vô lo vô nghĩ, không cần lo lắng chia xa bạn bè, cũng không cần lo lắng con đường tương lai đi như thế nào.”
Tần Tư mìm cười, nói tiếp: “Hơn nữa, cục cưng không lớn thì mẹ sẽ không già, mãi mãi trẻ trung xinh đẹp, như thế tốt biết mấy.”
 
Bảo Bảo không ngờ mẹ mình sẽ trả lời như vậy, cô phì một tiếng bật cười.
 
Tần Tư thấy đám mây đen trên mặt con gái đã bay đi, bà cũng kéo môi cười theo con gái.
 
“Không phải mẹ nên nói với con rằng, dù bây giờ có không nỡ bao nhiêu, sau này vẫn phải chia xa bạn bè hiện tại sao ạ? Thậm chí là San San, bọn con đều không chắc chắn rằng cả đời không tách nhau ra.”
 
Bảo Bảo nghiêng đầu nhìn góc nghiêng xinh đẹp của mẹ, nói ra những lời mà người lớn nói thay mẹ.
 
Tần Tư quay đầu nhìn con gái, giọng nói dịu dàng khôn cùng: “Mẹ chỉ hy vọng con vĩnh viễn không cần lĩnh ngộ những đạo lý này.”
 
“Mẹ à, mẹ thật tốt.” Bảo Bảo không kìm được ôm người mẹ vĩ đại làm nũng.
 
***
 
Thứ bảy, quán bar “dưới lòng đất” bí ẩn nhất thành phố này ngừng kinh doanh trong một ngày.
 
Bố của Hồ San San bỏ doanh thu khổng lồ trong một ngày một cách sảng khoái để dành địa bàn tổ chức sinh nhật cho Hồ San San và Bảo Bảo.
 
Lối vào quán bar “dưới lòng đất” là một con búp bê máy khuất nẻo bên đường.
Búp bê máy vô cùng bình thường, người đi đường tuyệt đối sẽ không nghĩ đến phía sau đó là một mảnh trời đất khác.
 
Quán bar trang trí theo phong cách hoài cổ, khiến người ta liên tưởng đến những chàng cao bồi miền Tây thế kỷ 18.
 
Phía trước là màn hình máy chiếu, đang chiếu bộ phim điện ảnh mới.
 
-Phim kinh dị Thái Lan-
 
Không thể phủ định rằng cách tổ chức sinh nhật mà Hồ San San nghĩ ra quả thật khác người.
 
Dọa cho Trương Chí Thần co rúm cái thây mập địt của cậu ấy lại, sống chết ôm chặt eo của Ninh Khải Triết.
 
Ninh Khải Triết đẩy mấy lần, và lần nào cậu cũng từ bỏ vùng vẫy trong tiếng gào khóc của tên mập.
 
Cậu chống cằm nhìn Bảo Bảo vô cùng điềm tĩnh tay trong tay với Hồ San San ở trước mặt.
 
Trong lòng cậu nghĩ tại sao Bảo Bảo lại không sợ, nếu Bảo Bảo sợ thì hay rồi, vậy thì…

 
Vậy thì cũng chẳng thế nào được, cậu lại nhìn Hồ San San thì thầm gì đó với Bảo Bảo.
 
Cho dù Bảo Bảo sợ thật thì người cô ấy ôm cũng không phải cậu, nếu vậy thà không sợ còn tốt hơn.
Hồ San San tựa đầu vào vai Bảo Bảo, mắt dõi theo con quỷ vừa lộ diện là mưa tanh gió máu trước mặt.
 
Cô nhỏ tiếng hỏi Bảo Bảo: “Thế nào rồi? Suy nghĩ kỹ chưa?”
 
“Hả?” Bảo Bảo hơi nghiêng đầu.
 
“Lớp trọng điểm ấy!” Hồ San San lại đổi một tư thế càng thoải mái hơn, “Tuy rất không nỡ, nhưng tớ hy vọng cậu đi.”
 
“San San…”
 
“Bảo Bảo, cậu còn nhớ cái tên Tiêu cái gì Sắt đó không?”
 
“Tiêu Tử Sắt hả?”
 
“A, đúng đúng đúng, cái tên Tiêu Tử Sắt cặn bã đó không ngờ muốn tuyệt giao chỉ vì bạn thân học ở trường tốt hơn. Lúc đó tớ nghĩ nếu đổi lại là tớ, Bảo Bảo học ở  trường tốt hơn thì tớ nhất định phải mở rượu sâm panh chúc mừng. Tự hào chứ, cục cưng nhà tớ giỏi thế cơ mà!”
 
“San San…” Bảo Bảo nghiêng đầu qua, xoa xoa gương mặt đáng yêu của Hồ San San.
 
“Người bạn tốt nhất không cần phải như hình với bóng, mà phải là bất kể cậu chọn con đường tươi sáng nào, tớ đều sẽ phất cờ cổ vũ cho cậu.” Hồ San San nắm lấy bàn tay em bé của Bảo Bảo xuống, rồi xoa nắn, nhìn Bảo Bảo nói, “Vì thế, Bảo Bảo à, cậu đi đi, tớ hy vọng cậu đi.”
 
Bảo Bảo từ từ mím môi cười, sau đó trịnh trọng gật đầu.
Hồ San San thấy Bảo Bảo cười thì cũng cười theo.
 
Cô đang muốn giơ tay véo má của Bảo Bảo, bỗng dưng đôi bàn tay bên cạnh túm lấy cánh tay cô.
 
Vừa quay đầu, Hồ San San thấy cả người Hứa Văn Thành cứng đờ, cúi gằm nhắm tịt mắt, rõ ràng đã bị bộ phim làm cho hoảng sợ không ít.
 
Hồ San San thấy thế thì vui vẻ ngay lập tức, thả Bảo Bảo ra, quay người an ủi Hứa Văn Thành đáng yêu.
 
Ninh Khải Triết ở hàng sau vô cùng vui mừng dỏng tai lên nghe, mặt dày vô sỉ nghe lỏm hết cuộc nói chuyện của đôi bạn thân người ta.
 
Dưới ánh sáng lờ mờ của phim, Ninh Khải Triết khẽ nghiêng người móc điện thoại ra, gửi tin nhắn cho bố mẹ.
 
[Con quyết định rồi, con học lớp trọng điểm.]
 
“Khải Triết, cậu thế này…trông nịnh bợ thật đấy.” Giọng nói của Trương Chí Thần vang lên bên tai.
 
Ninh Khải Triết quay lại, trừng mắt với tên mập nhìn lén điện thoại của cậu.
 
Một giây sau, cậu cố gắng tách hai cánh tay béo ụ trên eo ra.
 
Vừa khéo vào chính lúc này, tiếng than khóc kinh hoàng của nữ quỷ bắt đầu vang lên trong phim.
 
Trương Chí Thần lập tức sợ hãi, sống chết ghì lấy eo Ninh Khải Triết không buông.
 
Miệng cậu ấy còn lầm bẩm: “Khải Khải Khải Triết…ôm ôm, ôm chặt tớ…”
 
Ninh Khải Triết bị cậu ta ghì đến sắp tắc lỗ thở, trong lúc vùng vẫy không kìm được phát ra tiếng rên thánh thót.
 
Hai bạn nữ đằng trước lập tức quay ngoắt lại, nụ cười như thể “thì ra là thế”, rồi “hoàn toàn không ngờ được nha’.
 
“…” Ninh Khải Triết cứng đơ người.
 
Ý chi rứa? Đứa mô dịch cái coi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận