Dù thế nào cũng phải bồi dưỡng đầu gấu trường thành học bá

Sau khi ăn tối xong, tất cả mọi người lại theo đội ngũ hình vuông về bãi tập.
 
Thầy giáo của các lớp dặn dò đơn giản vài câu, ngày huấn luyện đầu tiên đã kết thúc như vậy.
 
Bảo Bảo và Hồ San San tay trong tay cấp tốc chạy về kí túc xá tắm rửa giặt quần áo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vì thầy giáo đã nói, ngày nào cũng đều phải mang quân phục rằn ri.
 
Nhưng bọn họ chỉ có hai chiếc áo thun rằn ri, một chiếc quần dài quân đội màu xanh.
 
Nếu không giặt sớm, thì dù trời có nắng hơn nữa cũng không thể nào khô kịp.
 
Sau khi làm xong tất cả mọi việc, Bảo Bảo vừa lau tóc ướt, vừa ngồi xổm trên ban công để gọi điện cho mẹ.
 
Điện thoại reo lên vài tiếng, sau đó giọng nói sốt sắng của mẹ vang lên.
 
“Bảo Bảo, kì huấn luyện quân sự của con thế nào rồi?”
 
“Cũng được ạ, chỉ có điều kem chống nắng dùng không tốt cho lắm, phía sau cổ bị cháy nắng rồi ạ, vừa rồi tắm đau quá chừng.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa nói, Bảo Bảo vừa vươn tay ra sờ sau gáy, chỉ chạm vào lớp da đó thôi đã đau kịch liệt.
 
Cô rít lên, vội vã rút tay về, nước mắt bị ép chảy ra ngoài.
 
“Thế con đã đùng lọ thuốc mỡ nha đam mẹ bỏ trong túi chưa? Chống nắng ở mức độ nào đó thôi, con cần phải bổ sung thêm nước, chứ không sẽ gây viêm đấy.”
 
Trong giọng nói của mẹ Bảo Bảo vừa đau lòng, vừa sốt ruột.
 
Còn cô vừa lau đầu tóc vừa gật đầu: “Vâng ạ, con biết rồi, con không biết mẹ có để thuốc mỡ nha đam vào, đợi lát nữa nhờ San San thoa giúp con.”
 
“Mẹ à, huấn luyện quân sự mệt chết đi được, nhớ nhà quá, nhớ mọi người quá.” Cô bĩu môi làm nũng.
 
Sự mệt mỏi cả ngày trời đã truyền đến trong tim.
 
Phía đầu dây bên kia, mẹ Bảo Bảo cười xòa: “Bố mẹ cũng rất nhớ con cục cưng à, nói nhỏ cho con, vì chuyện con đi quân sự mà bố đau lòng đến nỗi không tìm được chỗ phát tiết, thế nên hôm nay đã cho nhân vật phụ nhân khí cao nhất trong truyện của ông ấy chết rồi.”
 
“Ố…” Bảo Bảo không kìm được, bật cười, “Vậy lúc con về nhà có chăng sẽ nhìn thấy từng vết đao trên cửa nhà mình?”
 
“Khó nói lắm, bây giờ bố con còn đang tự nhốt mình trong phòng khẩu chiến với những độc giả mắng ông ấy kia kìa, hăng hái thật.”
 

“Ha ha ha, bố đáng yêu quá đi.”
 
Bảo Bảo cười đến híp mắt hai mắt, tình cờ liếc thấy có một bạn nam vừa tâng bóng vừa đi về phía tòa kí túc từ chỗ bãi tập đen sì phía xa kia.
 
Khu kí túc nam và kí túc nữ của trường cấp ba Húc Thị được xây cạnh nhau, cả hai đều đối mặt với bãi tập rộng lớn.
 
Vào giờ này vẫn có thể nhìn thấy những người đang đi bộ trên sân tập vừa nói chuyện dưới ánh đèn pha ở tầng dưới.
 
Phòng của Bảo Bảo ở tầng ba, tầm nhìn tốt hơn một chút, thậm chí còn có thể nhận ra được những bóng người có hơi mô hồ trên sân tập kia.
 
“Những chuyện ngốc nghếch này bố con làm đâu có ít, còn nhớ lúc sinh con, mẹ đau chết đi sống lại, bố con khóc bù lu bù loa khiến nhân vật chính trong truyện của ông ấy…”
 
Giọng nói của mẹ Bảo Bảo trong điện thoại vẫn tiếp tục.
 
Còn bóng dáng cao lớn đi đến từ chỗ tối kia cũng ngày càng rõ dần.
 
Người nọ mặc áo phông, quần thể thao với đôi chân dài, vóc dáng miễn chê.
 
Quả bóng đang xoay trên tay, cái bóng lớn bóng nhỏ đổ lên mặt đất.
 
Tóc ướt đẫm mồ hôi, cộng thêm ánh đèn pha trên sân tập nhuộm lên khiến nó hơi lóe sáng.
 
Nhưng sau khi Bảo Bảo nhìn rõ hình dáng của người đó.
 
Đầu óc bỗng chốc tĩnh lặng, nụ cười cứng đờ, hô hấp ngưng trệ.
 
Người kia dường như rất cảnh giác, chính vào lúc Bảo Bảo ngây ngốc ra, gương mặt đang cúi từ từ ngẩng lên.
Mí mắt nhấc lên, ánh nhìn cũng mang chút thoải mái.
 
Bảo Bảo cũng không biết mình bị chạm dây nào.
 
Đúng vào lúc tầm mắt sắp gặp nhau.
 
Cô vội vã ngồi thụp xuống, sau đó quay lưng dựa vào bức tường gạch của ban công.
 
Đôi mắt to đảo quanh vô định, trông cứ như tên trộm.
 
Tiếng mẹ của Bảo Bảo trong điện thoại bắt đầu kêu to.
 
“Bảo Bảo? Sao con không nói gì nữa?”
 

“Mẹ à…” Cứ như làm chuyện xấu hổ, Bảo Bảo cố ý hạ thấp giọng, “Con nghe nói trường bọn con có đầu gấu, và còn ở lớp bọn con nữa.”
 
“…” Nhất thời mẹ Bảo Bảo không biết nên tiếp lời con gái như thế nào.
 
Dường như chủ đề có sự nhảy vọt hơi lớn.
 
“Nghe nói lúc học cấp hai, cậu ta đã đánh đàn anh cấp ba, tối qua còn trèo tường chơi nét thâu đêm, bị hiệu phó tóm ngay tại trận, cả buổi chiều hôm nay bị phạt đứng ở cổng trường.”
 
Bảo Bảo kể vô cùng nhập tâm và sống động như thật, cố gắng tái hiện hình ảnh của Ninh Khải Triết thành đại ca xã hội đen.
 
“Hơn nữa vào giờ ăn cơm chiều, dường như cậu ra rất không hài lòng việc con thêm canh trước cho cậu ta, mặc dù sau đó thì cậu ta có nói cảm ơn.”
 
Cánh tay nhỏ rụt lại, khuôn mặt phúng phính bằng lòng bàn tay co rúm, trong lòng Bảo Bảo rất bối rối.
 
Bối rối việc ngày mai có nên múc canh cho cậu ta nữa không.
 
Hay là chẳng cần múc cho ai nữa?
 
“Ngoại trừ những việc mà con nghe, còn có chuyện cậu ấy trèo tường đi chơi net, con đã tận mắt chứng kiến những hành vi không tốt của cậu ấy rồi sao?”
 
Mẹ Bảo Bảo hỏi.
 
Cô ngẫm nghĩ, bĩu môi nói: “…Không có ạ.”
 
“Cục cưng à, mẹ không muốn can thiệp chuyện con kết bạn ra sao, nhưng những chuyện không có chứng thực, con không thể có thành kiến với người ta chỉ dựa vào những gì mình nghe được. Trước tiên là vì an toàn, con đúng là có thể duy trì khoảng cách với người như vậy, nhưng khi đó là điều không thể tránh khỏi trong giao tiếp, còn cần phải đối xử bình đẳng với mọi người, đây mới là quy tắc làm người tốt nhất, đã biết chưa?”
 
Mẹ Bảo Bảo ngừng lại, giọng nói càng thêm dịu dàng.
 
“Hơn nữa theo con nói thì dường như cậu ấy không hài lòng việc con múc canh trước, nhưng cậu ấy đã nói cảm ơn, điều này chứng tỏ cậu ấy vẫn là một đứa trẻ lịch sự. Chúng ta không thể phiến diện như vậy, cũng không thể suy đoán lời nói của người khác.”
 
Tâm trạng của Bảo Bảo có hơi đi xuống, cô cảm thấy lời mẹ nói rất có lý.
 
Dường như cô đúng là có ấn tượng không tốt lắm về Ninh Khải Triết vì những lời nói kia của San San.
 
Đầu ngón tay trắng nõn vẽ vòng tròn trên nền nhà lát gạch, Bảo Bảo cảm thấy lần này mình ứng xử không được tốt.
 
“Con biết rồi ạ, con không nên có thành kiến với cậu ấy.”
 
“Cái này cũng không trách con được, trước giờ môi trường học tập của con đều rất tốt, rất ít khi gặp phải những người bạn có hành vi không đàng hoàng như vậy, nhưng những đứa trẻ đó cũng không hẳn là xấu. Có rất nhiều đứa trẻ như thế chỉ vì không có được sự hướng dẫn đúng đắn mà thôi.”
 

Bảo Bảo gật đầu, nghĩ đến việc hôm nay gặp Ninh Khải Triết.
 
Cậu ấy thực sự chẳng có hành vì nào có thể gọi là ác liệt.
 
Trừ giọng điệu không được thân thiện lúc đó ra, nhưng dù sao sau đó cậu ấy cũng cảm ơn cô.
 
Những lúc khác cậu ấy đều lặng lẽ tuân thủ quy tắc, không hề có thái độ ngỗ ngược gì.
 
Sau khi nghĩ thông, trong lòng Bảo Bảo có chút áy náy, cô nói chuyện với mẹ thêm vài câu mới gác máy.
 
Phía kí túc xá của nam.
 
Ninh Khải Triết vừa mới trở về, bóng đặt ở trên ghế.
 
Hai tay khoanh ở eo, nhanh chóng cởi chiếc áo phông đẫm mồ hôi, để lộ ra phần thân trên rắn chắc cường tráng.
 
Một phòng gồm bốn người, hai người kia vẫn chưa về.
 
Trong phòng giờ chỉ có Ninh Khải Triết và Trương Chí Thần, tên mập nhắc nhở cậu đợi thầy giáo cho ngồi mới được ngồi khi còn ở nhà ăn.
 
Trương Chí Thần nằm trên giường vừa ăn khoai tây chiên vừa đọc truyện tranh.
 
Nhìn thấy Ninh Khải Triết vừa vào cửa đã lột áo, cậu nhíu mày nói: “Khải Triết, ngày hôm nay cậu đã thay bao nhiêu bộ quần áo rồi.”
 
“Ra mồ hôi khó chịu.” Ninh Khải Triết thản nhiên đáp.
 
Nói xong cậu liền đi về phòng vệ sinh, vừa đi được nửa đường thì đột ngột quay lại.
 
Cậu kéo ống quần lên, ngồi bên cạnh giường của tên mập Trương Chí Thần, tay chống trên đầu gối, tự nhiên cúi xuống.
 
Tư thế này khiến cho cơ bắp thân trên của cậu thoắt ẩn thoắt hiện, cơ thể tuyệt đẹp khiến người khác chảy cả nước dãi.
 
“Hỏi cậu cái này.”
 
Ninh Khải Triết dùng mu bàn tay đánh vào đùi Trương Chí Thần.
Mập mạp vô cùng ngạc nhiên, lập tức nắm chặt gói khoai tây chiên, bảo vệ trong lòng.
 
Cẩn thận hỏi: “Có chuyện gì?”
 
Ninh Khải Triết cũng không để bụng dáng vẻ nhỏ nhen của cậu ta, cười hỏi: “Cô gái giúp tôi lấy canh hôm nay tên là gì ấy nhỉ?”
 
Mập mạp chớp chớp mắt, có chút không dám tin.
 
Trương Chí Thần cũng bước ra từ Cửu Trung*, dù không cùng lớp với Ninh Khải Triết, nhưng vẫn hiểu cậu ta hơn những người khác trong trường cấp ba mới này.
 
* Trường cấp hai số 9
 
Trước đây, Ninh Khải Triết không chỉ là đầu gấu của Cửu Trung, mà còn là hotboy không gì lay chuyển được trong suốt ba kỳ liền.

 
Nhưng có lẽ cậu hotboy này lớn lên trên núi băng, từ trước đến giờ luôn thờ ơ với những lời tỏ tình niềm nở của các bạn gái.
 
Câu thoại kinh điển sẽ là: Bọn con gái quá phiền phức, ngày nào cũng cung phụng như bà nội vẫn không vừa ý, đầu óc cậu ta úng nước rồi, khi không tự nhiên đi làm cháu cho người khác.
 
Vì vậy hiện tại Ninh Khải Triết hỏi tên cậu tên bảo Bảo Bảo, cậu quả thật không phản ứng kịp.
 
Ninh Khải Triết nhìn dáng vẻ ngốc xít của cậu ta có chút mất kiên nhẫn, đôi lông mày nhíu chặt, cậu lại dùng bàn tay đánh lên chân của cậu ta.
“Nói đi chứ!” Ninh Khải Triết lại cau mày.
 
Trương Chí Thần hồi tỉnh, lắp bắp nói: “Bạn…bạn nữ kia tên là Bảo Bảo.”
 
“Cục cưng*? Ninh Khải Triết cau mày tập hai.
 
*Nguyên văn 宝宝: Tên tiếng Trung của Bảo Bảo đọc giống với chữ này, chữ mà người ta hay dùng để gọi những người thân yêu của mình.
 
Cái tên gì lạ vậy?
 
Cơ mà nghĩ lại dáng vẻ của cô ấy, dường như cái tên này cũng rất thích hợp.
 
Cậu ấy cười ngay lập tức, cười đến nỗi khiến cho Trương Chí Thần có chút phát hoảng.
 
“Này Khải Triết, hôm nay người ta có lòng tốt lấy canh cho cậu, nếu như cậu không thích, ngày mai nói bạn ấy đừng lấy cho cậu chẳng phải được rồi sao. Không việc gì…không việc gì thì đừng làm khó con gái nhà người ta.
 
Trương Chí Thần sợ Ninh Khải Triết muốn dạy dỗ Bảo Bảo, tuy nhiên cậu nghĩ không có khả năng.
 
Dù sao thì đó giờ Khải Triết ít khi tự tìm lấy phiền phức, cũng chẳng gây phiền toái cho các bạn nữ.
 
Nhưng ngoại trừ khả năng này ra, cậu thật sự không thể nghĩ ra được nguyên nhân nào khác để Khải Triết hỏi tên của Bảo Bảo.
 
“Thật là một cô gái tốt mà, bọn tớ thường gọi cô ấy là tiểu thục nữ khi ở riêng với nhau.”
 
“Các cậu gọi cô ấy là tiểu thục nữ riêng với nhau ư?” Lông mày giật giật, trong giọng nói còn mang theo sự quái lạ mờ mờ.
 
Trương Chí Thần nuốt ngụm nước miếng, gật gật đầu.
 
Lúc cậu còn muốn khuyên giải, Ninh Khải Triết đã cười trầm rồi sải bước về phía phòng tắm.
 
Tiếng nước ào ào truyền ra, Trương Chí Thần lắc lắc đầu, có chút mờ mịt về thái độ của Khải Triết.
 
Tuy nhiên sáng sớm hôm sau, cậu lại phát hiện thái độ của Khải Triết rất tốt.
 
Tốt đến nỗi khiến người ta rùng mình.
 
Cậu ta thế mà lại chủ động mang miếng quẩy và tương đậu ngồi đối diện Bảo Bảo, vui vẻ hòa nhã nói chuyện với mọi người.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận