Lúc Ninh Khải Triết về nhà thì đã rất muộn, Từ Đường Duy dậy uống nước, thấy con trai về, bà định hỏi han.
Bỗng nhiên Ninh Khải Triết xông tới, ôm cứng Từ Đường Duy, ngọt ngào nói: “Mẹ, con yêu mẹ.”
“Hả…” Bàn tay đang cầm cốc nước của Từ Đường Duy run lên, nhất thời không thể nào bình tĩnh lại được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đến khi bà cảm thấy hành động của con trai khác thường đến mức đáng sợ thì con trai bà lại nhảy chân sáo đi lên trên.
Toàn thân Từ Đường Duy rét run, bà đặt cốc nước xuống, rồi chạy thẳng lên lầu.
Rón rén trốn bên ngoài cánh cửa, bà áp tai lên đó, nghe thấy không chỉ có tiếng cười mà còn có cả tiếng nhảy trên giường bên trong.
Từ Đường Duy ngạc nhiên không thôi, muốn gõ cửa, tay cũng đã giơ lên, nhưng ngẫm nghĩ lại bỏ xuống.
Bà chạy trở về phòng, nằm lên giường, lay ông xã tỉnh dậy.
“Sao thế?” Ninh Dũng Tiên xoay người, ôm vợ vào lòng.
“Khải Triết vừa về đã ôm em nói yêu em.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“…” Đơ một giây, “Mai anh băm thằng nhóc thối đó.”
Hừ, dám giành vợ với ông.
“Em còn nghe nó nhún nhảy trong phòng cơ!”
“…”
“Anh nói xem…Khải Triết bị làm sao vậy?” Thật là lo con trai bị điên.
“Không sao, chắc là yêu rồi đó.”
“…Tại sao?”
“Đàn ông trong tình yêu thì chín thằng ngốc, một thằng thối tha, với IQ đó của thằng con chúng ta, không thể thối tha được.” Ông ôm chặt hơn một chút, “Nhanh ngủ đi, khuya lắm rồi.”
Từ Đương Duy đẩy ông ra, trách ông sao đánh giá thấp con trai mình như vậy.
Bà nằm thẳng ngây ngốc một hồi, cuối cùng vẫn quyết định nhắm mắt lại ngủ trước.
Còn Ninh Khải Triết đang nhún nhảy thêm một lúc phía bên kia rốt cuộc đã nhận thức được hành động của mình ấu trĩ tới mức nào.
Cậu dừng lại, ngồi xếp bằng trên giường, ôm khuôn mặt nóng ran của mình, mắt nheo lại bắt đầu người cười si ngốc.
Cả ngày hôm nay quả thật cứ như mơ, ban ngày cậu còn tưởng Bảo Bảo ghét cậu, không để ý cậu, không ngờ buổi tối Bảo Bảo đã tỏ tình với cậu rồi.
Ninh Khải Triết cúi đầu, một luồng nóng rực chạy khắp toàn thân.
Cậu xuống giường đi vài vòng nhưng vẫn không thấy giảm bớt, bèn dứt khoát chui vào nhà tắm dội nước lạnh.
Ngày hôm sau, ánh mắt trời vừa ló dạng.
Ninh Khải Triết mở mắt, ánh mắt trong vắt, không hề có vết tích của việc mới ngủ dậy.
Không sai, cả đêm hôm qua cậu đâu có ngủ, hưng phấn quá mà.
Ninh Khải Triết đã đi đến trường với cái quầng thâm ở dưới mắt.
Cậu vừa ngồi xuống phát hiện bạn cùng bàn vẫn là Chu An Chí, nụ cười lại vơi đi chút ít.
“Sao thế?” Chu An Chí bỏ cặp sách xuống, tò mò quay đầu hỏi cậu.
“Không có gì.” Ninh Khải Triết sờ mũi, vừa định đứng dậy thì tiếng chuông vào học đã vang lên.
Hết cách, cậu lại ngồi xuống, ánh mắt không tự chủ mà liếc về phía bóng hình nhỏ bé ngồi bên cạnh Bác Tân Bạch.
Đợi thầy giáo dạy đến mức nhập thần, chẳng còn quan tâm đến các cử chỉ nhỏ của học sinh bên dưới nữa.
Cậu lấy điện thoại ra, lợi dụng bàn học làm vật che chắn, sau đó gửi một tin nhắn đi.
Bảo Bảo đang ghi chép ở phía trước liếc thấy ngăn bàn sáng lên, cô cúi đầu, lén lút lấy ra xem.
[Tại sao không đổi về chỗ]
Nhìn cột người gửi tin nhắn, dường như Bảo Bảo có thể nhìn thấy được ánh mắt hờn dỗi của đối phương.
Cô mím môi cười trộm một cái, cẩn thận nhìn thầy giáo, thấy thầy ấy không chú ý đến mình mới gõ chữ thoăn thoắt.
Chẳng bao lâu, chiếc điện thoại mà Ninh Khải Triết giữ khư khư chờ đợi sáng lên.
Cậu lập tức mở ra, Bảo Bảo đã trả lời cậu.
[Thời cơ chưa đến.]
Thời cơ gì chưa đến?
Ninh Khải Triết còn chưa kịp gõ chữ, tiếng chuông tan học đã vang lên.
Cậu quẳng điện thoại vào hộc bàn, ngồi thẳng đợi thầy giáo cho tan học là chạy đi tìm Bảo Bảo hỏi.
Thế nhưng sau khi thầy giáo tan lớp, cậu còn chưa đứng dậy, Bảo Bảo đã đứng dậy trước, hơn nữa hình như còn đi về phía cậu.
Trong tay Bảo Bảo cầm một xấp bài thi, sau khi đi đến trước mặt Ninh Khải Triết, cười ngọt ngào với cậu: “Khổ cho cậu rồi.”
Khổ cái gì cơ?
Ninh Khải Triết còn chưa kịp hỏi rõ ràng, ngón tay nhỏ nhắn trắng ngần của Bảo Bảo đã chỉ lên bài thi, sau đó xoay người rời đi.
Cậu nghi ngờ quay đầu, thấy trên bài thi có một tờ giấy nhớ, bên trên là nét chữ tròn trịa đáng yêu.
Trên đó viết: Giấy câu hỏi sai trước kia cậu chỉnh sửa rất có ích, mấy bài này cũng nhờ cậu luôn, được chứ? /cười nhẹ/
PS: Không thể đổi chỗ ngồi thường xuyên, vì thế kỳ sau chúng ta sẽ lại làm bạn cùng bàn nếu như cậu không bị rớt xuống lớp thường vì điểm kém nhé. /ủ rũ/
Ninh Khải Triết đọc xong đoạn này thì ngẩng đầu lên nhìn Bảo Bảo, thấy cô ấy đưa điện thoại lên lắc lắc với cậu và mỉm cười.
Ninh Khải Triết lôi điện thoại ra, sau khi mở khóa thì lại thấy Bảo Bảo gửi tin nhắn đến.
[Ninh Khải Triết, thật ra tớ có hơi sợ, nếu như cậu bị loại ra khỏi top 80 trong kỳ thi cuối kỳ, thế thì có lẽ tớ phải ở một mình trong lớp mới này. Nhưng rõ ràng…chúng ta chỉ mới ở bên nhau mà…]
Ninh Khải Triết nhìn tờ giấy nhớ đó cộng với tin nhắn này đến nỗi lồng ngực nóng hổi.
Cậu ngẩng đầu nhìn Bảo Bảo vẫn đang cười nhẹ với cậu, mắt bỗng đỏ lên, nhanh chóng dọn dẹp mặt bàn, rồi lôi câu hỏi ôn tập ra.
Việc sửa câu hỏi sai để dành tối làm, tranh thủ thời gian rảnh làm những bài tập dễ trước, tiết tự học buổi tối rồi ôn và xem trước bài chính.
Toàn bộ quy trình học tập lại trở về với não bộ của Ninh Khải Triết, trạng thái hiện tại của cậu phấn khích như điên, và không hề có chút xao nhãng nào.
Chu An Chí vẫn đang chơi khối rubik, đột nhiên nghe thấy tiếng động lớn bên cạnh, cậu quay đầu đã thấy Khải Triết như biến thành một người khác.
Điều này khiến cậu không khỏi trợn mắt há mồm, không chơi rubik nữa mà chỉ đăm đăm nhìn Khải Triết làm bài tập, nhìn đến lúc sắp vào học.
Trước lúc vào học, Bác Tân Bạch nghe thấy Chu An Chí nhỏ tiếng gọi mình.
Cậu quay lại thấy Chu An Chí không ngừng nháy mắt về phía Khải Triết.
Bác Tân Bạch cười, rồi quay đầu trở lại: “Cách thì có tác dụng rồi đấy, nhưng cậu không thấy như thế ức hiếp người ta quá à?”
“…Không đâu, hơn nữa Khải Triết đâu có ngốc như vậy.”
Bảo Bảo cười nhẹ, hài lòng quay đầu lại rồi lấy sách cho tiết học sau ra.
Những lời cô nói đều từ đáy lòng, cô thật sự không muốn nhìn thấy Khải Triết bi loại ra khỏi top 80, chia cắt khỏi cô.
Chẳng qua là tỏ ra chút đáng thương để cho Khải Triết càng dễ mềm lòng hơn mà thôi.
Nhếch môi lên, Bác Tân Bạch đẩy kính, lần đầu tiên có chút cảm thông cho Khải Triết khi thích cô gái bình tĩnh như vậy.
Nhưng xét từ một góc độ khác, một người vô cùng manh động kết hợp với một người điềm tĩnh không gì bằng quả đúng là cực phẩm.
Còn một tháng nữa là đến kiểm tra cuối kỳ, có rất nhiều thứ Ninh Khải Triết cần phải ôn tập.
Lần kiểm tra giữa kì trước có thể thi được hạng 79 toàn khối ít nhiều cũng nhờ vào chút may mắn.
Giờ tự học buổi tối ngay lúc này.
Thi thoảng Bảo Bảo sẽ đổi chỗ với Chu An Chí đến ngồi bên cạnh Ninh Khải Triết.
Mỗi lần Ninh Khải Triết phân tâm, nghiêng đầu nhìn cô cười dại ra, Bảo Bảo sẽ điềm nhiên đưa tay vả mặt cậu ấy tập trung lại.
Ninh Khải Triết ho khan vài tiếng, mặt đỏ ửng, sau đó lại vui vẻ vùi đầu vào làm câu hỏi ôn tập.
Vào ngày cuối tuần của một tuần trước kỳ thi cuối kỳ, tự dưng Hồ San San kéo Bảo Bảo ra ngoài cắt tóc.
Bảo Bảo ngồi trong tiệm Tóc đẹp nghi ngờ hỏi: “San San, hình như tuần trước nữa cậu vừa mới làm tóc mà.”
“Đúng thế, lần trước chỉ có tỉa tóc thôi.”
“Thế lần này cậu muốn làm gì?”
“Cắt ngắn.”
“Ngắn bao nhiêu?” Lần này không phải là Bảo Bảo hỏi, mà là soái ca ở phía sau Hồ San San hỏi.
Soái ca mặc chiếc áo sơ mi hoa, quần rin rách, trông vô cùng chất chơi, nhưng vẻ ngoài lại rất thanh tú, cười y như đóa hoa trắng nhỏ vậy.
Bảo Bảo nghiêng đầu nhìn soái ca, trong lòng lặng lẽ chấm điểm, không tệ, thế này cũng phải 90 điểm trở lên.
Hồ San San nhìn mình trong gương, đưa tay lên sờ tóc: “Ngắn được bao nhiêu thì cho ngắn bấy nhiêu, cạo cho em hai bên hai đường luôn nhé.”
Cô vuốt tóc mai ra sau tai, Bảo Bảo ngồi bên nghe thế thì giật mình.
Nhưng soái ca hoa trắng nhỏ lại cười rất điềm nhiên: “Đó là kiểu tóc máy bay* cho con trai, em chắc chứ?”
* Pompadour (飞机头) – một kiểu tóc do ông hoàng nhạc rock & roll Elvis
Presley sử dụng tạo cơn sốt vào những năm 1950, 1960 với phần tóc mái vừa đủ để tạo độ phồng và hất ngược ra sau.
“Chắc chắn, cái em muốn là kiểu tóc cho con trai, nếu anh cắt cho em y như thằng con trai, em sẽ trả gấp đôi tiền cho anh.”
Hồ San San điềm tĩnh dựa ra sau thành ghế, không hề có chút gì gọi là đùa cợt.
Bảo Bảo ngồi thẳng dậy ngay lập tức, vừa muốn hỏi San San nhà mình bị gì mà lại đột nhiên muốn cắt kiểu đầu đó.
Cô vừa ngồi dậy thì đã có đôi bàn tay đặt trên vai, nhẹ nhàng ấn cô dựa lại vào thành ghế.
Bảo Bảo quay lại, bất ngờ nhìn thấy một soái ca mang áo khoác cổ cao, đôi mắt dài tinh tế, lúc cười còn có chút quyến rũ.
Một phút xuất thần, cô quên mất muốn hỏi Hồ San San cái gì, trong đầu quanh quẩn mấy chữ.
Tiệm Tóc đẹp kiểu gì vậy, sao lại toàn mỹ nam thế kia? Úi chà đúng là bổ mắt! Rửa mắt!
“Em gái muốn cắt kiểu đầu nào?”
“Tỉa lại tóc cho cô ấy một chút là được, mái ngố cũng tỉa nốt, đừng để che mắt, dạo gần đây áp lực học hành của cô ấy lớn.”
Không cần Bảo Bảo phải trả lời, Hồ San San đã thay cô đáp lại câu hỏi của anh thợ đẹp trai.
Soái ca gật đầu đã hiểu, sau đó choàng khăn cho cô, chuẩn bị gội đầu cho cô trước.
Bảo Bảo hoàn hồn, lập tức lắc lắc đầu, rồi móc điện thoại ra khỏi túi, mở album ảnh ra.
“Bạn trai hả? Trông rất đẹp trai đấy.”
Bảo Bảo đang chăm chú nhìn nhìn ảnh của Ninh Khải Triết cho tỉnh táo thì một giọng nói bất chợt vang lên từ trên đỉnh đầu.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy soái ca có đôi mắt dài tinh tế đứng sau cô trong chiếc gương sát đất, trong lòng lại có chút khổ sở.
Cảm thấy tương lai nên ít đến tiệm cắt tóc này thì hơn, cô thấy có chút xin lỗi với Khải Triết nhà cô trong lúc mơ mơ màng màng.
Rõ ràng Khải Triết nhà cô đẹp trai nhất, thế tại sao cô lại không khống chế được đôi mắt của mình chứ, cứ thích xem các anh đẹp zai cơ.
Ài, có điều anh soái ca này đẹp trai thật đấy.
Sự hâm mộ của Bảo Bảo đối với những anh chàng đẹp trai này cũng chẳng kéo dài bao lâu, có lẽ là lúc thanh toán.
Cô hết khả năng hâm mộ, chỉ nghĩ rằng sau này sẽ không dẫm chân vào cửa tiệm này nữa.
Má nó mắc cắt cổ!
Tiền cô dành dụm trong một tháng dùng để mua tạp chí và truyện tranh đều dồn hết ở đây rồi, mà còn là chỉ cắt mỗi đầu tóc thôi đấy!
Trái tim Bảo Bảo đau như cắt, một lần nữa quên mất hỏi San San phát khùng điên gì mà tự dưng đi cắt tóc.
Còn cắt kiểu tóc nam đẹp trai đến mức giết người kia.
Cho đến lúc tan học tiết ba vào buổi chiều thứ hai, một trận huyên náo truyền đến từ lớp 10A3 bên cạnh.
Bảo Bảo vốn dĩ đang ngồi tại chỗ bàng quang với mọi sự, nhưng tình cờ nghe được những câu đại loại như “con gái mà đẹp trai quá vậy” hoặc “éo ngờ là con gái đấy”.
Một tia chớp xẹt qua trong đầu, cô đột ngột đứng phắt dậy.
Ninh Khải Triết cầm bài thi đi đến trước mặt Bảo Bảo, đang chuẩn bị thảo luận về vấn đề ngữ pháp của câu hỏi nào đó.
“Bảo Bảo, động từ cập vật…”
Cậu còn chưa nói xong đã thấy cô phi như bay ra ngoài cửa.
Ninh Khải Triết nhíu mày, chẳng hiểu mô tê gì. Sau khi đặt bài thi xuống, cậu cũng đi ra ngoài theo.
Có rất nhiều người xúm lại bên ngoài lớp 10A3, vóc người nhỏ nhắn như Bảo Bảo căn bản không thể nào chen vào được.
Cho dù cô có nhón chân cỡ nào cũng không thể nhìn rõ tình hình bên trong, mà chỉ nghe loáng thoáng một vài âm thanh.
Lúc này bỗng nhiên có một bàn tay đỡ lấy vai cô, và nhiệt độ của lòng bàn tay đó là thứ mà cô quen thuộc.
Cô quay lại thấy Ninh Khải Triết một tay bảo vệ cô, còn một tay thì tách đám đông ra.
Hai người đi vào bên trong đám đông, tình huống ở trong đó mới rõ ràng.
Lúc nhìn rõ được cảnh tượng đó, hai người đồng thời ngây ngẩn…
Hàng cuối cùng bên trong lớp 10A3, tổng cộng có ba người.
Hai người đang đứng, sắc mặt của người bên trái tái mét, còn bên phải thì lúng túng không biết làm sao.
Một người đang ngồi, hai chân xếp chéo trên bàn học, ngả người dựa vào ghế.
Mà người đang ngồi đó mặc một chiếc áo khoác nỉ màu đen và sọc dài màu đỏ ở vạt áo ở bên trên.
Bên dưới là quần ống rộng màu jean, ống quần được kéo một chút lên trên, để lộ ra cổ chân trắng trẻo.
Chân đi đôi giày vải hai tông màu xanh đậm vô cùng bắt mắt gác trên bàn học.
Kiểu tóc Pompadour cạo bằng hai bên và phần đỉnh tóc hơi uốn xoăn định hướng mang lại cảm giác rối bù.
Ngón tay gõ từng cái trên mặt bàn, phát ra tiếng bộp bộp bộp nghẹt thở.
Sau một hồi, cô vươn tay kéo Hứa Văn Thành lúng túng không biết làm gì ở bên phải ngồi xuống.
“Ngồi xuống đi, đứng thế làm gì?”
Bạn học tái mét mặt ở bên trái là bạn cùng bàn của Hứa Văn Thành.
Cậu ta bực bội nói: “Bạn học, đây là chỗ ngồi của tôi.”
“Ờ, mượn ngồi xíu.” Giọng nói của Hồ San San vô cùng bình tĩnh.
“Cậu…”
“Sao nào? Không ngồi được à? Hừ, cậu lấy đồ của người khác, rồi nói xấu sau lưng người khác thì được, còn người khác ngồi ghế cậu chút xíu thì không được à? Mẹ nó chứ cậu họ Hoàng tên Đế hay gì?”
Ngọn lửa chiến bộc phát ra, Hồ San San không chút lưu tình, lạnh lùng đánh giá bạn cùng bàn của Hứa Văn Thành.
Tiếp đó cô cười lạnh: “Ngoại hình không đẹp như họ, thành tích cũng không tốt như họ, thế mà da mặt lại dày hơn ai hết nhỉ.”
“Cậu nói cái gì! Cậu nói lại…”
“Im miệng hết cho tôi!”
Một giọng nữ sắc lạnh vang lên trước cửa lớp, tất cả mọi người đều nhìn sang.
Phó hiệu trưởng Lưu!
Tiếng lòng của mọi người: Tèo rồi, ba người này xong đời rồi…