Ninh Khải Triết cười: “Cũng không thích lắm.”
“Cậu kén chọn thật đấy.”
“Đúng vậy, thế nên mới chỉ thích cậu.” Ninh Khải Triết lại cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bảo Bảo vừa ăn sô cô la vừa trừng mắt cậu.
Cái tên này ăn nói ngọt ngào từ lúc nào vậy?
Một lát sau, cô cũng không nhịn được bật cười: “Cậu biết không, nhân vật chính của câu chuyện mà tớ rất thích cực kỳ thích ăn đồ ngọt.”
“Ai?” Tại sao đi đâu cũng có tình địch xuất hiện hết vậy.
“L.” Bảo Bảo đáp.
“L? Ai thế.” Tại sao lại đặt cái tên kỳ cục thế.
“Thám tử đầu tiên của thế kỷ trong Death Note.”
“Death Note...” Hình như cậu có nghe qua.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ninh Khải Triết vừa nghe vừa bóc vỏ sô cô la đút đến bên miệng của Bảo Bảo.
Bảo Bảo vừa hưởng thụ đồ “cống nạp” vừa nói: “Anh ấy thích mang áo phông trắng tay dài, quần bò xanh, thích đi chân đất, luôn gập người, thích ăn đủ loại đồ ngọt, quan trọng là anh ấy không phát tướng!”
Ninh Khải Triết không nói gì, chỉ an phận bóc vỏ.
“Hơn nữa anh ấy còn siêu thông minh, khả năng suy luận logic siêu đỉnh, đến nỗi theo đuổi chân lý một cách cố chấp.” Bảo Bảo bụm miệng cười, “Hơn nữa anh ấy còn rất đẹp trai, dáng vẻ gõ bàn phím bằng hai ngón tay siêu cấp đáng yêu.”
Sắc mặt của Ninh Khải Triết có chút khó coi, cảm giác nhìn bạn gái của mình si mê người con trai khác quả thật không dễ chịu.
Tuy rằng đó chỉ là nhân vật ảo, vĩnh viễn không thể xuất hiện trong xã hội hiện thực.
Nhưng...cậu vẫn cảm thấy thật khó chịu.
“Này này, cậu không biết trong Death Note còn có một người tên là Yagami Raito đâu, hai người này đấu trí đấu sức vô cùng kịch tính! Ai xem cũng phải đỏ mặt loạn nhịp tim!”
Bảo Bảo ôm mặt giậm chân không ngừng, nhớ đến soái ca khiến mình hưng phấn thật sự rất kích động!
Nghe Bảo Bảo nói một hồi, Ninh Khải Triết mới lên tiếng, cậu hỏi: “Yagami Raito...cũng là nam à?”
“Ừm ừm, đúng thế, cũng là một nhân vật có IQ rất cao.”
“Ồ...” Ninh Khải Triết cười, cứ cảm thấy đã an tâm hơn một chút không biết vì sao.
Ngẫm nghĩ, dường như bạn gái có chút hủ (hủ nữ) như vậy cũng không sao.
Ít nhất những tình địch đó vẫn chưa xuất hiện đã “tiêu hóa” lẫn nhau trong ý thức của Bảo Bảo rồi, đặc biệt là đẹp trai.
Tâm trạng của Ninh Khải Triết bỗng tốt lên, nụ cười trên mặt cậu không thể ngừng được khi đang bóc sô cô la.
“Tuy rằng khá nhiều người cảm thấy Yagami Raito và L rất có cảm giác CP*, nhưng tớ không thấy như vậy.”
* CP viết tắt của từ couple.
“Hả?” Nụ cười lại cứng đờ, cảm giác nguy cơ lại đến.
Ủa “mắt hủ nhìn đâu cũng thấy gay*” đâu?
* 腐眼看人基 chỉ những hủ nữ tình bạn giữa nam và nam luôn cảm thấy quan hệ giữa là tình yêu đồng giới.
Đợi đã, ai nói với cậu câu này nhỉ?
Nhất định là tên mập Trương Chí Thần đó rồi.
“Tớ thấy cảm giác đối đầu gay gắt của cỗ máy giết người ẩn tàng như Yagammi và siêu tốt, nếu pha tạp yếu tố tình cảm vào trong đó lại phá vỡ đi sự đẹp đẽ đó. Tất nhiên tớ cũng không phản đối người khác ship CP, mỗi người mỗi sở thích mà.”
Bảo Bảo nói xong, sô cô la trong miệng cũng đã tan chảy hết, cô không đợi Ninh Khải Triết bón cho mình nữa.
Mà nghiêng đầu, nhìn Ninh Khải Triết đang ngắm cô đến phát dại, sắc mặt không thể nói là vui vẻ.
Cô đang chuẩn bị lấy một viên sô cô la thì Ninh Khải Triết đã hoàn hồn lại, bón một viên đến miệng cô.
Bảo Bảo vừa ăn vừa hỏi: “Sao thế?”
“Cậu thành thật cho tớ, cậu thích anh ta nhiều hơn hay thích tớ nhiều hơn?”
Khi đút cho cô, biểu cảm của cậu khá tức giận.
Bảo Bảo hơi sững sờ: “Ai?”
“Tên L đó.” Giọng nói cũng có vẻ tức tối.
Khoảng một giây sau, Bảo Bảo bỗng phì cười một tiếng.
Ninh Khải Triết nghiêm mặt nhìn Bảo Bảo.
Tựa hồ như không chờ được đáp án của cô thì không chịu thôi.
“Khải Triết, cậu ghen à?”
Bảo Bảo ôm cánh tay của cậu, lắc lắc, giọng nói mềm mại đáng yêu.
Ninh Khải Triết lia mắt nhìn cô, mặc dù không nói, nhưng biểu cảm của cô ấy đã truyền tải đầy đủ câu trả lời của mình.
“Ài, thế tớ nói thật vậy.”
Giọng điệu của Bảo Bảo cho cậu dự cảm không lành, cậu bỗng dưng thấy hối hận vì đã hỏi.
“Thật ra thì…”
“Được, được rồi, tớ không muốn…”
“Cậu đẹp trai hơn L.”
“…Hử?” Cậu không lường trước được đáp án này.
Ninh Khải Triết lại phát ngốc, lần này cảm giác ngọt ngào lại chậm rãi dâng lên trong trái tim.
Cậu xấu hổ nhìn trái nhìn phải, khóe môi không kìm được nhếch lên: “Cậu đừng nịnh tớ.”
“Tớ nói thật đấy! Cậu đẹp trai hơn L!”
“Thật ư?” Thầm vui sướng trong lòng.
“Thật mà!” Bảo Bảo gật đầu cái rụp, “Người ta nói trong mắt người yêu thì ai cũng là Tây Thi, cho dù cậu có xấu xí dị hợm, trong lòng tớ cậu vẫn sánh ngang với Tây Thi!”
Ninh Khải Triết nghe thế, rồi lại nhìn vẻ mặt chân thành của Bảo Bảo.
Cậu nhướn mày suy nghĩ một hồi, đột nhiên hỏi: “Sao tớ cảm thấy chỗ nào đó không đúng?”
“Có, có sao?” Không nhịn được nữa rồi, muốn cười thì phải làm sao đây?
Cô nhịn vô cùng cực khổ, khoảng nửa phút sau, lúc Ninh Khải Triết chậm rãi quay lại muốn hỏi thêm.
Bảo Bảo tự dưng hôn lên má của Ninh Khải Triết, cướp lấy sô cô la trên chân cậu rồi bỏ chạy.
Ninh Khải Triết còn chưa định thần lại được, giọng của Bảo Bảo từ phía xa xa vọng đến: “Khải Triết, cảm ơn sô cô la của cậu!”
Đến khi cô chạy đến kí túc xá rồi, điện thoại liền reo lên như muốn lấy mạng.
Cô buồn cười nhận điện thoại.
Tiếng nghiến răng nghiến lợi của Ninh Khải Triết truyền đến: “Bảo Bảo! Cậu nói tớ là tên xấu xí!”
“Cục cưng của cậu đã đến kí túc xá rồi, ngủ ngon.”
Bảo Bảo hôn chụt lên điện thoại rồi dứt khoát cúp máy.
Ninh Khải Triết còn đang ngồi trên bậc thang nghe tiếng tút tút sau tiếng hôn đó, rồi nhắm mắt lại.
Một lúc lâu sau, cậu mới bỏ điện thoại xuống khỏi tai, hai tay ôm mặt, gào lên vài tiếng rồi ngả người ra sau.
Cậu nhếch môi cười nhìn bầu trời đen kịt, ánh trăng nhàn nhạt, những vì sao bị che khuất, chỉ có đèn chiếu bên sân tập là còn có chút sáng.
Cậu đặt tay lên mắt, nhưng làm thế nào cũng không thể kìm nén được sự kích động cuồn cuộn như sóng biển.
Nụ hôn vừa nãy hôn lên má trái, hương thơm vẫn còn đó, vương vấn mùi sô cô la việt quất.
Ngọt ngọt, chát chát, còn có chút đắng.
Hình như…đồ ngọt cũng không tồi.
Hình như…càng thích Bảo Bảo hơn rồi.
Upss…làm sao đây? Lồng ngực nóng quá.
***
Hồ San San đưa Hứa Văn Thành ra khỏi cổng trường, khi về miệng còn ngân nga, tựa hồ tâm trạng rất tốt.
Cô vừa về đến phòng đã ngửi thấy mùi sô cô la việt quất, bèn đi theo mùi hương đó.
Cô nhìn Bảo Bảo đang nằm trong chăn xem điện thoại, cười không ngừng.
“Chậc chậc, mặt ý xuân mơn man ý nhẩy.” Cô chỉ chỉ về hộp sô cô la trước mặt Bảo Bảo, “Cậu ấy tặng à?”
Bảo Bảo gật đầu, lấy một viên ra hỏi: “Ăn không?”
Hồ San San đẩy tay cô đi, vẻ mặt chán ghét: “Cái nụ cười ngọt ngào của cậu sắp dìm chết tớ rồi, còn ăn ngọt nữa tớ nôn mất.”
Bảo Bảo thè lưỡi làm mặt quỷ với cô, rồi lại cười ngô nghê xem truyện tranh trên điện thoại di động của mình.
Hồ San San chống đầu, cười đẩy đẩy cô: “Xem ra mùi vị không tệ nhỉ?”
“Cậu biết tớ thích ăn sô cô la mà.” Cô tựa cằm lên bàn tay nhỏ.
“Ai nói chuyện sô cô la nào, là tớ nói cho Ninh Khải Triết đấy!”
Bảo Bảo nghiêng đầu nhìn Hồ San San, bỏ điện thoại xuống, ấn ngón trỏ lên gò má mỏng manh của San San.
“Tốt hơn trong tưởng tượng.”
“Không biết xấu hổ!” Hồ San San khẩy mũi cô.
“Không bằng bạn nhỏ đáng yêu mới của nhà cậu.”
Đầu ngón tay của Bảo Bảo lại gãi gãi dưới cằm của Hồ San San.
Hồ San San tóm lấy cái tay làm loạn của cô, cười bất lực: “Mới yêu đương thôi mà sao cậu biến thành nữ lưu manh rồi!”
Bảo Bảo đổi tư thế, nghiêng người, tay chống má, sắc mặt nghiêm túc hơn nhiều.
“San San, cậu có cảm thấy cậu đối xử với Hứa Văn Thành quá tốt rồi không?”
“Hả?” Hồ San San không ngờ Bảo Bảo sẽ hỏi cái này.
“Thậm chí cậu còn xem cậu ấy là công chúa cần phải bảo vệ, còn mình thì là kỵ sĩ.”
“Có hả?” Hồ San San nghiêng đầu suy nghĩ, “Ngoại hình của cậu ấy kết hợp với váy công chúa...”
Đột nhiên cô trở nên rất phấn khích, hai mắt sáng bừng: “Hình như cũng không tệ đâu!”
Bảo Bảo khẽ há miệng, cảm giác vô tình đào hố cho Hứa Văn Thành.
“Nói chứ lần trước tớ lướt Taobao có thấy một bộ công chúa kiểu Âu đẹp lắm!”
Hồ San San đã bắt đầu tưởng tượng, Bảo Bảo cảm thấy nghiệp chướng của mình thật nặng nề.
Cô lập tức nhéo má Hồ San San, ý đồ muốn cứu vãn: “Nói chuyện với tớ đi, cậu có thể bớt nghĩ tới cậu ấy một giây thôi được không.”
Hồ San San bị Bảo Bảo nhéo má, giọng nói có chút ngọng nghịu: “Rõ ràng do cậu nhắc đến cậu ấy mà.”
“...” Bảo Bảo im lặng.
Được rồi, là lỗi của cô.
“...Tớ đang nhắc nhở cậu tốt với người ta thôi chứ đừng tốt quá.” Bảo Bảo nới lỏng má cô.
“Tại sao? Gan của cậu ấy nhỏ như thế, bạn bè không có, nếu tớ đã làm bạn với cậu ấy, tất nhiên phải tốt với cậu ấy rồi.”
Hồ San San xoa xoa má, tỏ vẻ không đồng tình.
“Cậu có bao giờ nghĩ sẽ có một ngày cậu thích cậu ấy chưa?”
“Sao có thể chứ!” Hồ San San ngạc nhiên quá lố, “Cậu không phải không biết tớ thích gu như thế nào.”
“Lý trí chung tình, gan dạ hào sảng, tính tình phóng khoáng, thông minh, dẫn dắt được đàn em, làm được một bàn ăn ngon. Quan trọng nhất là thể chất cường tráng, đánh bại được cậu.”
Bảo Bảo bình tĩnh tường thuật lại mẫu bạn trai tiêu chuẩn trong tương lai mà Hồ San San từng nói với cô.
Hầu như không thiếu chữ nào.
Hồ San San sờ gương mặt tròn trĩnh của Bảo Bảo: “Trí nhớ tốt, thế nên cậu xem, cậu ấy chẳng phù hợp với một tiêu chí nào cả.”
Bảo Bảo thở dài, kê má lên mu bàn tay: “Có lẽ cậu chưa nghe qua câu lâu ngày sinh tình.”
Hồ San San cắn răng suy nghĩ một lát: “Nếu như có ngày đó thật...”
Nếu như có ngày đó thật thì cô sẽ làm gì đây?
Dường như cô vẫn chưa mường tượng ra ngày hôm đó.
“Vẫn không có khả năng.” Cô mặt ủ mày chau, “Nếu như có thể lâu ngày sinh tình thì tớ sớm đã sinh tình với cậu rồi.”
“Chúng ta cùng giới mà!”
Không nhịn được nữa, Bảo Bảo lấy gối phía sau ném lên người Hồ San San, đồ biến thái.
“Tớ cũng đâu có thấy cậu ấy khác giới với tớ đâu!” Cô vươn tay ra chặn cái gối bay tới.
“Cậu muốn nói cậu ấy là nữ hay là cậu là nam?” Bảo Bảo cười xấu xa.
Cái hố này không thể nhảy được, Hồ San San mơ hồ trả lời: “Đều như nhau, tóm lại là tình bạn thuần khiết.”
Bảo Bảo lại cười cô chứ không nói gì nữa, trong lòng nghĩ sao San San nhà cô tứ chi phát triển mà óc như trái nho thế.
Lo lắng quá đi...
Một lúc sau, Hồ San San thả tay đang chống đầu xuống, sáp lại gần Bảo Bảo, giọng nói nhỏ đi rất nhiều.
“Thật ra thì cậu ấy rất giống với tớ hồi trước ở phương diện nào đó, không có bạn, luôn cô đơn một mình, bị người ta gán ghép. Vì thế vô thức muốn giúp cậu ấy, giống cậu giúp tớ lúc trước vậy.”
“Tớ khác với cậu ấy.”
“Tớ biết, tính cách của tớ vốn dĩ đã không tốt, còn cậu ấy chỉ là trời sinh giống con gái. Thế nên, cậu ấy không đáng bị đối xử như vậy.”
“Cậu không xấu tính!”
Cô không thèm làm bạn với trẻ hư đâu, đây là đang nghi ngờ mắt nhìn người của cô.
Hồ San San cảm thán, nhìn Bảo Bảo cười: “Chính là vì cậu luôn vững tin là tớ không xấu, nên tớ mới không tiếp tục hư hỏng nữa.”
Thời gian đó trốn tiết chơi net, xung đột với giáo viên, nhuộm tóc vi phạm kỉ luật nhà trường, suốt ngày chơi trong phòng game với đám bạn côn đồ ngoài xã hội.
Nói cô không hư hỏng chắc chỉ có mỗi Bảo Bảo thôi.
Bảo Bảo nghe thế nổi gai ốc toàn thân, cô đẩy vai cô ấy: “Thôi được rồi, cậu thích làm kỵ sĩ thì cứ làm đi, đừng giật gân. Xuống đi tắm đi, sắp tắt đèn đi ngủ rồi.”
Hiếm khi thấy Bảo Bảo xấu hổ nên Hồ San San rất vui vẻ, cô ôm Bảo Bảo rồi hôn một cái.
“Đồ lưu manh nhà cậu, hôn bạn gái của người khác!” Bảo Bảo ngại ngùng đẩy cô.
Hồ San San cười ngặt nghẽo, trước khi xuống giường còn lêu lêu cằm của Bảo Bảo: “Nỡm ạ.”