“Khải Triết, xin lỗi…”
Trương Chí Thần thận trọng muốn kéo góc áo của Ninh Khải Triết.
Nhưng lại bị Ninh Khải Triết đánh cho một cái, sắc mặt dữ tợn thật đáng sợ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bọn họ đang đi về phía ao, bà dẫn bọn họ đi câu cá.
Tối hôm qua cậu ngủ quá ngon, mơ thấy đùi gà bèn cắn một miếng.
Ai mà ngờ bị đánh tơi bời tỉnh dậy mới phát hiện, cái cậu cắn là Ninh Khải Triết.
Hai dấu răng in hằn trên khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú đó quả thật rất mờ ám.
Trương Chí Thần chột dạ sờ mũi, lùi về sau hai bước.
Muốn tìm kiếm sự giúp đỡ của tiểu thục nữ Bảo Bảo ở phía sau.
“Tiểu thục nữ…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bảo Bảo nhịn cười, nghẹn ngào thốt ra bốn chữ: “Tớ cũng hết cách.”
“Muốn Ninh Khải Triết bớt giận đúng không?” Hồ San San lên tiếng.
Mập mạp Trương Chí Thần gật đầu liến thoắng.
“Có một cách, nhưng cần có một người hy sinh.”
“Cách gì? Chị San, chị nhanh nói đi!”
“Cách đó chính là để một người khác cắn Ninh Khải Triết.”
“...Thế có phải hại người đó không?” Trương Chí Thần ủ rũ.
Cậu xoa xoa cánh tay, hôm qua bị Khải Triết đánh nhừ thịt.
“Nhưng có một người cắn mà Ninh Khải Triết sẽ không tức giận đó.”
Giọng của Hồ San San cao vút, cười gian xảo.
Trương Chí Thần gãi đầu suy nghĩ một lát, ai mà có mặt mũi ghê vậy.
Cắn Khải Triết mà cậu ấy vẫn không giận hả?
“Hồ San San!” Bảo Bảo đỏ mặt hét lên.
Trương Chí Thần phản ứng chậm nửa nhịp: “Chị San cũng...” khựng lại, cậu đã hiểu ra rồi, “Đúng thế, nếu như Bảo Bảo cắn Khải Triết, nhất định cậu ấy rất vui, tuyệt đối sẽ không tức giận nữa!”
“Đúng thế, vậy chúng ta có cần...?”
Hồ San San kéo dài âm cuối, mùi âm mưu nồng đượm.
Bảo Bảo nhân lúc hai tên này chưa ủ mưu xong chạy mất dép ngay lập tức.
“Cục cưng ngoan, đừng chạy chứ, cậu không đi cùng tớ lát nữa ư.”
Hồ San San vừa đuổi vừa hét.
Bảo Bảo nghe thế chạy càng nhanh hơn, không nhịn được quay lại cười mắng: “Cậu là đồ biến thái!”
Vì quay đầu nên cô không thấy đường, lúc Bảo Bảo quay lại lần nữa thì va phải bức tường thịt.
Cô than một tiếng, đỡ trán, nghe thấy trên đầu dội xuống tiếng giải thích hàm chứa ý cười.
“Không, không phải tớ, tự cậu va vào đó.”
Bảo Bảo mở to đôi mắt, ngẩng đầu liền nhìn thấy Ninh Khải Triết dang rộng hai tay, hất cằm lên.
Bộ dạng mừng thầm “Tớ không có vi phạm thỏa thuận đâu nhé, tự cậu sà vào lòng tớ đấy nhé”.
Bảo Bảo đánh mạnh lên ngực của cậu, ôm trán hậm hực đi về phía trước.
Ninh Khải Triết cảm thấy Bảo Bảo giận rồi, vội vã chạy theo hỏi có phải va vào đau không.
Bảo Bảo xụ mặt: “Đúng, đụng đau rồi, đến tiền đi!”
Cô xòe bàn tay nhỏ nhắn ra, trắng trắng xinh xinh.
Giữa ban ngày ban mặt, Ninh Khải Triết nhìn đến nỗi môi có hơi khô, cậu liếm môi.
“Không có tiền, đền thịt có được không?” Cậu không biết xấu hổ hỏi.
“Có thể!” Bảo Bảo cười, dáng vẻ rất dễ nói chuyện.
Ninh Khải Triết vui mừng, nhưng chưa mừng được ba giây.
Bảo Bảo lại nói: “Lát nữa câu cá, cá cậu câu được đều là của tớ.”
Nói xong, Bảo Bảo không chờ xem sắc mặt cậu sa sầm mà chạy ào lên trước khoác tay bà.
Cô miệng ngọt, lại nhỏ nhắn đáng yêu, chẳng bao lâu bà đã vui cười hớn hở.
Ninh Khải Triết ấm ức đi phía sau, cục cưng nhà cậu thật không biết phân biệt hàng tốt hàng xấu.
Thịt cá làm sao bằng thịt cậu?!
Thịt cá ăn là hết, thịt cậu có thể dùng đi dùng lại mà.
Cậu quyết tâm sau này nhất định phải cho Bảo Bao biết thịt của cậu tốt như thế nào.
Lúc câu cá vô cùng yên tĩnh.
Mười phút đầu, tất cả mọi người còn có thể tĩnh lặng nhìn mặt hồ.
Mười phút sau, ba người buồn ngủ không chịu nổi nữa.
Trương Chí Thần bắt đầu theo đuổi truyện tranh.
Cao Dục bắt đầu lên mạng thả thính.
Hồ San San đặt cần câu cá bên cạnh Hứa Văn Thành, chuyển ghế ra ngồi sau lưng cậu.
Cô dựa vào lưng của cậu, đeo tai nghe bắt đầu chơi game.
Hồng Thế thi thoảng liếc nhìn điện thoại của Cao Dục, cười cậu ấy.
Chu An Chí bắt đầu ngáp.
Hai tay Bảo Bảo chống má, bắt đầu đờ đẫn.
Ninh Khai Triết được bà rèn luyện mà ra, cho dù không có kiên nhẫn cũng có thể ngồi gắng được.
Điều khiến bà thích nhất là hai bạn nhỏ Hứa Văn Thành và Bác Tân Bạch.
Trầm ổn, nhàn rỗi, khả năng tập trung cao.
Sau khi câu cá trở về, bà cụ lại lấy bút và giấy Tuyên Thành ra.
Ninh Khải Triết vừa thấy là đau đầu, lập tức giơ tay nói: “Con đi nấu cơm!”
Tất cả mọi người nhìn cậu như người đàn ông nội trợ chăm chỉ.
Cậu biết như thế rất nhục.
Nhưng lát nữa viết chữ xấu lại bị bà đuổi đánh thì càng nhục hơn.
“Tớ giúp cậu.” Tự dưng Bảo Bảo nhảy đến bên cạnh cậu.
Bà cụ nhìn thấy hết sự tương tác của họ, vẫy bàn tay lớn một cái, cho họ đi.
Trương Chí Thần nhìn bút và giấy trên bàn, rồi lại nhìn Ninh Khải Triết.
Đột nhiên cậu giơ tay, vừa định nói chuyện bèn bị Ninh Khải Triết đánh một cái trở về.
“Cậu muốn viết chữ đúng không nào?” Mặt Ninh Khải Triết rất dữ tợn.
“Đúng…đúng quá đi chứ…” Trương Chí Thần nhịn đỏ cả mặt, lùi về sau nhường đường.
Chu An Chí nhìn thấy một màn này bèn nuốt một ngụm nước miếng.
Tấm lòng vốn muốn nói vào nhà bếp phụ giúp đã chết.
Những người ở lại bắt đầu được bà cụ hướng dẫn viết chữ.
Chữ của Bác Tân Bạch và Hứa Văn Thành là tốt nhất, nhận được lời khen của bà.
Bác Tân Bạch rất hứng thú đối với thư pháp, hợp sở thích với bà cụ.
Chẳng bao lâu nói chuyện trở nên rất trơn tru.
Trên giấy của Hồ San San không có chữ mà vẽ nguệch ngoạc chó và mèo, nhìn cũng rất gì và này nọ.
Cô nghiêng đầu nhìn giấy của Hứa Văn Thành.
Nét chữ ngay ngắn, mảnh và thanh thoát, nó quả thật rất đẹp.
“Có luyện rồi ư?” Cô nhỏ tiếng hỏi.
Hứa Văn Thành gật đầu: “Bắt đầu luyện từ nhỏ.”
“Nhỏ bao nhiêu?”
“Ba tuổi.”
Hồ San San trợn tròn mắt ngạc nhiên: “Nhỏ vậy ư!? Cậu không cần chơi à?”
Hứa Văn Thành mím môi nhìn cô, gật đầu rồi lại lắc đầu.
Hồ San San hiểu ra, có lẽ gật đầu là trả lời cho câu hỏi trước, lắc đầu là trả lời cho câu hỏi sau.
Cô khép cái miệng kinh ngạc của mình lại, vươn tay ra sờ cánh tay cậu.
Biểu cảm vô cùng cảm thông: “Đừng buồn, sau này tớ chơi với cậu.”
Ánh mắt Hứa Văn Thành lóe lên, miệng khẽ mở.
Lời muốn nói lại chuyển thành một tiếng “uhm”.
Hồ San San đau lòng khi nhìn thấy dáng vẻ trầm tĩnh kiệm lời của cậu.
Trong lòng nghĩ, thảo nào hồi nhỏ chẳng có lấy đứa bạn, thì ra nguyên nhân còn vì bố mẹ cậu ấy.
“Nào, tớ dạy cậu vẽ. Này, không phải cầm bút như vậy.”
Cô nắm tay cậu dạy, “Năm ngón tay siết cán bút, nhẹ một chút.”
Thói quen cầm bút đúng đắn ngon lành mười mấy năm của Hứa Văn Thành cứ như thế bị Hồ San San bẻ cong.
Cô thấy cậu cầm mãi không được, nên dứt khoát nắm tay cậu, dạy cậu vẽ.
Hồ San San đứng ở phía trước, Hứa Văn Thành đứng ở phía sau.
Cô nghiêm túc nói làm sao để vẽ những đặc trưng của chó và mèo.
Cậu căng người nghe, ánh mắt không thể nào tập trung ở trên giấy.
Cậu nhìn tóc của San San, vừa đen vừa bóng, thật là đẹp.
Đôi tai đỏ ửng, dái tay trắng nhung, gò má tinh tế trơn nhẵn, thật là đẹp.
Một tay của Hứa Văn Thành bị Hồ San San nắm, một tay rũ xuống lặng lẽ nắm chặt.
Khả năng tập trung trở nên thật khó khăn.
Trong phòng bếp.
Ninh Khải Triết chỉ để Bảo Bảo vo gạo rửa rau.
Không để cô làm những cái khác.
Cả hai việc đều thực hiện rất nhanh chóng.
Bảo Bảo làm xong thì dựa vào cửa sổ, gặm miếng táo nhìn Ninh Khải Triết.
“Cậu học nấu ăn như thế nào thế?” Cô hỏi.
“Bà không thích nấu ăn, vì thế từ lúc tớ hiểu chuyện đã bắt đầu học rồi.”
“Nghe có vẻ cậu rất chiều bà.” Bảo Bảo cắn táo đầy miệng cười.
“Ai bảo tớ phải sống dưới sự nô dịch cho bà từ nhỏ cơ chứ.” Thở dài.
“Thế lúc cậu không ở đây thì bà làm sao?”
“Gần đây có một tiệm cơm, mẹ tớ sẽ gửi tiền cho tiệm đó mỗi tháng, tiệm đó sẽ mang đến cho bà mỗi ngày ba bữa.”
Ninh Khải Triết đang làm cá, đập sống dao lên đầu cá, trực tiếp làm nó ngất đi.
Bảo Bảo bị dọa, vai rụt lại, quên mất cả ăn táo.
“Sợ à? Sợ thì ra ngoài đợi đi.”
Ninh Khải Triết cầm dao, tạm thời không dám cử động.
Bảo Bảo lắc đầu: “Cậu làm tiếp đi, tớ không sợ.”
Nói là không sợ, nhưng mắt Bảo Bảo vẫn đờ đẫn.
Ninh Khải Triết cười, nghiêng người, che chắn cảnh giết cá.
Cậu bắt đầu cạo vảy, tay nghề điêu luyện, nhìn là biết đã làm rất nhiều lần.
“Thế trước kia bà không nấu ăn sao?” Bảo Bảo tiếp tục nói chuyện.
“Không làm, ông rất thương bà, không bao giờ bắt bà làm việc nhà.”
“Thật hiếm có.”
Thời đại đó có ông chồng thương yêu vợ như vậy, nói ra sẽ khiến người ta ngưỡng mộ không thôi.
Đột nhiên Ninh Khải Triết quay đầu, cười rạng rỡ: “Sau này tớ cũng sẽ rất thương yêu bà xã.”
Bảo Bảo đang định cắn miếng táo nghe cậu nói thế thì mặt đỏ lên.
“Nấu ăn đi!”
Hét cậu ấy một tiếng, Bảo Bảo quay người, chống lên khung cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Ninh Khải Triết nghe lời mím môi cười, quay lại tiếp tục cạo vảy cá.
Lúc sắp làm xong một con cá.
Một quả táo ăn dở một nửa được đưa đến trước mặt cậu.
Cậu ngẩng đầu, thấy Bảo Bảo cười rạng rỡ nhìn cậu.
“Ăn không?” Cô hỏi.
Ninh Khải Triết há miệng, đang chuẩn bị cắn.
Đột nhiên quả táo bị thu về lại.
Cậu thấy Bảo Bảo cắn một miếng ngay trước mặt cậu.
Tiếng nhai nhồm nhoàm vang lên, vừa rồi là cố ý trêu chọc cậu.
Cậu mím môi, đang muốn dùng vẻ mặt để bày tỏ cậu không vui.
Đột nhiên cậu thấy Bảo Bảo nhanh chóng tiến lại gần.
Trên môi chợt lạnh, hương thơm ngọt ngào.
Chỉ hôn một cái, Bảo Bảo liền rút quân.
Trước khi rời đi, cô nhỏ giọng nói: “Sau này tớ cũng sẽ rất thương ông xã.”
Lúc Ninh Khải Triết định thần lại, Bảo Bảo đã ra khỏi nhà bếp.
Cậu ngây ngốc xoay người, thẫn thờ nhìn cửa hồi lâu.
Một lúc sau, cậu cúi đầu, không nhịn được cười lên.
Cậu liếm môi, mùi nước táo ngọt ngào.
Cậu nhịn không được nghĩ, đây là Bảo Bảo chủ động, không tính là cậu vi phạm thỏa thuận nhỉ.
Chắc là không đâu, cho dù có vi phạm, bọn họ cũng không bị trừng phạt theo điều lệ.
“...” Ninh Khải Triết.
Đúng thế! Bọn họ không bị trị tội theo điều lệ!
Vi phạm thỏa thuận cũng không có nguy hiểm!
Thế thì trước đó cậu sợ gì chứ!
Ngày tháng lại trở nên tươi đẹp.
Dường như ngày tháng đẹp đẽ của cậu đã trở lại rồi.
Trước giờ cơm tối.
Bánh sinh nhật mà mẹ Ninh Khải Triết đặt cho cậu đã được đưa đến.
Trương Chí Thần mời nhìn vỏ hộp đã bắt đầu chảy nước miếng.
Lúc ăn cơm, cậu đặc biệt khống chế lượng nạp vào, chừa bụng ăn bánh gato.
Nhưng ăn mãi ăn mãi, cậu lại không khống chế được nữa.
Tay nghề của Khải Triết quá tốt, món cá này làm quá tươi ngon.
Ăn cơm tối xong, bọn họ lấy bánh ra, thắp nến, hát vang bài ca sinh nhật.
Ninh Khải Triết ước xong là thổi tắt nến.
Tất cả mọi người lấy những món quà giấu đã lâu ra, dâng lên hai tay.
Ninh Khải Triết nói cảm ơn từng người một, nhận quà.
Bà cụ lấy một hộp đồ ra từ trong nhà.
Phong cách cổ, bọc lụa đỏ.
“Cầm lấy, nhìn trúng ai thì đeo vào tay cô ấy.” Bà cụ cười.
Lúc nói chuyện, bà kết hợp với động tác trên tay chỉ về hướng Bảo Bảo.
Bảo Bảo cúi thấp đầu, người bên cạnh trầm giọng xì xào.
Ninh Khải Triết nhận lấy, thi thoảng nhìn Bảo Bảo.
Buổi tối, bà cụ đã ngủ từ sớm.
Chín người ngồi trong phòng Ninh Khải Triết bắt đầu chơi game.
Nói thật hay thử thách.
“Chơi thế nào” Chu An Chí hỏi.
“Xoay bút đi, đầu bút chĩa vào ai thì người đó chọn nói thật hay thử thách, nắp bút chỉ vào ai thì người đó phải đưa ra câu hỏi hoặc thử thách. Để công bằng, bắt đầu từ Hồng Thế theo chiều kim đồng hồ, mỗi người xoay một lần.” Cao Dục.
Mọi người gật đầu đồng ý.
Hồng Thế đưa tay trái ra, xoay cây bút bi, mọi người đều nhìn chăm chú.
Bút dừng lại, đầu bút chỉ vào Hồ San San, đuối bút chỉ vào Hồng Thế.
“Hỏi nhanh hỏi nhanh!” Cao Dục giục cậu.
Dáng vẻ hoàng đế không vội mà thái giám vội.
Hồng Thế điềm tĩnh ngẩng đầu nhìn Hồ San San.
“Cậu đã từng thích ai chưa?” Cậu hỏi.