Hoài Ân:
Hôm nay là ngày đầu tiên của năm thứ nhất trường trung học. Một cảm giác nôn nao đến lạ kì, cảm giác có gì đó quá xa lạ đối với tôi. Mấy đứa học cấp hai thì không có đứa nào học chung nên tôi chẳng nói chuyện được với ai. Tôi nhìn bao quát lớp, hình như tụi bạn học mới này đứa nào cũng có quen với nhau nên tôi cảm thấy sao mà lạc lõng quá. Một giọng nói khiến ai cũng phải quay lại nhìn, giọng nói thì non choẹt mà ra chiều như rất sành đời:
_Ôi dào, hơi đâu mà tụi bây lo quá, ai làm chủ nhiệm mình thì cũng thế thôi, việc gì mà tụi bây xoắn lên thế? Thằng đó trả lời tụi bạn bằng cái giọng ta đây.
Tôi nhìn thằng nhóc đó và tự nhiên lại có thiện cảm với nó. Nó mang một nước da trắng và mịn, cái bản mặt nó cũng điển trai, trắng trẻo nên nhìn là biết con nhà giàu rồi. Tôi cứ ngồi đó nhìn xa xăm vì đang suy nghĩ về thằng nhóc đó, không hiểu sao cứ muốn quay xuống mà nhìn nó thôi. Cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi là một hồi trống ra về. Tôi thong thả chạy về nhà bằng chiếc xe đạp thể thao. Về đến nhà tôi không biết làm gì, tôi ngồi bên cửa sổ và miên mang nghĩ đến nó, người cho tôi thiện cảm nhất trong lớp học mới này. Tôi muốn thay đổi cuộc đời mình, sẽ cởi mở hơn, trước giờ tôi luôn tự khép kín mình. Sự thay đổi đó là tôi sẽ kết bạn với nó, như là một thử thách với bản thân. Tôi thiếp đi trong dòng suy nghĩ về nó...
Tôi thức dậy, cảm giác buồn rười rượi bao trùm lấy tôi mà không có một lý do. Tôi uể oải bước xuống nhà và đi ra ngoài cổng, bất giác tôi lại muốn ngồi ngắm trời đêm một mình. Tôi nhìn xa xăm và những dòng suy nghĩ từ đâu ùa tới: " cuộc sống là như vậy sao? Có phải cuộc sống của ai cũng nhàm chán như mình vậy không? Haizzz, bây giờ mình cũng không biết làm gì nữa, rồi cuộc đời mình sẽ ra sao đây?" . Cuộc sống của tôi gồm những chuỗi ngày nhàm chán với những công việc cứ lặp đi lặp lại trong suốt những năm qua.
Tôi bước về phòng mà lòng nặng trĩu, soạn tập sách để chuẩn bị cho ngày mai. Tôi lại bắt đầu chìm vào giấc ngủ với hàng loạt những suy nghĩ lởn vởn trong đầu....
Những tia nắng đầu tiên tràn vào phòng, đã bắt đầu một ngày mới cho năm đầu thời trung học của tôi, từ giờ cuộc đời tôi đã bước sang một trang mới thật mới mẻ và tôi đã sẵn sàng đón nhận nó. Chậm rãi bước đi trên con đường tới trường, trường nằm không xa nhà nên tôi có thể thư thả mà bước đi. Đắm chìm trong suy nghĩ của mình mà tôi vô tình va phải thằng nhóc đó.
_Ah, xin lỗi nhé, tôi không để ý, bạn có sao không? -Tôi hỏi nó một cách lịch sự
_Òh, có gì đâu, mà này, đi đứng cẩn thận nhé, mày mà gặp thằng khác nó đấm vào mặt chứ không hiền như tao đâu.
Nó nói với cái giọng xất xược khiến tôi thấy bực bội.
_Hình như chúng ta học cùng lớp phải không? Bạn tên gì nhỉ, tôi tên Ân, Hoài Ân. -Tôi hỏi nó.
_Quốc Huy. -Nó trả lời cộc lốc và bước đi vào lớp.
Sao thằng nhóc này làm tôi cảm thấy khó gần vậy nhỉ? Tôi cảm thấy buồn buồn mà không hiểu tại sao...
Quốc Huy:
Sáng sớm bị ông già mắng ột trận thiệt là bực mình. Hehe, nhưng bây giờ vui lại rồi, tôi cảm thấy thích thú khi nhìn cái mặt thằng Ân, nhìn nó là biết đang rất là tức. Tôi thầm nhủ từ nay sẽ dùng thằng Ân để mà giải sầu.
_Ê, ăn sáng chưa Ân? -Tôi hỏi bằng cái giọng cộc lốc để xem phản ứng nó thế nào.
_Tui ăn rồi cảm ơn, nếu tốt bụng thì mua cho tui chai trà xanh.- Nó nói và nở một nụ cười thật tươi.
Nhìn kĩ thì nó cũng bình thường, hơi trắng thôi nhưng nó cười thật là khiến người nhìn phải thấy ấm lòng. Nó không tức khi mình luôn nói chuyện với nó cộc cằn sao.
_Hây dà, sao tự nhiên cứ nghĩ tới nó vậy cà? -Tôi tự cốc vào đầu mình và bất giác thấy buồn cười thế nào ấy.
Tôi mỉm cười một mình làm cho cái cô bán hàng nhìn tôi đăm đăm, mặt tôi đỏ lên và thoáng chút bối rối. Trời, thiệt là quê quá đi, lúc đó tôi chỉ muốn độn thổ cho rồi. Tôi quay về lớp và đặt chai trà xanh lên bàn thằng Ân, tôi cười và chọc nó:
_Uống đi cưng, khỏi trả lại tiền cho anh.
Nó ngơ ngác nhìn tôi không biết nói gì, tôi bật cười và bước đi trong khi nó cứ nhìn theo tôi bằng ánh mắt khó hiểu.
Hoài Ân:
Thái độ của thằng nhóc này là sao? Cái giọng cười của nó thật là đáng ghét. Tôi hớp một ngụm nhìn nó và đưa chai nước:
_Nè, uống đi nhóc, anh cho đó. -Tôi đáp lại nó bằng từ nhóc, tôi nhìn nó và cười thật tươi. Hehe, tôi đâu có dễ bị chơi như thế. Nó lại nhìn tôi và hai đứa cùng bật cười. Nó cầm chai nước và cảm ơn tôi. Một cảm giác thật dễ chịu khi ở cạnh nó, tôi thích nó rồi sao?. Tôi tự cười và nghĩ mình thiệt là khùng khi mà tôi với nó chỉ mới 15 tuổi, mà còn là con trai nữa chứ, vậy thì thích thế quái nào đươc.
Tôi vào học được 6 tháng mà vẫn chưa có đứa bạn nào, càng nghĩ càng buồn, suốt năm chỉ biết học và học, tôi tự nghĩ cuộc sống này sao mà chán quá vậy. Nhưng an ủi là vẫn còn có thằng Huy là chịu chơi với tôi, bất giác tâm trạng thoải mái hơn nhiều.
Tôi lại dạo bước về nhà với một tâm trạng rất tốt vì mỗi ngày đều được gặp thằng Huy. Trước cánh cổng quen thuộc là một người mà lúc nào tôi cũng kính trọng, anh hai của tôi. Tôi mừng rỡ và chạy thật nhanh về phía anh hai, tôi cười thật tươi vì hôm nay là một ngày thật may mắn:
_Chào hai, cả tháng nay đi đâu mất tiêu, không có ai chở em đi chơi hết, giận hai lun á. -Tôi làm nũng với ông anh vì ảnh cưng tôi nhất mà.
_Chà chà, thằng ku này hôm nay chắc có chuyện gì vui phải không, nói giận hai mà sao mặt mày hớn hở thế, mới quen được pé nào sao? -Ổng nói như thể lúc nào cũng biết hết những gì đang diễn ra vậy.
_Xì, thằng này xí trai có ma nó theo á, thôi để lát em kể cho nghe, giờ em đi tắm cái cho nó sảng "phái" hen. -Tôi có thể biết được là cái mặt của tôi hiện giờ rất là nhăn nhở.
_Uhm, đi tắm đi ông tướng, hôi quá rồi đó, ông không có xí mà tại hôi quá em nào dám lại gần.- Ổng cười ra chiều khoái chí khi mà chọc tôi, cưng thì cưng thiệt nhưng lúc nào cũng ăn hiếp tôi hết. Tôi chạy nhanh vào nhà cất cặp và lao thẳng vô nhà tắm để lại cái lắc đầu của anh hai.......