Dù Thế Nào Xin Em Hãy Cười


Sáng sớm, tôi cùng ba mẹ tìm đến địa chỉ mà thằng Nam đưa. Thằng Ân như chết đứng ngay cửa nhà. Khuôn mặt lấm lét sợ hãi của nó nhìn sang thằng Nam như để khẳng định điều gì đó. Nó nặng nhọc rời chiếc xe lăn và bước tới phía trước. Nó ngã lăn ra đất, Ba mẹ hoảng hốt chạy lại phía nó.
_Ba mẹ, c..on xin l…ỗi. –Mẹ ôm chặt nó vào lòng.
_Thằng con khờ, sao lại giấu mẹ chứ, con có biết là khi hay tin, mẹ đã giận con lắm không?
_Tại s..ao, tại sao căn b..ệnh này lại chọ…n con hở mẹ? –Nó lắp bắp từng chữ.
_Tại sao t…ất cả lại dồn h…ết vào con như vậy? Con đã làm g…ì sai sao?
Không gian như chùn xuống, một sự ảm đạm bao trùm lấy tất cả khi nó lên tiếng. Mẹ siết chặt nó hơn. Bà xoa xoa lưng nó, lúc này mắt bà đẫm nước.
_Con đừng nói nữa, mẹ biết, mẹ biết con đã chịu đựng như thế nào. Con hãy trút hết nỗi buồn cùng mẹ.
Nó bật khóc trong vòng tay mẹ. Tôi nghẹn ngào nhìn nó, nhìn thân xác xanh xao của nó.
_Em hèn lắm, em nghĩ làm như thế anh sẽ vui lắm sao?
_Em xin lỗi, m..ột mình em l…à quá đủ, em không m…uốn mọi người đa..u khổ vì em.
Tôi quay đầu chạy ra ngoài. Tôi lại khóc, càng nhìn nó tôi lại càng không thể tha thứ cho bản thân. Ba dìu nó ra xe, nó vẫn cười, cười rất tươi. Tôi dựa đầu nó vào vai tôi và nó ngủ thiếp đi. Tôi nghĩ nó sẽ vui khi trở về nhà, Tôi ước gì có thể nhận lấy căn bệnh cho nó, Tôi ngắm nhìn nó, đôi mắt mệt mỏi vẫn còn vươn giọt nước mắt khi nãy.
Hoài Ân:
Giật mình tỉnh giấc sau cơn ác mộng. Tôi sợ hãi nhớ lại giấc mơ vừa diễn ra. Tôi thấy mình lẻ loi giữa bốn bề trắng xóa. Một ngôi mộ ngay trước mắt, bên trên khắc tên tôi. Tôi lặng lẽ nhìn qua cửa sổ, ánh nắng chiếu rọi khắp căn phòng. Trong lòng tôi dấy lên một cảm xúc khó hiểu, nó tựa như nuối tiếc, sợ hãi và có một chút bất an. Tôi chấp tay và ước sẽ được gặp Huy lần cuối trước khi tôi không còn hiện diện ở đây nữa. Có lẽ là tới lúc tôi nên buông tay rồi, Kí ức vẫn đang bao trùm tôi, nó ùa về khỏa lấp tất cả, những kỉ niệm giữa tôi và Huy hiện ra trước mắt. Tiếng gõ cửa đưa tôi trở về hiện tại. Nam bước vào và làm việc hằng ngày nó vẫn giúp tôi. Thay đồ và rửa mặt xong, nó cõng tôi xuống nhà. Tôi nhẹ nhàng bám lấy chiếc xe lăn, đôi chân hiện nay của tôi đã không còn có thể cử động được nữa.
Tôi hướng mắt về cánh cửa khi nó vang lên tiếng gõ. Tim tôi thắt lại khi nhìn thấy nó và ba mẹ. Tôi thoáng cảm thấy nhẹ lòng, tôi rời chiếc xe lăn và cố gắng đi về phía cánh cửa…
Ngôi nhà quen thuộc, tôi vắng mặt nửa năm nay, nó vẫn thế, vẫn cổ kính. Và cái đáng để nói nhất là nó vẫn cho tôi một cảm giác ấm cúng lạ kì.
_Huy….à? –Tôi cố gắng phát âm.
_Hử?
_Cho…em t.. ự bư…ớc về ph…òng nhé?
_Sao lại hỏi anh, đây là nhà em mà. –Nó dịu dàng cười với tôi.
_Cả…m ơn a….nh.
Tôi dùng hết sức lực lên đôi tay để cố gắng đỡ cơ thể nặng nề lên từng bậc thang. Từng chút một bước lên bậc thang một cách khó nhọc. Đôi tay mỏi nhừ tuột khỏi thanh nắm của cầu thang. Tôi nhắm mắt lại như thể mình sẽ rất đau nếu té từ độ cao này xuống. Nhưng trái ngược lại đó là cái hơi ấm quen thuộc, tôi ngã gọn vào vòng tay Huy.
_Em yên tâm đi, anh nhất định sẽ không bao giờ để em bị bất cứ tổn thương nào nữa. –Nó toe toét cười.
Tôi tròn mắt nhìn nó, trong ánh mắt đó toát lên một vẻ kiên định khiến người khác không thể nào nghi ngờ được. Nó đặt tôi tựa vào cái gối nơi chiếc giường rất thân quen.
_Thằng ngốc này, em có biết anh đã phải khó khăn thế nào khi nhìn em như thế này không?
_E..m xi….n lỗ…i. -Mắt nó đỏ hoe.
_Tại sao lại xin lỗi, em đã là một phần của cơ thể anh, anh sẽ thay em làm những gì em muốn. Hãy tin rằng từ nay anh sẽ là cái bumerang, em có dùng sức ném xa cách mấy anh cũng sẽ quay về bên em.
_E…m………
_Đừng nói gì hết, em chỉ cần biết từ giờ anh sẽ không rời em một giây phút nào nữa.
Từng giọt nước lặng lẽ rơi ra khỏi khóe mắt tôi. Những tưởng nó đã cạn tự bao giờ rồi. Huy ôm chặt tôi bằng vòng tay ấm áp của nó.
_Đó là lý do tại sao em giấu anh. Em không muốn anh phải đau khổ khi nhìn em như thế này. –Tôi nói trong tiếng nấc (xin phép bỏ những dấu …. Hén mọi người)
_Nếu còn nói những lời đó nữa, anh sẽ giận em thiệt đấy.
_Em xin lỗi, nhưng cái ngày đó sắp đến mất rồi.
_Ăn với nói, sẽ không có chuyện đó đâu, anh sẽ đưa em ra nước ngoài chữa trị
Tôi với tay lôi trong ba lô ra một quyển sổ và đưa về phía nó.
_Đừng đọc, hãy để tới khi nào em cho phép mới được, vả lại hằng ngày em sẽ ghi chép vào đó nữa, nên anh giữ hộ em nhé . –Tôi cười nhìn nó.
_Ngày mai gia đình mình sẽ đi du lịch khắp đất nước này, đó là món quà ba má tặng anh đậu đại học, em có vui không. –Nó đặt quyển sổ vào hộc tủ.
_Đừng…đừng đi, em muốn ở nhà thôi.
_Được rồi, không đi, bây giờ em nghỉ ngơi đi, chút nữa anh nấu cháo cho ăn.
Tôi gật đầu một cách ngoan ngoãn. Nó giúp tôi nằm ngay ngắn trên giường và hôn nhẹ lên trán tôi.
Hằng ngày, Huy đưa tôi đi dạo ngoài công viên gần nhà. Nhìn lũ trẻ chạy nhảy, tôi ao ước mình cũng làm được như vậy. Cả tuần nay, cơn ác mộng cứ đeo bám tôi mỗi giấc mơ. Khoảng lặng nào sẽ dành cho tôi đây. Thật chẳng dễ chịu chút nào khi mà bây giờ tôi không còn phát âm được nữa, chỉ có những từ o, e như con nít tập nói được phát ra từ cổ họng cứng ngắt. Và có lẽ tuần sau, tôi sẽ không còn có thể mở mắt được nữa, cũng có thể là ngày mai không biết chừng.
Ngồi trên chiếc xe lăn, cố hít thật sâu cái khí trời cuối năm lành lạnh. Bên cạnh tôi là bảng chữ cái, vật bất ly thân của tôi lúc này, nó giúp tôi có thể nói chuyện được với mọi người. Tôi níu lấy cánh tay của Huy và bàn tay chậm chạp đặt lên những con chữ.
_Em muốn anh chạy về lấy quyển sổ ngay bây giờ à. –Tôi gật đầu.
Nó chạy thật nhanh về phía nhà. Tiếng kèn xe, tiếng người cười nói, tiếng mời gọi của những người bán hoa ngày tết, nó làm không khí nơi này thật nhộn nhịp. Thằng Huy quay lại với quyển sổ trên tay và thở một cách gấp gáp, nó đưa về phía tôi. Cái lắc đầu nhẹ cùng với cái dấu hiệu bảo Huy lật ra làm nó ngẩn người.
_Em muốn anh đọc nó sao? – Tôi gật đầu.
_Em muốn anh đọc cho em nghe hả? –Tôi lại gật đầu.
Nó mở ra trang đầu tiên và bắt đầu đọc.
Ngày….tháng…năm
Cái căn bệnh quái lạ này sao lại tìm đến với tôi. Tôi đã suy sụp khi biết rằng chưa có tường hợp nào trị được.
Ngày….tháng…năm
Hôm nay, trong lúc ăn, mình đã bị nghẹn. Sao thế nhỉ? Có lẽ do mình đã nhai quá gấp gáp.
Ngày…tháng…năm
Mình nhớ Huy, nhớ ánh mắt, nhớ nụ cười, nhớ từng cử chỉ của Huy.
Mình sẽ không bỏ cuộc, cố lên nhé tôi ơi.
Ngày…tháng…năm
Hôm nay, mình thức dậy nhưng vừa bước xuống giường đã ngã thật đau ra đất. Trầy chân rồi, đau…
Ngày…tháng…năm
Trời mưa lạnh quá, lại nhớ…Cần lắm một bờ vai….
Huy ngừng lại và quệt vội dòng nước mắt, đôi chân mày nhíu lại. Tôi mỉm cười và ra hiệu bảo nó tiếp tục.
Ngày…tháng…năm
Mình đang một mình bước đi trên con đường mình và nó từng đến. Bất giác tim mình thắt lại, mình ghét lắm, ghét khi mà nó cứ đau thế này khi nghĩ về Huy.
Ngày…tháng…năm
Có lẽ mình nên buông tay, ánh mắt của mọi người nhìn tôi khiến tôi khó chịu. Tôi là con thú hoang tội nghiệp nào chăng???
Ngày….tháng….năm
Không được bỏ cuộc vì mình vẫn còn rất yêu Huy…..
Ngày …tháng…năm
Mình bất ngờ và cảm thấy ấm lòng khi gặp lại ba má và nó. Cảm ơn Nam, bạn là một người bạn tuyệt vời.
Ngày…tháng…năm
Mặt trái của nỗi đau.
Con người ai cũng có lúc cảm thấy đau khổ. Nhưng sau lưng những đau khổ luôn là sự thỏa mãn. Dù trong thể thao, học tập hay bất cứ việc gì khác. Trong cuộc sống, mọi người ai cũng như thế cả. Nếu chúng ta có thể chiến thắng nỗi đau. Ở phía bên kia sẽ là một dải cầu vồng hạnh phúc đang chờ chúng ta, nó sẽ trở thành một điều đáng trân trọng. Hãy cùng nhau tin tưởng điều đó nhé anh.
Ngày…tháng…năm
Từng bước, từng bước.
Khi sự tồn tại của tôi dần tan biến. Tôi sẽ tìm kiếm một nơi, nơi mà tôi có thể cố gắng làm hết sức mình. Vì vậy, từ bây giờ mình phải suy nghĩ chín chắn hơn. Mình sẽ không để mất kiên nhẫn, sẽ không tham lam. Mình sẽ không bỏ cuộc. Vì mọi người ai cũng phải bước đi từng bước một. Dù cho đó là việc nhỏ nhoi đến đâu, tôi vẫn muốn là một người có ích ọi người.
Ở tuổi 18, mọi người tiếp tục đi học hoặc là bắt đầu kiếm việc làm. Còn tôi thì….thì chẳng có nơi nào thuộc về mình.
Tình cảm của mọi người, của anh, của ba mẹ, của tất cả, em đều cảm nhận được. Nhưng Huy ơi, điều em cần không phải là một không khí thoải mái, một nơi lý tưởng để sống. Từ lúc về nhà trở đi, em cứ nghĩ “ tôi phải sống như thế nào?”, với con người hiện tại, em chỉ là gánh nặng của mọi người. Thậm chí, em còn không thể đứng vững vàng được nữa. Và em cũng không còn có thể nói rõ ràng, rành mạch rằng “ em yêu anh”. Dù vậy, đây là cơ thể của em, em không thể bỏ cuộc được.
Ngày…tháng…năm
Thật hạnh phúc, anh nhé
Khi anh đưa em dạo quanh công viên gần nhà, nhìn lũ trẻ con chạy nhảy, các cặp tình nhân tay trong tay đi dạo cùng nhau. Em thắc mắc tại sao con người lại có thể đi được. Em nghĩ họ chẳng bao giờ suy nghĩ rằng việc họ đi được cũng là một hạnh phúc.
Anh biết không? Em vui khi mà lúc nào cũng có anh bên cạnh. Cái cảm giác đó giúp em có thêm nghị lực. Anh có biết rằng, yêu không phải là lời nói bằng miệng, chỉ cần nhìn vào mắt một ai đó thôi, người ta cũng sẽ cảm nhận được.
Cái ngày mà em cho phép anh đọc những dòng này thì có lẽ cũng đến lúc chúng ta tạm biệt nhau. Đừng có mà khóc trước mặt em đó biết không? Hãy sống thật tốt vì ba má…và vì em. Và còn điều cuối cùng em muốn nói là em yêu anh, yêu nhiều lắm, thật đấy. Good bye, my love. MUOAHHHHHHH.
Quốc Huy:
Những dòng chữ đã nhòe vì nước mắt của nó. Không ngay hàng thẳng lối tý nào. Từng chữ nó viết ra đang bóp nghẹn tim tôi. Xin lỗi em, xin lỗi vì anh đã không thể làm gì được cho em như anh vẫn hứa. Nó ho một cách khó khăn.
_Huy, a..nh đâu r…ồi, trờ…i tối qu…á
_Anh đây, anh đang cạnh em đây, anh sẽ không bao giờ buông tay em một giây phút nào nữa. –Nước mắt cứ tuôn ra từ khóe mắt tôi.
_Anh có tha th…ứ cho em kh…ông?
_Em chẳng có lỗi gì cả, lỗi là của anh. Anh sẽ tìm bác sĩ có thể chữa cho em, em chịu không?
_Hứa v…ới em, anh s…ẽ sống cho thật tốt, được kh…ông anh?
_Em đừng nói thế, anh sẽ không để em rời xa anh đâu, mở mắt nhìn anh đi.
_Cả…m ơn anh, cảm ơn a…nh vì tất cả.
_Anh hứa, anh hứa với em anh sẽ sống thật tốt, nhưng em phải hứa với anh một chuyện?
_Đó là ch…uyện gì?
_Dù thế nào đi nữa, xin em hãy cười, hãy cố lên, em phải cố lên vì anh đang ở ngay đây, ngay cạnh em nè. -Mắt tôi đã nhòe đi, tôi lau vội để có thể nhìn thật kĩ nó.
Tay nó nắm chặt tay tôi, nó lắp bắp.
_Em muốn đ..ược tự bước đi tr…ên đôi chân củ…a mình.
_Em muốn được ti…ếp tục đi họ…c. –Nghe những gì nó nói mà lòng tôi như xát muối.
_Em muốn được tiếp tục ở b.. ên cạnh anh.
_E…m yê…u anh, Quốc H…uy. –Mắt nó nhắm lại nhưng miệng nó nở một nụ cười.
_Mở mắt ra đi, mở ra mà nhìn anh nè, nếu không anh sẽ giận em suốt đời này. HOÀI ÂNNNNN.
Tay nó chầm chậm vuốt nhẹ gò má tôi. Khoảng khắc tay nó rơi vào khoảng không, tôi nắm thật chặt bàn tay ấy. Nó đã rời bỏ tôi thật rồi. Tôi cắn chặt đôi môi đến rướm máu để không bật lên tiếng thét đau đớn. Quá khứ, kí ức, kỉ niệm từ ngày đâu gặp nó hiện ra trước mắt tôi. Từ ánh mắt đến nụ cười, hoàn toàn không thay đổi, nó vẫn vậy. Tôi ôm chặt lấy cơ thể nó. Mọi cảm xúc trong tôi vỡ òa. Đau quá, đau đớn đến mức tưởng chừng như cả cơ thể tôi đang bị băm vằm ra. Tôi gục mặt xuống cơ thể nó…
Đoạn kết:
Quốc Huy:
Đã mười năm từ ngày nó ra đi. Tôi đã tiếp tục học đại học và giờ tôi đang làm giám đốc một công ty TNHH. Vì ba mẹ, tôi đã cưới vợ và có một thằng con trai sáu tuổi. Mặc dù thế, trong lòng tôi chưa lúc nào quên được Ân, chỉ khi nào trái đất biến mất thì tôi sẽ quên được nó. Sau một ngày làm việc mệt mỏi, tôi ngồi đó và lôi chiếc hộp cũ kĩ ra. Tôi cầm viên đá màu xanh năm nào, nó là kỉ vật cuối cùng của Ân, nó là động lực giúp tôi tiếp tục cuộc sống này.
_Ba ơi, con về rồi nè. –Tiếng thằng con ngắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Hai mẹ con thằng Bảo bước vào phòng cùng chiếc bánh kem trên tay.
_Ba, sinh nhật vui vẻ. –Thằng nhóc cười toe toét.
_SInh nhật vui vẻ nha anh. –Nhỏ Thy năm nào giờ đã là vợ tôi, hiển nhiên chỉ là danh nghĩa.
Đêm nay, tôi không thể nào ngủ được. Thằng bảo quay sang khều khều tôi.
_Ba, mau theo con. –Nó lôi tôi xuống giường.
_Sao giờ này con chưa ngủ nữa, muốn ăn đòn à. –Tôi thì thầm vì sợ vợ thức giấc.
_Theo con, con có cái này hay lắm nè. –Nhìn gương mặt lém lỉnh của nó thì tôi xiêu lòng.
Nó kéo tôi lên sân thượng. Đã bao lâu rồi tôi không lên đây, tôi cũng chẳng nhớ nổi.
_Ba nhắm mắt lại đi. –Nó nhoẻn miêng cười.
_Lại giở trò gì đây hả con khỉ kia.
_Thì ba cứ nhắm mắt lại đi.
Nó nhét vào tay tôi vật gì đó. Tôi mở mắt ra và ngạc nhiên khi đó là một viên đá màu xanh, chẳng ra hình thù gì cả, y chang như viên đá đang nằm trong túi tôi. Tôi cầm hai viên đá và ghép lại với nhau, nó tạo thành một trái tim. Tôi ngạc nhiên nhìn thằng con.
_ Happy Birthday ba! Con chúc ba đạt được những gì mình muốn . Con đã thổi vào viên đá một chút may mắn, 1 chút âm áp. Khi ba buồn nó sẽ thay con thổi bay đi muộn phiền giúp ba. Luôn giữ nó trong người nha ba, bây giờ ba nhắm mắt lại và ước đi. Con tin điều ước đó sẽ thành sự thật. Con yêu ba nhiều lắm.
Nó mỉm cười nhìn tôi. Nụ cười giống hệt thằng Ân. Mắt tôi nhòe đi, tôi ôm chầm lấy nó. Nó vỗ vỗ lưng tôi.
_Con rất hạnh phúc khi được làm con của ba. –Đây không phải là lời của một thằng nhóc 6 tuổi.
Hiển hiện trong nó là hình bóng của Hoài Ân, người tôi yêu thương nhất.
HẾT


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui