Du Thế



Vân Thường áo trời liệt bạch thanh âm, thác bay hàn tuyền dục niệm tung.

tiếng động xé rách  thiên y tơ mềm thật dễ nghe, dưới thác nước bùng cháy dục niệm 

Tiết trời mùa đông giá rét, dù chưa có tuyết lớn phủ khắp núi nhưng chạng cây cũng đã bị phủ băng. Trên cành khô ngẫu nhiên vang lên tiếng quạ kêu, lúc này mặt trời lẩn sau rặng núi bốn phía cũng khó nén nét đìu hiu.

Một con quạ đen trên cành bất chợt giang cánh bắn lên, lượn mình ở trên đỉnh núi lướt qua khe núi rồi bay vút lên trên không chẳng mấy chút bốn phía quanh đáy vực hoang vu không có dấu người, địa thế núi đá trùng trùng hung hiểm chỉ sợ chỉ có loài chim bay mới có thể tới gần, thú vật khó có thể vượt qua.

Dần dần ở chỗ sâu bên trong, chợt nghe tiếng nước rung động, khi liếc mắt một cái thì thấy thác nước dựng đứng trên vách núi ùn ùn đổ xuống, giống như mây trắng cắt ngang trời lại tựa như giao long xuất cốc. Nước thác đổ thẳng xuống bên dưới mỏm đá, thế tới giống như một bức rèm nước, bên dưới thác đá lởm chởm chất đầy, trải qua sự mài giũa của thác nước cũng như sức gió bề mặt đá có dấu vết loang lổ giống như cái vảy.

Nước từ trên cao đổ xuống bắn bọt tung tóe khắp nơi, giống như băng nhũ bể nát ngọc sáng bay ra.

Từng trận gợn sóng đẩy ra, tới bờ đầm dần dần yên bình tĩnh lặng trở lại.

Phía trên bờ đàm nhìn xuống mặt nước chiếu rọi một cái bóng người đen tuyền cao lớn chốc ngược phía trên, chỉ là bóng ảnh nhưng trên người khí chất vương giả khí độ thong dong lại hoa lệ dừng chân bên bờ đầm giống như đi dạo trong hậu viện ở hoàng cung. 

Đầm hàn lạnh lẽo gần như kết băng, nếu không có thác nước đổ xuống lấy khí lạnh rét cóng ở bên trong núi chỉ sợ là sớm kết băng.

Quạ đen bay vào khe núi mở to con mắt hiền như khúc gỗ nhìn chung quanh, sau đó đạp móng vuốt, vỗ cánh bay lên muốn xẹt qua mặt đầm, ai ngờ vừa mới tới bờ cả người toàn bộ bị đẩy lùi trở về, "Quác ——" một tiếng rớt ở trên mặt đất bên chân nam tử.

Đôi mắt màu vàng nhìn thoáng qua con quạ đen đang cố đập cánh từ trên mặt đất nhảy dựng lên, cũng không có đưa tay ra chỉ nhìn chăm chú vào mặt trên bờ đầm nhìn qua trong suốt không có gì, kì thực ngẫu nhiên thoắt ẩn thoắt hiện mũi nhọn vặn vẹo, khóe miệng dâng lên một ý cười tà mị.

Chợt nghe "ba!!" một tiếng, thân ảnh màu đen trong nháy mắt đánh tan hình dáng cát đen rời ra trong không, bất quá chỉ trong nháy mắt đã ngưng lại hiện hình trước suối nguồn cách bờ khoảng mười trượng, cứ như thế dễ dàng xuyên qua bức tường vô hình ngăn cản ngăn cản con quạ đen ban nãy.

Ảnh ngược của cái bóng màu đen ở trên mặt nước róc rách xuôi dòng chảy trở nên mơ hồ không rõ, giống như một vết mực dài dần dần nhiễm vào bên dòng nước trong suốt.

Hắn là Long thần phương Nam thiện về súc nước, sông Trường Giang và Hoàng Hà còn bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay, trước mặt chỉ là một thác nước khỏi cần phải nói. 

Chỉ thấy hắn nâng tay gẩy một cái, nước đổ dồn từ trên thác ở giữa không trung như bức rèm một phân thành hai, rồi sau đó dòng nước như ngưng trệ lại, tiếng nước trút xuống nền đá cũng chợt như ngừng đọng, tiếng động dội vào tai mỗi ngày nơi hàn đầm cứ thế trở nên yên tĩnh.

Bên dưới thác có một người nam tử thân mặc áo mỏng khoanh chân ngồi trong thác!

Người này đúng là Tham Lang tinh quân.

Dưới thác nước đổ, ngay chỗ dòng linh khí núi Võ Đang tụ hợp lại, Thiên Xu ngồi trên thác, chịu nghi thức tịnh thủy (nước sạch nguyên chất) xối lên đầu. Nước giội sạch thân thể nhân tiện dùng linh khí tẩm bổ, tu bổ lại tinh nguyên lực trong người. Quá trình này giống như bế quan nhập định, đối với mọi vật mọi chuyện bên ngoài hoàn toàn không bị tác động, để tránh bị quấy rầy. Thiên Xu sớm bày ra chướng pháp tạo thành bức tường ngăn chung quanh hàn đầm này, phàm là người tới gần nhất định bị bắn ngược trở lại, chim bay cá nhảy cũng không thể rơi vào nơi này.

Nhưng mà pháp thuật che chắn này chống đỡ mọi vật trong thiên hạ này đối với vị Long thần thượng cổ này tựa hồ không hề có chút xíu tác dụng nào.

Ứng Long thản nhiên cúi người xuống, bận tối mắt mà vẫn thong dong đánh giá Thiên Xu bị nước thác tưới ướt đẫm cả người, tháo cái mũ đen buộc trên đầu lúc này tóc dài ướt đẫm rơi xuống bờ vai, hai bên tóc mai cũng dán chặt vào bên má. Tuy rằng nước thác đã bị Ứng Long làm phép đỡ lên, nhưng cũng không tránh khỏi mấy giọt nước lơ thơ còn sót lại tí tách không ngừng rơi xuống đầu, giọt nước lướt qua sườn mặt góc cạnh rõ ràng từ từ rơi xuống.

Thiên Xu trên người đã cởi đi một thân áo xanh, vốn lúc này chỉ mặc lớp áo lót màu trắng, kiểu dáng quần áo này tương đối mộc mạc, bất quá nếu để ý nhìn kỹ vào lại phát hiện quần áo này có thể tránh nước không bị thấm, chất liệu mềm mại như tơ, lại không phải may vá hoàn toàn không có mối khâu.

Áo tiên không thấy vết chỉ khâu, Thiên Xu Tham Lang tinh quân, y phục của các Thiên nữ dệt ra cũng không so được một phần của hắn. Chỉ bất quá kiểu dáng bộ quần áo hắn đang mặc trên người này hiển nhiên quá mức bình thường, tuy rằng tính chất không sai, nhưng so với hàng vải lụa thêu trước kia đưa đến trong điện Ứng Long để may xiêm thì thứ này đây tuyệt đối là kém xa.

Ứng Long nghĩ lại cũng hiểu rõ, nhóm Thiên nữ trên thiên cung có ai sẽ biết sở thích Tham Lang tinh quân thế nào đâu? Lại thêm cái thái độ lạnh cứng của vị Tham Lang tinh quân này cho dù có ở trên quần áo thêu thêm tú sức chỉ sợ cũng không nhận về được một lời hay gì, kết quả là cố hết sức mà làm thì cũng chỉ là không nhận được lời cảm ơn.

Ứng Long cười đến nghiền ngẫm, hai ngón tay nhẹ nhàng vén sợi tóc bên má của Thiên Xu lên. Biết rõ nguyên thần đối phương nhập định, căn bản nghe không được càng không có cảm giác sự tồn tại của hắn, nhưng hắn vẫn là chậm rãi nói với hắn: "Thiên Đình có khi cũng như những người dưới trần thế, những vị tiên nhân này mặt ngoài tỏ vẻ thanh cao kiềm chế, dù tốt hay xấu thì dù gì cũng sống mấy trăm năm, kỳ thật lại càng hiểu được đạo đối nhân xử thế. Giống như ngươi không biết nịnh nọt bợ đỡ đầu gỗ như vậy, chức quan vị thế ở trên thiên đình lại không cao, tự nhiên là cũng bị khi dễ. Bất quá..." 

Nhớ tới Thiên Xu ở trên trời từng ở tiệc bàn đào bất thình lình xuất hiện đem tiên nữ đang múa ở Dao Trì sợ tới mức sẩy chân rơi xuống nước, không khỏi ý cười càng sâu, "Người bắt nạt ngươi sợ là trước đó cũng đã bị thân sát khí trên người ngươi dọa khóc mất rồi đi. Cũng được, như thế lại rất tốt, bạch ngọc ẩn kín trong trần thế, hoàng kim chôn dưới đất, sự chói lọi của ngươi chỉ có thể giữ lại đó để bổn tọa yêu tiếc."

Ngón tay giữa chỉnh lại lọn tóc ra sau tai cho Thiên Xu, để lộ ra khuôn mặt cương nghị. 

Nhắm chặt hai mắt lại bớt đi vài phần sát phạt vô tình, kỳ thật nói một cách công bằng Thiên Xu thật sự không tính là mỹ nhân tuyệt sắc gì cả, vẻ đẹp sinh ra từ trong lòng, chẳng những không có một tia mềm mại đáng yêu, thậm chí mỗi một góc độ nhìn lại đều có độ cứng nghiêm nghị không thể xâm phạm. 

(Phong: Oh yeah! Anh tuấn công x si tình dụ thụ J, 

Ứng: ai là công hử!!!

Xù Xù: Hửm

Ứng: L Thiên Xu

Xù Xù: Ừ?

Ứng: ….)

---------------

Ứng Long từng làm yêu đế của trăm vạn yêu tộc, yêu tà biến hóa vô số ve đẹp khác nhau. Ngay cả khi hắn đi khắp thế gian du ngoạn cũng gặp qua vô số mỹ nam tử, so với Thiên Xu lại càng khiến cảnh đẹp ý vui biết bao nhiêu, ít nhất dùng ánh mắt xem người ta lâu một chút cũng sẽ không khiến cho đối phương có lỗi giác như có dao sắc găm ở yết hầu.

Nhưng mà lên trời xuống đất tam giới lục đạo, canh ngọt mật ong mềm dẻo hắn lại kiêng không ăn, lại cố tình quyết tâm một lòng muốn gặm phải cục xương cứng ngắc chưng không nát, nấu không nhừ, hầm không mềm, hoàn toàn chính là một khối xương cứng hơn đá.

Thậm chí vì hắn, trong nháy mắt ngay lúc có thể xoay chuyển biến đổi thiên mệnh lại bỏ quên cứ mãi mãi chấp nhất.

Thiên mệnh? Hắn dè bỉu.

Là ai người nhìn nhận là kể từ thời thượng cổ Chúc Long xả thân liều mình, ngao túc chống đỡ trời cao?

Là ai bảo rằng sau vạn năm Ứng Long luyện châu, Long Vương làm trụ?

Nếu đây chính là thiên mệnh của long tộc, chẳng lẽ lại không để cho một ai trong số bọn hắn có thể nói một câu: "Lão tử mặc kệ!!" 

Sao? Đương nhiên, những lời này vài ngàn năm trước hắn cùng với tứ Hải Long Vương tụ lại dưới đáy vực lập mưu, lúc nói ra cũng chính là thời khắc thiên địa diệt vong mệnh trời thuộc về long tộc, người cơn tức ngùn ngụt nhất cũng chính là người lớn nhất Đông Hải Long Vương Ngao Nghiễm đã thốt ra.

Có lẽ hắn không thể xoay tối tăm số trời, nhưng ngày trước gây nên đủ loại chuyện, mặc kệ khi là linh hồn hay xương cốt hóa thành tro, hắn cũng chưa từng nói rằng bản thân hối hận. Chính là... Có một chút chuyện, hắn còn chưa có làm xong.

"Chờ bổn tọa đem làm xong hết mỗi một việc, liền nói rõ ràng với Đế Thuấn, mời Tham Lang sát tinh quân tới trấn thủ tại hành cung phương Nam. Bằng không, kiếp này thiên địa cứ vòng đi vòng lại như vậy đi, mối loạn nghịch thiên nhất định như tro tàn lại cháy."

Hắn lời này nói ra cực kỳ âm hiểm, không nghi ngờ gì đây chính là uy hiếp đối với Thiên đế cửu tôn. Bất quá Thiên Xu bày ra kết giới chung quanh không một vật bé nhỏ nào có thể lọt vào, tự nhiên cũng không có người nghe thấy.

Ứng Long tầm mắt dừng trên khuôn mặt trang nghiêm như một pho tượng giống như hoàn mỹ của nam nhân, chợt hơi hơi gợn cười, trong lời nói ôn nhu nhưng lại khiến người xem nhẹ, ý tứ bên trong chỉ khiến cho người ta lông tóc dựng đứng.

"Đến lúc đó, cũng mặc kệ ngươi tình nguyện hay là không muốn, cũng phải theo ta về."

Vừa dứt lời, bỗng nhiên bàn tay cắm về phía sau, ngón tay thon dài xuyên qua làn tóc dài đen tuyền, không nhẹ không nặng xả xuống đất, thân thể Thiên Xu hiện giờ không thể tự động điều khiển, liền tùy vào độ mạnh yếu này đầu ngả về phía sau, nâng mặt lên.

Bóng ma phủ xuống, Ứng Long bá đạo hôn lên từng chút từng chút một bủa vây ở trên môi của đối phương, hai phiến môi lại không giống như tính tình vừa lạnh nhắc vừa cứng rắn của Thiên Xu mà ngược lại mềm mại bên trong lại chứa đựng sự tinh tế, bởi vì bên thác nước ẩm ướt nên cũng hơi dẫn theo hơi nước trong trẻo lại lạnh lùng, nhưng mà mùi vị chưa bao giờ nhấm nháp qua thế này lại làm cho Ứng Long phi thường hài lòng.

Hắn cũng không có ý tứ khách khí, trực tiếp dùng đầu lưỡi cạy mở bạc môi vểnh lên, trực tiếp xâm nhập bên trong. Ứng Long cũng không phải là người không biết rõ tình sự, mà ngược lại như yêu quái mê hoặc lòng quân một mực muốn dụ dỗ quyến rũ lòng ai?

Hắn là biết rõ việc này, tất nhiên cũng rõ ràng làm sao mới có thể khiến cho đối phương đốt cháy lửa lòng. Chỉ tiếc trước mắt Thiên Xu căn bản là hoàn toàn không có tri giác, Ứng Long cũng không để ý thứ này, vẫn như cũ trong miệng tàn sát bừa bãi không ngơi không nghỉ.

Cho dù đối phương cũng không đáp lại, nhưng này tiếng động môi lưỡi giao nhau bừa bãi dây dưa cũng đủ để cho người nghe được hai má ửng hồng. Bởi vì không thể nuốt nên trong lúc hai người trao đổi nước bọt một đường chỉ bạc từ khóe môi Thiên Xu tràn ra.

Thật đúng là thân thể đã luyện tới kỳ cảnh nguyên anh, Thiên Xu bị người hôn sâu như thế cũng không có nếm được bất kì hương vị gì.

Nhưng mà vô luận là yêu tinh lấy sắc quyến rũ người hay là tiên nữ muốn chống cự mà còn nghênh đón, đều chưa từng khiến cho Ứng Long sinh ra ham muốn như hiện giờ cái loại xúc động muốn đem xương cốt máu thịt một ngụm cắn xé nuốt hết vào trong bụng.

Ứng Long tuyệt đối không phải là loại người sẽ bạc đãi bản thân mình, hắn hưởng thụ cái cảm giác hôn môi mà nam nhân này không hề tỏ ý chống cự, nhất thời không biết qua bao lâu, cho đến khi hắn thoả ước mong mới thoáng thối lui thì hai cánh môi dài nhỏ của Thiên Xu bởi vì nụ hôn giống như hung ác lại thêm càn rỡ cắn mút đã hơi hơi phát sưng.

Nhưng mà Ứng Long nhưng chẳng có tí xíu hối lỗi, ngón tay ma xát qua phần thịt trên môi bị người tàn phá này, hai mắt khép hờ lóe sáng quay vòng, bên trong hoàn toàn không có che dấu ham muốn: "Cũng chỉ có lúc này, ngươi mới nghe theo sự an bài của bổn tọa... Chúng ta đã trao đổi tâm ý, vì sao vẫn không muốn theo ta? Hay là nên nói trắng ra với ngươi?" 

Móng tay trên ngón trỏ sắc bén chậm rãi duỗi thẳng, móc tại chỗ cổ áo Thiên Xu, sau đó chậm rãi kéo mở ra hai bên sườn, thiên y mềm mại cho dù kiên cường dẻo dai cách mày cũng không thể chịu nỗi sự sắc bén của vuốt rồng, chợt nghe "tê ——" một tiếng vang nhỏ bên tai, xiêm áo lụa cứ thế bị xé mở một lỗ hổng thật dài, lộ ra cơ bắp kiên cường dẻo dai bên dưới quần áo. 

Ứng Long đẩy lỗ hổng ra, lộ ra bộ ngực rắn chắc bằng phẳng, không yên lòng giống như cùng Thiên Xu nhẹ nhàng tán gẫu trò chuyện: "Từng nghe thấy thế gian có vị mỹ nhân trên người vận xiêm y mùi hương dễ ngửi, quân vương liền thường lấy việc xé rách loại vải này làm niềm vui, bổn tọa nghe thấy liền cảm thấy buồn cười, không ngời ngày hôm nay lại cảm thấy được tiếng động này quả thật là nhẹ nhàng dễ nghe, quả thật không tệ!" Có thể vua Kiệt* cũng không có khả năng xé được xiêm y thiên bạch* 1 kia đi?

* 1. Luạ, thứ dệt bằng tơ trần gọi là bạch.

* vua Kiệt: cuối triều Hạ ở Trung Quốc, tương truyền là một tên bạo chúa

-----------------

Bàn tay to từ chỗ lỗ hổng lén chui vào, an ủi thân thể lạnh như băng dưới thác thời gian dài, thân thể Thiên Xu cũng không phải hắn chưa từng thấy qua, nhưng chỉ là nhìn lướt qua, cùng với việc tiếp xúc hiển nhiên lại là hai việc khác nhau.

Vuốt ve bộ dạng của thân thể này, thân thể đã từng trảm yêu trừ ma, lại có thể cất chứa pháp thuật cao cường tuyệt đối không thể nào là cành liễu trong gió, người tập võ nhiều năm thân mình hiển nhiên rắn chắc kiên cường lại cực kỳ dẻo dai, trải qua quanh năm suốt tháng mài giũa hoàn toàn không có dáng vẻ mềm nhũn êm ái, cảm giác này đủ để cho Ứng Long tinh tường cảm giác được đó là thân hình của một nam nhân bình thường khí lực mạnh mẽ tráng kiện như hắn.

Ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy hạt đậu đỏ vân vê nhào nặn, cho dù Thiên Xu không có chút ý thức nào đi chăng nữa, nhưng thân nguyên anh cũng không phải là xác chết, chung quy tự động sinh ra phản ứng, vốn không tính tồn tại lại bị Ứng Long cố ý xoa nắn vân vê cũng hơi hơi cứng lên, nhưng Ứng Long vẫn chưa thể thỏa mãn, hơi hơi nghiêng người tới gần đụng chạm đi lên, há mồm liền đem vật nhỏ hơi gồ lên như châu kia ngậm vào trong miệng, dùng răng nhẹ nhàng ngậm tinh tế nghiền cắn.

Tay còn lại cũng chưa từng rãnh rỗi, bên tai nghe được "Tê ——" một tiếng thanh âm thật sự là dễ nghe, xiêm y chỗ vùng lưng cũng bị giật rách ra một miếng dài, bàn tay Ứng Long cực kỳ khéo léo tuy rằng cách một lớp áo lót, nhưng móng tay lại không hề mảy may cắt phải da. Vuốt ve bờ vai dày rộng, trong tay Ứng Long thoáng dùng sức, khiến cho lồng ngực Thiên Xu càng hướng tới gần hắn.

Hôn sâu trước giờ chưa từng dứt khỏi, hiện giờ thân thể trên dưới lại bị người ép buộc tới lui, làm cho nam nhân cường tráng kia ở trong khuỷu tay Ứng Long ngưỡng nửa người cố gắng cong lên, khiến cho cái núm ở trên ngực kia liên tục bị chà đạp nay càng tăng thêm lực độ mạnh hơn, trực tiếp giống như đưa vào trong miệng Ứng Long.

Làn da lúa mạch bên cạnh núm vú bị mút ra tạo thành một vết tich đỏ bừng kéo dài, cũng bắt đầu có dấu hiệu lan tràn đi ra ngoài.

Hết chương 5.

P.S : Công thụ của tui !!!!!  Hình giống với hình tượng trong lòng yêm. Máu mũi giàn giụa, ụa ụa nhưng anh ơi anh à mau mau tỉnh lại không là yêm xỉu đó >^^<

""""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui