Dụ Thụ Khoái Lai Khẩu Khẩu



Thanh âm nước bọt quyện vào nhau khiến người nghe mặt đỏ tim đập, Vân Ly hồn nhiên không biết mình ở chỗ nào, trong đầu mơ hồ nhớ ra cái gì đó, lại không có khí lực đi tìm câu trả lời. Huyền Vô Hàn tuy rằng say rượu, nhưng hai tay ở trên người Vân Ly sờ loạn thì vẫn chưa dùng khí lực quá lớn, hẳn là vẫn có chút thần thức.

Hai điểm trước ngực bị cắn mút run lên, Huyền Vô Hàn mới buông ra, chống thân mình đi tìm môi Vân Ly. Quần áo trên người hắn cọ tới Vân Ly, khiến y rùng mình hưng phấn, ngực phập phồng trương lên đau nhức, nhũ hoa trương nở lớn, ngay cả Huyền Vô Hàn đang dán chặt lấy cũng có thể cảm thấy gồ gồ.

Vân Ly miệng bị chặn, chỉ có thể phát ra âm thanh ái muội. Hắn nhanh chóng đưa tay chạm vào tay Huyền Vô Hàn đang hướng về chỗ giữa hai chân, nhưng lại không cách nào ngăn cản được. Tâm rung động, trên người đổ một tầng mỏng mồ hôi tinh tế. Hắn biết, nếu là đêm nay Huyền Vô Hàn muốn hắn, dù lúc trước có nói nhiều như vậy, có thật nhiều bận tâm, nhưng hẳn là tối nay không thể nào cự tuyệt.

Khẩn trương ngay cả ngón chân cũng gắt gao rúc vào cùng nhau, Vân Ly thẹn đỏ mặt vươn đầu lưỡi muốn đáp trả Huyền Vô Hàn. Không ngờ hắn vừa chạm tới đầu lưỡi Huyền Vô Hàn đã bị người cắn một cái. Kêu lên một tiếng đau đớn, che miệng ngay cả nước mắt cũng bị bức ra. Hắn vừa tức vừa giận, nâng tay đẩy Huyền Vô Hàn một chút. Nhưng cái người vừa nhiệt tình như lửa kia bây giờ lại lăn ra ngủ như chết, mặc cho Vân Ly đánh sau lưng như thế nào cũng không có chút nào phản ứng.

Vân Ly sửng sốt, đứng lên vén màn, đem đèn cầy gần nhất đốt lên. Trở lại bên giường nhìn, Huyền Vô Hàn đỏ bừng cả khuôn mặt, ban đầu Vân Ly còn chìm đắm trong dục tình nên không có phát giác, hiện tại vừa nghe, quả nhiên là mùi rượu ngút trời. Quần áo trên người Huyền Vô Hàn đã sớm có nhiều nếp nhăn, ngay cả giày cũng không cởi liền lên giường. Có lẽ là sau khi nhiệt tình bị phá hủy, rượu vừa ngấm, liền ngủ mê.

Nhìn thấy người trên giường nhắm mắt ngủ say, Vân Ly khẽ thở dài một cái, mang theo chút mất mát. Hắn theo bản năng lấy tay sờ sờ hai điểm nhỏ trước ngực vẫn còn trương nở đỏ hồng, mặt nhất thời cháy bừng lên, cảm thấy Huyền Vô Hàn đối mình làm loại chuyện này giống như là đáng xấu hổ, ngượng ngùng bụm mặt bò lên giường, lăn vào sâu trong cùng, nếu lại đụng phải Huyền Vô Hàn, hắn sẽ không thể kìm chế cảm giác hưng phấn vừa được khơi mào.

Huyền Vô Hàn thế nhưng lại ngủ thực an ổn, Vân Ly thì không có buồn ngủ. Hắn mở to mắt, hai tay ôm ngực. Vốn nghĩ lòng yên tĩnh lại là có thể ngủ, lại không nghĩ trằn trọc một chút là hai canh giờ. Cuối cùng hắn thật sự mệt mỏi mới nhắm được mắt an ổn vào giấc ngủ. Chính là trong mộng, Huyền Vô Hàn lại tiếp tục đối hắn triền miên. Trước khi đại hôn, ma ma trong cung có dạy hắn thế nào là hành phòng sự * , Vân Ly liền mơ thấy Huyền Vô Hàn làm đến bước cuối cùng.

*hành phòng sự : chuyện sinh hoạt vợ chồng

Giấc mơ đầy xuân sắc hương kiều diễm đến sáng hôm sau mới đánh tan tung tích, Vân Ly mơ mơ màng màng tỉnh lại, bên người đã sớm không thấy bóng dáng Huyền Vô Hàn. Hắn ngủ không nhiều lắm, lại mộng như vậy, khi rửa mặt chảy đầu bắt gặp ý cười của hai người thị nữ bên cạnh, mặt đều không dám ngẩng lên. Đang muốn lau mặt thì đột nhiên nhớ ra cái gì đó, tay run lên, đem khăn gấm rơi trên mặt đất.

“Ta… Ta đêm qua có nói mớ? Hoàng thượng khi thức dậy có nói cái gì với các người sao ?” Hắn vừa dứt lời, mặt cũng bắt đầu ửng hồng, ánh mắt cũng không biết nên nhìn ở nơi nào, hai tay đan vào nhau, khuấy động. Huyền Vô Hàn uống rượu, cho dù hắn có nói mớ cũng không có khả năng nghe được. Nhưng là hắn thức dậy muộn như vậy, nếu ở lúc Huyền Vô Hàn vừa tỉnh ngủ nói một hai lời, chẳng phải là ….

Cảnh tượng trong mộng mặc dù không nhớ được nhiều lắm, nhưng âm thanh rên rĩ ái muội lại phi thường khắc sâu. Rõ ràng trong mộng muốn lấy tay che miệng ngăn không bật thốt âm thanh, lại phát hiện hai tay không thể động, thanh âm càng lúc càng lớn. Nghĩ đến đây hắn hận không thể tát mình một cái, như thế nào lại mơ thấy chuyện càn rỡ như vậy, điều này phải trách Huyền Vô Hàn!

Tuyết Y nghe xong lời này có chút giật mình, nàng nhặt khăn lên, Tuyết Nhĩ đem một chiếc khăn sạch sẽ tới đưa cho Vân Ly.

“Phượng quân sao nói lời ấy? Hôm qua khi Hoàng thượng trở về, nhóm nô tỳ canh cửa đều bị lui ra ngoài, sáng nay khi Hoàng thượng thức dậy mới tiến vào Tư Noãn điện. Nếu là Phượng quân nói nô tỳ cũng không biết a. Hoàng thượng hôm nay tựa hồ không cao hứng lắm, Điện Giam đại nhân còn bị giáo huấn một chút…” Nàng đây theo sự thật hồi báo, Huyền Vô Hàn mặt âm trầm,không hờn không giận. Biện Tư Thành đến nghênh giá thì liền bởi vì cổ tay áo hơi nhíu chút đã bị răn dạy và quở mắng dung nhan không ngay ngắn.

Vân Ly á một tiếng, tinh thần đã sớm chạy xa. Hắn thậm chí ngay cả Tư Noãn điện đều chờ đợi không được, hung hăng hướng Kim Loan điện tiến đến. Vừa đến ngoài điện, liền nhìn thấy các đại thần tốp năm tốp ba ra cửa, đúng thời gian bãi triều. Sợ chạm mặt đại thần lại không tránh được một phen ân cần hành lễ, Vân Ly lui lại trốn ở mặt sau trụ tử*, bọn người tản đi, mới chạy vào nội điện.

*trụ tử : cây cột

Huyền Vô Hàn vẫn ngồi trên ghế rồng không hề động đậy, hắn tựa hồ thật sự không hề cao hứng,từ sườn mặt cũng nhìn ra vùng xung quanh lông mày đang nhăn lại. Vân Ly chậm rãi đi tới, ấp úng hai tiếng, lại phát hiện căn bản không biết nên mở miệng thế nào! Chẳng lẽ hỏi hắn, đêm qua ngươi có nghe thấy ta phát ra âm thanh gì kỳ quái sao!

Huyền Vô Hàn đang âm thầm chán nản đêm qua xuân tiêu một khắc giá ngàn vàng, thế mà hắn lại bởi vì say quá mà ngủ quên bỏ lỡ, trong lòng còn đang hối hận không thôi thì Vân Ly đã tới trước mặt. Sắc mặt không được khá lắm, bộ dạng muốn nói lại thôi thấy Huyền Vô Hàn thất vọng đau khổ thoáng hạ xuống trấn an, lôi kéo người chậm rãi hướng Tư Noãn điện đi đến.

Đêm qua xảy ra chuyện gì hắn một mực không biết, chỉ nhớ rõ sai người rút Tư Noãn điện, sau khi vào tẩm điện, tấc thảy những gì nảy sinh, hắn cũng không nhớ rõ. Bất quá bộ dạng này của Vân Ly, chẳng lẽ là cùng hắn đêm qua có quan hệ? Hoặc là sau khi hắn uống rượu có làm chuyện gì không?

Hai người đều có tâm tư, trong lúc nhất thời không ai dám mở miệng. Từ Kim Loan điện trở về Tư Noãn điện, cũng là trầm mặc.

Vân Ly đã muốn hối hận chính mình lỗ mảng chạy đến, biết rõ không thể hỏi ra miệng, hiện giờ không khí xấu hổ như vậy, hắn cũng không biết nói gì cho phải.

“Ta đêm qua có phải hay không ói ra?” Suy nghĩ hồi lâu, Huyền Vô Hàn cũng không biết mình làm cái gì, mới hỏi thử một câu. Vân Ly ngẩn ra, kinh ngạc nhìn hắn, sau một lúc lâu mới rầu rĩ nói : “Hay là ngươi không nhớ rõ đêm qua phát sinh cái gì?”

Huyền Vô Hàn tâm chợt động, vội vàng mở miệng: “Ly nhi, đêm qua nếu ta làm cái gì không tốt, ngươi ngàn vạn lần không nên tức giận. Ta uống say, ngay cả thế nào nằm xuống giường ngủ đêu không nhớ rõ, hôm nay nếu không phải bên ngoài chim hót thập phần lợi hại, ta không chừng còn chưa tỉnh lại.”

Nghe hắn giải thích, Vân Ly thoáng thả tâm, chỉ là nghĩ đến người này đêm qua hành vi thế nhưng chính hắn không nhớ rõ, trong lòng cũng có chút tức giận. Hung hăng trừng mắt liếc Huyền Vô hàn một cái, Vân Ly hờn dỗi bỏ đi. Huyền Vô Hàn đi theo, nghĩ Vân Ly tức giận, vội kéo ống tay áo y, lắc lắc: “Chúng ta đại hôn, nhất thời cao hứng uống nhiều quá, Ly nhi sẽ không hẹp hòi như vậy nha.”

“Vậy ngươi cao hứng có thể cắn ta! Ngươi xem!” Vân Ly bị ánh mắt nóng bỏng của y làm lòng hốt hoảng, nói bừa, chờ hắn chìa đầu lưỡi cấp Huyền Vô Hàn nhìn một cái, đầu óc ong một chút lấy lại tinh thần. Kinh hoảng che miệng lại liền xoay người chạy, thật sự là không mặt mũi nhìn người, hắn sao có thể nói ra aaaaaa!

Huyền Vô Hàn giật mình đứng nguyên tại chỗ, các loại mơ màng trong đầu hắn bay qua. Không nghĩ tới lại là cắn đầu lưỡi Vân Ly, thật là hình ảnh kiều diễm quấn quýt si mê. Sự tiếc nuối đêm qua không cùng Vân Ly Vu Sơn mây mưa*, đảo cái mất sạch, Huyền Vô Hàn cong môi cười.

“Ly nhi! Mau cho ta xem xem bị thương thế nào!”

Hoa chúc hợp lẽ thường tình đêm qua cũng là quá khứ, chính là Huyền Vô Hàn còn muốn tưởng bính Vân Ly, khó lại càng khó khăn. Vân Ly thế nhưng không cho phép hắn cùng chung một giường ngủ, Tư Noãn điện vốn là tẩm điện của hắn. Vân Ly cũng không thể rời khỏi, Huyền Vô Hàn lặng lẽ sai người làm thêm một cái giường, vạn phần ủy khuất ngủ ở một bên. Hai người cùng thất bất đồng sàng*, nếu để người ngoài biết nhất định sẽ cười rớt hàm răng, phỏng chừng từ trước tới nay, Huyền Vô Hàn là tối biệt khuất đế vương.

*cùng thất bất đồng sàng: chung phòng không cùng giường

Cũng đến thời gian cuối năm, Huyền Vô Hàn cũng có chút rãnh rỗi, nghĩ muốn dẫn Vân Ly quay về Lưu Quyết sơn một chuyến. Vân Ly ở trong cung đã vài năm, mỗi lần đều là Hoàng thúc cùng Thái phó lại đây, về tình về lý, hắn cũng nên mang theo Vân Ly trở về một chuyến.

“Thật sự? Chúng ta đây khi nào thì đi? Phụ thân thích Ngân Châm trà trong cung, cha yêu nhất quân cờ Huyền Ngọc. Hai thứ này đều phải mang về, như thế nào cũng không bỏ được sao ?” Vân Ly thấy Huyền Vô Hàn lông mày nhướng lên, nghĩ Huyền Vô Hàn là không muốn. Quân sơn ngân châm ở Tuyết Uyên hiếm có, hàng năm đều là từ Hải Lan cống nạp tới, cả Hoàng cung, cũng chỉ có 2 lon nhỏ.

Mà Huyền Ngọc kỳ tử lại càng là vật hiếm lạ, là Ngọc Thạch thiên nhiên đen trắng hai màu, vào đông sờ ấm áp, mùa hạ sờ thanh lương, kỳ lạ hơn chính là ban đêm còn có thể phát sáng. Ngọc Thạch này là Tiên đế đang trị vì trong một lần săn bắn từ dưới hồ sâu tìm được, tiên đế thích chơi cờ, liền sai người chế thành quân cờ, vừa ứng với Ngọc Thạch đen trắng hai màu.

“Ta làm sao là không bỏ được, chỉ là ta sợ ngươi trở về sẽ không muốn quay lại…” Hắn nói lời này ngữ khí có chút trầm thấp, nhìn không ra là thật sự khó chịu hay chỉ là muốn trêu đùa Vân Ly. Vân Ly ngẩn người, đỏ mặt giữ chặt tay Huyền Vô Hàn, ghé vào bên tai y nhỏ giọng nói một câu, y nghe được, nhãn thần sáng ngời, cũng không tính toán.

Chẳng qua …. chẳng qua ta ở trong nhà mỗi ngày cùng ngươi cùng nhau ngủ…..

============

*Điển cố : Vu sơn mây mưa

Đất Cao Đường, bên cạnh đầm Vân Mộng có hai ngọn núi là Vu Sơn và Vu Giáp thuộc tỉnh Hồ Bắc nước Tàu. Đời Chiến Quốc, vua Sở Tương Vương thường đến du ngoạn. Một hôm, nhà vua đến đấy, say sưa ngắm cảnh, một lúc mệt mỏi mới nằm ngủ dưới chân núi Vu Sơn.

Trong lúc mơ màng giấc đẹp, vua Sở mộng thấy thiếu nữ tuyệt sắc, mặt hoa, da phấn, duyên dáng thướt tha đến bên mình, rồi cùng nhà vua chung chăn gối vô cùng thỏa thích.

Sau khi cùng giai nhân ân ái mặn nồng, vua Sở hỏi:

– Chẳng hay ái khanh từ đâu đến đây để quả nhân duyên may gặp gỡ?

Giai nhân mỉm miệng cười duyên, thưa:

– Muôn tâu thánh thượng! Thiếp là thần nữ núi Vu Sơn qua chơi đất Cao Đường, vốn cùng nhà vua có tiền duyên, nay được gặp gỡ thật là thỏa nguyện mong ước. Ở thiên cung, thiếp có nhiệm vụ buổi sớm làm mây, buổi chiều làm mưa ở Dương Đài.

Nói xong, đoạn biến mất. Nhà vua chợt tỉnh dậy, cảm thấy mùi hương như còn thoang thoảng đâu đây. Mộng đẹp vơ vẩn trong trí não, nhà vua thấy luyến tiếc vô cùng. Sau sai người lập miếu thờ (tức miếu Vu Sơn thần nữ) gọi là miếu Triên Viên.

Cảm nhớ người đẹp trong mộng, vua Sở thuật lại cho quan Đại phu Tống Ngọc nghe. Vốn là một danh sĩ đương thời, Tống Ngọc bèn làm bài phú “Cao Đường” để ghi lại sự tích Sở Tương Vương giao hoan cùng thần nữ Vu Sơn:

Tiên vương du Cao Đường

Đái nhi trú tầm.

Mộng kiến nhất phu nhân viết: Vi Cao Đường chi khách,

Văn quân du Cao Đường

Nguyện tiếm chẩm tịch,

Vương nhận hạnh chi

Khứ nhi tử viết:Thiếp tại Vu Sơn chi dương

Cao Khâu chi trở

Triệu vi hành vân

Mộ vi hành vũ.

Tạm dịch:

Tiên vương dạo Cao Đường

Mỏi mệt ngủ ngày

Mộng gặp một đàn bà nói:”Thiếp là thần nữ núi Vu Sơn,

Đến Cao Đường làm khách

Tin vua dạo Cao Đường

Nguyện dâng chăn gối”Vua nhận yêu nàng,

Khi đi nàng nói:”Thiếp ở đỉnh núi Vu Sơn

Cao Khâu hiểm trở.

Sớm đi làm mây

Chiều đi làm mưa”.

Trong bài “Thanh Bình điệu” của thi hào Lý Bạch đời nhà Đường, có câu:

Nhất chi nùng diếm lộ ngưng hương,

Vân vũ Vu Sơn uổng đoạn trường.

Tạm dịch:

Đầu cành sương đọng ngát hương đông.

Mây mưa Vu Giáp nỗi đau lòng.

Trong tác phẩm “Đoạn trường tân thanh” của cụ Nguyễn Du, đoạn diễn tả Kim Trọng đương dựa áng thiu thiu ngủ, nửa tỉnh, nửa mê thì Kiều lén song thân, băng lối vườn khuya sang thăm chàng Kim, có câu:

Bâng khuâng đỉnh Giáp non Thần

Còn ngờ giấc mộng đêm xuân mơ màng.

Và, khi chàng Kim tỏ vẻ lả lơi, suồng sã, Kiều van lơn, lý luận để tránh cuộc tấn công của người yêu, có câu:

Mây mưa đánh đổ đá vàng,

Quá chiều nên đã chán chường yến oanh.

Trong “Cung oán ngâm khúc” của Nguyễn Gia Thiều cũng có câu:

Bỗng gươm lấp loáng dưới mành,

Cỏ cây cũng muốn nổi tình mây mưa.

Tôn Thọ Tường làm quan về đời Tự Đức hàng Pháp, lúc về trí sĩ có làm bài thơ “Đĩ già đi tu”, mượn tâm cảnh của một người đĩ hết duyên, chán trần về Phật mà tả tâm sự của mình. Trong bài có câu:

Chày kình gióng tỉnh giấc Vu San,

Mái tóc kim sinh nửa trắng vàng.

Những chữ “mây mưa”, “giấc Vu Sơn”, “giấc Cao Đường”, “đỉnh Giáp non Thần” hay “Vu Giáp”, “giấc mộng Dương Đài”, “đến Dương Đài” đều chỉ việc trai gái chung chạ chăn gối, ấp yêu với nhau.

Dùng những tiếng này để tránh tiếng tục.

________________Hết chương_______________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui