Dụ Thụ Khoái Lai Khẩu Khẩu

Vân Khinh

☆ Săn bắn

Chính là hai người bọn hắn vừa mới quyết định, ngay cả đồ đạc này nọ cũng đã chuẩn bị xong, thì Lưu Quyết sơn truyền đến tín hàm, nói là hiện tại nóng bức, Huyền Cực Tiêu cùng Vân Hành đã đi Thiên sơn nghỉ mát.

“Một khi đã như vậy, chúng ta phải đi Thiên Sơn phía Bắc dạo một vòng, thỉnh Hoàng thúc cùng Thái phó một cái công đạo. Thời tiết này là thời gian Ngân Hồ đi ra ngoài sinh con, nếu là bắt được, làm một cái áo lông hồ , vậy mùa đông sẽ không lo.” Huyền Vô Hàn biết Vân Ly sợ lạnh, đây lại là thời điểm hảo săn bắn, ra một thân mồ hôi cũng hảo sảng khoái tinh thần.

Vân Ly lúc này đang muốn đem trà ngon trước kia được phong, lấy ra mấy lá nữa, nghe Huyền Vô Hàn nói , khẽ cười : “Nếu là sinh con, ngươi cần gì phải làm bị thương nó, không bằng bắt một con nhỏ mang về nuôi, trong ngày mùa đông ôm ở trong tay cũng ấm áp.”

Vân Ly nói như vậy, Huyền Vô Hàn tự nhiên cũng đồng ý. Mấy năm nay hắn vẫn luôn chăm lo triều chính, khu vực săn bắn chính là cũng không có động tới, Thiên Sơn phía Bắc Thiên Tuyệt Nhai, khu vực săn bắn Ngân Hồ phỏng chừng cũng bị phế đi, bên trong không biết đã chạy vào thứ gì. Dưới Thánh chỉ của hắn, những người khác tự nhiên không dám động thủ. Gần đây tuần tra mới phát hiện, không chỉ có Ngân Hồ, ngay cả đám Tuyết Lang đều đã mò vào.

Bất quá Huyền Vô Hàn cảm thấy không sai biệt lắm, Tuyết Lang da lông tuy rằng không thể chống lạnh, nhưng thịt của nó lại thập phần bổ dưỡng, tinh chế đúng là mỹ vị vô cùng, dùng thịt tươi sống nướng trên lửa than, rắc một ít hạt tiêu, hướng lên trên cho tiêu thấm đều vào thịt, cũng rất là cay và thơm. Vân Ly tự nhiên là chưa từng nếm qua, nghe Huyền Vô Hàn nói như là nhân gian mỹ vị, lại không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, Huyền Vô Hàn nhìn thấy liền sẵn giọng cười to.

Hắn quẫn bách, mặt đỏ ửng lên, ngượng ngùng: “Là tại ngươi nói rất cay, ta mới như vậy…”

Lúc này tại khu vực săn bắn ở Thiên Tuyệt Nhai, có vài trăm người đi theo, Huyền Vô Hàn thay đổi xiêm y quân vương, đổi một thân nhẹ nhàng kỵ trang, bao tay trên cánh tay buộc một sợi ngân bạch sắc, tóc buộc chặt lên, y phục trên người là Hồ lam sắc* thanh mát, cưỡi trên lưng Hồng mã, khí vũ hiên ngang. Vân Ly cũng thay đổi xiêm y, nhưng là y phục không thích hợp cho việc săn bắn, tuy là thường phục nhưng ống tay áo phiêu phiêu.

*Hồ lam sắc: y phục Lưỡng Hồ màu xanh

Càng đi Bắc thượng, lại càng mát mẻ, đến khi đến được khu vực săn bắn ở Thiên Tuyệt Nhai thì Vân Ly đã cảm thấy mình mặc quần áo có chút thiếu. Hắn và Huyền Vô Hàn xuống ngựa vừa mới ở trong trướng bồng* nghỉ ngơi trong chốc lát, đã có người tới bẩm báo nói Huyền Cực Tiêu cùng Vân Hành tới.

Vân Hành vẫn như cũ mặc trường bào, ngay cả cổ tay áo cũng là loại dài chấm đất, bộ dạng này nhất định là không có ý tham dự. Huyền Cực Tiêu cười nói: “Hành Chi không lâu sau sẽ cấp Vân Ly thêm một cái đệ đệ hoặc muội muội. Hắn chờ đợi trong trướng bồng là được rồi. Hoàng thượng cũng không nên vì vi thần cao tuổi mà khiêm nhượng a! Năm đó săn cáo, các Hoàng thúc của ngươi cũng không sánh bằng ta!”

Vân Ly lúc này sửng sốt, tiện đà kích động muốn đi thăm bụng Vân Hành Chi. Vân Hành Chi trên mặt thổi qua hai đóa hoa đỏ ửng, trừng mắt nhìn Huyền Cực Tiêu một cái.

“Cha, lúc trước gửi thư như thế nào không nói a, mấy tháng rồi?” Vân Ly đưa tay sờ lên, phát hiện bụng như trước bằng phẳng, hơi lắp bắp kinh hãi. Vân Hành Chi bật cười, nói : “Mới có hai tháng, cái ngươi đang nghĩ cũng phải vào thời điểm ba tháng mới hiển hiện ra, lúc này làm sao sờ được a!”

Huyền Vô Hàn ở một bên suy nghĩ hàng ngàn hàng vạn lần, hâm mộ không thôi. Nhưng Vân Ly còn nhỏ, hắn cũng không thể cưỡng bức. Hai người đến nay cũng chưa từng viên phòng*,tiểu hài tử có mới là lạ! Chính là biết rõ điều đó, nhưng đáy lòng vẫn có chút chờ mong, lơ đãng ngắm bụng Vân Ly vài lần, đôi mắt tối sầm xuống.

*Viên phòng: động phòng, sinh hoạt vợ chồng

Vân Ly bị ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm, đương nhiên có phát hiện. Hắn nâng mâu nhìn sang, thấy Huyền Vô Hàn theo dõi chỗ bụng, lập tức hiểu được. Mấp máy miệng, cũng có chút khó xử. Cúi đầu nghĩ lung tung một phen, lại nhìn Huyền Vô Hàn thì người đã muốn cưỡi lên ngựa, vung roi hướng chân núi phi đi.

Vân Ly đuổi theo vài bước, ngừng lại. Vân Hành Chi thấy sắc mặt Vân Ly khác thường, đi lên phía trước nói : “ Bên ngoài mát mẻ, đi dạo chút đi.” Hắn bởi vì mang thai, ăn mặc cũng nhiều chút, lúc này đã cảm thấy có chút oi bức. Vân Ly hoảng hốt đáp ứng, chờ hai người đi đến cách Thiên Tuyệt Nhai mấy trăm thước, liền dừng lại. Thống lĩnh thị vệ phòng thủ, vì an nguy, không cho phép đi lên.

“Cha, ta cùng Huyền Vô Hàn luôn luôn chưa từng…Hắn có thể hay không trách ta?” Trước kia không để ý đến ánh mắt Huyền Vô Hàn trong lạnh lùng có chờ đợi, hiện tại ngẫm lại nhưng thật ra hắn làm quá mức. Tuy rằng tuổi hắn so với người bình thường nhỏ hơn mấy tuổi, nhưng là bởi vì Huyền Vô Hàn chiếu cố thật tốt, thoạt nhìn cùng thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi không khác nhau là mấy, còn bởi tính khí ôn hòa hơn vài phần điềm tĩnh khí chất.

Vân Hành Chi mỉm cười, nắm tay Vân Ly ôn nhu vỗ vỗ, “Ngươi nghĩ như vậy cũng tốt, cha lúc trước không cho phép, cũng là lo lắng thân thể của ngươi. Bây giờ nhìn, Vô Hàn tựa hồ đã sớm tính tốt lắm. Ngươi thế này, viên phòng là có thể. Nhưng dù sao cũng còn trẻ, không thể tham hoan. Đương nhiên chuyện nhi tử cần phải bận tâm. Ta ban đầu đưa cho ngươi viên thuốc, trước đó đều phải ăn. Chờ ngươi thêm mười tuổi nữa, lại muốn hài tử.”

Vân Ly vốn chỉ thuận miệng hỏi một câu, muốn Vân Hành Chi trấn an xuống. Không nghĩ tới cha hắn lại nói nhiều như vậy, nghĩ cũng sâu xa, ngay cả nhi tử đều đã nghĩ đến, không khỏi có chút thẹn thùng, nói quanh co vài tiếng. Khí trong lòng tích tụ mấy ngày nay cũng tiêu tán không ít, liền vội vàng muốn cùng Huyền Vô Hàn nói rõ ràng. Người nọ luôn luôn ôm lấy ý nghĩ của hắn, trong lòng cũng không chịu nổi.

Đến buổi trưa, Huyền Vô Hàn cùng Huyền Cực Tiêu còn chưa trở về. Vân Ly có chút bận tâm, dù sao nơi này cũng không giống thảo nguyên, nếu là vó ngựa trượt, chính là sẽ tổn thương gân cốt. Vội vàng nói một câu đi ra ngoài xem một chút, liền cưỡi ngựa, theo đường nhỏ tìm Huyền Vô Hàn. Có thị vệ muốn cùng đi, lại bị Vân Ly cự tuyệt. Khu vực săn bắn cách không xa lắm còn có thị vệ, cũng không cần phiền phức như vậy.

Theo đường nhỏ đi xuống, liền nhìn thấy một con Ngân hồ, hưu một chút cấp lủi mà qua. Mã bị kinh, giơ lên móng trước, Vân Ly kinh hoảng nắm chặt dây cương, may mắn không có ngã xuống. Hắn có chút kinh hãi, nhảy xuống đất dắt ngựa đi. Đi qua một tiểu gò núi, Vân Ly nhìn thấy ngựa của Huyền Vô Hàn. Trong lòng vui vẻ liền buông dây thừng trong tay, chạy tới.

Chính là, chỉ thấy ngựa, còn Huyền Vô Hàn lại không thấy thân ảnh. Vân Ly hô vài tiếng cũng không có ai đáp lời. Hắn bỗng nhiên có chút sợ hãi, cước bộ cũng rối loạn, thiếu chút nữa trượt chân. Cứ như vậy qua một thời gian, bên trái sơn động mơ hồ truyền đến tiếng nói.

“… Hừ! Không uổng công ta nhẫn nhục sống tạm bợ nhiều năm như vậy! Hôm nay ngươi còn thoát được sao!”

“Tần Mộ Thần! Ngươi quả nhiên không chết!”

Vân Ly trừng lớn hai mắt, không phải năm đó Tần Mộ Thần là loạn thần tặc tử nhảy xuống Thiên Tuyệt Nhai sao! Hắn vẫn còn sống?”

Thế Huyền Vô Hàn chẳng phải là gặp nguy hiểm sao! Trong lúc kinh hoảng, Vân Ly cũng bất chấp tất cả, lớn tiếng nói : “Tần Mộ Thần, bên ngoài đều là người của Hoàng thượng, ngươi nếu còn muốn mạng, tốt nhất đừng tổn thương Hoàng thượng…” Chính là hắn còn chưa nói hết, đã bị tiếng cười điên loạn của Tần Mộ Thần cắt đứt, còn có Huyền Vô hàn gào thét gọi tên hắn.

Vân Ly chỉ thấy phía trước một đạo bạch quang, tiếp theo cổ của hắn đã bị người bóp chặt, sau đó một thanh trường kiếm lạnh như băng đặt tại cổ họng hắn.

Nguyên lai trong sơn động Huyền Vô Hàn vẫn chưa rơi vào thế hạ phong, Tần Mộ Thần đứng gần cửa động, nghe thấy thanh âm Vân Ly, bèn đi ra trước. Hắn đã sớm biết nơi này không có Ngân Hồ nên sẽ không an bài thị vệ. Năm đó hắn lọt vào trong hầm băng, cả người đều đông cứng. Chờ hắn khôi phục thần thức thì phát hiện hắn được một con Ngân Hồ cứu.

Tuy rằng diện mạo bị hàn phong phá hủy, nhưng hắn cũng không chút bận tâm. Kiếp này hy vọng duy nhất của hắn chính là giết được Huyền Vô Hàn, vì phụ mẫu, vì người hắn yêu – Huyền Vô Ảnh, báo thù!

“Huyền Vô Hàn, ngươi có lẽ không thèm để ý sinh tử chính mình, nhưng mạng của hắn ngươi còn không để ý sao!” Tần Mộ Thần có chút điên loạn, hắn biết Vân Ly là điểm chí mạng của Huyền Vô Hàn, nếu giết không được Huyền Vô Hàn, giết Vân Ly, hắn coi như là báo thù không phải sao! So với cái chết càng khiến người đau muốn chết!

Vân Ly vừa muốn lên tiếng, lưỡi dao liền tới gần một chút, nhất thời liền cắt vào da thịt, hiện ra một tia máu. Huyền Vô Hàn khiếp sợ, dừng lại cước bộ, khàn giọng : “Ngươi muốn cái gì, Trẫm đều cho ngươi!”

“Muốn cái gì! Ta muốn chỉ sợ Hoàng thượng cấp không nổi! Ta muốn song thân sống lại ngươi có thể làm được sao!” Tần Mộ Thần mở to đôi mắt đầy tơ máu, rống một câu.

Huyền Vô Hàn siết chặt hai nắm đấm, hối hận hôm nay ra ngoài không mang theo Thiên Tuyệt, Vân Ly đi tìm hắn, thế nhưng cũng không có người hộ vệ!

“Phụ mẫu ngươi thông đồng với địch phản quốc, phạm chính là tử tội, Trẫm hữu tâm vô lực! Vì vạn dân, Trẫm không thể không hướng luật mà hành…”

“Còn Vô Ảnh? Hắn không phải thân đệ đệ ngươi sao! Ngươi cũng nhẫn tâm hạ thủ được!” Rống đến đây, Tần Mộ Thần tiếng nói có chút đứt quãng, tựa hồ so với phụ mẫu mất còn kích động hơn.

Huyền Vô Hàn ngẩn ra, như bắt được cái gì. Liền cao giọng : “Nếu Trẫm nói Vô Ảnh không chết, ngươi nếu là thích hắn, có thể đi Phần Sơn trấn. Hắn mấy năm này luôn không chịu tin ngươi đã chết, Trẫm cũng chưa từng hướng hắn Tứ hôn.” Thử thăm dò nói ra những lời như vậy, quả nhiên Tần Mộ Thần sắc mặt dịu lại, trường kiếm đặt tại cổ Vân Ly cũng thoáng buông lỏng. Huyền Vô Hàn thấy thế, đang muốn dùng kiếm khí đẩy ra thì Tần Mộ Thần đột nhiên mang theo Vân Ly xoay người lên ngựa.

“Huyền Vô Hàn, ngươi đừng hòng gạt ta! Hôm nay không phải ngươi chết, chính là hắn chết!” Bỏ lại những lời này, hắn mang theo Vân Ly hướng phía trên Thiên Tuyệt Nhai chạy đi. Xem tư thế, hẳn là muốn bức Vân Ly rơi xuống vách núi!

Huyền Vô Hàn vội đề khí đuổi theo, đôi mắt lóe tinh quang, hắn đem vật cầm trong tay mồi lửa châm lên, vẻ mặt sắc bén theo sát phía sau.

Thiên Tuyệt Nhai là một vách núi hình bán nguyệt, từ mũi nhọn bên này nguyệt nha* đến bên kia chừng hơn mười dặm, nhất thời, thị vệ không phát hiện được. Tần Mộ Thần một tay bóp chặt lưng áo Vân Ly, điểm huyệt câm, buông lỏng tay, đem kiếm để tại cổ y.

“Ngươi… Thật sự thích Vô Ảnh sao? Hắn không có chết, thật sự ở…” Vân Ly nhỏ giọng mở miệng, Tần Mộ Thần cười lạnh : “Nếu là không chết tại sao không có tin tức của hắn? Ngươi đừng nghĩ quấy nhiễu ta! Ta cùng với ngươi không thù không oán, chỉ trách ngươi là người Huyền Vô Hàn yêu!”

Huyền Vô Hàn đuổi theo, hắn dừng ở ngoài mấy trượng, khuôn mặt thâm trầm.

“Tần Mộ Thần, Trẫm sẽ sai người đi mời Vô Ảnh, ngươi nếu nhìn thấy hắn, có thể thả Vân Ly?”

Tần Mộ Thần căn bản không tin tưởng, tự nhiên cũng sẽ không đáp ứng, hắn cười châm chọc : “Ta nguyên bản chính là muốn ngươi thống khổ, hôm nay có cơ hội như vậy như thế nào sẽ dễ dàng gì buông tha, ngươi không cần kéo dài thời gian. Hảo hảo nhìn Phượng quân của ngươi ngã xuống đi!”

“Chẳng lẽ ngươi cũng không muốn sống sao!” Huyền Vô Hàn có chút khẩn trương, phía sau Tần Mộ Thần cùng Vân Ly chính là vách núi, mà người này không tin lời của hắn, Vân Ly tùy thời đều có nguy hiểm. Phần Sơn trấn đến đây nhanh nhất cũng phải hai ngày,chỉ sợ Tần Mộ Thần sớm không chờ nổi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui