Dụ Thụ Khoái Lai Khẩu Khẩu



Huyền Cực Tiêu cùng Vân Hành Chi lại đúng dịp như vậy, ngay cả Huyền Vô Hàn cũng cho là hai người hắn có lẽ đã nghe chuyện về Tô Vũ Lâm, tư tử chi thiết*, ra roi thúc ngựa chạy lại đây. Chính là, Vân Ly tiến cung thì hắn chưa từng biết “Cung Ngôn Nhã” bị người đánh tráo, hơn nữa hắn cố ý giấu diếm, cho dù Thừa tướng có tai mắt trong cung, cũng còn không biết chuyện của nữ nhi mình, Hoàng thúc cùng Thái phó lại như thế nào biết được đây?

*Tư tử chi thiết :tư là nhớ tử là con, thiết là chia cắt, mọi người tự dịch đi TT.TT

Không để cho hắn nghĩ nhiều, liền phất tay cho Thiên Thương đem Thiên Tuyệt lui xuống.

Biện Tư Thành thể nghiệm và quan sát thánh tâm, đem người tiến Tư Noãn điện, nội điện Vân Ly còn đang ngủ, hắn đành ở bên ngoài điện sai người dâng trà , đứng hầu một bên.

Vân Hành trong tay nắm một tiểu thiếu niên chừng năm sáu tuổi, nhu thuận nằm ở đầu gối của hắn, cũng không nói chuyện, mắt to đen láy chăm chú nhìn thiếu niên che mặt đang ngồi một bên. Thiếu niên kia thân hình không đến mười bảy mười tám tuổi, tóc cũng quá ngắn, chỉ thoáng qua đầu vai, cách ăn mặc cũng thật sự quái dị, có cảm giác người nước khác. Bất quá tay chân cũng không có lộ ra, riêng đầu tóc ngắn, khiến người cảm thấy thiếu niên tính khí lưu loát sảng khoái.

Huyền Cực Tiêu hớp trà, trầm giọng : “Hoàng thượng mấy ngày nay bận về việc … Thiên Tuyệt trường thành, thân mình ổn không?”

Biện Tư Thành khom người, đáp : “Bẩm báo Hoàng thân, Hoàng thượng mấy ngày nay có đại hỉ sự, nếu ngài cùng Vương phi không đến, chỉ sợ Hoàng thượng muốn sai người truyền tin.”

Thiếu niên tóc ngắn kia nghe vậy, tựa hồ muốn đứng dậy, lại bị Vân Hành đè xuống. Vân Hành sắc mặt thoáng biến đổi, âm thanh lạnh lùng : “Có chuyện gì khiến Hoàng thượng cao hứng như vậy? Chẳng lẽ là đã tìm được giai nhân nào rồi? Không biết Hoàng thượng có còn nhớ rõ người cũ!”

Hắn nói ra lời có chút không được ôn hòa, mang theo ngữ khí chất vấn, khiến Biện Tư Thành có chút phát sốt. Hắn nào biết người nằm trong điện có thật là Vân Ly hay không, Hoàng thượng báo cho cung nhân, đem người nọ thành Phượng quân, trong lòng hắn tuy rằng bất mãn, nhưng trung quân chi sự, hắn không dám không tuân.

Thời khắc này, tiểu thiếu niên nằm trên gối Vân Hành chợt ngẩng đầu lên, cong môi, đối với thiếu niên đang ngồi một bên nói : “Ca ca, Hoàng thượng còn thích người khác sao? Ca ca bất tài là Phượng quân sao ?”

Lời này khiến Biện Tư Thành kinh hãi, trừng lớn hai mắt muốn cẩn thận xem xét bộ dáng thiếu niên kia. Vân Hành đang muốn nói chuyện, chợt nghe ngoài cửa tiếng người truyền báo “Hoàng thượng giá lâm”. Đang ngồi trên ghế thiếu niên thân mình vừa động, đằng một chút đứng lên, lộ ra hai mắt ướt át.

Huyền Vô Hàn quét mắt liền nhìn thấy thiếu niên, đáy lòng hắn run lên, ánh mắt quen thuộc kia làm hắn hiểu rõ, hai tay không khống chế được run rẩy, theo bản năng nhìn một chút, có chút thống khổ lui về sau từng bước, không có khả năng, hắn như thế nào nhận sai rồi sao !

“Ngươi…” Hắn vừa mở miệng, thiếu niên kia liền bổ nhào qua, gắt gao ôm chặt hông hắn, khóc nức nở : “Vô Hàn…”

Khăn che trước mặt cũng tùy theo chảy xuống, lộ ra thanh tuyệt dung nhan. Huyền Vô Hàn vặn mi, hai mắt nhìn chằm chằm thiếu niên, run giọng nói : “Ly nhi?”

Vân Ly lau nước mắt, gật đầu nói : “Vâng, là ta …. Ta không có chết…. Thực xin lỗi, muộn như vậy mới đến tìm ngươi, ta kỳ thật…”

Nghe xong lời của Vân Ly, Huyền Vô Hàn càng nhát gan, vẻ mặt trước nay chưa từng có sợ hãi, một loại cảm giác phản bội Vân Ly khủng hoảng tập kích ***g ngực hắn, khiến hắn không thể thở nổi, thậm chí không dám nhìn tới ánh mắt Vân Ly. Rõ ràng vừa rồi hắn còn chắc chắn người nằm trên giường kia chính là Vân Ly, cũng chính là đêm qua hắn muốn thân thể y, hiện tại lại là cục diện này, nói hắn làm sao có thể nhận!

Huyền Cực Tiêu nhìn ra không thích hợp, đứng dậy : “Hoàng thượng… Ngài…”

Vân Ly cũng đã biết cái gì, hắn nhớ rõ khi Tuyền Ki Tiên quân tìm được hắn có nói, nhìn thoáng qua nội điện, nói : “Người trong nội điện … Các ngươi…” Nguyên bản hắn nên ôn hòa nhã nhặn, người nọ vốn chính là một bộ phận của hắn, cho dù hắn cùng Huyền Vô Hàn đã viên phòng, bản thân cũng minh bạch sao, chính là vì sao vẫn cảm thấy trong lòng chua xót?

Mà lúc này, Tô Vũ Lâm nghe được động tĩnh, tỉnh lại, hắn vốn đã tính toán ra, nhưng có một ý niệm mơ hồ trong đầu, thúc giục hắn đi ra ngoài nhìn một chút. Cứ như vậy, chịu đựng thân mình đau nhức, khoác một kiện áo khoác, liền đẩy cửa đi ra.

Khi Tô Vũ Lâm cùng Vân Ly đối diện khiến Vân Ly hít sâu một hơi, thấy trên cổ Tô Vũ Lâm lộ ra dấu vết, ngực co rút lại, suýt nữa đứng không vững. Mà Tô Vũ Lâm khi nhìn thấy Vân Ly, cũng là trợn tròn mắt, dùng sức bắt lấy cửa mới đứng vững thân mình.

Vân Hành nhìn thấy Tô Vũ Lâm, nhất thời giận dữ, nếu không phải Huyền Cực Tiêu ngăn lại, đã sớm đi lên đem Tô Vũ Lâm kéo ra. Huyền Niệm Ly nho nhỏ cũng đặng đặng chạy đến trước mặt Tô Vũ Lâm, nghi ngờ nói : “Di, làm sao ngươi cùng ca ca ta bộ dạng giống nhau như đúc? Chỉ là trên trán ca ca ta có đóa hoa, ngươi không có!”

Huyền Niệm Ly là mấy tháng trước được Tuyền Ki trị liệu sau mới dần nói chuyện, hiện giờ càng nói càng lưu loát, cả ngày líu ríu không yên.

Huyền Vô Hàn một bộ dạng mất hồn, khiến Vân Ly trong lòng đau quặn thắt, hắn đi đến trước mặt Huyền Vô Hàn, nắm tay y : “Vô Hàn … Ngươi không có sai … Hắn là ta …”

“Ta nhận sai… Ta thế nhưng nhận sai …” Huyền Vô Hàn nỉ non vài câu, mạnh mẽ bỏ tay Vân Ly, nhún người, lại dùng khinh công ly khai.

Tô Vũ Lâm giật mình, sững một hồi, mắt lạnh nhìn Vân Ly, cười nhạo “ Bây giờ chánh chủ đã trở lại, muốn đuổi một cái tây bối hàng* đi sao?”

*Tây bối hàng : hàng thay thế

Vân Hành liếc mắt nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng. Vân Ly không lên tiếng, mà đi đến trước mặt Tô Vũ Lâm, lôi kéo người vào nội điện, bịch một tiếng tướng môn đóng lại.

“Chúng ta nguyên bản chính là một người…”

Tô Vũ Lâm sửng sốt, bật thốt lên lời phản bác : “Ngươi nói bậy!”

Vân Ly khẽ thở dài một cái “Ta năm đó bị bệnh đậu mùa, vốn không thể sống sót, là Tuyền Ki Tiên quân nghịch cải thiên mạng, tách ra nhất hồn nhất phách, mới khiến cho ta kéo dài tánh mạng. Mà nhất hồn nhất phách đó tiến vào luân hồi, liền chính là ngươi… Ngươi không phải mất đi trí nhớ sao? Ta liền tới nói cho ngươi biết, ngươi mất đi đoạn trí nhớ kia …”

______________Ta là cẩu huyết nhớ lại phân cách tuyến -_- ______________

“Cái gì? Để cho ta đi phỏng vấn hắn? Chính là bộ trưởng, ngươi biết rõ ta…” Tô Vũ Lâm buông bút trong tay, mày nhíu lại cùng một chỗ.

Phó bộ trưởng hội học sinh nhe răng cười : “Đang lúc nghỉ hè, bọn hắn đều về nhà, ngươi lại là người bản địa, ngươi không đi thì ai đi? Ngươi không phải là chuyên lấy tin tức sao, cười nhiều một cái, cam đoan thoải mái hoàn thành nhiệm vụ!”

Đứng trước tòa cao ốc mấy chục tầng, Tô Vũ Lâm xiết chặt bút ghi âm trong bàn tay, có chút bất đắc dĩ. Tính cách của hắn trong trường học kỳ thật không được hoan nghênh mấy, loại này cần người có năng lực giao tiếp mạnh làm công tác phỏng vấn, tám đời cũng không tới phiên hắn làm. Phó bộ trưởng nhất định là đầu óc ngâm nước mới có thể để cho hắn tiếp nhận chuyện này. Thật không ngờ, Phó bộ trưởng biết trường học truyền đạt mệnh lệnh, phải phỏng vấn chính là tổng tài tập đoàn Tuyết Uyên, ngay lập tức liền muốn xỉu.

Tuyết Uyên tập đoàn, kỳ thật chính là một dây chuyền công ty quy mô toàn cầu, tổng tài cũng rất thần bí. Hắn vẫn không kết hôn, nghe đồn hắn là người đồng tính, hắn cũng không có phủ nhận. Ký giả bộ ký giả đều là nam, một đám bộ dạng cùng cha mẹ sinh thời điểm cố ý thiếu một khối như nhau, vô cùng thê thảm ( thật lòng câu này k hiểu Lắm). Hơn nữa mọi người đều đã về nhà, như vậy chuyện “tốt” liền rơi xuống người Tô Vũ Lâm.

Này một ngày trời u ám, thoạt nhìn một hồi sẽ hạ mưa to. Tô Vũ Lâm nghĩ muốn tốc chiến tốc thắng, vọt vào thang máy liền bấm tầng cao nhất, nhưng không có chú ý tới bên ngoài thang máy dán bảng “ Lệ hành kiểm tra”.

Thang máy lên tới một nửa đột nhiên rơi xuống, đầu Tô Vũ Lâm nện vào vách thang máy, hôn mê.

Mà lúc này, trùng hợp Thiên Tuyệt nhai bùng nổ núi lửa, hồn phách Vân Ly hoán đổi, hai người một cái đi tới Tuyết Uyên, một cái đến thời hiện đại…

================Ta là chấm dứt nhớ lại phân cách tuyến=========

“Ý của ngươi là…. Thân thể của ngươi ở chỗ ta, cơ thể của ta ở chỗ ngươi?” Tô Vũ Lâm đánh giá một chút bộ dạng Vân Ly, đối với một đầu tóc không dài không ngắn của Vân Ly, hắn tựa hồ cảm thấy phải ngắn hơn miêu tả mới thích hợp với chính mình.

Thấy Tô Vũ Lâm nhìn tóc mình, Vân Ly có chút áy náy : “Ta vốn là cắt được ngắn hơn, tựa như bộ dạng ngươi lúc đầu, nhưng là gần đây cha ta không cho phép, nên tóc mới dài quá đó.”

Bất quá ngoại hình này đó không trọng yếu, quan trọng là …. hiện tại cục diện thế này, phải làm thế nào phá…

“Chỉ có Tuyết ấn trên trán ta tiêu thất, hồn phách của chúng ta mới trở về một thể, trở thành một người đầy đủ, chính là … Thế giới của ngươi còn có người chờ ngươi, chúng ta có thể…” Vân Ly có chút chần chừ mở miệng. Lúc hắn mới tỉnh, cùng Tô Vũ Lâm giống nhau, cái gì cũng không nhớ rõ. Nhưng là vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy Huyền Thanh Hàn, vị tổng tài mà Tô Vũ Lâm cần phỏng vấn.

Huyền Thanh Hàn từ sáng sớm liền nhận thức Tô Vũ Lâm, một lòng phải theo đuổi người tới tay. Tô Vũ Lâm cùng Vân Ly tính cách khác biệt một trời một vực, nhưng Huyền Thanh Hàn vẫn như cũ không chịu buông tay. Đến cuối cùng Vân Ly cũng thích Huyền Thanh Hàn, thậm chí còn đáp ứng lời cầu hôn của y. Chính là Tuyền Ki tìm đến hắn thì hắn mới khôi phục trí nhớ, còn chưa kịp kinh ngạc, chợt nghe Tuyền Ki nói, như thế nào mỗi một đời người, đều yêu cùng một người, thật không thú vị.

Huyền Thanh Hàn, đó là Huyền Vô Hàn kiếp sau, bất luận kiếp này, hay là kiếp sau, hai người đều không thể tách ra.

Tô Vũ Lâm hiển nhiên không thể tiêu hóa những sự thật này, hắn mạnh mẽ uống một ngụm nước, ngơ ngác nhìn Vân Ly, sau một lúc lâu mới nói : “Nói cách khác, chúng ta là một người, nhưng Huyền Vô Hàn lại có kiếp này cùng kiếp sau, hai chúng ta một cái cùng hắn kiếp này một chỗ, người kia đi kiếp sau cùng hắn dây dưa ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui