Dụ Thụ Khoái Lai Khẩu Khẩu



Dù sao tuổi tác cũng còn nhỏ, hò hét qua đi, như vậy hơn mười ngày, Vân Ly không còn khóc nháo . Thời tiết lúc này là đầu mùa hè , việc đồng án dân gian nhàn hạ , vô hồng lạo tai ương* , triều đình cũng an ổn, hắn thời gian còn lại tất nhiên là một bước không rời , canh giữ bên cạnh Vân Ly , khiến y phá lệ cao hứng.

(*)Vô hồng lạo tai ương : ý không có lũ lụt hồng thủy , gây tai ương cho bá tánh.

Nhưng sáu tuổi vẫn là tiểu thiếu niên, rời nhà lâu, bình thường vẫn loạn nháo không nhớ nhà, nhưng lâu dần, vẫn là nhịn không được tưởng niệm.

Buổi sáng ngày hôm đó, Huyền Vô Hàn cùng Vân Ly dùng tảo thiện xong , liền đi ngự thư phòng phê duyệt tấu chương. Vân Ly mặc tuyết y đi dạo ngự hoa viên, đã nhiều ngày quỳnh hoa nở rực rỡ, Tuyết Uyên nằm hướng bắc, hoa này ban đầu theo gió vào , chết héo rất nhiều. Huyền đế lúc ấy chính là nghe nói Lưu Quyết sơn quỳnh hoa nở khắp nơi , đến đầu hè toàn cảnh là tuyết trắng, dáng hoa đáng yêu. Nghĩ Vân Ly khẳng định thích, liền sai người mang trồng trong ngự hoa viên. Nhất định sẽ làm nơi đó cực kỳ sáng rỡ, còn dùng lò than xông khói ….( )

Quỳnh hoa thích ứng rất tốt , tới đầu mùa hè liền nở hoa, từng đóa hoa tránh vào trong phiến lá , vẫn còn đọng lại giọt sương trong như ngọc , cực kỳ thanh nhã . Vân Ly đảo mắt nhìn thấy, nhãn thần sáng ngời, chạy đến gốc cây hái một đóa cầm trên tay, cười nói : “ Tuyết Y, nơi này tại sao có thể có mộc tú cầu ? Ta có thể hái vài nhánh mang về sao ?”

Tuyết Y mỉm cười gật đầu, sợ gai nhỏ đâm vào tay Vân Ly , liền tiến lên hái mấy nụ hoa còn chưa nở rộ , cấp Vân Ly một nhánh thưởng thức, còn lại đều đặt tại một bên trên bàn đá.

Chính là Vân Ly cầm quỳnh hoa chơi một hồi , thần sắc cũng có chút uể oải. Hắn ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn bức tranh trong tay , không nói tiếng nào rủ mi mắt . Tuyết Y nhìn mặt đoán ý, cảm thấy rõ ràng, hỏi : “Phượng quân đang nhớ nhà ? Hoàng thượng mấy ngày nay đã đi mời, ít ngày sau, phượng quân có thể nhìn thấy song thân.”

(*) Quỳnh hoa: Quỳnh hoa , có hoa hình cầu giống cẩm tú cầu , nhưng phiến lá lại khác cẩm tú cầu

Phượng quân là khẩu dụ của Huyền đế định ra, dựa theo thân phận Vân Ly , dùng danh xưng nữ nhân sau đại hôn, cũng bất hảo hướng thế nhân chiêu cáo .

Vân Ly nâng mắt nhìn Tuyết Y, hốc mắt đỏ lên. Tuy rằng Huyền Vô Hàn xem hắn giống như bảo bối , nhưng đáy lòng như cũ tưởng niệm song thân. Chần chừ hồi lâu, Vân Ly mới hỏi : “Vô Hàn ca ca thật sự đi mời sao? Vậy hắn tại sao không có nói với ta ?”

Mới vừa nói Huyền Vô Hàn đã đi thỉnh, bất quá là kế sách tạm ứng, Tuyết Y mặt mày vừa chuyển , dụ dỗ nói : “Tự nhiên là cấp Phượng quân một kinh hỉ . Phượng quân hôm nay thức dậy sớm , có mệt mỏi không? Không bằng đi trước nghỉ ngơi một hồi, tới bữa trưa, nô tì sẽ gọi ngài.”

Kỳ thật Vân Ly cũng không buồn ngủ lắm , nhưng là thấy Tuyết Y làm bộ ngáp một cái, đành đi theo phía sau che miệng hà hơi, con ngươi đau xót, thật sư là mệt nhọc. Y theo lời về tới Tư Noãn điện, nằm chết dí trên giường nghỉ tạm. Có lẽ là trong lòng có một phen tâm tư, lật qua lật lại vài cái, mới dần dần ngủ được.

Tuyết Y lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn thoáng qua Tuyết Nhĩ, dặn dò nàng chăm sóc tốt Vương hậu, bản thân phải đi ngự thư phòng. Hôm nay nàng đáp ứng nói, Huyền đế nếu là trách phạt nàng giả truyền Thánh dụ, nàng mặc dù có mười cái đầu cũng không đủ trảm. Nhưng Tuyết Y vốn thông tuệ, tâm tư trong sáng, Huyền Vô Hàn đối đãi Vân Ly thế nào, hơn mười ngày nay đã sớm rõ ràng.

Nàng đánh cuộc, Huyền Vô Hàn đối với Vân Ly là thật tâm.

Tư Noãn điện cùng ngự thư phòng trong Ngưng Hương điện cách xa nhau một cái Uyên điện, Tuyết Y dưới chân tăng nhanh tốc độ, bọn thị vệ thấy nàng là tỳ nữ bên người Vân Ly , cũng không có ngăn cản , lại càng thuận lợi ra vào ngoại điện.

Biện Tư Thành giờ phút này đang ngồi bên ngoài điện thượng ải tháp ngủ gật , Huyền Vô Hàn ở bên trong điện phê tấu chương, hắn nếu là gây một tiếng vang gì , kinh động Thánh thượng suy nghĩ, đây chính là mất nhiều hơn được. Tuyết Y khom người tiến vào , hướng kẽ màng trong lặng lẽ liếc một cái , mới nhấc làn váy , nhón chân nhẹ nhàng tiến đến trước mặt Biện Tư Thành , nhẹ nhàng đẩy bờ vai hắn.

Biện Tư Thành cả kinh, tỉnh lại, hốt hoảng nhìn Tuyết Y, sắc mặt không hờn không giận, mặt lạnh nhỏ giọng nói: “ Ngươi chạy tới đây làm chi? Phượng quân nơi đó không hầu hạ cho tốt, nếu có sai lầm gì, mạng của ngươi dù lớn cũng không thoát được Kim khẩu của Hoàng thượng”

Tuyết Y hành lễ, mới nói : “ Điện giam đại nhân, Phượng quân có khẩu dụ muốn nô tỳ hướng Hoàng thượng bẩm báo, có thể hay không thông truyền một tiếng ?”

Nàng nói lời này có phần hữu lễ, Biện Tư Thành lúc này sắc mặt mới dịu lại, nhẹ giọng ho một tiếng, thản nhiên đứng lên, nhìn sắc trời bên ngoài, trong lòng cả kinh, không nghĩ tới Hoàng thượng đi vào trong đã non nữa ngày, hắn chỉ lo ngủ gật, lại đã quên đi vào châm trà, dâng đồ lót dạ.

Nhất thời trong lòng lo sợ bất an, hầu hạ Huyền Vô Hàn nhiều năm, đây chính là lần đầu tiên. Sợ Tuyết Y nhìn ra hắn kinh hoảng lung túng, liền lắc lắc ống tay áo, gọi một tiểu thái giám đi chuẩn bị nước trà, lót dạ, chính mình vén rèm lên bước vào nội điện.

Huyền Vô Hàn ngẩng đầu liếc mắt một cái, không nói gì, hắn giờ phút này đang cầm một quyển tấu chương, trong tay bút son đặt tại một bên, mực son đã khô tự lâu rồi, nghĩ đến là trầm tư hồi lâu. Khẽ thở dài, xoa nhẹ lên mi tâm mệt mỏi nói: “Tư Thành, ngâm vào nước một ấm băng châm trà.”

Biện Tư Thành đem lời muốn bẩm báo bên miệng nuốt ngược trở vào, lúng túng nói : “Hoàng thượng, thời tiết này uống băng châm trà sẽ tổn hại Long thể a…” Băng châm trà , được xưng tụng đỉnh hảo cống trà*, cây trà thong thường sinh trưởng Nam Phương, khí hậu ẩm ướt. Nhưng băng châm trà lại khác loại, sinh trưởng ở Thiên sơn không nói , còn tại băng thiên tuyết địa** tiết. Mỗi phùng đông chí hái trà, chỉ lấy trên đầu ngọn 2 lá, quý giá phi phàm không nói, hè nóng pha trà, vừa vào miệng đã cảm thấy thanh lương sảng khoái, ngay cả phủ đệ của Vương gia, hằng năm bất quá chỉ có một lon.

*Đỉnh hảo cống trà: trà cống phẩm hàng đầu

**Băng thiên tuyết địa: trên trời dưới đất đều là tuyết, băng tuyết ngập trời.

Nếu không phải Huyền Vô Hàn lúc này có chút phiền muộn, cũng không muốn uống băng châm trà , hắn lại nhìn lướt qua cái tấu chương mới vừa rồi, càng cảm thấy bực mình, dịch chuyển một chút đứng lên. “Theo Trẫm hồi Tư Noãn điện, có phải hay không đã đến giờ ngọ thiện? Trẫm đi Tư Noãn điện bồi Phượng quân dùng bữa.” Hắn đi rất gấp, Biện Tư Thành còn chưa kịp nói chuyện, Huyền Vô Hàn đã vén rèm lên liền nhìn thấy Tuyết Y lo lắng đứng chờ.

Tuyết Y chà xát lòng bàn tay, quỳ xuống, nói : “Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng có thể nghe nô tỳ bẩm báo được không?” Nàng nghĩ đến Biện Tư Thành tiến vào lâu như vậy, đã đem lời nàng truyền đạt lại . Lại không nghĩ Huyền Vô Hàn nghe đôi mày nhíu lại, sau đó đi ra ngoài, Biện Tư Thành vội vàng nói: “Hoàng thượng, Tuyết Y là tới bẩm báo khẩu dụ của Phượng quân.”

Huyền Vô Hàn khoát tay, nói : “Đứng lên rồi nói tiếp, chuyện gì ?Phượng quân hắn có chuyện gì không vừa ý sao?”

Tuyết Y nâng mắt nhìn thoáng qua , nhưng không có đứng dậy, ngược lại phục trên mặt đất nói: “Hoàng thượng trước thứ cho nô tỳ vô tội… Hôm nay Phượng quân nhìn thấy hoa Quỳnh trong ngự hoa viên, trong lúc nhất thời khó kìm lòng nổi, nhớ nhung song thân. Nô tì e sợ Phượng quân đau lòng làm tổn hại Phượng thể, nên to gan nói Hoàng thượng đã đi mời Tiêu hoàng thân cùng Vương phi . Thỉnh Hoàng thượng trách phạt.”

Nàng hao tâm tổn trí đều vì Vân Ly, Huyền Vô Hàn tự nhiên sẽ không tức giận, cười nói: “ Việc này ngươi làm tốt lắm, khó trách Tư Thành an bài ngươi ở Tư Noãn điện hầu hạ. Tư Thành truyền khẩu dụ của Trẫm, sắp đến sinh thần của Phượng quân, hắn rất là tưởng niệm song thân, hi vọng được gặp song thân, nhưng thông cảm Trẫm không thể phân thân , không bồi Phượng quân hồi Lưu Quyết sơn, thỉnh Lục Hoàng thúc cùng Vương Phi tiến đến Linh Cừ đoàn tụ.”

Biện Tư Thành lĩnh chỉ, lui xuống . Huyền Vô Hàn lúc này mới thư thái cười, phiền muộn trong lòng cũng thoáng buông bỏ , nhẹ nhàng tiến đến Tư Noãn điện.

Mới vừa tiến vào Tư Noãn điện, liền thấy Tuyết Nhĩ đang mở một chiếc lư hương chuẩn bị huân hương. Tư Noãn điện từ trước đến nay đều là trang nhã, Huyền Vô Hàn sợ dùng huân hương, đối thân mình non nớt của Vân Ly bị tổn hại, chưa bao giờ cho phép người dùng huân hương. Hắn không hờn giận nhíu mày, âm thanh lạnh lùng: “Mang xuống dưới đi!”

Tuyết Nhĩ kinh hách tay run lên, suýt chút đánh nghiêng lư hương, nàng nhỏ giọng: “ Phượng quân ngủ không được an ổn, nên nô tỳ mới …Hoàng thượng thứ tội!”

“Ly nhi ngủ không an ổn? Sao lại như vậy?” Huyền Vô Hàn vừa nghe, tay vội nhấc màn, quả nhiên thấy Vân Ly nhắm chặt hai mắt, cổ cùng trán đều là mồ hôi , thở cũng thật sự gấp rút. Hắn hàng đêm đều ở Tư Noãn điện, hai người cùng ở chung hơn mười ngày, Vân Ly mỗi đêm đều ngủ say sưa, đi tiểu đêm cũng ít có. Mặc dù là vào ban ngày nghỉ ngơi, cũng đều là ngủ ngon.

Xem bộ dạng Vân Ly, rõ ràng là đang gặp ác mộng. Huyền Vô Hàn nắm cổ tay Vân Ly, truyền một cỗ chân khí, cứng rắn đem người từ trong ác mộng tỉnh lại. Vân Ly hoảng hốt mở to mắt, tựa hồ còn không phân rõ đang ở trong mộng hay là thực, thấy Huyền Vô Hàn lo lắng nhìn hắn thì bỗng nhiên ôm chặt lấy y, khóc ròng nói: “ Vô Hàn ca ca không cho ngươi cùng người khác thành thân!”

Huyền Vô Hàn sửng sốt, suy nghĩ một lúc mới hiểu được, xì một tiếng bật cười, vỗ nhẹ sau lưng y, ôn nhu nói: “ Nằm mơ mà thôi, ta tự nhiên chỉ cần một mình ngươi, như thế nào sẽ cùng người khác thành thân. Ngươi chỉ cần mau lớn, trưởng thành sẽ cùng ta đại hôn.”

Vân Ly mở trừng hai mắt, thở phào một cái , một bộ nghĩ lại mà sợ , Huyền Vô Hàn thấy bộ dạng thất vọng đau khổ của y , tâm can liền ngứa, ôm người liền hôn thượng môi y, chỉ đến khi Vân Ly khó thở, đỏ bừng mặt mới chịu ly khai. Hai người thị nữ đều quay lưng đi, chờ Huyền Vô Hàn ho nhẹ một tiếng mới đỏ mặt chờ phân phó.

Trải qua một phen rửa mặt chải đầu , Huyền Vô Hàn ôm Vân Ly ngồi ở trên nhuyễn tháp, đầu ngón tay véo nhẹ lấy vành tai trơn mềm của y nói: “Ta nghe nói hôm nay vẫn còn khóc sao? Nhớ Hoàng thúc bọn hắn sao? Trong ngự hoa viên quỳnh hoa thích sao ? Chờ mấy ngày nữa ta tiếp tục sai người đi Lưu Quyết sơn, tìm một số loại hoa khác về, có một đầu bếp mới tới là Tiếu Phong, Ly nhi có muốn ăn gì không?”

Vân Ly giờ phút này đang nhìn chằm chằm Tuyết Y chia thức ă , hương khí tỏa ra tứ phí , hắn thấy viên thuốc nhịn không được thẳng nuốt nước miếng, hôm nay thức dậy sớm, tính ra bữa trưa này đã trễ nửa canh giờ so với ngày thường, hắn lại nằm mơ thấy ác mộng, càng cảm thấy đói bụng. Nghe xong lời nói của Huyền Vô Hàn, hắn vểnh môi lên nói: “Ta mới không có khóc, dù sao phụ thân cùng cha mấy ngày nữa sẽ tới rồi! Tuyết Y! Đem viên thuốc đặt ở đây cho ta”

Tuyết Y hé miệng cười, cấp Vân Ly một viên thuốc vào trong bát. Huyền Vô Hàn bị bộ dáng ngây thơ này làm cho đắc ý cười ha hả, đem mặt đi đến gần nói: “Ly nhi, ngươi xem ta luôn nghe lời ngươi nói, muốn ăn liền có ăn, muốn nhìn Hoàng thúc bọn hắn thì liền sẽ được nhìn, hoa trong ngự hoa viên đều là loại ngươi thích, không biết Ly nhi có thể ban cho ta cái gì a?”

Vân Ly khó khăn nhìn viên thuốc mà chỉ liếc mắt một cái đã giáp đến bên miệng, bỏ xuống , lại nhìn nhìn mặt Huyền Vô Hàn. Lại một ngụm đem viên thuốc ngậm vào miệng , sau lại dùng môi sáng bóng bẹp một chút trên mặt y. Tuyết Y ở một bên thanh thanh sở sở * , suýt chút nữa cười ra tiếng .

*thấy rất rõ ràng

Huyền Vô Hàn bĩu môi, dùng khăn lau đi mặt bóng loáng , thở dài: “Ly nhi làm ta hội thương tâm, không thể tưởng tượng được phu quân tương lai lại so sánh không bằng viên thuốc nhỏ, như thế nói đến, ta còn là đừng đến, chỉ cần tặng viên thuốc Ly nhi liền cao hứng!” Trên mặt hắn làm ra bộ dạng mất mát, ngay cả vẻ mặt cũng thập phần thê lương, cánh tay ôm Vân Ly cũng muốn thu hồi.

Vân Ly lúc này mới nóng nãy, viên thuốc quá lớn, hắn nhất thời cũng nuốt không nổi, mở miệng nói không dứt lời, bối rối , ném đôi đũa trong tay , bổ nhào vào trong lòng Huyền Vô Hàn, đối môi y hôn thượng. Huyền Vô Hàn chỉ cảm thấy đầu lưỡi non mềm của Vân Ly đang nâng cái miệng hắn, nhất thời tâm viên ý mã*, ngoan ngoãn khai mở miệng, đang muốn cuộn xoắn lấy lưỡi nhỏ thì, không nghĩ lại cuộn được một viên thuốc tròn vo , kinh hách hắn thiếu chút nữa nuốt vào trong cổ họng , nghẹn chết!

*Tâm viên ý mã : tâm ý viên mãn, rất thỏa mãn

Lại nhìn Vân Ly, bộ dạng như phải từ bỏ thứ gì yêu thích, khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm ủy ủy khuất khuất, giọng đứt quãng: “Ta, ta trước giúp ngươi nếm thử …hương vị thế nào … có phải hay không ăn thật ngon…” Hắn nói xong, ánh mắt lại chăm chú nhìn miệng Huyền Vô Hàn, một bộ hận không thể đem viên thuốc kia cướp về.

Chiếu theo tình hình bây giờ, Huyền Vô Hàn rốt cuộc phá công, cố ý làm trò trước mặt Vân Ly, khép hờ hai mắt, phun hai chữ “Hảo ngon” rồi nuốt xuống. Cuối cùng thấy Vân Ly một bộ sắp chảy nước miếng, ánh mắt ai oán, hắn cười ha ha. Không chịu nổi ôm người đặt lên đùi mình, nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn còn tức giận của Vân Ly, cười chảy nước mắt. Bảo bối của hắn sao có thể xinh đẹp khả ái đáng yêu như vậy

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình : Vân Ly nhà ta có phải hay không thực đáng yêu ! Ôi ôi đột nhiên phát hiện rất thích thịt vù vù xinh đẹp hài tử !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui