Dữ Tích Thù

Hoàng bảng được dán lên tường, vô cùng nổi bật.

Bạch Ngọc Đường đứng bên người Triển Chiêu, vui vẻ cười, giơ tay khoác lên vai Triển Chiêu, còn không đau không nhột nhéo một cái, “Bâu giờ, xem như đã đem ân oán năm đó của em xử lý, chuyện chỗ Biện Lương này, cứ tính thế đi nhé, có cơ hội lại ghé phủ Khai Phong nhìn một chút, mặc dù em không nhớ rõ, nhưng Công Tôn hồ ly với Bao than đen, à không, là Công Tôn tiên sinh với Bao đại nhân còn rất nhớ em đây…”

Nói hết vế sau, Bạch Ngọc Đường bất mãn bĩu môi.

Mèo này là của Bạch gia, hai người kia tính là gì chứ, cứ gặp mình là bảo mang Triển Chiêu về phủ Khai Phong một lát đi, liên quan gì tới hai người họ chớ…

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng vẫn nhắn lại cho Triển Chiêu.

“Ừ, Đại ca với đại tẩu mấy hôm trước đã dẫn Ký nhi về Thường Châu rồi.” Nhớ lại, Triển Chiêu cũng cười, y vốn đã hiểu rõ, đại ca là người bận rộn, cũng không tiện ở lại đây ngày ngày lo nghĩ cho mình, vì vậy sau khi chuyện kết thúc cũng không kịp chờ tới lúc phát hoàng bảng, đã dẫn đại tẩu cùng Ký nhi mà về, Triển Chiêu thì ở lại với Bạch Ngọc Đường, vui nhất là Ký nhi, trước khi đi không quên dặn dò mình, Bạch Ngọc Đường là kẻ xấu.

“Bạch thúc thúc là người xấu, không biết nhị thúc có thể bị bắt đi không nha?” Triển Ký chớp chớp đôi mắt to, hỏi mẹ mình.

“Sai rồi, là đã bị bắt đi mới đúng, Bạch Ngọc Đường xấu nhất đúng không con, chờ Ký nhi lớn rồi giúp nhị thúc báo thù nhen?” Diệp Thời Tích còn sợ thiên hạ bất loạn.

“Mẹ với cha không phải rất lợi hại sao?”

“Nhưng mà a, kẻ xấu còn lợi hại hơn cha mẹ luôn, cho nên Ký nhi phải chăm luyện công, lớn lên báo thù cho nhị thúc được không? Con xem, bây giờ kẻ xấu còn không cho nhị thúc theo Ký nhi về nhà kìa…”

Bạch Ngọc Đường giận nhưng không dám nói, quan hệ của hắn với Triển Ký vốn đã hết sức bết bát, còn bị hồ biên loạn tạo, nhưng mà đối phương lại là chị dâu của Triển Chiêu, còn Triển Chiêu trước giờ hết sức kính trọng đại ca với đại tẩu của em ấy, vì thế hắn chỉ có thể nghiến răng nhịn xuống bụng, hận bọn họ không thể mau cút đi một chút.

Đi nhanh coi đi nhanh coi nhanh coi…

“Đúng rồi, Ngọc Đường, lần tới sau Biện Lương, chúng ta muốn đi đâu?” Triển Chiêu phiền não, “lại nói, ta thấy mình giống như không nên ở lại Biện Lương, hình như trước kia rất nhiều chuyện đều xảy ra ở đây, thật phiền…”

Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng kịp phản ứng.

Triển Chiêu y tuy bảo cái gì cũng không nhớ, nhưng quá nhiều chuyện cũng đã xảy ra, cho dù chỉ là nghe qua, y vẫn sẽ khổ sở.

“Đã vậy, chuyện cũng xong rồi, chúng ta qua cáo từ Công Tôn tiên sinh với Bao đại nhân đi, sau đó thì qua Giang Nam, thời tiết đã lạnh dần, Giang Nam dầu gì cũng ấm áp, trước ghé Hãm Không, đã mấy ngày không gặp ca ca tẩu tẩu, tiếp nữa thì đến Kim Hoa thăm thú, đại ca em hình như có quan hệ khá tốt với đại ca ta, chưa nói, trong nhà còn có một đứa trẻ lớn hơn Ký nhi nhà em một chút, ta lâu rồi chưa trở lại, nên mang chút quà vặt cho Vân Sinh, sau đó nữa sao…” Bạch Ngọc Đường chuyển mặt nhìn Triển Chiêu, cười khanh khách, “Sau đó nữa, em muốn tới nơi nào?”

“Đi Tần Hoài không, Triển mỗ nghe nói Tần Hoài rất náo nhiệt, cũng từng muốn ghé Tần Hoài một chút, nhưng mà sau đó đi lạc, tới tận Nhạn Đãng Sơn…”

Khóe miệng  Bạch Ngọc Đường giật, cái gì cơ, Tần Hoài với Nhạn Đãng Sơn hơi bị xa nhau đi, Triển Chiêu làm sao lạc tới Nhạn Đãng Sơn lận?

“Lúc đó tới Nhạn Đãng Sơn cứu đại tẩu, ra y quán xem tình hình một hồi, lại nghĩ dù sao ở nhà vẫn tiện hơn, liên dùng xe ngựa trở lại Thường Châu, sau nữa thì không còn cơ hội đi, liền không đi…” Giống như nhớ ra cái gì, y mím môi, “Mà cho dù có đi rồi, chắc cũng không còn nhớ gì cả…”

Bạch Ngọc Đường ngẩn người, cuối cùng chỉ thở dài, “Sợ gì, không nhớ thì đi lại một lần cũng được, dù sao lần trước em xuống Giang Nam cũng có Bạch gia đi theo.”

Lúc đó cũng lâu rồi, bất quá không thoải mái như vậy, Triển Chiêu có công vụ trong người, Giang Nam xảy ra án tử lớn, y phải đi tra án, mà Bạch Ngọc Đường lúc đó còn không ưa Triển Chiêu, hắn đi theo Triển Chiêu đơn giản chỉ vì muốn ngáng chân y.

Có điều, bây giờ, lại hết sức dễ dàng, đơn giản chỉ là đi chơi thôi.

“Miêu nhi, năm đó em làm sao sống trên giang hồ? Nhìn bộ dáng của em cũng thấy là loại người không xen vào chuyện người khác, hơn nữa em luôn xem thường danh lợi, vậy làm sao em còn giành được một danh hiệu ‘Nam hiệp’ chứ?”

Nói đến chuyện mình biết, Triển Chiêu cuối cùng cũng giản ra mi vũ ảm đạm, “Ừ, nếu là chuyện đấu võ gì đó thì ta thật không hứng, người như thế đều là người giang hồ đại khái có chút ân oán, sư phụ bảo, ân oán giang hồ là phiền phức nhất, không liên quan tới mình thì tránh xa ra chút, cơ mà, nếu là người giang hồ gây chuyện với người bình dân, thì ta không nhịn được, lúc đó khi ta mới xuất sư, liền gặp một trại cứ hay gây rắc rối cho dân bản xứ, vậy là ta phá tung cả trại, hình như bắt đầu từ khi đó đi…”

Cụ thể, chính y cũng không nhớ rõ lắm, dù sao cũng là chuyện nhiều năm trước rồi, cả sơn trại kia tên gì y cũng không nhớ nữa.

Mà chuyện này, Bạch Ngọc Đường có chút ấn tượng, hình như là chuyện một mình Triển Chiêu đấu với Cửu Long trại, danh hiệu “nam hiệp” của y vừa mới vang dậy, mà lúc đó tuổi hắn còn nhỏ, mới 13 14 tuổi, còn chưa xuất sư, hắn ngược lại nhớ rất rõ, lúc mình mới nghe được chuyện này đã đòi sư phụ cho xuất sư, cùng “Nam hiệp” đấu một trận.

Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường cười, dùng chút lực lên cánh tay đang khoác trên vai Triển Chiêu.

Khi đó, mình còn không lớn bằng Triển Chiêu đây, bây giờ, mèo này ngược lại còn nhỏ hơn mình, đại tẩu nói, mèo này bây giờ còn chưa qua yếu quan, mình phải nhường y…

“Đi thôi, hôm nay chúng ta tới cáo từ Công Tôn tiên sinh với Bao đại nhân, nếu em không muốn đợi lâu, thì sớm đi đi, tối nay mình dọn dẹp một chút, sáng sớm hôm sau lên đường…”

“Ừ.”

Nếu là trong phủ Khai Phong hẳn sẽ không rảnh, chuyện này năm đó khi Triển Chiêu còn làm quan, Bạch Ngọc Đường đã biết, cả năm đều bận tới tối trời, mà bây giờ không còn Triển Chiêu, sợ là còn bận hơn nhiều nữa, năm ấy Triển Chiêu lúc nào cũng ôm chuyện vào mình…

Phủ Khai Phong nhiều người đến đến đi đi, lại có nhiều người nguyện ý ở lại.

Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ đi theo Bao đại nhân nhiều năm, giờ vẫn còn kiên trì, Công Tôn tiên sinh vẫn là chủ bộ Khai Phong, không thay đổi.

Bạch Ngọc Đường khẽ thở dài.

Năm ấy Triển Chiêu cũng làm chuyện giống họ, vì sao chỉ có mỗi Triển Chiêu lại gặp nhiều chuyện như vậy chứ?

Liếc qua khuôn mặt Triển Chiêu một cái, Bạch Ngọc Đường nhíu chân mày, có lẽ là vì dáng dấp mèo kia đẹp mắt hơn lũ đàn ông thô tục, nếu Triệu Lâm không thầm thích mèo này, Thái hậu cũng sẽ không lo Triệu Lâm vì thích Triển Chiêu mà không muốn hòa thân, Triển Chiêu sẽ không chịu khổ nhiều như thế.

Bất quá, có thể cách xa xa quan phủ, cũng xem như chuyện tốt.

Bạch Ngọc Đường nói không rõ đây là tốt hay xấu.

Thôi cứ thế đi, bây giờ mèo còn sống, còn ở cạnh ta, vậy đã tốt rồi.

“Công Tôn tiên sinh…”

Bạch Ngọc Đường tiến về trước một bước, nhẹ nhàng bái một cái, tuy trong miệng mắng “Công Tôn hồ ly, Bao hắc tử” nhưng trong đầu vẫn hết sức kính trọng hai nhân vật trọng yếu của phủ Khai Phong.

Lúc Triển Chiêu đối mặt với Công Tôn tiên sinh, vẫn còn hơi câu nệ.

Y vẫn cứ không biết nơi này, người này, mặc dù y biết, mình đã từng ở đây làm quan, ở đây sống mấy năm rồi…

Bạch Ngọc Đường cũng không nói chuyện gì nặng nề, chỉ nói đơn giản ý tứ của họ.

Lâu sau, Công Tôn tiên sinh thở dài, “Cũng được, cậu ấy cũng không còn nhớ bao nhiêu về nơi đây, bây giờ tình hình còn là như thế, cho dù Triển Chiêu không nói, chỉ e trong lòng không quá dễ chịu, sau này Bạch Ngọc Đường cậu chịu khó nhiều hơn một chút, Triển Chiêu luôn thích giấu chuyện trong mình, không chịu nói ra, lại thêm bây giờ vì chuyện lúc đó mà Triển phu nhân hình như đã dùng cổ độc chữa trị cho cậu ta, tuy học trò không hiểu lắm, nhưng cũng biết thứ này là vật hết sức âm hàn, cho dù hôm nay đã bị trừ khỏi cơ thể, nhưng mấy hôm sau trời lại sắp lạnh…”

“Công Tôn tiên sinh bận tâm, ta vốn muốn cùng Triển Chiêu tới Giang Nam, dù sao Giang Nam cũng ấm áp, lại thêm trên Hãm Không có đại tẩu, mùa đông này Triển Chiêu sẽ không quá khó khăn…”

“Ý này nhưng tốt, y thuật của Lô đại tẩu hết sức đáng tin…” Công Tôn tiên sinh xoa xoa chòm râu của mình, cười hì hì nhìn Triển Chiêu, “Nhưng đã tới đây, thì trước khi đi hãy để học trò bắt mạch một cái, đường đi cũng không gần, trên đường cần chú ý một chút…”

Lúc Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cáo từ ra khỏi phủ Khai Phong, trời đã khá trễ, còn ôm theo dược vật Công Tôn tiên sinh cho.

“Bây giờ công phu các cậu tuy tốt, nhưng không chịu nổi ám chiêu của người giang hồ, mấy thứ này tuy không lợi hại như vật Độc y chế tạo năm đó, nhưng vẫn đủ trị một số loại độc dước, ít nhất đủ để chống đỡ tới Hãm không đảo…”

Bạch Ngọc Đường bĩu môi, “Công Tôn tiên sinh đúng là quan tâm sẽ loạn, lấy công phu của hai chúng ta, ở đâu ra cơ hội cho đối phương hạ độc?”

“Công Tôn tiên sinh chỉ có ý tốt thôi, Ngọc Đường liền nhận đi.” Triển Chiêu cười, “Đi nào, về thu dọn một chút, sau đó mai là có thể đi rồi, chẳng là…”

“Chẳng là cái gì?”

“Ngựa bị đại ca cưỡi đi…”

Ngựa

Bạch Ngọc Đường nhớ ngựa của Triển Chiêu năm đó là một con ngựa thật tốt, nhưng năm ấy đã theo chủ nhân ra sa trường, dĩ nhiên khi chủ nhân của nó sống lại, ngựa kia, e rằng không còn nữa…

“Nếu thế, chúng ta ra phố bán mua một con ngựa trước đi, nếu cơ duyên tốt, có lẽ sẽ gặp được con ngựa tốt.

“Ngựa tốt phải nhờ duyên, cưỡng cầu không được.”

Bạch Ngọc Đường gật, “Cho dù tìm không ra ngựa gì tốt, cưỡi chung một con với Bạch gia cũng không sao, Bạch gia sẽ không ngại…”

Dứt lời còn nhích lại gần Triển Chiêu, cười khanh khách.

Triển Chiêu híp mắt, liếc người bên cạnh một cái, sau đó nhẹ nhàng đẩy ra cái người đang dựa vào mình hết sức gần kia.

Không biết tại sao, cứ luôn cảm thấy tâm trạng của Ngọc Đường hôm nay hết sức tốt, đồng thời trông cũng hết sức thiếu đánh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui