Dữ Tích Thù

Vừa tới, tình hình rất yên ổn.

Triển Chiêu nhẹ nhàng nhấp một miếng Quân Sơn Ngân Châm, không nói gì nữa.

Bạch Ngọc Đường bĩu môi, đưa tay bao bọc cả tay lẫn chén trà trong tay người đối diện, một chút lạnh lẽo tỏa ra từ lòng bàn tay khiến hắn nhẹ cau mày, lấy đi chén trà trong tay Triển Chiêu, “Em thế mà thật bình tĩnh…”

Hèn gì sau khi em biết mình mất trí xong, vẫn không làm gì cả…

Bạch Ngọc Đường vẫn luôn mặc định trong lòng là vậy nhưng ngoài miệng lại không dám nói gì.

Mặc dù bây giờ Triển Chiêu nhìn qua giống như cái gì cũng không quan tâm, nhưng hắn với Triển Chiêu biết nhau đã lâu rồi, tính tình người kia hắn dĩ nhiên rõ, có rất nhiều rất nhiều chuyện, tuy y trông như không để ý, nhưng thực tế lại rất cố chấp, nếu ngày nào đó y cố chấp muốn tìm lại quá khứ của mình, cho dù có lời dặn dò của Diệp Thời Tích, cũng chưa chắc ngăn được y.

Bạch Ngọc Đường mím môi, cứng rắn nuốt những lời đã leo tới miệng xuống, đổi thành những lời khác, “Trà đã lạnh vậy tồi, sao em còn uống?”

Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường, hiện tại đang đàng hoàng ngồi trong Tụ Nghĩa Sảnh của Hãm Không, chờ hai huynh đệ Đinh gia tới.

Bạch Ngọc Đường vẫn cứ không ưa người của Đinh gia, hơn nữa, trong lòng hắn ít nhiều gì vẫn còn tự trách, lúc đó nếu không phải mình nổi tính trẻ con, chỉ vì một danh hiệu “Ngự miêu”, chạy tới Khai Phong đạo tam bảo, chỉ sợ Triển Chiêu cũng sẽ không bị người ta gạt đi làm hôn phu áp trại của Đinh gia đâu…

Nhưng, hắn xem người Đinh gia càng thêm ngứa mắt.

Khó khắn lắm mới cướp Triển Chiêu về địa bàn của chính hắm, còn chưa kịp hưởng thụ khoảng thời gian hai ngươi ở bên nhau, lúc ở Biện Lương, tuy cùng chung một chỗ với Triển Chiêu, nhưng giữa hai người nếu không phải bị Triển Ký quấy rối, gọi hắn “Người xấu thúc thúc” sau đó hăm he dẫn Triển Chiêu đi, thì chính là Triển Lâm nhìn hắn khiêu khích, sau đó thật mang Triển Chiêu đi giúp hắn nhìn sổ sách, tóm lại, trong mắt Bạch ngũ gia, đoạn thời gian chỉ có thể nhìn mà không thể sờ kia, hoàn toàn không thoải mái chút nào, mà bây giờ, đem tới địa bàn mình rồi còn sợ nhóm ba người Triển tới quấy rối sao? Thông Thiên Quật hắn đã chuẩn bị hết rồi…

Thế nhưng lại sót hai huynh đệ Đinh gia này.

Bạch Ngọc Đường tính thử xem hôm nào sẽ tìm hai huynh đệ này luyện gân cốt một lần, sau đó lật tung toàn bộ Mạt Hoa thôn, mặc dù hắn cũng không cảm thấy trong đó có món gì tốt có thể khiến Bạch ngũ gia hắn để ý, nhưng…

Hay là ném Đinh tam tới thẳng Lâm gia bên Tùng Giang nhỉ?

Ừ, chủ ý này không tệ!

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

“Ngũ gia, Đinh đại gia với Đinh nhị gia của thôn Mạt Hoa tới…”

Bạch Ngọc Đường thở dài, cau mày, gật, ý bảo tiểu đồng mời người vào đây.

Thôn Mạt Hoa dù sao cũng đứng cạnh Hãm Không đảo nhiều năm như vậy, song phương mặc dù không phải không có mâu thuẫn, nhưng tới giờ không khi nào làm lớn chuyện lên, dù sao cũng chỉ là động chạm nhỏ, bàn bạc riêng một hồi thì xong, giao tình riêng tư của đôi bên cũng không tệ.

Bạch Ngọc Đường cũng không muốn sau này trở mặt với Đinh gia, dù gì cũng là hàng xóm nhiều năm rồi…

Nhưng, chuyện dính tới Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cảm thấy mình tuyệt đối sẽ không lưu tình, vốn dĩ hắn chưa từng mong tới chuyện Triển Chiêu có thể chết mà sống lại, chỉ nói đời này mình sẽ không cưới, cho dù phụng bồi mèo kia, chờ tới khi nhập thổ, sẽ theo y nói chuyện đàng hoàng một lần…

Nhưng tình hình đã tới nước này, ý tưởng của Bạch Ngọc Đường đã hoàn toàn thay đổi.

Làm địa phủ uyên ương cái này không chắc chắn, còn nắm chặt Triển Chiêu hiện tại thì tốt hơn, mà đối với những kẻ có ý đồ cướp Triển Chiêu khỏi tay hắn, Bạch Ngọc Đường đều ôm 12 phần địch ý.

Kẻ nào, đám tới cướp mèo với Bạch gia?

Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường ngồi đối diện mình, vừa nghe tiểu đồng truyền lời sắc mặt lập tức trở nên khó coi, liền hiểu chuyện này có liên quan tới mình, đặc biệt không biết người kia là vô tình hay cố ý, luôn dùng ánh mắt chứa 12 phần buồn bã liếc nhìn mình…

“Ngọc Đường, Triển mỗ với Đinh gia huynh đệ có ân oán gì không?”

Nam hiệp xông xáo giang hồ, tuyệt không nợ tình người, có chăng là người khác thiếu ân tình của y, Triển Chiêu tới giờ không bao giờ cúi đầu trước người khác, điểm này Bạch Ngọc Đường thể hội đầy đủ.

Cho nên, giữa Triển Chiêu với Đinh gia thôn Mạt Hoa, dĩ nhiên sẽ không thể có ân oán, dù có thì cũng không phải Triển Chiêu thiếu ân tình Đinh gia, mà nếu là ân tình của Đinh gia thiếu Triển Chiêu thì…

Bạch Ngọc Đường rất muốn vung tay lên, “Bạch gia thay mèo kia quyết định, bỏ qua tất cả, chỉ cần các ngươi đừng xuất hiện lại trước mặt Triển Chiêu là tốt!”

Chẳng qua, cái này cũng chỉ có thể nằm trong suy nghĩ mà thôi.

Triển Chiêu không thể nào đem hết chuyện của mình cho Bạch Ngọc Đường toàn quyền xử trí, cho dù đó thật sự là chuyện làm y hết sức phiền não, cao nhất là cùng Bạch Ngọc Đường nói chuyện, muốn Bạch Ngọc Đường đứng trước mặt y cản trở, Triển Chiêu không thể nào đồng ý.

Y là đàn ông, Nam hiệp của giang hồ, y không cần người khác bảo y làm gì cả.

Ngay cả Triển Lâm cũng thế, ban đầu lúc y mới vào quan phủ, biết rõ y sẽ chịu cực khổ, nhưng cũng không dám làm gì quá mức, chỉ ghi nhớ toàn bộ những kẻ dám khi dễ y, sau đó từ từ giúp y khi dễ lại.

Cho nên, Bạch Ngọc Đường chỉ biết thở dài, sau đó mang mèo nhà mình tới Tụ Nghĩa Sảnh gặp khách.

Dù sao cũng chỉ là khách thôi, không còn là thân gia gì nữa rồi!

Bạch Ngọc Đường tự an ủi mình như vậy.

“Miêu nhi, đi thôi, Đinh gia huynh đệ này…” Bạch Ngọc Đường ngẩn ra, “Em chắc vẫn còn chút ấn tượng chứ nhỉ…”

Hắn nhớ, trước khi hắn đạo Tam bảo, Triển Chiêu hình như có chút quen biết với Đinh nhị, mà cũng chính vì chút quen biết này, mà lúc ấy, Đinh gia huynh đệ mới đứa Triển Chiêu về thôn Mạt Hoa, giúp y đối phó mình.

Dĩ nhiên, Bạch Ngọc Đường vẫn nghĩ chuyện muốn đem Triển Chiêu gạt vào làm muội tế của bọn họ năm đó, cũng là một nguyên nhân chính.

Triển Chiêu nhớ lại một lúc lâu, mới gật đầu, “Hình như là chuyện từ lâu lắm rồi, chỉ có xíu ấn tượng thôi, cụ thể không nhớ rõ nữa…”

Bạch Ngọc Đường cười, “Không sao, nếu không muốn gặp hay thấy lúng túng thì không nên đi, bây giờ thân thể em không tốt, cả giang hồ cũng biết rồi.”

Nếu Triển Chiêu cáo bệnh, tuyệt đối không ai sẽ hoài nghi.

Dù sao cũng là người đã mất tích gần hai năm rưỡi, lại còn là người từng “chết” trên chiến trường, ai dám khẳng định, thân thể Triển Chiêu không có chút vấn đề không?

Hôm nay, những bình luận về Triển Chiêu trên giang hồ đều rất lộn xộn, nhưng không có người nào dám cho rằng Triển Chiêu hoàn toàn không tổn thương gì, mà Triển Chiêu thực sự cũng không phải không hao tổn.

Tụ Nghĩa Sảnh.

Đinh Điềm Lan quả nhiên vẫn là lão đại Đinh gia, chuyện hắn nghĩ tới nhiều hơn Đinh Điềm Huệ, ví dụ như Triển Chiêu với Đinh Nguyệt Hoa đã từng có hôn ước không thành, tỉ như Đinh gia với Triển gia, phải cư xử thế nào đây.

Lúc bọn hắn tới mẹ già mặc dù không nói rõ, nhưng từng ám chỉ qua, Giang hồ to lớn thân bất do kỷ, Triển Chiêu đương nhiên là một người vô cùng tốt, nhưng, hiện giờ Đinh Nguyệt Hoa đã gả cho người khác, nếu bây giờ Triển Chiêu nhắc lại chuyện này, nên uyển chuyển một chút đi.

UYển chuyển một chút? Tất nhiên, không nói cũng biết.

Đinh Điềm Lam nhớ, khi đó Đinh Nguyệt Hoa lặng lẽ quay mặt đi, nhưng cũng không nói câu nào.

Đinh lão thái rất xem trọng mặt mũi Đinh gia, chuyện Triển Chiêu, ở trong mắt Đinh lão thái chính là một chuyện không thể vãn hồi, Đinh Nguyệt Hoa hết sức rõ ràng, hơn nữa…

Hiện nay Đinh Nguyệt Hoa là người đã có hôn phối, sao có thể còn ý tới tìm Triển Chiêu?

Chẳng qua, bất kể Đinh lão thái hay còn là Đinh Điềm Lan, hoặc Đinh Nguyệt Hoa, đều không ngờ, Đinh gia ở trong đầu Triển Chiêu, đã phai đi rồi. (Thôi đi có nhớ em cũng méo thèm em ý đâu khỏi sợ =)]]]]]]])

Triển Chiêu là xuất hiện cùng Bạch Ngọc Đường, hai ngươi khoác vai nhau, bộ dáng hết sức tốt.

Bất kể là Đinh Điềm Lan hay là Đinh Điềm Huệ cũng rất ngạc nhiên, ấn tượng của họ với quan hệ của hai người này, vẫn còn dừng lại ở chỗ Thử miêu chi tranh, đạo tam bảo, còn dừng lại ở cảnh Triển Chiêu nghiêm trang nói, “Quan hệ của Triển mỗ với Bạch huynh tuyệt không thể cứu vớt”, hôm nay thấy Bạch Ngọc Đường đĩnh đạc đem tay khoác lên vai Triển Chiêu, thật cảm thấy có chút quái dị.

Đây là hình ảnh mà trước đó bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ.

“Thế nào? Ngu?” Bạch Ngọc Đường thấy thần sắc hơi kinh ngạc của hai huynh đệ Đinh gia, hết sức vui vẻ, người khác không biết, tự hắn lại hiểu rõ, hắn đây là đang làm màu, hiện giờ Triển Chiêu đã không còn là Triển Chiêu trong ấn tượng của họ hai năm rưỡi trước, không có thử miêu chi tranh, không có quan hệ thù địch, thậm chí, quan hệ của hai người đã trở nên thân mật tới mức không ai tưởng tượng nổi, “Hoàng bảng đã sớm dán ra, mạng lưới tình báo của thôn Mạt Hoa cũng tính là khá, hẳn các ngươi phải biết sớm rồi mới đúng, tại sao còn bày ra vẻ mặt này?”

Nói xong, còn cố tình giơ tay ở trước mặt hai người lắc lắc.

Đinh Điềm Lan còn chưa kịp phản ứng, ngược lại Đinh Điềm Huệ đã mở lời, “Ta nói, Triển Chiêu tại sao sẽ tới Hãm Không Đảo đây? Các ngươi không phải là..”

Quan hệ không tốt sao? Hồi đó khuyên kiểu gì cũng không thể sửa đổi…

Còn chưa dứt lời, đã bị một cước của Bạch Ngọc Đường đạp gãy, Đinh Điềm Huệ nhe răng không nói nên lời, cũng không tiện chửi bậy trước mặt mấy vị đương gia ở Tụ Nghĩa Sảnh, chỉ có thể hung hăng trừng Bạch Ngọc Đường,

“Miêu nhi, đừng nghĩ bậy bạ, tới đây ngồi…”

Đinh Điềm Lan với Đinh Điềm Huệ đưa mắt nhìn nhau, thấy trong mắt người kia toàn là ngờ vực giống mình.

Quan hệ giữa Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu cứ thế vô duyên vô cớ hóa tốt? Thật không tài nào giải thích được…

Không khí tức khắc trầm xuống, không ai nói chuyện, chỉ có Lô Phương “ho khan” hai tiếng. “Đinh huynh đệ, hiện nay Triển Chiêu đang làm khách trên Hãm Không đảo chúng ta, cũng là Triển huynh, ừ, là anh trai Triển Chiêu phó thác cho bọn ta, từ lúc thằng bé bị thương khỏi bệnh tới giờ, tuy không còn vấn đề gì lớn nhưng vẫn phải điều dưỡng, năm đó thương quá nặng, muốn khôi phục hoàn toàn ước chừng, sẽ có chút khó khăn, Triển Huynh với ái thê huynh ấy còn quá nhiều việc phải lo, huống hồ gì còn có tiểu hài nhi ba tuổi, chúng ta may mắn, được Triển huynh tín nhiệm, cũng tuyệt đối không phụ kỳ vọng của Triển huynh…”

Đinh Điềm Lan khẽ híp mắt, huynh trưởng của Triển Chiêu chính là Triển Lâm, họ từng gặp rồi, đó là một người hết sức tỉ mỉ, mâu thuẫn giữa Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường hắn không phải không biết, tự nhiên không đâu lại giao Triển Chiêu cho Hãm Không đảo, “Triển huynh với Hãm Không đảo có giao hảo tới thế sao? Theo lý thuyết, vì có Đinh Nguyệt Hoa, quan hệ của Triển huynh phải cùng thôn Mạt hoa thân thiết hơn mới đúng chứ, vì sao huynh ấy lại giao phó chuyện cho Hãm Không đây?”

Bạch Ngọc Đường chợt trở nên vui vẻ, nhẹ nhàng ngoắc khóe miệng, “Ngươi đoán nha!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui