Dữ Tích Thù

Bạch Ngọc Đường đuổi kịp Triển Chiêu ở gian trà nhỏ ngoại thành Tùng Giang.

Tính ra, Lạc viên ngoại vẫn còn biết mình biết người, bất kể người trong lòng Bạch Ngọc Đường là ai, chỉ cần Phượng nhi chọc phải hắn, Lạc gia kiểu gì cũng khó sống, cho nên ông không hề do dự, nói ngay sau khi trở về nhà sẽ giáo dục tiểu nữ thật tốt.

Nói thật, Bạch Ngọc Đường cũng không hi vọng vào kết quả Lạc viên ngoại dạy nữ nhi, nhưng đây cũng chỉ là một lời cảnh cáo.

Lạc Phương Nhi dù sao cũng là một cô nương, mà đối với hắn sao, đối phương là nam hay là nữ cũng vậy, chỉ cần đừng đánh chủ ý Triển Chiêu là tốt rồi, nhưng nếu Triển Chiêu biết mình ra tay tàn nhẫn với một tiểu cô nương, chỉ e trong lòng sẽ áy náy.

Y xưa nay luôn là người như vậy.

Vì vậy, Bạch Ngọc Đường quyết định cảnh cáo trước, có thể không động thủ, liền không động thủ, chỉ cần để nữ nhân họ Lạc kia mình đối với ả không có hứng là đủ rồi.

Sau khi giải quyết xong chuyện này, Bạch Ngọc Đường mặc kệ tất cả, khoái mã thêm roi chạy khỏi thành, sau đó gặp được Triển Chiêu ở trà quán.

Triển Chiêu ra khỏi thành đã có một đoạn thời gian, nhưng đi chưa bao xa, tất cả đều nhờ vào căn bệnh mù đường của Triển Chiêu.

Y ngồi trong trà quán, nhìn bản đồ tương đối đơn giản mà Triển thúc cho y lúc gần đi.

Nhưng, bản đồ này quá đơn giản, y nhìn không hiểu, còn bản đồ phức tạp hơn nữa, cho dù Triển gia hay Bạch gia, đều bó tay.

Tấm bản đồ này, đơn giản khiến Triển Chiêu nhức đầu.

Bạch Ngọc Đường xuống ngựa, đứng không xa nhìn sang, Triển Chiêu nhẹ cau mày, khẽ thở dài, bất kể có giống tới đâu, vẫn là Miêu nhi nhà mình đẹp mắt.

Sau đó cười cười.

Mèo này, vẫn là cần có Bạch gia đến chăm sóc, nếu không cũng không biết sẽ lao tới nơi nào.

Đưa tiểu nhị dắt ngựa, Bạch Ngọc Đường đi tới trước mặt Triển Chiêu ngồi xuống, “Cần ta giúp một tay không?”

Giọng nói quá quen thuộc, Triển Chiêu nhất thời ngẩn ra, cho dù không ngẩng đầu lên, y cũng biết giọng nói này thuộc về người nào, chẳng qua là…

“Bạch huynh, đã lâu không gặp.”

Dĩ nhiên là đã lâu không gặp, còn không phải vì em trốn không cho Bạch gia gặp sao?

Có lẽ cũng không hẳn, Bạch Ngọc Đường cẩn thận nghĩ ngợi một chút, đại khái còn là nhờ công của vị Triển thúc kia, nếu không thì vì sao lần nào hắn tới Triển trạch, hoặc Lâm Nhật khách điếm đều không nhìn thấy thân ảnh của Triển Chiêu, đến tận hôm nay có người báo lại nói Triển Chiêu đã chuẩn bị xuất  thành rồi, mới có thể lấy được tin tức liên quan tới Triển Chiêu.

Không thể không nói rằng, người Triển gia cũng có bản lãnh.

“Đúng là đã lâu không gặp, Miêu nhi có nhớ ta không?”

Triển Chiêu bối rối.

Y không ngờ Bạch Ngọc Đường còn nói ra được lời như vậy.

Hôm đó, lúc y với Thủy Ký Bình nói chuyện, y biết Bạch Ngọc Đường đang ở trên nóc nhà mình, nếu chút công phu như vậy còn không có, thì danh hiệu Nam hiệp này năm đó chỉ e sẽ thuộc về người khác, cho nên tuy là đang nói với Thủy Ký Bình, nhưng cũng đem lời ấy cho Bạch Ngọc Đường nghe.

Y cứ nghĩ, những lời này đã hết sưc rõ ràng rồi, căn bản không cần nói thêm gì nữa.

Nhưng y cũng không biết, chỉ vì một câu “Ta thích huynh ấy”, cũng để Bạch Ngọc Đường xem như biết hai người không hợp, cũng nhất định không buông tay.

“Miêu nhi, em đừng nghĩ quá nhiều.” Bạch Ngọc Đường rót cho mình một chén trà, trà ở quán ven đường dĩ nhiên sẽ không quá tốt, Bạch Ngọc Đường nhẹ cau mày, cuối cùng thả chén xuống, “Ta biết ý tưởng hiện tại của em, nhưng, nếu ta với em đều có ý, thì ta sẽ không cam lòng bỏ qua, những câu nói kia của em ta đều nghe rõ, thật ra…”

Thật ra, em nói thẳng ra là xong rồi, cần gì phải đi lòng vòng như thế?

Nhưng, tự Bạch Ngọc Đường cũng hiểu, nếu không phải tại mình sơ sót, thì cuối cùng sẽ không để Lạc Phượng Nhi làm như vậy, có lẽ sau khi Triển Chiêu nhận tin từ Lạc Phượng Nhi thì có lòng dò xét…

Triển Chiêu vốn là một người suy nghĩ hết sức nhiều.

Bạch Ngọc Đường thở dài, “Miêu nhi, chuyện khác mình đừng nói nữa, qua rồi thì qua đi, nếu lại có chuyện gì, em cứ nói cho ta nghe là được, còn về tình hình em từng nói qua…”

Bạch Ngọc Đường đối với Triển Chiêu, tự nhiên sẽ không nói dối, “Ta nghĩ qua rồi, từ ngày hôm đó trở đi, sợ đều do ta quá đáng, nhưng, cho dù là bây giờ, ta cũng không dám cam kết với em rằng tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện của em, chuyện của em ta tự nhiên phải xen vào, nhưng, ta đồng thời cũng sẽ giao chuyện của ta cho em, như vậy, cũng xem như công bằng…”

Triển Chiêu cúi đầu uống trà.

Bạch Ngọc Đường nói không sai, nếu hai người muốn bên nhau cả đời, lại không quản chuyện của đối phương đúng là không thể, hôm nay, Bạch Ngọc Đường chưa gặp chuyện gì lớn, hoặc nói, tự hắn cũng không thèm quản chuyện xảy ra với mình, nhưng nếu Bạch Ngọc Đường đột nhiên gặp rắc rối, Triển Chiêu cảm thấy, mình cũng không thể nào làm lơ không để ý tới.

Thấy Triển Chiêu tựa hồ thoải mái, Bạch Ngọc Đường thầm thở phào nhẹ nhõm, đem Thất Tinh Long Uyên bỏ lên bàn, “Bây giờ, nhất định phải đưa vật về nguyên chủ.”

Ánh mắt Triển Chiêu cuối cùng chớp một cái.

Thất Tinh Long Uyên tuy chỉ mới theo y mấy tháng, nhưng y dùng thật sự thuận tay, lúc đầu bỏ nó lại Tuyết Ảnh Cư đúng là hết sức không nỡ…

“Được rồi, Miêu nhi, đừng như vậy nữa, ha ~”, giọng nói đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Triển Chiêu bĩu môi, “Ta cũng không phải tiểu hài tử!”

Bạch Ngọc Đường bây giờ mới an lòng, Triển Chiêu từ trước giờ mềm lòng, nhưng cũng không phải không có nguyên tắc, nếu Triển Chiêu cảm thấy thuyết pháp của mình có lý, tự nhiên sẽ đồng ý.

Mèo này mà…

“Sao có thể? Đại tẩu nói, Miêu nhi còn chưa yếu quan, phải chăm sóc em…”

Triển Chiêu nghe vậy dĩ nhiên là mờ mịt cho Bạch Ngọc Đường một cái liếc mắt, mặc dù lời hắn nói là thật, nhưng nghe vào lại quái dị như thế.

Bạch Ngọc Đường ngược lại cao hứng, mặc dù phải vòng một vòng lớn, nhưng cuối cùng hai người vẫn ở bên nhau, “Miêu nhi, em tính đi đâu nào? Theo ý đại tẩu, thân thể em bây giờ còn chưa tốt lắm, hơn nữa đêm đó… hèm… nói cách khác, tốt nhất là nghỉ ngơi một thời gian…”

Mặc dù quan hệ đã hòa hoãn lại, nhưng nhắc tới đêm đó, Bạch Ngọc Đường vẫn cảm thấy có lỗi với Triển Chiêu.

Trải qua một đêm như thế, khó trách Triển Chiêu vội vã chạy khỏi mình.

Nhớ lại, Bạch Ngọc Đường chỉ có thể cười, không dám nói nhiều.

Hồi đó hắn đúng là bị tức tới ngu, nhưng bây giờ hắn rất tỉnh táo, biết lúc đó chỉ sợ Triển Chiêu cả tâm giết hắn cũng có.

Ánh mắt Triển Chiêu thoáng ảm đạm, “Ta ra đi không từ giã như vậy, Lô đại tẩu họ…”

Bạch Ngọc Đường giơ tay vỗ vỗ vai Triển Chiêu, “Đừng nghĩ lung lung, bọn họ chẳng qua là mắng ta một trận, cái gì cũng không có.”

Bạch Ngọc Đường nghĩ lại nghĩ, “Nếu em thật muốn đi, thì đi đâu đó cũng không sao cả, ta đi cùng em là được, giang hồ này lớn như thế, địa phương tốt cũng nhiều, bất quá, chỗ phương Bắc tạm thời đừng đi, chờ thân thể em khá hơn lại bàn…”

Triển Chiêu không nói, gật đầu, sau đó đưa bản đồ cho Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường đầu tiên là sửng sốt, rất nhanh sau đó liền hiểu, chuyện đầu tiên hắn tới đây nói với Triển Chiêu không phải là giúp y nhìn bản đồ sao.

“Miêu nhi, cảm giác phương hướng của em tệ như thế, địa hình hoàng cung lại phức tạp, thế hồi trước làm sao em nhớ đây?” Bạch Ngọc Đường cầm bản vẽ Triển Chiêu đưa, nhìn qua mấy lần, lại gấp vô, “Miêu nhi muốn đi đâu cứ nói thẳng, Bạch gia đất nào cũng từng đi qua!”

Một câu như vậy đổi lấy một cái liếc mắt của Triển Chiêu.

Hoàng cung ra sao, y đã không còn nhớ rõ.

Cũng may còn có Bạch Ngọc Đường nghĩ ra, “Năm đó, là em theo người ta chạy lung tung trong hoàng cung đi?”

Dù sao người như Triển Chiêu, kiểu gì cũng không dám nói cho người ta biết chuyện “không nhớ đường”, Bạch Ngọc Đường thu bản đồ vào, “Miêu nhi, em rốt cuộc muốn đi đâu nào?”

Triển Chiêu trừng mắt, “Không biết, ta không muốn để đại ca biết chuyện, nhưng mà…”

Bạch Ngọc Đường ngẩn người.

Nếu để Triển Lâm biết chuyện này, quả là bất ổn, chiếu theo tính tình của gã, chỉ sợ sẽ huyên náo một trận to, hơn nữa, còn thêm một Diệp Thời Tích, Bạch Ngọc Đường cảm thấy mình có hơi đau đầu.

Bạch Ngọc Đường tiến lại trước mặt Triển Chiêu, “Vậy, đại ca biết sao?”

Triển Chiêu bĩu môi, “Đó là đại ca ta.”

“Đại ca em còn không phải đại ca ta…” Hôm nay tâm kết cuối cùng giải khai, Bạch Ngọc Đường lộ ra biểu tình thoải mái, “Như đã nói, Miêu nhi, có phải em từng nhận được mấy bức thư kỳ quái không?”

Triển Chiêu hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, “Huynh đừng nghĩ lung tung, cái đó dù sao cũng là…”

Bạch Ngọc Đường cũng hiểu ý Triển Chiêu muốn nói, cười, “Em yên tâm, ta không tìm cô nương kia gây chuyện, ta chỉ tìm cha nàng, dù sao cô ta cũng là một cô nương, cho dù không biết xấu hổ, cũng  không thể…”

Triển Chiêu liếc, “Người ta dù sao cũng là cô nương, Ngọc Đường huynh nói thế nào?”

Bạch Ngọc Đường không thèm để ý, có chút khinh thường.

Nữ nhân kia cả chuyện như thế cũng có thể làm ra, còn dám nói nàng có mặt mũi sao?

Chuyên Bạch Ngọc Đường lo là một chuyện khác kìa, “Miêu nhi, em nghĩ nữ nhân kia còn đi tìm em nữa không?”

Cha cũng nàng tuy bảo cũng có chút tài nghệ sống ở Tùng Giang phủ, nhưng, nếu ông ta có thể dễ dàng cho con gái mình chạy ra đường cái khi chưa xuất các, thì e một chuyện nhỏ thế này, cũng chẳng có tác dùng gì to lớn lắm.

“Bất quá, ít nhất gần đây cũng không tìm tới đi? Ta đã nói với cha nàng, có lẽ, cô ta sẽ thu tay lại.” Bạch Ngọc Đường giơ lên chén trà, nhẹ nhàng nhấp một miếng.” Quả thật không ngon, không bằng những loại trà thường ngày chúng ta uống nữa…”

“Lúc này còn bắt bẻ.” Triển Chiêu đặt chén trà xuống, “Chúng ta cứ thế này đi, tạm thời đi đâu đó, năm ấy ta còn muốn tới Tây Vực tham qua, chẳng qua làm sao cũng tìm không ra đường…”

Triển Chiêu hạ giọng, “Kia Ngọc Đường, huynh muốn đi đâu?”

Một tiếng ‘Ngọc Đường,’ cuối cùng lại một lần nữa thốt ra khỏi miệng Triển Chiêu.

Tuy bề ngoài nhìn qua bình thản, nhưng, ánh mắt Bạch Ngọc Đường đã tối.

Triển Chiêu chẳng qua không nói, hoặc khó mà nói, hoặc có lẽ, tự y đã nghĩ bỏ qua đi, vậy mà, chuyện xảy ra không phải chỉ cần mấy câu ngắn ngủi đã có thể dễ dàng xóa bỏ, một phen này, mình sợ đã khiến Triển Chiêu bị kích thích nhiều.

Miêu nhi…

HOÀN QUYỂN 4_________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui