Dữ Tích Thù

Trời rốt cuộc cũng lạnh xuống.

Triển Chiêu vốn cảm thấy chỉ cần mình không cần đi về phía bắc, cho dù mình sợ lạnh đi nữa, cũng sẽ không sao cả. Dù gì năm đó ở Biện Lương cũng có thể chịu đựng qua.

Lại không ngờ lãnh ý tới quá đột ngột, thân thể vừa khỏe lại của y vẫn là bị lạnh.

Từ khi Triển Chiêu khỏe hơn, Bạch Ngọc Đường đã không dám cho y tự do đi lại nữa, khổ khổ sở sở thuyết phục Triển Chiêu trở về Hãm Không đảo.

Trên Hãm Không đảo ít nhất còn có đại tẩu tinh thông y lý, còn mình tuy bảo theo đại tẩu cũng có một đoạn thời gian nhưng cuối cùng, vẫn không thể hiểu mấy thứ nọ, chuyện liên quan tới y lý chỉ giỏi hơn người thường một tí thôi, thế mà khi Triển Chiêu thật sự xảy ra chuyện, Bạch Ngọc Đường vẫn cứ luống cuống tay chân.

Lô đại tẩu giúp Triển Chiêu bắt mạch, nhìn Bạch Ngọc Đường, thở dài, “Con mèo nhỏ vốn không có yếu ớt như thế, bất quá hình như mấy ngày trước bị kinh sợ, hơn nữa gần đây trời lạnh, vì thể mới cảm, ai, thôi bỏ đi, mấy ngày tới dưỡng cho tốt, đừng để lại bệnh căn gì nữa…”

Bạch Ngọc Đường tự giác chột dạ, chuyện này chỉ sợ khó mà tránh khỏi.

Bất quá, dù sao Triển Chiêu cũng là người tập võ, căn cơ công phu tốt, cho nên cho dù tình cờ cảm lạnh, cũng sẽ khỏi nhanh hơn người thường rất nhiều.

Vốn dĩ, Bạch Ngọc Đường còn tưởng nguyên mùa đông này Triển Chiêu sẽ im lặng sống ở Hãm Không đảo.

Cho tới khi, có một phong thư gửi tới trong tay Triển Chiêu.

Lúc Bạch Ngọc Đường nhìn thấy phong thư không biết do ai đưa tới, sắc mặt trong nháy mắt tối sầm, hắn còn nghĩ đấy là do nữ nhân mà hắn từng cảnh cáo gửi tới, hắn không ngờ ả ta lại mặt dày tới mức này.

Triển Chiêu lại hướng hắn lắc đầu, “Không phải người nọ, thơ này không có mùi hương kỳ quái…”

Nữ nhân lúc nào cũng thích xức lên mình một ít hương phấn, nếu thích hợp, dĩ nhiên là tốt, có thể khiến người ta cảm thấy thư thích, nhưng nếu sử dùng không tốt, thì sẽ giống như lời Triển Chiêu, tạo thành một mùi hương kỳ quái.

Bảo là hương, nhưng lại rất gay mũi, tóm lại khó mà làm người ta cảm thấy hảo cảm.

Triển Chiêu vốn là một người hết sức mộc mạc, y không ghét những cô nương xức hương thoa phấn, nhưng cũng không thích được, nói cho cùng, y vẫn là thưởng thức hương vị tự nhiên hơn.

Tỉ như, trên người đại tẩu của y luôn tỏa ra một mùi thuốc, rất nhạt, cũng rất thư thích.

Triển Chiêu vừa nói như thế, Bạch Ngọc Đường đã kịp thời phản ứng, thư này hẳn không phải cô ả kia gửi tới, thoáng sửng sốt một chút, “Vậy, là ai gửi?”

Triển Chiêu lắc đầu, cẩn thận mở thư ra.

Bất quá, thư này cũng chỉ là một bức thư rất bình thường, chữ viết lớn, tín chỉ nhìn qua là của phía Bắc, không giống hàng của phía nam, mà thứ làm Bạch Ngọc Đường để ý, là cái bọc

Bạch Ngọc Đường cầm bọc lật qua lật lại nhìn thật lâu, mới cau mày: “Thứ này nhìn qua là đồ của Tây Hạ.”

Triển Chiêu gật đầu đồng ý, “Đây đúng là thư do Tây Hạ gửi tới, chuyện có chút phức tạp, Ngọc Đường huynh có muốn nhìn một chút không?”

Bạch Ngọc Đường chợn mi nhận lấy tín hàm trong tay Triển Chiêu, sau đó chân mày càng nhíu chặt hơn.

Chuyện trong thư, không dính dáng gì nhiều tới Triển Chiêu, nhưng Triển Chiêu lại không thể không quản.

Chuyện dính tới đại tẩu của y, Triển Chiêu không thể nào không động.

Nhìn thơ xong, Bạch Ngọc Đường phải sửng sốt một hồi mới phản ứng được: “Miêu nhi, lời trong thư này, là thật?”

Triển Chiêu lắc đầu, “Ta cũng không biết, năm đó khi ta đưa đại tẩu trở về từ Nhạn Đãng Sơn, đó là lần tẩu ấy thê thảm nhất, dưỡng hơn hai tháng trời mới có chút chuyển biến tốt…”

Đó không phải là ký ức tốt đẹp gì.

Triển Chiêu còn nhớ rõ năm đó khi tìm thấy Diệp Thời Tích, cô kinh hoàng tới mức nào, toàn thân đầy máu té ở nơi không người, Triển Chiêu cảm thấy, Diệp Thời Tích khi đó chỉ sợ đã bỏ qua cái mạng này, nếu không phải y tình cờ đi ngang qua, chỉ sợ hiện tại đã không còn có người gọi Diệp Thời Tích nữa.

Bạch Ngọc Đường mở tin thơ đặt trên bàn, “Vậy, em định giúp tên này?”

Triển Chiêu chăm chú nhìn bức thơ thật lâu, “Ngọc Đường, huynh cảm thấy, quan hệ người viết bức thơ này với chị dâu thật sự giống như gã nói sao?”

Bạch Ngọc Đường cũng hết hồn.

Trong thư nói, gã là người Tây Hạ, gọi là Dã Lợi Ngộ Khất, là phụ thân của Diệp Thời Tích, gia đình của họ vốn hết sức hòa thuận, nhưng Tây Hạ với các nước có chút xung động, trong chiến tranh cả gia đình phải li tán, khi đó Diệp Thời Tích còn là nữ nhi nhỏ nhất, hôm nay gã muốn nhận lại đứa con gái này…

Nếu chẳng qua là nhận con thôi, Triển Chiêu sẽ không phản đối, mặc dù trong lòng cũng thấy không được tự nhiên.

Đại tẩu mình tự nhiên biến thành người Tây Hạ, trong lòng y làm sao cũng sẽ mất tự nhiên.

Nhưng, Bạch Ngọc Đường thật không ngờ rằng Triển Chiêu sẽ hỏi ra vấn đề như vậy.

“Chỗ nào kỳ quái?”

“Huynh biết, vì sao đại tẩu ghét đàn ông tới thế không?”

Bạch Ngọc Đường xoa xoa mũi, “Nói thật, ta không có cảm thấy đại tẩu ghét đàn ông, không phải tẩu ấy vẫn còn gả cho người ta đấy sao?”

Đối tượng lại còn là đại ca em…

Triển Chiêu cũng không đồng ý, “Đó là bây giờ thôi, so với trước kia, đại tẩu quả thật đã khá hơn nhiều rồi, trước kia lúc bọn ta mới cứu đại tẩu về, tẩu thậm chí còn không cho đại phu động vào, chỉ cho nha hoàn trong nhà chăm sóc, sau đó sao, đại tẩu mới phân đàn ông ra làm hai loại…”

“Hai loại gì?”

“Cưới thật nhiều thê thiếp với chỉ cưới một người hoặc chưa từng lấy vợ.”

“Tại sao?” Con mắt Bạch Ngọc Đường xoay hai vòng, “Không lẽ, tẩu từng bị đàn ông cưỡng hiếp?”

“Không có.” Triển Chiêu thở dài, “Vì mẹ tẩu ấy chết vì nguyên nhân như vậy.”

“Sao cơ?”

“Tình hình cụ thể ta không rõ, đại tẩu cũng chỉ nói qua loa, cha tẩu ấy có phải tên Dã Lợi Ngộ KHất này không ta cũng không biết, nhưng, nếu thật sự lạ gã, vậy chắc chắn chuyện sẽ không đẹp đẽ như gã nói, nghe nói mẹ đại tẩu ở trong nhà chồng chỉ là một tiểu thiếp, hết lần này tới lần khác bị vợ lớn ngược đãi, nghe đâu rất có mùi tâm kế, lúc ấy đại tẩu còn nhỏ tuổi, sau khi mẹ tẩu bị giết chết, trong nhà không ai thèm để ý tới tẩu, tẩu ấy mới chạy thoát…”

“Nhưng, nếu là vậy, thì tẩu phải ghét nữ nhân mới phải chứ?”

Triển Chiêu nhún vai, “Biết đâu, trong đó còn rất nhiều ẩn tình, hơn nữa, nữ nhân kia không tốt, cha tẩu có lẽ cũng chẳng khá hơn đâu, một người đàn ông mà cả mấy nữ nhân trong nhà cũng không quản lý được, thì cưới nhiều như thế làm gì? Chưa kể…”

“Ừ?”

“Nếu chuyện đúng thật như trong thư, hắn cần gì phải cố ý viết thơ cho ta? Trực tiếp đi tìm đại tẩu cũng được…” Triển Chiêu cầm lên bức thơ gấp lại kỳ càng, “Bất quá chuyện này ta không thể tham dự quá nhiều, chủ yếu phải xem ý đại tẩu, nếu tẩu nguyện ý ‘Nhận tổ quy tông’ thì ta tự nhiên sẽ không nói gì, nếu tẩu không muốn trở lại, ta dĩ nhiên vẫn sẽ ủng hộ đại tẩu.”

Triển Chiêu dứt lời, dời ánh mắt lên mặt Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường khẽ cười, “Bạch gia dĩ nhiên theo em.”

“Ngọc Đường, huynh có thể tìm người đáng tin, giúp ta gửi thư này tới chỗ đại ca không?”

Bạch Ngọc Đường gật, “Được, chuyện này nên nói rõ ràng với họ đi, thư này em cất trước, chờ lát nữa, ta theo tứ ca thương lượng, để huynh ta tới đây xem một chút.”

Tương tứ gia phụ trách phần lớn làm ăn trên Hãm Không đảo, để người của anh tới hỏi đại ca mình, chắc sẽ không sợ,

Triển Chiêu gật đầu.

Nhưng Triển Chiêu thật không ngờ, Tương tứ gia còn đem theo mấy vị đảo chủ tới nữa, Từ tam gia đại đại liệt liệt, “Đều là người mình, cần gì che che giấu giấu, Triển huynh đệ không lẽ xem thường chúng ta?”

Tương Bình lắc đầu thở dài, nếu không phải nửa đường đụng trúng Từ lão tam, e rằng chuyện cũng không cần hưng sư động chúng vậy, Ngũ đệ mình với Triển Chiêu chỉ tìm một mình anh, hoặc là chuyện không lớn, chỉ là tiện tay, hoặc là quá lớn, không thích hợp cho nhiều người biết được.

Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, “Không có gì đâu ạ, chuyện này với đệ không quan hệ quá nhiều, nhưng lại dính tới đại tẩu, Triển mỗ nghĩ hay là trước thương lượng với đại tẩu rồi mới làm ra quyết định tiếp theo…”

“Rốt cục là chuyện gì?”

Đã tới mức này, Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu cũng thấy không nên giấu nữa, hai người đưa mắt nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường đứng dậy, đầu tiên là nhìn xung quanh một lần, sau đó đóng chặt cửa: “Chuyện nói lớn không lớn, nhưng chắc chắn cũng không nhỏ, không nên cho người ta biết, nếu không Triển Lâm có thể gặp phiền toái…”

Rồi sau đó, Triển Chiêu lại mang bức thư y vừa cất ra cho mấy người khác.

Dã Lợi Ngộ Khất, cái tên này người khác có thể không quen, nhưng đối với thương gia hay đi vào địa vực khác như Tương tứ gia, dĩ nhiên là quen không thể quen hơn.

“Dã Lợi Ngộ Khất là đại tướng Tây Hạ, huynh đệ hắn cũng là đại vương có danh tiếng ở Tây Hạ, chẳng qua, mấy ngày trước ta có nghe tới một ít tin đồn, bảo là huynh đệ Dã Lợi công cao chấn chú, Lý Nguyên Hạo gần đây có vẻ lo lắng.” Tương tư gia xoa xoa bộ râu ngắn của mình, cười nói, “Nhưng đây đều là tin đồn người ngoài nói, không chắc được, còn Lý Nguyên Hạo ở trong hoàng cung Đại Khánh nghĩ thế nào, ai mà biết được.”

“Đã thế, Triển huynh đệ có tính toán gì?” Lô Phương gắp lại tín hàm của Triển Chiêu, lần nữa trả lại cho y, hỏi,

“Triển mỗ vốn là muốn phiền Tương tứ ca đưa thơ tới cho đại tẩu, đại ca, chuyện năm đó của Đại tẩu, chúng ta đều không rõ, cho nên vẫn phải để đại tẩu định đoạt.”

“Chuyện nhỏ.” Tương Bình cười, “Hôm nay Triển huynh đệ ở đây, tự nhiên càng dễ, nghĩ tới đệ với Triển Lâm đã lâu không gặp, đệ tìm phong thư viết mấy chữ, xem như thơ mình gửi tới đại ca, sẽ không để người ta nghi ngờ.”

Triển Chiêu gật đầu, “Chờ qua mấy hôm nữa rồi gửi, bây giờ chỉ e nhãn tuyến của Dã Lợi Ngộ Khất đang ở đây, mấy hôm tới nên cẩn thận một chút thì hơn, nếu hắn có thể ngồi lên vị trí đại vương Tây Hạ, thì hẳn sẽ không đơn giản.”

Mọi người đều gật đầu, “Hiểu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui