Dữ Tích Thù

Tương Bình cuối cùng cũng thành công mang Triển Ký về Hãm Không Đảo.

Mặc dù Triển Trung vẫn không vừa mắt Bạch Ngọc Đường, nhưng ông vẫn rất an tâm Nhị thiếu gia nhà mình, mặc dù theo thuyết pháo của Thiếu phu nhân, thì Triển Chiêu bây giờ chỉ mới 18 19 tuổi.

Bất quá, đấy không không phải chuyện gì lớn lao, Nhị thiếu gia từ nhỏ đã vô cùng hiểu chuyện, để người ta an lòng.

Chuyện duy nhất khiến người ta không thể an tâm, có lẽ chính là, thằng bé luôn vô duyên vô cớ theo người lạ đi mất, nhớ năm đó lúc nó một thân một mình xông pha giang hồ, ông cũng lo lắng cả một thời gian.

Nếu là nhị thiếu gia bị người bắt đi thì làm sao bây giờ? Bản lĩnh của nó thật đúng cao cường, nhưng nếu bị lừa gạt vào trong núi, còn không phải là không về được sao?

Bên này, Tương Bình dẫn Triển Ký về Hãm Không Đảo, suốt đường đi cũng cười không ngừng lại.

“Thúc thúc, thúc đang cười cái gì?” Đứa bé ba bốn tuổi chớp chớp mắt, cẩn thận nhéo râu của người đàn ông đang ôm mình, lại mau chóng thả ra, hết sức vô tội nhìn hắn.

Tương Bình híp đôi mắt nhỏ.

Đứa bé này thật sự là con trai Triển Lâm sao? Nhìn thế nào cũng không thấy chút khôn khéo của Triển Lâm đâu cả…

Tương Bình không chỉ dẫn theo Triển Ký, còn mang theo cả kẻ có vẻ là nằm vùng kia về Hãm Không Đảo.

Mấy chuyện tra hỏi này nọ, người Triển gia không quá thông thạo, Triển Lâm mặc dù rất có vai vế trên thương trường, nhưng chung quy quá xa cách giang hồ, cho dù là thuộc hạ có làm sai, cũng chỉ biết đuổi đi, về chuyện lừa đảo trong thương trường, không thể không nói, Triển Lâm là kể thông minh tuyệt đỉnh, trong phần lớn tình huống, không ai có thể thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.

Triển Chiêu cũng là một người hết sức thông minh, nhưng y dù gì cũng còn nhỏ, còn không biết tinh phong huyết vũ trên giang hồ, giống như lúc vừa nhậm chức ở Phủ Khai Phong, y tuy hay bị thương, nhưng vẫn có đủ khả năng lột trần từng tầng vụ án.

Nhưng mà, bất kể là Triển Chiêu hay còn là Triển Lâm, đều không muốn dùng tra khảo để tìm đầu mối.


Vậy nhưng, những kẻ đến từ Tây Hạ đều là hán tử mười phần, hơn nữa Dã Lợi Ngộ Khất càng không phải người hữu dũng vô mưu, nếu không hắn đã không thể ở Tây Hạ an ổn làm Đại Vương nhiều năm như vậy, cũng không thể nhận ra Lý Nguyên Hạo sẽ gây chuyện bất lợi cho hắn trong thời gian này, vì thế, bọn họ không thể để cho người tính tình ôn hòa như Triển gia đối phó.

Chính vì thế, Tương tứ gia dứt khoát sai người trói tên kia lại dẫn về Hãm Không đảo.

Dù sao Diệp Thời Tích cũng không có ở Triển gia, mà Hãm Không đảo còn có một đại tẩu, không chừng còn có thể cho đại tẩu thử vài thứ thuốc, dùng động vật để thí nghiệm, cũng không đáng tin cho lắm.

Triển Ký là một đứa bé hết sức sợ người lạ, mặc dù trong vài ngày từ Thường Châu tới Hãm Không Đảo, Tương tứ gia tự nhận đối xử với Triển Ký cực kỳ tốt, mặc dù tới giờ Tương tứ gia đều không có con, nhưng Tứ phu nhân đã sớm an định ở Hãm Không đảo, muốn có hài tử cũng là chuyện sớm muộn.

Còn nữa, vì đã tới tuổi nên có con, nên Tương tứ gia đối xử với trẻ con, chung quy là hết sức tốt.

Chẳng qua, Triển Ký đúng là sợ lạ, cho dù Tương Bình đối xử với nó tốt đến đâu, cũng không qua được sự uy hiếp của hai từ “xa lạ”.

Cho nên lúc thấy Triển Ký nhanh chóng từ trong ngực hắn nhảy ào vào lòng Triển Chiêu, sắc mặt Tương tứ gia có chút khó xem: “Chậc chậc, không biết có phải ngày thường Diệp Thời Tích thường nói xấu Hãm Không đảo chúng ta với nó hay không? Cứ cảm thấy thằng quỷ con này không hợp được với Hãm Không đảo…”

Triển Chiêu lắc đầu, bế Triển Ký lên, “Không đâu, đại tẩu chỉ hay nói những kẻ mặc bạch y quá mức chói mắt, bình thường đều là kẻ buôn người tự cho mình là đúng…”

Dứt lời, còn dùng mắt liếc Bạch Ngọc Đường bên cạnh một cái.

Bạch Ngọc Đường bĩu môi, “Nói hưu nói vượn, người phong lưu thích thảng như Ngũ gia, sao có thể là kẻ buôn người?”

“Ngũ đệ, câu này ngươi đúng là không có tư cách phát ngôn.” Mẫn Tú Tú “Phụt” một tiếng, “Nếu đệ không phải kẻ buôn người, thì đệ nói vì sao bây giờ Triển tiểu miêu còn ở lại Hãm Không đảo đây?”

Sắp qua năm mới, Triển Chiêu làm sao có thể còn ở lại nhà người khác? Nhất định phải về Thường Châu.

“Cả đời Ngũ gia, chỉ cướp đúng một con mèo này, làm sao có thể nói là buôn người được?”


Triển Chiêu mặt hơi đỏ.

Lời của Bạch Ngọc Đường không tính là lộ liễu, nhưng, Triển Chiêu luôn cảm thấy gò má nóng rẫy, mặc dù những người quen biết mình, cũng đều biết chuyện của họ, nhưng mà…

Chuyện này dù sao cũng là chuyện riêng của họ, cần gì nói thế trước mặt mọi người…

Cứ thể như vậy mới là đương nhiên.

Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên hiểu, Triển Chiêu mất tự nhiên tới mức này, mèo này trước giờ đều là da mặt mỏng, bị nói như thế, không biết chừng trong đầu lại nghĩ ngợi lung tung, vì vậy, hết sức có lòng thay Triển Chiêu giải vây, “Thôi không nói chuyện này nữa, tiểu quỷ này tới Hãm Không đảo, hay là giao cho nó đại ca đại tẩu? Để Trân nhi cũng có bạn…”

Sắp xếp như vậy tự nhiên rất tốt, vợ chồng Lô Phương cũng gật đầu, Hãm Không đảo tới nay chỉ có một đứa trẻ là Lô Trân, Nhị đệ muội tuy đã có bầu, nhưng đứa bé thủy chung vẫn nằm trong bụng,  Lô Trân cũng hỏi mãi, em bé trong bụng Nhị thẩm khi nào mới ra ngoài?

Hôm nay cuối cùng có có một đứa bé cùng lứa, nhất định có thể cùng chơi đùa đi…

Chẳng qua  họ không ngờ, đứa bé này đúng thật là sợ lạ, vùi trong hõm vai Triển Chiêu lắc đầu, “Không chịu, Ký nhi muốn ở bên Nhị thúc…”

Nhị thúc, dĩ nhiên là chỉ Triển Chiêu.

Thế là, Bạch Ngọc Đường chìm mặt, “Triển Ký, Triển Chiêu là nhị thúc của mày, không phải là cha…”

Triển Ký nhìn Bạch Ngọc Đường, trề môi, giơ tay ôm lấy cổ Nhị thúc mình, “Hừ, mẹ nói, tuyệt đối không để người mặc bạch y lại gần Nhị thúc, người xấu, tránh xa Nhị thúc ra!”

Bạch Ngọc Đường: “…………….”


Diệp Thời Tích rốt cuộc đã nói cái quỷ gì với thằng quỷ con nhà mình vậy, mới nhỏ như thế đã phải tiếp nhận tư tưởng cổ quái thế này, lỡ mai mốt nó nghĩ bậy thì tính sao?

Triển Chiêu ngược lại không nghĩ nhiều như vậy, đỡ lấy đứa bé đang ngồi trên cánh tay mình, “Ký nhi sợ lạ, không bằng để Triển mỗ tạm thời quấy rầy Lô Gia trang đi….”

Tuyết Ảnh Cư bên kia, rõ ràng không hợp làm nơi ở của một đứa bé.

Triển Chiêu nhớ tới một đống cơ quan ly kỳ cổ quái trong phòng Bạch Ngọc Đường, không khỏi ôm chặc đứa trẻ trong ngực, y đương nhiên sẽ không an tâm thả cháu mình vào nơi nguy hiểm đó.

Mà bây giờ, Triển Ký càng là không phải Triển Chiêu thì không chịu, vì vậy, Triển Chiêu quả quyết bỏ qua Bạch Ngọc Đường.

Mấy vị đảo chủ còn lại hết sức đồng tình nhìn về phía bạch ngọc đường, ý tứ của Triển Chiêu, cũng chính là muốn Bạch Ngọc Đường tự về lại Tuyết Ảnh cư, còn y là chuẩn bị phụng bồi cháu của mình.

Ý này, Bạch Ngọc Đường tự nhiên hiểu, nhất thời lồng ngực cảm thấy khó chịu, “Miêu nhi không về, ta còn đi qua đó làm gì?”

Dứt lời, kéo Triển Chiêu đang ôm hài tử, “Đi, mấy ngày nay chúng ta sang chỗ đại ca đại tẩu quấy rầy, mấy hôm nữa về thẳng Kim Hoa là được.”

Triển Chiêu cảm thấy trong tim ấm áp, “Ngọc Đường…”

Hừ hừ, đều là một đám trẻ con, chờ mấy ngày nữa Trân nhi với Triển Ký quen nhau rồi, làm sao còn bám lấy nhị thúc nhà nó nữa? Dù sao đến cuối cùng, Nhị thiếu gia của Triển gia đã là Người của Bạch ngũ gia Hãm Không đảo rồi.

“Chuyện này, tạm thời khoan nói…” Tương Bình thấy họ rốt cuộc đã xử lý vấn đề chỗ ở xong xuôi, bấy giờ mới nói chuyện, “Cái tên bị trói dắt về đây, xử lý thế nào? Tên đó  là người bên Tây Hạ, chỉ sợ không phải chuyện đơn giản như thế, đại khái, sẽ có quen biết với, cái tên Dã Lợi gì đó…”

Nghe tới đây, mọi người đều hiện ra vẻ nghiêm túc.

Tương Bình nói không sai, chuyện này không thể nói với người bình thường, không chừng còn làm liên lụy đến người ta, chưa kể nếu người khác sơ ý, sẽ xảy ra chuyện không cách nào thu dọn.

Vì vậy mà, họ cũng không muốn nói chuyện này với người ngoài.


Huống gì, chuyện dính líu tới ngoại tốc, cũng không biết chúng rốt cuộc có ý gì, hay là cái gì cũng không muốn nói với người ngoài cuộc, mà đồng thời, chuyện này cũng có ý nghĩa, thích khách Dã Lợi Ngộ Khất phái tới đây, phải do bọn họ tự xử lý.

“Có gì mà nghĩ nhiều, tra hỏi thích khách các loại, nơi nào làm khó được người trên Hãm Không? Triển tiểu miêu cứ an tâm, chúng ta nhất định sẽ cạy được miệng tên thích khách kia ra.”

Từ tam gia đại đại liệt liệt, nhưng cũng thành công khuấy động bầu không khí đang đông cứng, Hàn nhị gia dẫn đầu nói, “Lão tam nói phải, thích khách chúng ta đã gặp nhiều rồi, mặc dù hắn tới từ Tây Hạ, nhưng cũng không có gì khác biệt, cùng lắm là cẩn thận hơn một tí, đừng để người ngoài biết, nhốt hắn vào trong mật thất là đủ rồi, cứ an tâm đi…”

Bạch Ngọc Đường gật, đưa tay nhấn lên vai Triển Chiêu, “Yên tâm, Ngũ nghĩa hãm không không phải là hạng tầm thường, loại chuyện như thế  tuyệt sẽ không khoanh tay đứng nhìn…”

Mà chuyện này càng không phải chuyện gì nhỏ…

Triển Chiêu cau mày, cái gì cũng không nói.

Y vốn có thể giữ yên chuyện không gây huyên náo, để nhiều người biết như thế, có khả năng sẽ càng khiến nhiều người có nguy cơ bị bịt miệng, nhưng mà…

Triển Chiêu đưa mắt nhìn Bạch y nhân thường bám theo bên mình.

Hắn căn bản chưa cho y cơ hội giấu diếm, tựa hồ chỉ cần là chuyện có liên quan tới mình, hắn sẽ không bao giờ an tâm, đều phải tự mình nhúng tay mới được…

Triển Chiêu khẽ thở dài, cũng được đi, dù sao chuyện đã tới nước này, nói thêm gì nữa cũng vô dụng.

“Cũng được, cứ như vậy đi…” Triển Chiêu nhìn một chút cánh tay vẫn còn khoác lên vai mình của Bạch Ngọc Đường, “Ngọc Đường, huynh thật không về Tuyết Ảnh Cư sao?”

Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn Triển Chiêu, “Em cứ như vậy không muốn ở bên Bạch gia gia à?”

“Không phải, Ngọc Đường hiểu lầm….”

“Vậy chính là đồng ý muốn ở bên Bạch gia rồi? Thế thì còn hỏi làm gì nữa, nếu em nguyện ý muốn ở lại chỗ đại ca đại tẩu, thì Bạch gia sẽ theo em ở lại đây, nếu em trở về Tuyết Ảnh Cư, thì ta liền cùng em sống trong Tuyết Ảnh cư…”

Triển Chiêu chưa kịp nói gì, lại nghe đứa bé đang nằm trên người Triển Chiêu, nhìn Bạch Ngọc Đường phồng má, “Mẹ nói không sai, mặc bạch y đều là bại hoại, bại hoại!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận