Dữ Tích Thù

Vân Lạc Tử kéo Triển Chiêu chạy mất.

Bạch Ngọc Đường cảm thấy khẩn trương, hắn dĩ nhiên biết trong lòng Triển Chiêu Vân Lạc Tử quan trọng tới mức nào, hắn còn biết Vân Lạc Tử bây giờ chính là một trong số ít trưởng bối của Triển Chiêu, hắn còn biết, mình đã từng làm ra chuyện có lỗi với y.

Triển Lâm khẳng định cũng biết, nếu như không phải do hiện tại Triển Lâm đang ở bên Tây Hạ, thì một tên cuồng em trai như hắn, nhất định sẽ tìm tới mình đánh cho một trận trước đã, cho dù đánh không lại cũng có thể khiến mình khổ sở một phen.

Chính nhờ mấy lần tiếp xúc, gần như đã hiểu rõ tính cách của Triển Lâm, Bạch Ngọc Đường cũng sớm chuẩn bị tinh thần nếu Triển Lâm có tới đây tính sổ, không chỉ mỗi Triển Lâm, còn có Diệp Thời Tích.

Bất quá, dù sao bây giờ Triển Chiêu vẫn còn ở chung với mình, hẳn là đôi vợ chồng Triển gia kia cũng sẽ không ra tay quá ác… chắc là vậy…

Tóm lại, những ngày tới đây của Bạch Ngọc Đường, sẽ không dễ dàng mà sống.

Về phần mấy vị đảo chủ khác cùng với đảo chủ phu nhân của Hãm Không Đảo, mặc dù không rõ lắm giữa Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường xảy ra chuyện gì, nhưng cũng hiểu hai đứa từng cãi nhau, nếu không Triển Chiêu sẽ không vô duyên vô cớ biến mất một khoảng thời gian như vậy, tuy đến cuối cùng Bạch Ngọc Đường vẫn chạy theo Triển Chiêu đi mất.

Nhưng, đám người này cũng chỉ bày tỏ hóng chuyện rất vui.

Bạch Lão ngũ từ nhỏ tới lớn lúc nào cũng gây chuyện, bây giờ không ai có cách dọn dẹp thay hắn, Tương lão tứ thân là người chuyên gia phải thay Bạch lão ngũ thu thập mọi chuyện phiền toái, phe phẩy quạt lông  tỏ ý chuyện vui lần này nhất định phải nhìn cho kỹ, bỏ qua sẽ không còn dịp nào nữa đâu.

Bạch Ngọc Đường trừng mấy người họ một cái, cuối cùng “hừ” một tiếng, chạy tới phòng cách vách sư phụ của Triển Chiêu nghe lén.

Nhưng mà, Vân Lạc Tử đã cùng độ đệ mình nói nhỏ, dĩ nhiên là không muốn để ai nghe thấy.


Mặc dù Bạch Ngọc Đường cũng không muốn che dấu tung tích, bởi vì ở trước mặt một cao thủ như Vân Lạc Tử làm chiêu trò gì cũng như không, chẳng qua hắn không ngờ rằng, Vân Lạc Tử vốn cũng không cho hắn một cơ hội để “Nghe lén” nữa.

Mặc dù Vân Lạc Tử kéo Triển Chiêu đi về phía phòng khách Bạch gia chuẩn bị cho bà, nhưng Bạch Ngọc Đường nhận ra trong phòng chẳng có một ai cả.

Bạch Ngọc Đường:…..

Mà ở bên kia Tây Hạ, Triển Lâm với Diệp Thời Tích không có thoải mái như bên Kim Hoa Bạch gia, mặc dù bây giờ gặp mặt Dã Lợi Ngộ Khất với họ không phải chuyện phiền toái, nhưng vẫn phải tới xử lý cho xong.

Chẳng qua, người đầu tiên bọn họ tìm cũng không phải Dã Lợi Ngộ Khất.

Hiện giờ toàn thân Dã Lợi Ngộ KHất đều bị giam lỏng, nếu họ đi tìm hắn, nhất định sẽ bị phát hiện, mà kẻ giám thị Dã Lợi Ngộ Khất khẳng định sẽ đem chuyện báo lên hoàng đế Tây Hạ, thay vì lúc đó để Lý Nguyên Hạo bắt được đằng chuôi, không bằng trực tiếp tìm tới hắn.

Hoàng cung Đại Khánh, Tây Hạ, thủ vệ ở đây cũng không hẳn là nghiêm mật.

Diệp Thời Tích nhíu mày, ở sau lưng Triển Lâm, nhảy tới nhảy lui ở hoàng cung Đại Khánh.

Lý Nguyên Hạo ư, bất kể là Triển Lâm hay còn là Diệp Thời Tích đều không có hảo cảm với gã.

Lý Nguyên Hạo chính là loại đàn ông trong ký ức Diệp Thời Tích, mặc dù nữ nhân Tây Hạ so với Đại Tống tương đối thô tháo, nhưng cũng có ích hơn một chút, bất quá, ở trong mắt đàn ông Tây Hạ, vẫn chỉ là hàng thứ phẩm, còn Diệp Thời Tích ghét nhất chính là loại suy nghĩ này.

Đàn ông như vậy cho dù có bản lĩnh tới đâu, cũng bị Diệp Thời Tích gọi là “Cặn bã.”


Về phần Triển Lâm, kể từ lúc Triển Chiêu gặp chuyện không may xong, toàn bộ dân chúng ở Tây Hạ đều trở nên đáng ghét trong mắt Triển Lâm, quản gã năm đó có xuất chinh ra chiến trường đánh nhau với em trai mình hay không!

Nhưng Lý Nguyên Hạo dù sao vẫn là quốc chủ Tây Hạ, nếu không phải bất đắc dĩ, Diệp THời Tích với Triển Lâm cũng lười làm ra chuyện gì không phải với Quốc chủ Tây Hạ.

Khi Triển Lâm với Diệp Thời Tích xuất hiện ở trước mắt Lý Nguyên Hạo, vị quốc chủ Tây Hạ này rất ư kinh ngạc.

Hoàng cung Đại Khánh, tuy không dám nói là có thể ngăn trở tất cả mọi người, nhưng có thể vô thanh vô tức chạy vào trong tẩm cung của Quốc chủ, hai người này tuyệt đối là hết sức lợi hại, cho dù là gã cũng không chắc có thể chống lại hai người kia.

Mặc dù bình thường Lý Nguyên Hạo không khinh thường nữ nhân, nhưng một khi có người phụ nữ chạy vào tẩm cung Quôc chủ mà không khiến bất kỳ ai kinh động, gã liền hiểu, nữ nhân này tuyệt không đơn giản.

“Bệ hạ…” Đối với loại xưng hô này Diệp Thời Tích thật không quen, ngay cả lúc gặp gỡ Hoàng đế Đại Tống, thần sắc của nàng cũng không có chút nhún nhường, hôm nay càng là như vậy, mặc dù lời nàng dùng là kính ngữ, nhưng chân mày lại nhăn tít, “Chuyện ta sắp nói rất quan trọng, bệ hạ nên nghiêm túc lắng nghe thôi.”

“Dân nữ gọi Diệp Thời Tích, đã từng….” Chân mi Diệp Thời Tích nhăn nhiều hơn, rõ ràng nàng không muốn nhắc tới chuyện này, nhưng hôm nay nàng nhất định phải giao phó cho rõ, “Đã từng được xem là con gái của Dã Lợi Ngộ Khất, nhưng đây không phải trọng điểm, bây giờ họ của ta là Diệp….”

“Ngươi muốn nói chuyện gì?” Lý Nguyên Hạo thân là kẻ đứng đầu một nước, tự nhiên cũng có chút bản lãnh, hiện giờ gã đã dốc hết sức thu hồi thế lực binh mã của Dã Lợi Ngộ Khất, mà nữ nhân trước mặt hôm nay lại nói tới người hết sức nhạy cảm trong mắt gã, còn tự xưng là con gái của hắn, gã tự nhiên muốn hỏi cho rõ ràng.

Ba chuyện vớ vẩn gã lười biết, chỉ cần biết chuyện quan trọng nhất, nữ nhân kia muốn gì.

Diệp Thời Tích nhìn Lý Nguyên Hạo, cảm thấy hơi tức cười.


Ai cũng chỉ biết lo cho lợi ích của bản thân, người có thể giúp đỡ lúc người khác khổ sở như Triển Chiêu thật là hiếm có, không chỉ mỗi Dã Lợi Ngộ Khất mà ngay cả Lý Nguyên Hạo trước mặt nàng đều là kẻ vì lợi ích.

“Ừ, chuyện xưa này dài quá, ta nói tóm tắt đi, ta tới đây báo thù.”

Một câu ‘Báo thù’ khiến tim Lý Nguyên Hạo run lên.

“Quả nhân hình như cũng không quen biết ngươi…”

“Ta lại không bảo là tìm ngươi báo thù.” Diệp Thời Tích nhún vai, thả tiểu Thanh trong tay áo ra cho đi chơi một chút, “Mặc dù ta từng nghĩ tới chuyện báo thù toàn bộ Tây hạ, các ngươi tốt nhất tới cảm ơn phu quân nhà ta, nếu không nhờ chàng, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Tây Hạ, ừ, nói nhầm rồi, ta tới tìm kẻ đã từng là Đại vương – Dã Lợi Ngộ Khất để báo thù.”

Lý Nguyên Hạo thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng nói tiếp, “Dã Lợi tướng quân có thù oán với ngươi sao?”

“Có thù oán sao?” Diệp Thời Tích hừ lạnh hai tiếng “Đương nhiên là có, thù giết mẹ, ta làm sao có thể quên, nếu hắn đã nhận mẹ ta vào trong viện của hắn thì vì cái gì lại để mặc lũ nữ nhân trong nhà hắn hại chết mẹ ta? Hừ, ta chính là ngứa mắt bọn đàn ông khinh thường phụ nữ các ngươi đấy, hắn thế mà gan, sau khi mẹ bị hại chết, còn cố gắng đuổi giết ta mấy năm, nếu không phải mười năm trước có người cứu ta sau khi bị té xuống Nhạn Đãng Sơn, thì bây giờ đã sớm chết rồi, bây giờ hắn vẫn ngon lắm, cảm thấy ta hữu dụng còn tới tìm ta, còn lâu!”

Diệp Thời Tích nói thế, Lý Nguyên Hạo cũng có thể đoán được đại khái chuyện nàng nói là chuyện gì.

Năm đó gã còn chưa phải Quốc chủ của Tây Hạ, chẳng qua là một trong nhiều người thừa kế ngôi vị mà thôi, không có quyền phát biểu, chuyện này gã cũng chỉ là nghe nói.

Dã Lợi Ngộ Khất từng bị trọng thương ở ngoại địa, sau đó được nữ nhân Đại Tống cứu giúp, cô gái kia không biết Dã Lợi Ngộ Khất là người Tây Hạ, chẳng qua đi ngang thấy người bị thương thuận tay giúp hắn cầm máu mà thôi, ngược lại Dã Lợi Ngộ Khất không nói hai lời đã mang người về nhà của mình, hơn nữa để cô ta sinh cho mình một đứa con gái.

Nhưng cô gái đó không phải người Tây Hạ, còn trong nhà Dã Lợi Ngộ Khất lại có quá nhiều nữ nhân Tây hạ quyền thế, cứ vậy, nữ nhân Đại Tống hầu như lúc nào cũng bị khinh thường, cuối cùng qua đời rất sớm, còn lại đứa bé gái nọ, không biết vì sao liền biến mất.

Câu chuyện này rất nhiều người đều biết, chẳng qua Lý Nguyên Hạo chưa bao giờ nghe rằng, Dã Lợi Ngộ Khất còn phái người đuổi giết con gái của mình, bất quá cẩn thận suy nghĩ một chút liền hiểu.


Dã Lợi Ngộ KHất khi ấy đang muốn củng cố lai thế lực, dĩ nhiên sẽ không muốn để người ta nắm thóp, mà một chuyện sở hữu một nữ nhân không phải người Tây hạ như thế cũng đả đủ để người ta đe dọa, nhưng trong trường hợp không có chứng cớ gì, nếu Dã Lợi Ngộ Khất nhất nhất khẳng định không có chuyện đó thì chẳng ai làm gì hắn được cả, nhưng nếu Diệp Thời Tích còn sống, vậy Dã Lợi Ngộ Khất đã bị nắm được điểm yếu, chạy thế nào cũng không thoát được.

Mà chuyện như thế này, đương nhiên phải làm trong âm thầm, không ai ngu xuẩn đi khoe ra.

Nếu như gã gặp chuyện giống hắn, có lẽ cũng sẽ phái người xử lý đứa con gái nọ.

Lý Nguyên Hạo thở dài, muốn trách thì trách Dã Lợi Ngộ Khất năm đó xử lý không sạch sẽ, bây giờ người tìm tới cửa, không cần gã ra tay hắn cũng sẽ chết, cũng xem như là một kết cục đẹp đi.

Dù sao, Dã Lợi Ngộ Khất kiểu gì cũng chết, xem tình hình bây giờ, gã đã không cần tìm cho hắn một cái cớ đặc biệt nữa rồi, vì Dã Lợi Ngộ Khất hiện tại không làm ra chuyện gì để mình ban cho hắn một tội danh cả.

“Quả nhân đã biết mục đích các ngươi tới đây rồi, Dã Lợi Ngộ KHất quả nhân sẽ tự mình xử lý, bất quá, sợ là phải để Diệp cô nương lãnh tội thay.”

Diệp Thời Tích lạnh lùng liếc gã, cuối cùng nghĩ ngợi, “Không sao, cũng không phải tự nhiên ta tới Tây Hạ này, chẳng qua là…”

“Diệp cô nương có lời nói thẳng.”

“Năm ấy ta còn nhỏ, không có bản lãnh gì, sau đó được a Cữu đón về Miêu Cương, một mực không có cơ hội, nghĩ tới sau này cũng không có.” Diệp Thời Tích ngưng lại một chút, “Ta muốn đem hài cốt của mẫu thân về.”

“Thật ra chuyện này cũng không cần nói rõ với bệ hạ.” Diệp Thời Tích cười, “Đã thế, đêm nay làm phiền, dân nữ cáo từ.”

Triển Lâm cái gì cũng không nói, chỉ lặng lẽ đứng sau lưng vợ mình, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.

Vậy mà, theo như lời Diệp Thời Tích nói, hắn chính là lắng nghe bằng cả trái tim.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận