"Là tôi hỗn đản, tôi không nên làm vợ mình khổ sở, cậu muốn đánh muốn mắng tôi thế nào cũng được, chỉ cần cậu có thể nguôi giận." Ân Như Ly ôm chặt Mạc Vân Sam, "Tìm không được cậu, tôi thật sự rất sợ, tôi cưỡng bách bản thân đừng nghĩ đến khả năng cậu xảy ra chuyện gì, nhưng thế nào cũng không nhịn được.
Thời điểm cậu nằm ở nơi này nhưng lại không tỉnh lại tôi cũng sợ hãi vô cùng, tôi chưa từng sợ hãi nhiều như vậy."
"Cút ngay!" Mạc Vân Sam đẩy mạnh người trước mặt ra, "Họ Ân tôi nói cho cậu biết, khoảng thời gian trước là tôi đầu óc hồ đồ, hiện tại tôi bị giật điện đến tỉnh rồi.
Thiên nhai này nơi nào mà không có hoa thơm cỏ lạ, tại sao tôi phải yêu đơn phương một bông hoa là cậu? Hay còn nói là một bông hoa mang cả người đầy gai! Hiện tại biết sợ rồi, sao trước đó không thế đi!"
Ân Như Ly nhíu mày: "Thân thể của cậu còn rất yếu, đừng lộn xộn."
"Tôi ghét nhất chính là bộ mặt tràn ngập dục vọng khống chế này của cậu, cậu đừng lúc nào cũng muốn quản tôi!" Mạc Vân Sam che miệng ho khan vài tiếng.
Ân Như Ly muốn giúp nàng thuận khí, bị nàng né tránh.
"Cậu cảm thấy chúng ta không thích hợp thì là không thích hợp, muốn đẩy tôi đi thật xa, hiện tại lại muốn ở bên nhau sống thật tốt, nhận sai một cái là xong rồi? Tôi cũng từng nhận sai với cậu không biết bao nhiêu lần, cậu cũng không chút nào tha thứ cho tôi a!" Mạc Vân Sam càng nói càng giận, "Tôi bị tên điên kia giật điện cũng chịu đựng không rên một tiếng, vậy mà ở trước mặt cậu ăn nói khép nép còn bị cậu vắng vẻ, não tôi chứa một đống bầy nhầy mới đi nhẫn nhịn cậu lâu như vậy!"
Mỗi lần Ân Như Ly nghe thấy Mạc Vân Sam nói ra từ "điện", cả trái tim đều giống như bị dây thép quất qua, đau đến thở không nổi.
Video quay trong phòng cô đã xem rồi, mỗi lần xem đều có vô số lần dừng lại không xem được, phải đi ra ngoài hít thở một lúc mới có thể tiếp tục.
Nếu chậm một chút nữa, không biết Mạc Vân Sam sẽ bị tra tấn thành cái dạng gì.
Mạc Vân Sam nói, trên thế gian này chỉ có một người mới có thể khiến cho nàng cúi đầu.
Ân Như Ly biết, người đó chính là cô.
Mạc Vân Sam vì cô thay đổi nhiều như vậy, bản thân cũng rõ ràng không phải Mạc Vân Sam thì không thể, vậy mà lại luôn tìm đủ loại lý do đẩy người ra, thật là vừa ngu xuẩn vừa buồn cười.
So với chuyện mất đi Mạc Vân Sam, những chuyện khác căn bản là không đáng nhắc tới.
.......
Mạc Vân Sam không cho Ân Như Ly có cơ hội nhìn lại quá khứ, thái độ lạnh nhạt: "Phiền cậu gọi chất nữ vào giúp tôi, tôi muốn xuất viện."
Ân Như Ly lắc đầu: "Cậu phải ở lại bệnh viện quan sát mấy ngày tôi mới yên tâm được."
"Tôi không quan tâm cậu yên tâm hay là không yên tâm, thân thể của tôi tôi biết, hiện tại tôi muốn xuất ------" Mạc Vân Sam vừa nói vừa xốc chăn lên, một trận đau đớn kịch liệt truyền đến cổ tay.
Thân mình của nàng nhanh chóng cuộn tròn lại, không ngừng run rẩy.
"Làm sao vậy?" Ân Như Ly tiến lại ôm nàng, đầy mặt khẩn trương, thật cẩn thận vuốt vẻ tóc nàng.
Ước chừng năm phút sau, Mạc Vân Sam mới từ trong sợ hãi thoát ra, liếm liếm môi, hỏi: "Có phải bác sĩ nói tay của tôi bị làm sao không? Tôi vừa động đậy liền đau."
Ân Như Ly ấn chuông đầu giường, trấn an nói: "Bác sĩ nói thân thể của cậu không có tổn thương gì lớn, tay cũng không có việc gì, chờ cậu tốt hơn một chút thì lại đến đây làm kiểm tra tổng quát.
Có tôi ở đây rồi, đừng sợ."
Mạc Vân Sam cong cong đôi môi tái nhợt: "Chuyện ly hôn cậu suy nghĩ đi, hiện tại ly hôn vẫn còn kịp, tay của tôi nếu bị phế rồi thì hạnh phúc nửa đời sau của cậu cũng không thể đảm bảo."
"Cậu còn có tâm tư nói giỡn!"
Ân Như Ly giận một tiếng, cầm lấy cổ tay Mạc Vân Sam, môi nhẹ nhàng chạm vào, hết sức thành kính.
"Cậu như vậy tôi cũng sẽ không tha thứ cho cậu," Mạc Vân Sam giọng mũi dày đặc, "Tôi thiếu chút nữa là vĩnh viễn bị nhốt ở đó không ra ngoài được, trước khi rời khỏi thế giới này ngay cả áo cưới cũng chưa mặc qua, nếu không phải nhiều năm ngây ngốc bám lấy cậu như vậy, tôi cũng không đến mức ngay cả nhẫn cưới cũng không biết trông như thế nào!"
"Là tôi không đúng, là tôi không tốt, cậu muốn cái gì tôi đều cho cậu, được không?" Ân Như Ly ngóng nhìn Mạc Vân Sam, "Chỉ cần cậu khỏe mạnh, cái gì tôi cũng có thể cho cậu."
"Hiện tại tuổi này của tôi là tuổi hết lòng vì sự nghiệp, không nên bị tình tình ái ái trói tay trói chân.
Nếu chúng ta đã kết hôn vậy thì tùy tiện ly hôn cũng không cần chịu trách nhiệm gì, tôi cho phép cậu ở sau lưng tôi tìm nữ nhân khác, yêu cầu là không thể bị tuôn ra ảnh hưởng đến công việc của tôi." Mạc Vân Sam nói xong, đẩy đầu Ân Như Ly ra, xoay người nằm xuống.
Mấy ngón chân giấu trong chăn của nàng hưng phấn mở ra, loại cảm giác này thật là sảng khoái!
Ngay sau đó lại tự giễu trong lòng: "Bản lĩnh khác thì không có, nhưng bản lĩnh mua vui trong đau khổ nhiều năm như vậy xem như cũng luyện ra!"
Lúc này, bác sĩ chủ trị mang theo hai hộ sĩ nữa đẩy cửa tiến vào.
"Vừa rồi tôi thấy đèn phòng bệnh sáng lên, là bệnh nhân có chỗ nào không thoải mái sao?" Bác sĩ hỏi.
Ân Như Ly nói: "Vợ của tôi nói cổ tay dùng chút lực là sẽ đau, có phải có liên quan với chuyện bị điện lưu kích thích không?"
Mạc Vân Sam được đỡ ngồi dậy, biểu tình khẩn trương.
Bác sĩ nắm cổ tay Mạc Vân Sam, nhẹ nhàng ấn xuống, "Như vậy có đau không?"
Mạc Vân Sam lắc đầu.
"Như vậy thì sao?" Bác sĩ tăng lực đạo ấn lên chỗ khác.
Mạc Vân Sam tiếp tục lắc đầu.
Bác sĩ một bên diễn tả một bên nói: "Vậy cô nắm tay như vầy thử xem."
Ngón tay của Mạc Vân Sam còn chưa hoàn toàn cong lại, cả người đã đau đến nỗi rút thành một đoàn.
Ân Như Ly vội vàng ôm người vào trong lòng ngực.
Bác sĩ phân tích nói: "Vừa rồi tôi thử tác động phần ngoài cổ tay của bệnh nhân, bệnh nhân không có đau đớn rõ ràng, nhưng lúc tự dùng lực lại xuất hiện đau đớn mãnh liệt như vậy, có khả năng là chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương.
Chuyện này chỉ sợ là phải phối hợp trị liệu mới có thể chậm rãi khắc phục."
Mạc Vân Sam nhíu mày, lại thử dùng tay nắm đồ, cảm giác hệt như lúc bị điện xâm nhập toàn thân nàng.
Nàng càng cuộn người chặt hơn, trên trán còn ứa ra mồ hôi.
Ân Như Ly vỗ nhẹ bả vai nàng, ôn nhu nói: "Từ từ sẽ khỏi, đừng vội, nghỉ ngơi trước đi."
Bác sĩ nói tiếp: "Gặp phải loại chuyện này, điều quan trọng nhất là bệnh nhân phải bảo trì tinh thần tốt, phải tránh đừng để áp lực quá lớn, càng không thể miễn cưỡng bản thân làm những hành động mang đến đau đớn nhiều."
Mạc Vân Sam ngẩng đầu, lộ ra nụ cười nhạt: "Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ."
Bác sĩ trấn an nói: "Biểu hiện hiện tại của bệnh nhân mạnh mẽ hơn rất nhiều so với những bệnh nhân khác, cứ bảo trì tinh thần như vậy, đừng nên gấp gáp, có lẽ ngày nào đó ngủ dậy thì bản thân đã tốt hơn rồi! Cố lên!"
"Vâng."
Mạc Vân Sam quay đầu nói với Ân Như Ly: "Cậu tiễn bác sĩ ra ngoài đi, tôi ngủ một lát."
"Được, tôi sẽ nhanh chóng trở lại." Ân Như Ly đứng dậy, theo sau bác sĩ ra khỏi phòng bệnh.
"Bác sĩ Tôn, vợ của tôi không thể hành động tự nhiên, thật sự chỉ là do nguyên nhân về tâm lí thôi sao?" Ân Như Ly không quá yên tâm.
"Tuy rằng trước đó bệnh nhân chịu điện giật cường độ cao, nhưng số lần và thời gian đều trong phạm vi cơ thể người có thể chịu được, hơn nữa được can thiệp trị liệu sớm, thân thể quả thật không có vấn đề gì."
Bác sĩ thở dài, "Kỳ thật nếu chiếu theo lệ thường thì có vấn đề về mặt tâm lý mới là khó giải quyết nhất.
Tôi đã từng gặp qua một số bệnh nhân bởi vì xuất hiện chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương không có biện pháp tự mình điều tiết, theo đà đó dẫn đến bệnh về tâm lý càng nghiêm trọng hơn, có khả năng ghét bỏ bản thân mình, còn có bệnh trầm cảm.
Không có biện pháp nào tốt nhất, chỉ có thể nhờ người thân khuyên giải nhiều hơn."
"Cảm ơn bác sĩ Tôn, vợ của tôi rất lạc quan, nhất định là có thể khỏi bệnh." Ân Như Ly gật đầu tiễn bác sĩ đi, thần sắc trong mắt cũng không có quá nhiều tin tưởng như lúc nói chuyện.
"Ân tổng, bác sĩ nói cô nhỏ của tôi làm sao vậy?"
Vì để cho hai người có thời gian riêng tư mà chất nữ ra ngoài cửa chờ.
Ân Như Ly lặp lại những lời bác sĩ vừa nói cho Mạc Cảnh Vũ nghe.
Mạc Cảnh Vũ suy nghĩ một lát, nói: "Ân cô cô, cô nhỏ của con từng nói với con là, cứng quá thì dễ gãy.
Cô nhỏ nói hai người bỏ lỡ nhau là bởi vì năm đó trong mắt cô nhỏ không thể chứa nổi một hạt cát, tuổi trẻ khí thịnh quá mức xúc động.
Nhưng con trước sau vẫn luôn tin rằng, chỉ cần còn một phân tình yêu, chỉ cần có một người trước sau không buông tay thì không có gì là không thể bỏ qua cả.
Con chỉ là một hậu bối, đối với chuyện cảm tình của hai vị cô cô không có bất luận quyền lên tiếng gì, nhưng người mà, đều sẽ thiên về người trong nhà của mình hơn một tí, người đối xử tử tế với cô nhỏ, con cũng sẽ đồng dạng đối xử tử tế hơn, ông nội của con ngã xuống như thế nào, con cũng có thể khiến người kia ngã xuống như thế đó."
Ân Như Ly đi đến bên cửa sổ, cười khẽ: "Cô cô tự tạo cho mình ma chướng vòng đi vòng lại mười năm, cầm không nổi mà cũng buông xuống không được.
Cô cô không thể không thừa nhận, con mạnh mẽ hơn so với cô cô.
Nhưng mà con yên tâm, cô cô sẽ không để con có cơ hội đả đảo mình."
"Ân cô cô đừng hiểu lầm, ý của con là người đã làm cô nhỏ bị thương, con tin cô cô sẽ bảo vệ tốt cô nhỏ.
Phiền Ân cô cô chào hỏi giúp con một tiếng, con đi trước đây."
Mạc Cảnh Vũ đi được hai bước, ngoái đầu nhìn lại, "Ân cô cô hẳn là nghe được tin tức con sắp kết hôn, hoa cưới sẽ chừa lại cho cô cô một bó, hy vọng cô cô có thể nắm chắc."
Ân Như Ly giả vờ sinh khí: "Con dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với trưởng bối là không tốt đâu."
"Ân cô cô có thể làm trưởng bối của con hay không, cũng không chắc đâu." Mạc Cảnh Vũ liếc mắt nhìn phòng bệnh, "Nếu cô nhỏ thật sự kiên quyết, mười con trâu cũng không nhất định có thể kéo được, chúc cô cô may mắn."
"Tiểu tế tử này!" Ân Như Ly nhìn bóng dáng phía trước lắc đầu, bật cười.
Tiểu đậu đinh năm đó đã biết giáo huấn người khác, bản thân lại trước sau dậm chân tại chỗ.
Thật là không nên.
..........
Tin tức Mạc Vân Sam nhập viện không biết lộ ra từ nơi nào, ngoài cửa bệnh viện bị phóng viên vây kín, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc ra vào của bệnh nhân.
Nhân viên an ninh mạnh mẽ dọn dẹp vài lần, nhưng luôn có người có thể nghĩ cách tiến vào trong bệnh viện.
Các số liệu kiểm tra thân thể của Mạc Vân Sam đã trở lại bình thường, chỉ cần định kỳ phối hợp trị liệu với bác sĩ tâm lý là được, xuất phát từ việc suy xét cho an toàn của nàng, Ân Như Ly quyết định đưa nàng về nhà tĩnh dưỡng.
Dọc theo đường đi, Mạc Vân Sam đều an an tĩnh tĩnh nhìn ngoài cửa sổ, không biết là đang nghĩ gì trong lòng.
Ân Như Ly ngồi bên cạnh, muốn nói chuyện lại không dám lên tiếng.
Mấy ngày nay Mạc Vân Sam đều rất khác so với trước kia, cô sợ nói câu nào không đúng lại chọc đối phương không vui.
Hai mắt Mạc Vân Sam híp lại, một bên khóe môi hơi câu.
Lúc trước cáo già đối xử với nàng thế nào, nàng muốn trả lại gấp đôi, không, gấp ba bốn năm lần!
Nhưng mà đại giới phải trả cho việc xoay người làm chủ thế này cũng quá lớn, hiện tại ngay cả nghe thấy một chữ "Trang" trên TV tim nàng cũng đập gia tốc, tiếp xúc với bất cứ thứ gì cũng khiến nàng liên tưởng đến hình ảnh căn phòng kia, ngay cả khi chỉ nghe tiếng thôi cũng đã xuất một tầng mồ hôi lạnh.
Không biết phải mất bao lâu mới có thể thoát khỏi bóng ma của chuyện này.
Mạc Vân Sam cúi đầu nhìn tay phải của mình, rất nhanh đã dời đi tầm mắt.
Ân Như Ly đưa tay qua, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, không nói lời dư thừa.
"Lấy cái móng vuốt của cậu ra! Cậu cho rằng lão nương là tiểu cô nương nhu nhu nhược nhược, bị thương dễ lợi dụng sao?!" Mạc Vân Sam trừng mắt với Ân Như Ly, "Thấy cậu tôi liền nhớ tới tôi không có cốt khí trước kia, xẩu hổ và giận dữ đan xen hận không thể nhảy sống tự tử!"
Tay của Ân Như Ly không chịu khống chế mà rụt một chút, nhưng vẫn kiên định đặt ở phía trên.
Mạc Vân Sam bực bội nói: "Tôi đếm ba hai một, không lấy tay ra tôi sẽ nhảy khỏi xe."
"Ba."
"Hai."
Tầm mắt Ân Như Ly rơi xuống trên tay Mạc Vân Sam.
Cái tay kia vừa mới nâng lên, Mạc Vân Sam đã đau đến kêu thành tiếng, mặt chôn giữa đầu gối, tiếng thở dốc nặng nề vang vọng khắp không gian xe nhỏ hẹp.
- -------
Editor:
ヽ(∀°)人( °∀)ノ.