Mạc Vân Sam lôi kéo rương hành lý ra khỏi thang máy, đi đến cạnh quầy lễ tân ở đại sảnh.
Nàng tháo kính râm xuống, đẩy một bức thư đến trước mặt lễ tân tiểu thư, "Chào cô, phiền cô giúp tôi đem phong thư này chuyển giao cho Ân tổng của các cô, phải nói với cô ấy là tôi đi chỉ mang theo một cái rương hành lý, ngàn vạn lần phải nhớ nói như vậy nga!" Câu cười, "Chắc cô cũng nhìn ra được, chúng tôi là cái loại quan hệ này."
Trong lòng lễ tân chỉ có: Gì, quan hệ gì? Loại quan hệ này là sao?
Nhưng trên mặt vẫn như cũ treo nụ cười chức nghiệp: "Vâng, Mạc tiểu thư, tôi sẽ giúp cô xử lý."
Mạc Vân Sam nháy mắt với lễ tân tiểu thư, sau đó liền mang kính râm lên rời đi.
Ba nhân viên đang công tác trước quầy lễ tân đồng thời che tim lại, nhìn bóng dáng Mạc Vân Sam ngây ngốc.
Trên đời này sao lại có người tuyệt mỹ như vậy!
Cho dù là người có vốn từ nghèo nàn nhất cũng không biết biểu đạt tâm tình như thế nào, chỉ có thể: "A a a a a a!"
.......
Sau khi Ân Như Ly ký tên vào văn kiện, trợ lý Ada cũng không lập tức rời đi.
"Ân tổng." Trong mắt Ada hơi có do dự, "Quầy lễ tân khách sạn nói Mạc tiểu thư vừa mang theo hành lý rời đi, cô ấy còn để lại một phong thư -----"
Tiếng ly ngã vang lên đánh gãy lời của cô ấy.
Trên bàn nhiều thêm một vệt nước.
Ân Như Ly rút một tờ khăn giấy lau lau tay áo, trên mặt không có bất luận biểu tình gì.
Ada căng da đầu tiếp tục nói: "Tôi tự mình chủ trương tra xét chuyến bay của Mạc tiểu thư, là 10 giờ 30 số hiệu UA8609, cửa kiểm tra an ninh quốc tế Vip ở ga sân bay T3 tầng 2 phía ngoài cùng bên phải.
Tài xế đã ở dưới lầu, có lẽ cô sẽ muốn đi tiễn Mạc tiểu thư?"
Ân Như Ly đứng dậy, "Về sau đừng làm loại chuyện dư thừa này nữa."
Ada cúi đầu: "Vâng, Ân tổng."
"Giúp tôi dời lịch trình buổi sáng lại, tôi ra ngoài một lát." Ân Như Ly giống như ngọn gió đi ra ngoài, bước chân nhanh vô cùng.
Ada một mình ở lại trong văn phòng: "....." Đây là muốn đến sân bay nhỉ?
Tâm tư của lão bản quả thật khó đoán a!
.......
Ghế sau của chiếc Bentley màu đen.
Ân Như Ly nhắm chặt hai mắt, mặt như hàn thiết, vừa lãnh vừa ngạnh.
Trong xe có mở điều hòa nhưng tài xế ở hàng ghế trước lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, sau gáy lạnh đến tê dại.
Nửa giờ sau, xe dừng lại ở trước cửa ra vào ga sân bay T3.
Còn không đợi tài xế mở cửa, Ân Như Ly đã nhanh chóng xuống xe, bước nhanh đi vào.
Ga sân bay to như vậy người đến người đi, ở bên trong biển người này, mỗi một người đều trong có vẻ hết sức bé nhỏ.
Ân Như Ly vừa đi vừa nhìn khắp nơi xung quanh, trong lòng là tức giận nói không nên lời.
Nhưng cô lại không biết bản thân đang tức giận cái gì.
Đây chẳng phải là những gì cô mong muốn sao?
Mạc Vân Sam trở lại nơi mà cô ấy nên đi; bản thân tiếp tục một mình, không có vướng bận.
Như vậy rất tốt.
Nhưng cô lại không thả chậm bước chân, ngược lại lại càng lúc càng nhanh, thời điểm bước lên thang cuốn cũng không kịp chờ thang đi lên, một bước vượt ba bậc thang nhanh chóng lên trên, sợ sẽ trì hoãn mất một giây thời gian.
Giày cao gót giẫm xuống nền gạch bóng loáng phát ra tiếng "đát đát", nôn nóng không có tiết tấu.
Phảng phất như xuyên qua một cái đường hầm thời không thật dài, Ân Như Ly rốt cuộc cũng đến được quầy làm thủ tục có treo thẻ màu đỏ, nhưng nơi đó lại không có thân ảnh như trong kỳ vọng.
Cô tiếp tục bước nhanh đi về phía trước, mười mấy mét bên ngoài, một cái cửa kiểm an trải thảm đỏ không có người xếp hàng.
Liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy thân ảnh mà mình đang liều mạng tìm kiếm kia.
Lệnh những thân ảnh chung quanh hết thảy đều ảm đạm thất sắc.
Ân Như Ly dừng lại bước chân, đứng ở tại chỗ, nhìn bóng dáng kia đi qua cửa kiểm an rồi dần dần biến mất không thấy nữa.
Vì cái gì muốn đuổi theo đây? Cho dù là đuổi được đến đây rồi cũng không có cách nào mở miệng bảo cô ấy lưu lại.
Chỉ là tự tìm phiền não mà thôi.
Ân Như Ly nhắm mắt lại đứng yên tại chỗ trong chốc lát, cuối cùng xoay người rời đi.
Giày cao gót giẫm lên nền gạch bóng loáng, phát ra tiếng "đát.....đát.....đát", thong thả lại buồn tẻ, không còn cái vui trên đời.
......
"Đến The Ritz." Ân Như Ly nói.
"Vâng, Ân tổng."
Tài xế khởi động xa, chậm rãi lái ra khỏi sân bay.
........
"Chào cô, thư Mạc tiểu thư gửi lại phiền cô đưa cho tôi, cảm ơn."
Thời điểm lễ tân được hỏi chuyện ngẩng đầu lên nhìn thấy là tổng tài tập đoàn thì sửng sốt một hồi lâu.
Người bên cạnh đẩy cô ấy một cái cô ấy mới như từ trong mộng tỉnh lại, vội vàng đem bức thư từ trong ngăn kéo lấy ra, nâng hai tay đưa đến người trước mặt.
"Cảm ơn, vất vả rồi." Ân Như Ly ngậm cười gật đầu với đối phương.
"Không vất vả không vất vả, đều là chuyện tôi nên làm!" Lễ tân khó nén kích động, thanh âm cũng có chút run rẩy.
Nhân viên công tác trong khách sạn không nghĩ tới tổng tài tập đoàn lại đến đột ngột như vậy, mới vừa tập kết lại muốn hoan nghênh lão bản đến thị sát thì người đã vào thang máy lên lầu.
"Mạc tiểu thư nói cô ấy và Ân tổng là cái loại quan hệ kia! Cô nói hai người có phải là cái loại quan hệ mà tôi đang nghĩ không?"
"Cô đang ra đề Hán ngữ lớp mười sao? Cái gì mà quan hệ loại này loại kia!"
"Chính là cái loại quan hệ đó đó a!"
"Tôi mặc kệ hai người có quan hệ nào, dù sao tôi cũng đã tự tiện quyết định từ hôm nay trở đi hai người đều là lão công của tôi, thật là quá ngự (tỷ) a!"
Mạc tiểu thư và Ân tổng đều là bộ dáng cô ấy mong muốn mà không thể trở thành, có thể sống đến tiêu sái như vậy thật lệnh người hâm mộ.
"Cô cư nhiên dám nói Đại lão bản 'dục', không cẩn thận để người khác nghe được sẽ đi báo cáo cô!"
"Tôi khuếch đại lão bảo ngự thì có cái gì có thể mách lẻo?"
"Tư tưởng không thuần khiết!"
"Tôi nói là ngự là ngự tỷ, cô nghĩ đi đâu vậy? Cô mới là tư tưởng không thuần khiết!"
*Ngự tỷ 御姐 đọc là Yù jiě, còn dục 欲 cũng đọc là Yù.
"Phi, cô cũng tư tưởng không thuần khiết!"
"....."
Hai tiểu cô nương lễ tân vui đùa ầm ĩ lên, cho đến lúc khách nhân tiến vào mới lập tức trở lại bộ dạng đoan chính, mỉm cười phục vụ.
.......
Thời điểm Ân Như Ly vào phòng nhân viên dọn dẹp đang bận việc bên trong.
Nhân viên dọn dẹp của những gian phòng này đều được trải qua quá trình đào tạo chuyên nghiệp, không chỉ có thể nhanh chóng ghi nhớ số lượng đồ vật thuộc về khách nhân mà còn nắm giữ được thói quen đặt đồ của khách nhân, đồ không nên chạm không thể đụng vào, nơi không cần sửa sang lại sẽ không lộn xộn.
"Nơi này chờ lát nữa hẳn đến quét dọn." Ân Như Ly đi vào nói.
"Vâng, có việc ngài cứ gọi tôi." Người ở trong phòng bắt đầu thu dọn dụng cụ của mình, đẩy xe dọn vệ sinh đi ra ngoài.
Cửa đóng lại, trong phòng yên tĩnh không tiếng động.
Ân Như Ly lang thang không có mục tiêu mà đi qua huyền quan, đẩy một cánh cửa ra, đi vào dạo một vòng rồi lại đi ra, lại đẩy tiếp một cánh cửa khác.
Phòng khách, phòng giải trí, phòng ăn....!Cơ hồ hơn một nửa không gian đều không được sử dụng đến, không biết vì cái gì lại muốn ở một căn phòng lớn như vậy.
Thật là lãng phí.
Nhưng thật ra tần suất sử dụng phòng chiếu phim lại rất cao, trong thùng rác còn có mấy mẩu giấy, ước chừng là đã xem phải một bộ phim buồn nào đó.
Ân Như Ly ngồi xuống sô pha dùng để xem phim, nhắm mắt lại, trong đầu liền tự động nhảy ra hình ảnh Mạc Vân Sam cuộn mình ở chỗ này, trong tay là một hộp khăn giấy, một bên xem phim một bên hanh hanh nước mũi.
Điểm nước mắt của người kia vẫn luôn rất thấp, cho dù là một tình huống tai nạn xe cộ mất trí nhớ không gì cẩu huyết hơn cũng sẽ khóc đến nỗi nước mắt một phen nước mũi một phen.
Không biết có cái gì hay mà khóc nữa.
......
"Hồ ly tinh.....đưa khăn giấy qua giúp.....giúp mình!" Mạc Vân Sam khụt khịt, chỉ nói một câu cũng không lưu loát.
Ân Như Ly nhét hộp khăn giấy vào trong lòng ngực Mạc Vân Sam, "Sớm hay muộn gì rồi cũng sẽ khôi phục ký ức thôi, sẽ phát hiện nguyên lai nam chính yêu cô ấy như vậy, sau đó hai người sẽ hạnh phúc sống với nhau trọn đời." Ngữ khí rất là bất đắc dĩ, "Hôm trước không phải chúng ta mới xem loại tình tiết tương tự sao?"
"Cậu không có tâm! Tiểu Anh vì cô ấy làm nhiều chuyện như vậy nhưng cô ấy cũng không biết, bây giờ còn quên mất cậu ta! Tiểu Anh còn phải giả vờ như không quen biết cô ấy, quá khổ mà!" Mạc Vân Sam khóc đến nỗi tóc mái bết lại dán lên trán cũng không rảnh lo sửa sang lại, hoàn toàn đắm chìm ở bên trong bi thương của bộ phim.
"Cậu còn gọi thân thiết như vậy." Ân Như Ly bĩu môi, trong mũi dường như ngửi được cả mùi chua.
Bộ phim hai người đang xem chính là một bộ đô thị ngược luyến, nam chính và nữ chính chia tay nhau đã nhiều năm, nữ chính chẳng may gặp phải tai nạn giao thông, những ký ức với nam chính toàn bộ đều biến mất.
Vừa khéo nam chính lại chính là bác sĩ chửa trị của nữ chính, những năm qua cũng chưa một lần quên đi nữ chính, thầm lặng vì cô ấy làm rất nhiều chuyện.
Nhưng cũng đúng là bởi vì nữ chính mất trí nhớ mà nam chính mới có cơ hội có thể tới gần cô ấy một lần nữa, chăm sóc cô ấy, bảo hộ cô ấy.
Kịch bản như vậy cũng không hiếm lạ, tuy là như thế nhưng Mạc Vân Sam chỉ mới xem đoạn mở đầu đã khóc đến rối tinh rối mù.
"Hồ ly tinh, ôm một cái ~" Mạc Vân Sam dang hai tay ra, hai mắt sưng đỏ giống như hạch đào.
Ân Như Ly thở dài, ôm lấy Mạc Vân Sam xoa xoa đầu nàng, "Có muốn ngồi trong lòng mình không?"
Mạc Vân Sam gật đầu như giã tỏi, đáng thương mà cuộn người ngồi trên đùi Ân Như Ly, dùng sức hanh mũi một cái, tự giác đem đoàn giấy kia nhét vào tay Ân Như Ly.
Người ta luôn nói người trước và sau kết hôn là hai gương mặt khác nhau, vậy mà còn chưa kết hôn Ân Như Ly đã cảm thấy bản thân mua phải hàng giả rồi.
"Hồ ly tinh, cậu xem bộ phim này xong thì có cảm tưởng gì không?" Mạc Vân Sam đặt câu hỏi, giọng mũi dày đặc.
"Tình yêu của bọn họ thật động lòng người?" Ân Như Ly thuận miệng có lệ.
Mạc Vân Sam: "Cậu xem người ta đối với bạn gái đã chia tay còn tốt như vậy, thời điểm ở bên nhau thật tốt a! Cậu có thể học chút không?"
Ân Như Ly: "Vân tiểu thư có suy nghĩ như vậy thì tốt quá, cậu có thể học chút không, đối với bạn gái của cậu tốt một chút?"
"Mình sẽ đối tốt với cậu." Cái gáy của Mạc Vân Sam gối lên bả vai của Ân Như Ly, đôi mắt chuyên chú nhìn chằm chằm bộ phim, giơ tay vỗ vỗ mặt của gối tựa hình người, "Mình cũng chỉ có một người bạn gái là cậu, khẳng định sẽ không bạc đãi cậu."
"Nói như vậy mình phải mang ơn đội nghĩa không cô phụ ân điển cậu chỉ có một mình mình là bạn gái sao?" Hai mắt Ân Như Ly nửa híp, rất là nguy hiểm.
Nhưng con mồi bị cô theo dõi đối với cái híp mắt này hoàn toàn không biết gì cả, còn ngây ngốc gật đầu phụ họa.
Hồ ly híp mắt khóe miệng giương lên.
"Xem phim hại mắt còn dễ khiến tứ chi mất cảm giác, mạch máu đông cứng, phải làm chút chuyện để đề cao vận động của tim mới được."
Bên trong phòng chiếu phim, trong âm nhạc bối cảnh làm nhân tâm xúc động lại trộn lẫn vài thứ âm thanh kỳ quái nào đó.
Khi thì ê ê a a, khi thì anh anh thút thít.
.......
Dạ dày của Ân Như Ly bỗng dưng quặn đau, đau đến độ toàn bộ thân mình đều gập lại.
Ký ức trong quá khứ mỗi một lần nhớ lại liền càng khắc sâu trong đầu.
Chán ghét nhưng lại không muốn mất đi.
Kim phút trên tường không biết là đã đi qua một vòng hay là hai vòng rồi, Ân Như Ly rốt cuộc cũng mở lá thư kia ra, là giấy viết mà khách sạn cung cấp, chữ viết so với mười năm trước không khác biệt là bao, nhưng hạ bút lại càng thêm mạnh mẽ hơn, tựa như chủ nhân của nó, so với mười năm trước bên ngoài đã nhiều thêm một tầng gai góc.
- --- Nếu Ân tổng xem được phong thư này đã chạy đến sân bay đuổi theo tôi rồi thì sờ sờ lương tâm của mình, thành thật một chút, cậu nhất định là không có biện pháp ngăn được mị lực của tôi.
Nếu đã như vậy thì đừng nên đi trêu chọc lung tung mấy nữ nhân khác, ngoan một chút.
Còn nữa, phòng giúp tôi giữ lại, thời điểm tôi trở về nếu không có chỗ ở tôi đành phải đến nhà Ân tổng ăn vạ vậy.
Ps: Nếu tôi là cậu thì sẽ nhanh chóng chạy đi giảm giá đẩy mạnh kinh doanh để người khác vào ở phòng tổng thống, như vậy mới có thể gạt tôi trở về động hồ ly của cậu.
Bả vai của Ân Như Ly run rẩy từng trận.
Tức giận đến bật cười.
......
Mạc Vân Sam ngồi ở trong phòng khách vip chờ bay, khóe môi giương lên, tâm tình cực kỳ vui vẻ.
Nàng rõ ràng nhìn thấy hồ ly tinh đuổi tới.
Tiểu giả vờ! Cũng không nhìn xem là đang đấu pháp với ai!
Mạc Vân Sam lấy điện thoại ra, gõ từng hàng văn tự lên màn hình: "Tiểu bảo bối thân yêu của cô cô, giúp cô cô nhìn chằm chằm Ân cô cô của con, nếu như cậu ta lại loạn thông đồng với tiểu cô nương nào đó thì liền tìm người đánh gãy chân cậu ta! Tiểu tử cũng không được! Nếu như không giúp cô cô để ý, cô cô trở về sẽ đánh gãy chân của con!"
Gửi đi..