Chương 42: Chậm tiêu
Tuy nhìn Ôn Dư không giống với người sẽ đăng bài, nhưng loại chuyện này ai có thể chính xác được?
Kỳ Uẩn vốn tưởng rằng Ôn Dư là một người "cặn bã – lẳng lơ – ti tiện" như trong miệng người ngoài, nhưng trên thực tế, cô cảm thấy Ôn Dư là người rất chung tình, có thể nhận ra từ việc đối đãi với Diệp Kì Trăn.
Nếu thật sự là Ôn Dư đăng, Kỳ Uẩn còn muốn in bài đăng ấy ra, lưu làm kỉ niệm.
Ôn Dư không thích náo nhiệt như Kỳ Uẩn, lăn lộn khắp các trang mạng xã hội, tin tức hóng hớt lớn nhỏ nào cũng có thể nắm bắt ngay lập tức.
Lần trước cô ấy đăng nhập vào diễn đàn trường đã là hồi năm nhất, còn lưu lại ảnh chụp chung với Diệp Kì Trăn.
"Thật sự không phải là cậu đăng à?" Kỳ Uẩn bình tĩnh nghĩ ngợi, hỏi cũng như không hỏi, cho dù thật sự là Ôn Dư đăng, Ôn Dư cũng sẽ không thừa nhận, dù sao trong đó viết nhiều thứ ngang ngược sến súa như thế, thừa nhận sẽ sụp đổ hình tượng nhường nào.
Phản ứng của Ôn Dư hờ hững, không biểu hiện bất kì hứng thú nào.
Thấy cuộc trò chuyện khó có thể tiếp tục, Kỳ Uẩn chủ động ngậm miệng yên tĩnh, thong thả nhìn góc nghiêng của Ôn Dư thêm mấy cái, sống mũi, đôi môi, xương hàm...!Trong lòng nghĩ khuôn mặt này thật sự rất tuyệt, lại nghĩ tới thái độ của Ôn Dư dành cho Diệp Kì Trăn, Kỳ Uẩn có mấy phần ngưỡng mộ, yêu đương với Ôn Dư chắc chắn sẽ thú vị lắm, đúng không?
Ôn Dư cho người ta ấn tượng rất lạnh, nhưng lại mang theo khí chất quyến rũ trời sinh, người như thế không chủ động còn may, chỉ cần chủ động nhiệt tình, nghĩ thôi cũng thấy đòi mạng.
Không lâu sau, Ôn Dư nhận được tin nhắn Diệp Kì Trăn gửi tới, hỏi trưa nay có muốn đi ăn chung hay không.
Ở một giảng đường khác, Diệp Kì Trăn nhìn câu trả lời chỉ một chữ "Ừm" của Ôn Dư, như có suy nghĩ, trong đầu lại lướt qua cảnh tượng Ôn Dư vội vàng giải thích với cô hôm qua, còn cả câu "Cậu thật sự ngốc đấy" của Ôn Dư...
Sáng nay Diệp Kì Trăn và Ôn Dư đều chỉ có ba tiết chuyên ngành, 11 giờ là có thể tan học.
Hai người vẫn giống thường ngày, gặp nhau bên dưới tòa nhà dạy học, sau đó sánh vai đi tới nhà ăn.
Trong ánh mặt trời ấm áp, thấp thoáng có thể nghe thấy tiếng ve kêu.
Cùng với nhiệt độ tăng cao, hơi thở của giữa hè càng ngày càng nồng.
Đây là mùa hè thứ ba sau khi hai người quen nhau, Diệp Kì Trăn nghĩ trong lòng, cô thường nhớ tới lúc trước hỏi Ôn Dư thích mùa nào, Ôn Dư nói mùa hè, vì quen cô vào mùa hè.
Khi đó Diệp Kì Trăn chỉ coi là câu nói đùa, đã qua lâu như thế, nhưng lại để trong lòng.
"Buổi tụ tập tối thứ sáu cậu có tham gia không?" Diệp Kì Trăn vừa đi vừa hỏi Ôn Dư, sau khi hoạt động triển lãm tranh kết thúc, đàn chị sắp xếp một thời gian thích hợp để mọi người chúc mừng một bữa.
"Cậu thì sao?" Ôn Dư hỏi Diệp Kì Trăn.
"Có." Diệp Kì Trăn nói.
"Ừm." Ôn Dư đáp.
Chỉ trong mấy câu đối thoại ngắn ngủi, Diệp Kì Trăn đã hiểu ý tứ Ôn Dư biểu đạt, là cô đi thì cô ấy cũng đi.
Cách thức ở chung giữa hai người, không quá khi dùng từ như hình với bóng để miêu tả.
Trong trường trồng rất nhiều liễu, dọc theo cả con đường ven hồ, cho dù đã là đầu hè nhưng trời quang có gió như hôm nay, còn có thể nhìn thấy hạt liễu bay phất phơ trong không khí.
Diệp Kì Trăn không thích ứng chớp chớp mắt, không biết có phải hạt liễu rơi vào mắt hay không, nhất thời vừa xót vừa ngứa, khi Diệp Kì Trăn vô thức đưa tay ra dụi, Ôn Dư kịp thời kéo lấy tay cô.
"Để tớ xem nào." Ôn Dư dừng bước nghiêng người, một tay đỡ lấy mặt Diệp Kì Trăn, đồng thời cũng nhích gần lại, cẩn thận quan sát mắt Diệp Kì Trăn.
Khoảng cách cùng sự tiếp xúc gần như thế, thành công khiến Diệp Kì Trăn dịch chuyển lực chú ý, trước kia cô luôn cảm thấy Ôn Dư không để tâm tới bất kì chuyện gì, nhưng bỏ qua một điều, rõ ràng Ôn Dư luôn quan tâm tới cô.
Khi người không để tâm tới bất kì chuyện gì để tâm tới chuyện gì đó, là một chuyện vô cùng rõ ràng.
"Không sao." Âm thanh của Diệp Kì Trăn rất nhỏ.
Ôn Dư lưu tâm tới vành mắt đen nhàn nhạt của Diệp Kì Trăn, "Tối qua ngủ không ngon à?"
"Có chút." Diệp Kì Trăn thừa nhận.
"Hôm qua tâm trạng không tốt?" Khi Ôn Dư hỏi như vậy, trong tiềm thức mong chờ nhận được đáp án nào đó.
Diệp Kì Trăn chăm chú nhìn khuôn mặt trước mắt trong khoảng cách gần, không lên tiếng, đồng nghĩa với việc thừa nhận cách nói của Ôn Dư.
Tâm trạng cô không tốt, chỉ là vì nghe thấy những lời ám muội của Ôn Dư và người khác, liền khó chịu không thôi.
Cô sợ Ôn Dư thích người khác.
Sau khi xảy ra chuyện hôm qua, hôm nay hai người gặp lại nhau, không khí lại có chút thay đổi kì lạ.
Khi hai người nhìn đối phương đều cất giấu cảm xúc, cho dù thử che giấu, cũng không thể không để lộ chút nào, như thể khi nhìn nhau, ánh mắt sẽ để lộ ra điều gì đó.
Dù sao yêu thích ở đó, tóm lại là khác biệt.
"Ôn Dư..." Diệp Kì Trăn buột miệng gọi một tiếng, có chút chuyện muốn nói lại thôi.
Ôn Dư nhìn thẳng về phía Diệp Kì Trăn, chờ đợi cô lên tiếng.
Nhưng Diệp Kì Trăn lại im lặng.
Ôn Dư nhìn thấy vẻ ngập ngừng của Diệp Kì Trăn, tiếp tục chờ đợi cô lên tiếng, "Có chuyện muốn nói với tớ à?"
"...!Đi thôi." Cuối cùng Diệp Kì Trăn cất lên hai chữ không liên quan, trong khoảnh khắc ban nãy, thật sự cô rất muốn nói "Tớ thích cậu", câu nói ấy nhịn trong đáy lòng tới khó chịu, nhưng lại chần chừ không nói ra.
Nói thích với người mình thích, thì ra cần nhiều dũng khí như thế.
Đáy mắt Ôn Dư lặng lẽ lướt qua một tia tối tăm, cũng không nói gì, đi theo bước chân Diệp Kì Trăn về phía trước.
Sự chần chừ của Diệp Kì Trăn khiến cô ấy cũng chần chừ.
Nam Thành lại trải qua hai ngày trời quang, sau đó không khí trở nên âm u.
Chiều thứ năm Ôn Dư không có tiết, ở trong căn nhà thuê chuẩn bị vẽ gì đó, nhưng mãi tới khi trời tối, cũng không tìm được cảm xúc.
Ôn Dư ngồi xuống dựa vào cửa sổ, có lẽ chất lượng giấc ngủ hai ngày nay quá tệ, cô ấy nhắm mắt không lâu liền ngủ một giấc, lần đầu tiên mơ thấy giấc mơ ngọt ngào.
Trong mơ Diệp Kì Trăn và cô ấy ngồi ở cửa sổ, ngắm mưa cùng cô ấy, hai người không nói gì hết, chỉ nắm tay dựa vào nhau, thỉnh thoảng nhìn đối phương cười lên.
Khi Ôn Dư mở mắt, chỉ có một mình, ngoài cửa sổ không có mưa, chỉ có thời tiết u ám bí bách, chẳng thà mưa một trận cho sảng khoái.
Bị cảm xúc nặng nề nhàm chán cùng cực bao trùm, nếu không phải nhàm chán, Ôn Dư cũng không nhớ tới bài đăng gì đó mà Kỳ Uẩn nhắc tới, ma xui quỷ khiến nhấp vào diễn đàn xem.
Trên trang đầu, Ôn Dư vừa nhìn liền thấy bài đăng Kỳ Uẩn nói tới, tiêu đề quá bắt mắt, rất khó không chú ý tới:
Giới tính nữ, thích nữ sinh.
Ôn Dư vô cùng nhàm chán nhấp vào xem, sau khi đọc hết đoạn đầu tiên, dây thần kinh nào đó của cô ấy mẫn cảm giật lên, lại tiếp tục lướt xuống dưới, cảm giác mẫn cảm càng ngày càng được phóng đại.
...!Tôi và cậu ấy học chung trường cấp ba, thỉnh thoảng gặp nhau nhưng không nói gì, cậu ấy rất ưu tú, là kiểu nữ sinh vừa xinh đẹp vừa tài hoa, thật ra hồi cấp ba tôi đã bị cậu ấy thu hút.
Sau đó lên đại học lại gặp nhau, chúng tôi trở nên thân thiết, trước giờ tôi chưa từng nghĩ có thể làm bạn với cậu ấy, ngày đó còn là cậu ấy chủ động nhắc tới...
...!Tính cách của chúng tôi có chút khác biệt, nhưng bất ngờ thay lại nói chuyện rất hợp.
Mỗi lần ở chung với cậu ấy đều rất vui vẻ, cậu ấy rất tốt với tôi, cho dù xảy ra chuyện gì cũng ngay lập tức xuất hiện bên cạnh tôi, an ủi tôi, khích lệ tôi.
...!Có lúc tôi nghi ngờ cậu ấy thích con gái, cậu ấy luôn tán tỉnh tôi, ôm tôi, nắm tay tôi, hôn má tôi, nhưng hình như cậu ấy chỉ đang đùa giỡn mà thôi.
Ôn Dư tập trung tinh thần, tiếp tục lướt xuống dưới.
...!Hôm nay cậu ấy chịu oan ức, kết quả tôi khó chịu tới khóc, cậu ấy còn an ủi tôi, cậu ấy thật sự rất tốt, muốn cả thế giới biết cậu ấy rất tốt.
...!Cậu ấy lại ôm tôi, người cậu ấy rất thơm, mỗi lần ôm cậu ấy đều không đủ.
...!Cậu ấy nói tôi ngọt.
...!Chỉ cần gặp mặt là không nhịn được ngắm cậu ấy mãi, lúc cậu ấy cười lên rất xinh, xinh lắm lắm luôn, rất thích nhìn cậu ấy cười.
...!Cậu ấy giải thích không có quan hệ gì với nam sinh kia với tôi, còn nói tôi ngốc.
Hình như cậu ấy lo lắng tôi hiểu lầm, hay là tôi lại nghĩ nhiều?
Đọc tới đây, tâm trạng Ôn Dư làm cách nào cũng không thể bình tĩnh được, cho dù đây là bài đăng từ tài khoản nặc danh, câu chữ trong bài viết cũng không tiết lộ bất kì tin tức cụ thể nào, nhưng những chuyện nhỏ nhặt ghi chép trong đó, mỗi một câu, Ôn Dư đọc lên đều có cảm giác rất quen thuộc, dường như cùng trải qua.
Cẩn thận nghĩ lại, Ôn Dư dùng tài khoản nặc danh viết một câu bình luận: DKT, là cậu à?
Lật lại bài đăng, Ôn Dư đọc lại từ đầu, lại có cảm nhận khác biệt, cuối cùng ánh mắt cô ấy chăm chú nhìn một đoạn trong bài viết rất lâu: Tôi chỉ khóc trước mặt cậu ấy, luôn coi cậu ấy là người bạn hiểu tôi nhất, tôi cũng không biết bản thân bắt đầu rung động từ lúc nào, hiện tại nhớ lại từng chuyện liên quan tới cậu ấy, đều cảm thấy rung động.
Sau khi cẩn thận đọc lại một lượt, Ôn Dư nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, ngẩn người một lúc lâu, Diệp Kì Trăn, cậu còn có thể chậm tiêu hơn nữa sao?
...
Buổi tối Diệp Kì Trăn có hai tiết phỏng vấn làm bài tập, khi nhận được điện thoại của Ôn Dư vừa vặn tan tiết đầu tiên, hiện tại là thời đại công nghệ thông tin phát triển ở trình độ cao, gọi điện thoại tức là có chuyện gấp.
Hơn nữa màn hình hiển thị người gọi tới là Ôn Dư, tốc độ nghe máy của Diệp Kì Trăn càng thêm nhanh, "Ôn Dư."
Ôn Dư đứng trên con đường đá bên ngoài tòa nhà dạy học, sau khi nghe thấy âm thanh của Diệp Kì Trăn, "Hiện tại tớ muốn gặp cậu..."
Diệp Kì Trăn không hiểu chuyện gì, nhưng nghe Ôn Dư đột nhiên nói như thế, cô lo lắng không thôi, tưởng rằng Ôn Dư lại chịu oan ức gì đó, thế là vội vàng ra khỏi giảng đường.
Khi gặp Ôn Dư ở bên dưới tòa nhà, Diệp Kì Trăn chạy bước nhỏ tới, căng thẳng hỏi: "Sao thế?"
Lúc này nhìn thấy Diệp Kì Trăn, Ôn Dư cảm thấy bản thân không muốn nhẫn nhịn thêm một phút giây nào nữa, cô ấy vào thẳng vấn đề, "Bài đăng trên diễn đàn là cậu đăng à?"