Hạ Vân Phong bị khối đá làm tê cóng thật sự không thoải mái, y cau mày “Hừ” vài tiếng. Y tự cởivạt áo mình, mấy khối nước đá tất cả đều rơi xuống dưới đất —
Thân thể bị tê cóng đến phát đỏ, địa phương trước ngực bị Hình Liệt niết qua càng phát ra đầy đặn. Áng sáng kia dưới kích thích lạnh như băng trở nên càng bắt mắt, thân thể phiếm màu ửng hống kia rất là dụ nhân
Tần Diễm trợn tròn mắt.
“Ta không phải cố ý, ngươi như thế nào đột nhiên đi tới đây.” Tần Diễm nói chuyện hơi chậm, ánh mắt hắn bồi hồi dừng trên người Hạ Vân Phong, đáy mắt hắn cấp tốc hiện lên vài phần kinh ngạc, tựa hồ rất ngạc nhiên.
Hắn thật đúng là không nghĩ tới thân thể lão ba mình bị tê cóng một cái, lại trở nên xinh đẹp như vậy.
“Ta biết ngươi không phải cố ý.” Hạ Vân Phong cũng không hi vọng nhi tử tự trách, bất quá khó được nhìn thấy bộ dáng này của Tần Diễm, y đem áo ngủ ướt át khép lại, “Sàn có thủy tinh, ngươi ôm ta trở về phòng.” ( Đời bác toàn ẵm mới ôm:v)
Y đi chân không, không có tiện đi lại.
Tần Diễm cũng không phản đối, trực tiếp đem y bế đứng lên sau đó ôm ngang người y, vững vàng ôm y ẵm lên lầu.
“Ngươi đêm nay muốn đi phòng ai ngủ, hay là muốn ngủ ở phòng mình?” Tần Diễm không có nhìn y, chỉ bình tĩnh hỏi y. Bởi vì Hạ Vân Phong bình thường ngẫu nhiên ngủ phòng hắn, ngẫu nhiên ngủ phòng Ngao Dương.
“Ta thật lâu không tâm sự với ngươi rồi.” Hạ Vân Phong thật sự rất lâu không cùng Tần Diễm nói chuyện phiếm rồi.
Tần Diễm nhìn y một cái, hiểu được ý tứ của y liền trực tiếp đem y ôm vào phòng mình.
“Ngươi muốn ngủ với ta cứ việc nói thẳng.” Tần Diễm đẩy ra cửa phòng mình, đem y ôm vào trong phòng, trực tiếp đặt ở trên giường lớn mềm mại: “Ngươi ngồi một lát, ta đi lấy khăn mặt.”
“Ân.” Hạ Vân Phong chậm rãi ngã vào trên giường, thoải mái nằm chờ đợi nhi tử. (là đơn thuần chờ đợi thôi nga cười gian)
Lúc Tần Diễm từ phòng tắm đi ra, áo đã muốn cởi, trên người cũng đã lau qua. Hắn chỉ mặc quần đùi, trực tiếp ngồi xuống bên giường thay Hạ Vân Phong đem giọt nước trên người đều lau đi.
Có điều da Hạ Vân Phong bị lạnh nên có chút phiếm hồng, y không hề cố kỵ nằm nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Thời điểm Tần Diễm thay y lau người, động tay rất nhẹ, chỉ cần hơi nặng một chút, Hạ Vân Phong sẽ phát ra tiếng rên không thoải mái, Tần Diễm thay y lau người xong, phải đi tắm rửa.
Tắm rửa xong đi ra, Hạ Vân Phong vẫn duy trì tư thế vừa rồi không có đổi nhưng tựa hồ đã sắp ngủ, Tần Diễm lau khô tóc sau mới lần nữa
Ngồi lên giường.
Hạ Vân Phong tỉnh.
“Đánh thức ngươi sao?” Tần Diễm tựa vào đuôi giường đang chuẩn bị gọi điện thoại, thấy được Hạ Vân Phong mở hai tròng mắt. Hạ Vân Phong bên hông đắp chăn,
Nhưng này đôi chân thon dài, vẫn lộ ở bên ngoài.
“Không có việc gì.” Hạ Vân Phong quan tâm nhìn nhi tử: “Ngươi đã đói bụng hay chưa?” Y lo lắng nhi tử ở bên ngoài chưa ăn cơm. Mỗi ngày Tần Diễm trở về y cơ bản sẽ hỏi.
Tần Diễm liếc y một cái: “Ta ăn rồi.” Hắn để điện thoại di động đặt ở đầu giường, không định gọi điện thoại nữa.
Nhìn thấy hai chân Hạ Vân Phong có chút phiếm hồng, hắn mở chân Hạ Vân Phong ra, nắm chân Hạ Vân Phong nhìn nhìn, ngón tay ở trên đùi Hạ Vân Phong cọ xát hai cái.
Cảm giác được Hạ Vân Phong muốn giãy ra, Tần Diễm không kiên nhẫn nói: “Đừng lộn xộn, để cho ta xem xem.” Hắn thực trực tiếp ngồi ở giữa hai chân Hạ Vân Phong, hai tay nắm chân Hạ Vân Phong hướng hai bên sườn tách ra —
“Ngươi đang nhìn cái gì?” Hạ Vân Phong im lặng ngồi ở trên giường, hai tay nhuyễn miên miên chống giường dưới thân, y trơ mắt nhìn Tần Diễm tách chân y
Tần Diễm đang làm cái gì.
Vì sao phải nhìn y như vậy.
Hạ Vân Phong bị động tác của Tần Diễm làm cho có chút nghi hoặc, nhưng ánh mắt y thủy chung đều dừng ở trên khuôn mặt tuấn mỹ kia của Tần Diễm. Ngọn đèn trong phòng thực nhu hòa, vầng sáng nhợt nhạt kia ở trên mái tóc mềm mại của Tần Diễm thong thả chuyển động, dưới ngọn đèn mông lung ánh mắt Tần Diễm cũng trở nên có chút mơ hồ, Tần Diễm không có nhìn y, chỉ cúi đầu.
Hắn lấy ngón tay nhéo nhéo từng chỗ bị đông lạnh đến phiếm hồng trên người Hạ Vân Phong, hắn mỗi lần niết một chút thì miệng Hạ Vân Phong đều đã phát ra tiếng hàm hồ nhè nhẹ.
“Đau hay không đau?” Tần Diễm ngẩng đầu nhìn y.
“Không đau.” Hạ Vân Phong lắc đầu. ( Làm ơn đi, bị nước đá đổ vào thôi mà, thời gian a đi tắm nó cũng “ nguội ” rồi:v)
“Không có tổn thương do đông lạnh, không có dấu vết bị thương.” Tần Diễm tách chân y ra, kiểm tra xong sau đó buông tay ra,“Chỉ hơi hồng chút, chờ một lát thì tốt rồi.”
Hạ Vân Phong không có trả lời, chỉ nghiêng thân nằm ở trên giường, chân y tự nhiên khoát lên trên giường. Y bảo Tần Diễm châm thuốc cho y, nhưng Tần Diễm lại bảo y ít hút một chút.
“Ngươi hôm nay tâm tình tốt lắm.” Hạ Vân Phong khóe miệng tươi cười thực nhạt, y đỡ cái tẩu, bán nghiêng đầu, lười biếng thở ra sương khói, “Hôm nay hẹn được Hạ Đông rồi?”
“Ân.” Tần Diễm cũng không phủ nhận, còn thoải mái nói “Đêm nay ta với Hạ Đông ăn cơm cùng nhau.” Chúc mừng hắn kết án, thuận tiện chúc mừng Hạ Đông lại giúp công ty nhận được một hợp đồng lớn.
Hạ Vân Phong lúc này không có phản đối bởi vì Hạ Đông đêm mai hẹn y ăn cơm, y không lý do phản đối Tần Diễm cùng bằng hữu ăn cơm cho nên y không có nói thêm cái gì nữa.
Tần Diễm hôn nay nằm nghiêng thân đối diện với y, y cũng nghiên thân nhìn nhi tử luật sư chính khí đầy mình này “ Người có muốn ăn khuya không? ” Cái tẩu của y theo đường con sườn mặt của Tần Diễm phác họa đến cái cằm tinh xảo kia.
Ăn khuya?
Ăn bữa khuya cái gì?
“Không muốn ăn.” Tần Diễm muốn ngủ rồi.
“Nhìn ta nói chuyện.” Hạ Vân Phong miễn cưỡng dùng cái tẩu chậm rãi nâng cằm Tần Diễm lên, để cho nhi tử ngẩng đầu nhìn y.
Tần Diễm nhìn thấy Hạ Vân Phong lười biếng lấy tay chống đầu, nhuyễn miên miên nằm ở bên người hắn, lười biếng nhìn chăm chú vào hắn, mà Hạ Vân Phong khóe miệng còn nhợt nhạt thở ra sương khói.
Hơi thở thuốc lá thản nhiên kia tràn ngập ở bên môi hai người, nhợt nhạt, chậm rãi, lộ ra vô hạn ái muội, sương khói lượn lờ bay lên làm tầm mắt nhòa đi.
“Ta nói rồi, ta không muốn ăn, nếu ngươi đã đói bụng thì –” Tần Diễm lời mới nói được một nửa thì giọng đã chậm lại, bởi vì hắn nhìn thấy Hạ Vân Phong chậm rãi nhích người —
Chăn kia theo ngực y rơi xuống lộ ra địa phương nhạt nhẽo bị lạnh đến mức càng phát ra ánh sáng mê người ở trước ngực kia. Màu sắc chỗ kia vốn nhạt giờ bị lạnh nên hồng hồng, chỉ là Tần Diễm không biết nơi đó lúc nãy đã bị Hình Liệt nắm chơi thật lâu.
“Nếu ngươi muốn ăn.” Hạ Vân Phong nói một nửa liền rút một ngụm thuốc, hưởng thụ hút xong rồi sau đó mới đem lời tiếp theo nói cho hết, “Ta đi nói … người hầu làm cho ngươi.”
“Có phải ta nghĩ ăn cái gì đều được hay không?” Tần Diễm ý vị thâm trường hỏi lại, thân thể Hạ Vân Phong chặn ánh sáng cho nên thấy không rõ lắm vẻ mặt của Tần Diễm giờ phút này.
“Ân. (a a sao lại ko suy nghĩ trc khi trả lời vậy thúc =..=)”
Nghe được Hạ Vân Phong nhẹ nhàng mà lên tiếng, Tần Diễm thực rõ ràng lôi kéo chăn, thân thể di động đi xuống, trực tiếp đem đầu tựa vào ngực Hạ Vân Phong.
Hơi thở của hắn phả ra ở trước ngực Hạ Vân Phong, xúc cảm nóng rực kia hơi hơi đâm xuyên qua địa phương dần dần phiếm hồng kia của Hạ Vân Phong, làm cho Hạ Vân Phong không tiếng động “Ân” rồi “Ân”, hơi thở có chút chậm.
“Tần Diễm ngươi không phải còn giận lão ba chứ?” Hạ Vân Phong ngón tay chậm rãi lùa vào tóc Tần Diễm, động tác rất chậm xoa đầu nhi tử.
Tần Diễm không có cự tuyệt.
Ngược lại thực im lặng.
Tần Diễm đã sớm không còn tức giận nữa rồi. Trước đó là vì Hạ Vân Phong không đem chuyện ảnh chụp xử lí tốt, người kia lại luôn gửi ảnh chụp cho hắn. Bất quá gần đây gió êm biển lặnghơn nữa sự nghiệp của hắn đang đi lên, hắn không có lý do tự mình tìm bực mình.
Một lát sau.
Tần Diễm mới trả lời y: “Ta không sinh khí.”
Không sinh khí là tốt rồi, Hạ Vân Phong cũng an tâm. Y đem thuốc tắt, đem cái tẩu đặt ở đầu giường, liền kéo chăn lên chuẩn bị ngủ, nhưng ngay lúc này…….
Tần Diễm đột nhiên ôm chặt thắt lưng y, y mới đầu còn cảm thấy kỳ quái nhưng Tần Diễm cứ như vậy ôm, cũng không có động tác khác, y cũng không có nghĩ nhiều lại tiếp tục nghỉ ngơi.
Nhưng y cảm giác được trước ngực truyền đến xúc cảm ấm áp ngắn ngủi, thật giống như có cái gì đó mềm mại lướt qua. Hạ Vân Phong không có đa tâm, y bán mộng bán tỉnh cùng Tần Diễm nói chuyện.
Khi hắn lại cảm giác được không đúng, giọng y chậm lại, y không dấu vết cúi đầu nhìn xuống, nhìn thấy Tần Diễm vươn đầu lưỡi, chậm rãi…
Cọ xát địa phương phiếm hồng trước ngực kia của y – (òô)
Này …
Đây là cái tình huống gì?
Hạ Vân Phong sửng sốt một hồi lâu, Tần Diễm hành động làm cho y rất là ngoài ý muốn, Tần Diễm thế nhưng đang liếm lộng y. Ở trong ấn tượng của Hạ Vân Phong, Tần Diễm chỉ có lần từng uống rượu sau mới “ ôm ” qua y, hơn nữa “ ôm ” y xong sau còn quên hết, bình thường chưa từng đối y động thủ động cước, càng đừng nói giống như vậy liếm lộng y. Điều này làm cho Hạ Vân Phong có chút choáng váng.
“Tần Diễm” Hạ Vân Phong gọi hắn.
“–” Tần Diễm không thèm nhìn.
Hạ Vân Phong một bên lấy tay đẩy đầu Tần Diễm, một bên bảo Tần Diễm không cần tiếp tục lộng nữa. Tần Diễm giống như ma nhập hoàn toàn nghe không lời, Hạ Vân Phong chỉ cảm giác được trước ngực bị đầu lưỡi ướt mềm kia không ngừng trêu chọc, y toàn thân như nhũn ra thân thể hãm sâu vào trong đệm chăn, trong miệng y phun ra tiếng rên nho nhỏ. Âm thanh khiến cho cả người Tần Diễm nóng lên.
Hơi thở Tần Diễm rất nóng.
Địa phương mà đầu lưỡi hắn chạm đến vừa nóng lại mềm, xúc cảm phi thường tuyệt vời (T.T chém), so với bạn gái của hắn còn muốn hoàn mỹ hơn.
Gần đây Tần Diễm bề bộn nhiều việc cũng chưa có thời gian đi phát tiết, tuy rằng bình thường thường xuyên nhìn Hạ Vân Phong lõa thể ngủ, nhưng hắn cũng hiểu được không có gì phi thường đặc biệt dù sao đều là nam nhân. Nhưng đêm nay Hạ Vân Phong làm cho hắn cảm thấy có điểm không giống, thật giống như vừa mới bị người hung hăng chà đạp qua (là bị thằng đệ đệ khắc khẩu của ca chà đạp đó =..=), thân thể còn phiếm hồng dụ nhân.
Từ góc độ này của Hạ Vân Phong có thể nhìn thấy cái mũi thon dài của Tần Diễm đụng vào trên làn da của y, cùng với đầu lưỡi ướt mềm lại nóng đang ở đùa bỡn địa phương nóng lên của y.
Cái tay đẩy đẩy Tần Diễm của Hạ Vân Phong thực vô lực, Tần Diễm bắt lấy cổ tay y, ý vị thâm trường chậm rãi nâng mắt lên, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm nam nhân vẻ mặt lười biếng
Nghe được Hạ Vân Phong ám chỉ hắn, hắn thu hồi đầu lưỡi.
Đáy mắt Hạ Vân Phong cũng dần dần trở nên thâm trầm, y đã không nghĩ đến Tần Diễm là khuyết thiếu tình thương của mẹ hoặc là tình thương của cha mới có thể làm ra loại hành động này, loại hành động tràn ngập ái muội này hoàn toàn không phải là một việc nhi tử làm với lão ba của mình.
“Mau ngủ.” Hạ Vân Phong thực thong thả nhắc nhở hắn, y lôi kéo chăn, muốn che lại trước ngực.
Nhưng Tần Diễm xảo diệu ngăn tay y, đôi môi trực tiếp dán lên địa phương liếm đùa trước đó, dùng sức hấp trụ dồn dập duyệt hôn, mãnh liệt tới như mưa rền gió dữ.
Hạ Vân Phong cúi đầu, hơi thở ấm áp phun ở đỉnh đầu Tần Diễm, y bị Tần Diễm áp chế, địa phương trước ngực kia ngứa ngứa, cảm giác bị cực nóng cắn nuốt làm cho tim y cũng đập nhanh hơn nửa nhịp.
Ánh mắt sâu xa kia của Tần Diễm vẫn dừng ở trên mặt Hạ Vân Phong, thưởng thức vẻ mặt phức tạp vào giờ phút này của Hạ Vân Phong, động tác trên cái miệng của hắn vẫn không có dừng lại.
Hơi thở của hắn thực nóng.
Hai người đều cảm giác được xúc cảm nóng ướt, cái loại cảm giác cực nóng dây dưa này làm cho mũi Hạ Vân Phong hỗn loạn hừ vài tiếng, hừ đến Tần Diễm nhíu mày,
So với nữ nhân “Ừ ngô ngô” còn “Hừ” đến dễ nghe.
Thẳng đến khi hai bên ngực Hạ Vân Phong đều bị hấp đến tê rần, Tần Diễm mới thỏa mãn đẩy y ra, ngực Hạ Vân Phong bị hút đến vừa hồng vừa diễm. Ánh sáng màu sắc kia
Lại khiến người thèm nhỏ dãi (=..=)
Môi Tần Diễm bởi vì dùng sức quá độ cũng bị biến thành có chút phiếm hồng.
Dòng khí ái muội ở giữa hai người khuếch tán.
Hai người giằng co thật lâu.
Ai cũng đều không nói chuyện.
Tần Diễm dần dần cũng có chút thanh tỉnh lại, khi nghe được Hạ Vân Phong nói “Ta là lão ba ngươi”, thần kinh trong đầu Tần Diễm giống như bị banh đoạn,
Hoàn toàn thanh tỉnh lại.
Hắn lập tức cùng Hạ Vân Phong phân ra khoảng cách, hắn không biết vừa rồi vì sao lại làm ra cái loại hành động này. Hắn biết rõ bản thân không thích nam nhân, hơn nữa hắn thân mình còn có bạn gái, hắn như thế nào hội làm ra loại sự tình này.
Hơn nữa.
Vừa rồi người bị hắn lại hấp lại liếm, còn là lão ba hắn.
Tần Diễm thực hối hận.
Cho nên sắc mặt hắn cũng trở nên trông không tốt lắm, Hạ Vân Phong nghiêng đầu cũng không có nhìn hắn, chỉ híp mắt nghỉ ngơi, bởi vì y biết Tần Diễm cũng sẽ không nói với y “Thực xin lỗi”, y đành phải chậm rãi kéo chăn, đắp trên thân thể của mình.
Chỉ có thể cho rằng sự tình gì cũng không có phát sinh qua. (Đa Mộng: nhiều lúc ta cảm thấy Tần ca cứ hay trốn tránh sao ý >”