Dụ Tội

Khóe miệng Hạ Vân Phong tràn ra sương khói thản nhiên, nhợt nhạt, y nhìn Hạ Đông trong chốc lát, mới hơi động môi: “Không biết khi nào thì trở về, có đôi khi trễ, có đôi khi sớm.” Y đem cái tẩu chậm rãi đưa tới bên môi Hạ Đông, nhẹ nhàng mà chạm môi Hạ Đông, động tác của y phi thường thong thả……

Viền môi Hạ Đông nhìn rất đẹp.

Thực thích hợp hôn môi. (=..=)

Cái tẩu trong tay Hạ Vân Phong đang vẽ viền môi khiến môi Hạ Đông có chút ngứa……

Hạ Đông chậm rãi ôm sát y, khiến cho cả người Hạ Vân Phong đều dán vào hắn. Vạt áo áo ngủ thâm sắc trên người Hạ Vân Phong hờ khép, nhìn từ ngay trước mặt thì che thật kín……

Nhưng vạt áo đằng sau lại bị Hạ Đông cuốn lên……

Hai tay Hạ Đông đang cầm bộ vị dưới thắt lưng y, chậm rãi nhu sờ làm cho y không tự chủ được tới gần Hạ Đông, hơi thở Hạ Đông đều phả vào cổ y……

“Khí sắc của ngươi không tốt lắm, có phải đi làm quá mệt mỏi hay không?” Hạ Vân Phong chậm rãi nhìn hắn, thần sắc Hạ Đông thực nhợt nhạt.

Hạ Đông lắc đầu, tỏ vẻ thuận lợi.

“Ngươi lấy tiền này mua thuốc bổ cho ta, ngươi tháng này ăn bằng cái gì?” trong con ngươi trầm ổn của Hạ Vân Phong lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn, hai người dựa vào thật gần, hơi thở của y phả vào mặt Hạ Đông……

Nóng nóng.

Ngứa ngứa.

Đôi mắt sáng kia của Hạ Đông im lặng nhìn chăm chú vào Hạ Vân Phong, hắn thấp giọng hỏi: “Vậy tháng này ngươi có phải đều trở lại chỗ ta, đúng không?” Hắn rất cẩn thận ôm Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong sửng sốt một chút.

Sau đó.

Miễn cưỡng gật đầu. (=..= bị dụ lên dĩa rồi)

Cho nên một tháng tiếp theo Hạ Vân Phong mỗi ngày đều bảo lái xe mua đồ ăn đi qua, chính y cũng sẽ đi qua, chính là từ lần trước Hạ Đông “ôm” y sau, y mỗi lần đến, Hạ Đông cũng muốn (=..=)……

Lúc vừa mới bắt đầu Hạ Vân Phong còn có thể giáo huấn hắn hai câu, nhiều lần liên tiếp sau Hạ Vân Phong cũng không nói nữa. Hạ Đông thật giống như đứa nhỏ vừa mới biết đến sữa, thực tủy biết vị……

Mỗi ngày đều muốn……

Hơn nữa tinh lực lại thập phần tràn đầy (=..= dồn 20 năm hỏi sao ko nhiều), Hạ Vân Phong cảm thấy hắn không có gì tiết chế, bình thường thoạt nhìn thành thành thật thật, lịch sự, nhã nhặn, nhưng mỗi lần “ôm” y, đều phải ‘’làm’’ cho Hạ Vân Phong đến tình trạng kiệt sức mới bằng lòng dừng lại.

Hơn nữa.

Trong nhà Hạ Đông, những địa phương có thể ‘’làm’’ đều đã ‘’làm’’, Hạ Đông mỗi lần ‘’ôm’’ y đều thực kịch liệt, làm cho Hạ Vân Phong mỗi lần xuống lầu, chân đều có chút nhũn ra, đều là bởi vì Hạ Đông quá dùng sức.

Nhưng mỗi lần Hạ Vân Phong nói hắn, hắn cũng không nói chuyện, bằng không liền quay đầu đi rửa chén, giặt quần áo, bằng không liền đi quét rác, hỏi hắn có nghe thấy không, hắn vẫn sẽ gật đầu. (=..= nhìn là biết nó lỳ)

Nhưng mà đến trên giường, Hạ Đông thật giống như cái gì cũng đều quên, hết thảy đều bằng vào cảm giác mà đến, làm cho Hạ Vân Phong vài lần muốn tát hắn mấy phát, đáng tiếc mỗi lần nâng tay lên đều bị bắt lấy.

Không thể cảnh cáo.

Cảnh cáo một cái, miệng đã bị ngăn chặn. (=..= phản nghịch zậy đấy)

Dù sao Hạ Vân Phong chính là đối với hắn không có biện pháp, chỉ cần Hạ Đông không ‘’ôm’’ y, Hạ Đông cũng rất bình thường, ‘’ôm’’ y một cái là thật giống như cái gì cũng quên, hơn nữa khí lực Hạ Đông rất lớn……

Hạ Vân Phong luôn luôn lười biếng cũng chỉ có bị hắn ‘’làm’’ đến thở dốc, thời điểm vừa mới bắt đầu Hạ Đông còn có thể dừng một chút, để cho Hạ Vân Phong nghỉ ngơi hồi sức, nhưng càng đến lúc sau lại càng không cho y cơ hội để thở.

Bất quá ‘’làm’’ xong sau Hạ Đông vẫn thực nghe lời, Hạ Vân Phong bảo hắn làm cái gì thì hắn làm cái đó, gần đây thời gian Hạ Đông ở nhà có vẻ nhiều, hỏi cấp dưới, Hạ Vân Phong mới biết Hạ Đông đã đổi công tác.

Đổi một phần công tác theo ca: sáng chín giờ, chiều năm giờ, buổi sáng có thể rời giường muộn, buổi chiều đã trở về rất sớm, tiền lương cũng rất cao, Hạ Vân Phong từ trong miệng Hạ Đông biết là có công ty lớn chủ động ký kết với hắn.

Tất cả Hạ Đông đều nói với Hạ Vân Phong: “Đối phương rất thành ý, cho nên ta đáp ứng.”

Như vậy tốt lắm.

Không đến hai ngày Hạ Đông đã nói muốn chuyển nhà, muốn chuyển nhà đến nhà trọ cao cấp mà lão bản chuẩn bị cho hắn, hắn đem địa chỉ đưa cho Hạ Vân Phong, bảo Hạ Vân Phong về sau đi đến đó tìm hắn.

Hạ Đông có công việc tốt, Hạ Vân Phong tự nhiên là cao hứng, hơn nữa tiền lương cao như vậy, lão bản lại đưa nhà trọ, đưa xe, công ty nhất định không nhỏ, Hạ Vân Phong cũng yên tâm.

Sự nghiệp của các nhi tử đều đang thăng hoa, nhưng mà sự nghiệp của Hạ Vân Phong lại lâm vào khủng hoảng, mấy ngày này lúc nào y rảnh đều trở về Bắc đường đi hai vòng.

Tuy rằng thắt lưng rất đau, nhưng vẫn chịu đựng.

Tầng lớp quản lý trước kia của Hạ Vân Phong còn ở lại, chẳng qua toàn bộ đều bị giáng chức, hiện tại y không tự mình đến không được, y cũng không thể nhìn Ngao Dương trơ mắt phá đổ thứ y thành lập lên.

Làm tốt lại thật ra không sao cả.

Làm kém, vậy không được.

Hạ Vân Phong đi đến sau đương nhiên là tự mình phải bỏ tiền túi, tầng lớp quản lý ở Bắc đường cũng không cho y mặt mũi, mấy quản lí này đều là người của Ngao Dương, tự nhiên [chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng].

“Vân gia, hiện tại Hoàng Thành bên này cũng không phải bãi của ngươi, ngươi mỗi ngày đi tới đi lui như vậy, không sợ đau thắt lưng? (>xx


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui