Dụ Tội

Hạ Vân Phong nghe hắn nói: “Ngươi tiếp tục nói.” ánh mắt y có chút nguy hiểm.

Sau một lúc trầm mặc.

Hạ Đông còn nói tiếp: “Ngươi thích ta.” Hắn biết……

Nhất định……

“Bằng không ngươi sẽ không phản đối ta đánh quyền anh như vậy.” Hạ Đông đến gần y.

Y nghĩ lui về phía sau.

Nhưng…

Hạ Đông vươn tay bắt lấy cổ tay Hạ Vân Phong, ngăn cản động tác của y: “Bằng không ngươi cũng sẽ không cấm ta cùng mấy người hắc đạo qua lại với nhau.”

Hắn biết Hạ Vân Phong quan tâm hắn.

Để ý hắn.

Hắn đều biết cả……

“Ngươi đột nhiên liền cứ như vậy biến mất, ta thực lo lắng cho ngươi.” Hạ Đông cẩn thận kéo tay y, đụng đến lòng bàn tay Hạ Vân Phong có mồ hôi, trong đôi mắt bình tĩnh của hắn cũng có dao động.

Hạ Đông là đang tức giận.

Phi thường tức giận.

Nhưng hắn không thể trách cứ Hạ Vân Phong, bởi vì chính hắn cũng chưa nói rõ ràng……

“Ta tìm ngươi thật lâu.” Hạ Đông dùng rất nhiều phương pháp, hắn thậm chí xin lão bản mình hỗ trợ, nhưng lão bản lại không nói cho hắn. Hắn tìm không thấy Hạ Vân Phong nên rất sốt ruột.

Nhưng Hạ Vân Phong vẫn ngắt điện thoại của hắn, đến cuối cùng thậm chí là tắt máy, hắn không nghĩ tới ở chỗ này nhìn thấy Hạ Vân Phong, hơn nữa Hạ Vân Phong lại vẫn tìm đến đại ca hắn……

Này chứng tỏ Hạ Vân Phong cùng Hoằng Dạ đã sớm gặp lại rồi……

“Ngươi ‘Biến mất’ lâu như vậy, chẳng lẽ cho tới bây giờ cũng không có nhớ tới ta?” hai tay Hạ Đông cẩn thận xoa cánh tay y, để cho Hạ Vân Phong nhìn hắn……

Như thế nào có khả năng không nhớ.

“Trước kia ta như thế nào “ôm” ngươi, ngươi còn nhớ rõ không?” hai tay Hạ Đông ôn hòa vỗ về cánh tay y, sau đó thử ôm sát thắt lưng Hạ Vân Phong……

Hạ Vân Phong thản nhiên nhìn chăm chú vào Hạ Đông, lười biếng trả lời: “Ân.”

“Ngươi trước kia đem ta đưa đi du học, ta thực không vui, ta vẫn muốn ở lại bên cạnh ngươi.” Nhiều năm qua như vậy Hạ Đông lần đầu tiên trước mặt Hạ Vân Phong nói ra sự không thoải mái của hắn……

Cho nên.

Hắn đi đánh quyền anh……

Hắn biết Hạ Vân Phong nhất định sẽ đem hắn đưa về nước, chỉ có như vậy hắn mới sớm một chút nhìn thấy Hạ Vân Phong, nhưng lần này Hạ Vân Phong lại lựa chọn chính mình “Rời nhà trốn đi”……


“Ngươi đừng cho là ta không biết, ngươi cùng A Lâm cũng chưa đoạn tuyệt liên hệ.” Hạ Vân Phong tựa hồ bị Hạ Đông đả động, ánh mắt y nhìn Hạ Đông cũng trở nên có chút bất đồng……

Hạ Đông nhìn y.

“Lúc hắn đi du học, từng tháng ngươi lại trả tiền sinh hoạt phí cho hắn.” Hạ Vân Phong không nói, không có nghĩa là y không biết, y không nói là vì muốn Hạ Đông tự mình hiểu.

Nhưng hiện tại A Lâm đã trở về……

Tuổi trẻ, xinh đẹp, có tiền đồ, lại là đương kim bá chủ làng giải trí, chạm tay có thể bỏng, điều kiện tốt như vậy……

“Ngươi là con ta, ta không hy vọng ngươi lạc lối.” Hạ Vân Phong dù có dễ tính như thế nào, cũng không có khả năng nhận một người nam nhân làm con dâu y, ngoạn ngoạn có thể, nếu là thật sự sẽ không được.

“Ta đây lúc hôn ngươi, “ôm” ngươi, ngươi vì sao không đẩy ta ra?” Hạ Đông thấp giọng hỏi lại y, y đem Hạ Đông đưa đến bên ngoài thông đạo an toàn, trong hành lang có người qua đường nên nói chuyện không có phương tiện.

Hạ Vân Phong trầm mặc.

Hạ Đông ngày hôm nay là muốn cho y khó xử……

“Vân gia, kỳ thật ngươi không trả lời ta, ta cũng biết.” ngữ khí Hạ Đông vững vàng như trước.

Hắn cũng không có đối với Hạ Vân Phong bất kính.

Hắn chỉ đang trần thuật sự thật……

“Bởi vì ngươi cảm thấy giữa chúng ta đó là đương nhiên, đổi thành người khác là không thể. (hem hiểu, chém T^T)” Hạ Đông đóng lại cửa thông đạo, ở dưới cái nhìn chăm chú của Hạ Vân Phong, thong thả khóa lại.

Bị nói trúng rồi……

Hạ Vân Phong sắc mặt đổi đổi: “Ngươi nói bậy.” Y không thừa nhận……

Y không thừa nhận……

“Vân gia.” Hạ Đông từ phía sau ôm y, dán ở bên tai y thấp giọng hứa hẹn, “Ta sẽ không có không cần ngươi.” Hắn nói rất nhỏ, tiếng nói dễ nghe kia ở trong gian cầu thang im lặng này có vẻ phá lệ rõ ràng……

Hạ Đông ôm chặt y.

Y thong thả nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Đông, cảm giác được đôi môi Hạ Đông dán tại bên tai y tiếp tục nói: “Ta thật sự sẽ không có không cần ngươi.” Hạ Đông nói xong thuận thế hôn lên lỗ tai hơi nóng lên của y.

Tâm tình Hạ Vân Phong phức tạp đến cực điểm.

Hai tay Hạ Đông cũng không buông y ra: “Vân gia, ta nói đều là sự thật……” Xin ngươi nhất định phải tin tưởng……

Qua thật lâu.

Hạ Vân Phong mới miễn cưỡng “Ân” một tiếng……

Nhất định phải tin tưởng……

Phải tin tưởng……


Lời của Hạ Đông không ngừng ở bên tai Hạ Vân Phong bồi hồi, cho dù vụ việc đã xảy ra cách đây hai ngày rồi, Hạ Vân Phong vẫn nhớ lại chuyện ngày đó gặp được Hạ Đông, Hạ Đông muốn y tin tưởng.

Y bảo Hạ Đông đi về trước, y có thời gian sẽ gọi điện thoại cho Hạ Đông, Hạ Đông cũng thực nghe lời tiêu sái rời đi. Buổi tối ngày hôm đó Hạ Vân Phong vẫn đúng hẹn bồi con lớn nhất Hoằng Dạ.

Hoằng Dạ vẫn như trước thường xuyên hẹn y, bọn họ thật giống như đang nói chuyện yêu đương. Hoằng Dạ sẽ nói cho Hạ Vân Phong chuyện công tác, về cuộc sống, cùng chuyện bạn bè.

Bọn họ cái gì cũng đều nói, Hạ Vân Phong cũng phi thường vui nghe nhi tử nói, so với trước kia y càng thêm hiểu biết Hoằng Dạ. Tuy rằng nhi tử này của y đối với y tốt lắm, rất hiểu chuyện, nhưng không có nghĩa là bình tĩnh.

Hoằng Dạ chỉ là không phát giận linh tinh mà thôi, kỳ thật trong khung rất quy củ, cũng rất có chủ kiến, làm chuyện gì cũng đều có tình có lý. Vô luận là trên công tác hay trong cuộc sống kỳ thật hắn đều rất xem trọng, mối quan hệ bên người đều xử lý rất tốt.

Cho nên.

Dạng bằng hữu gì Hoằng Dạ cũng có.

Hạ Vân Phong cùng Hoằng Dạ ở chung thật sự hòa hợp, tương tự Hạ Vân Phong cũng sẽ nói cho Hoằng Dạ một ít tình hình ở Hạ thị, mỗi lần Hạ Vân Phong nói đều quan sát biểu tình Hoằng Dạ……

Hoằng Dạ tựa hồ không có cảm thấy nửa điểm nhàm chán, ngược lại còn thật sự chăm chú nghe, điều này làm cho tâm tình Hạ Vân Phong rất tốt, cho nên bọn họ cũng không có gì giấu nhau, y thậm chí cũng sẽ hỏi Hoằng Dạ một số ý kiến.

Hơn nữa.

Trừ bỏ Hoằng Dạ ra, giữa Hạ Vân Phong cùng Tần Diễm cũng phát triển rất nhanh, gần đây Tần Diễm sẽ thường thường đến nhà Hạ Vân Phong ở tới đêm khuya, tới so với trước kia sớm hơn, hơn nữa thời gian lưu lại cũng so với trước kia dài hơn.

Tần Diễm cùng y lại giống như vợ chồng, chỉ cần khi nào bọn họ cùng một chỗ, vô luận là lúc nào, địa điểm nào, Hạ Vân Phong cũng sẽ hết sức phối hợp Tần Diễm.

Tần Diễm phi thường kéo dài.

Mỗi lần đều làm cho y dục tiên dục tử. (=..=)

Y biết kinh nghiệm của Tần Diễm cũng khá phong phú, mỗi lần đều đỉnh thật sự đúng chỗ.

Hay dùng sức.

Lại kéo dài.

Làm cho y thực thoải mái.

Hơn nữa.

Mỗi tối thứ sáu Tần Diễm đều đến đây, đều “ôm” y.

Tần Diễm thực thích đổi tư thế, còn thích đem y bày ra các loại tư thế mê hoặc, sau đó làm cho y thở dốc liên tục mới thôi, Tần Diễm tựa hồ thực thích nghe y rên rỉ.

Mỗi lần y không kêu ra tiếng, Tần Diễm sẽ dùng sức đỉnh y, đỉnh đến khi y phát ra mới thôi, xúc cảm nóng ướt như muốn hòa tan kia, gắt gao bao vây lấy hắn……

Hai ngày này.

Mỗi ngày Hạ Đông đều gọi điện đến cho Hạ Vân Phong, trước kia Hạ Đông sẽ mỗi ngày gọi điện thoại cho y ba lần, hiện tại tăng thêm hai lần, mỗi ngày tổng cộng năm lần gọi lại đây, còn có thể đem việc làm mỗi ngày đều nói cho y.


Hạ Đông ăn cái gì, làm cái gì, gặp người nào, nói chuyện làm ăn gì, y đều biết.

Bởi vì Hoằng Dạ rất hiểu chuyện, cùng với sự nhiệt tình của Tần Diễm, và sự thuận theo của Hạ Đông đều làm cho tâm tình của y tốt lắm, hơn nữa cục cưng gần đây luôn kề cận y, y tự nhiên là tâm tình sung sướng.

Cuộc sống……

Tình cảm……

Thân tình của y……

Mấy phương diện này thuận lợi không ít……

Bất quá.

Gần đây các bãi của y xảy ra chút vấn đề, có chút ảnh hưởng nho nhỏ đến tâm tình của y, thuộc hạ của y đến báo cáo với y ba lần, nói là luôn luôn có cảnh sát đến bãi của y quấy rối……

Vài cái bãi lớn của y mỗi ngày đều có cảnh sát canh chừng.

Khiến cho mấy vị khách đến sòng bạc này cũng không dám vay tiền, y không thể cho vay tiền, hơn nữa mấy tiểu thư làm ở Hoàng Thành cũng không dám ra sân khấu, cũng kiếm không được bao nhiêu. Còn có câu lạc bộ mới mở kia của y, tất cả biểu diễn đều thu liễm đi rất nhiều, tư liệu của khách hàng còn bị cảnh sát hạ lệnh tra qua, điều này khiến cho việc làm ăn của Hạ Vân Phong bị giảm sút.

“Thay ta hẹn Hình cảnh tư của Đông khu, ta có một vụ làm ăn muốn cùng hắn nói chuyện.” Hạ Vân Phong sai thuộc hạ lập tức đi làm chuyện này, hơn nữa động tác phải nhanh nhanh chút.

Rất nhanh.

Y liền hẹn được Hình Liệt ra.

Nơi bọn họ gặp mặt là ở trong nhà hàng phong cách Trung Hoa mà Hạ Vân Phong thích, một gian nhà hàng cao cấp trang hoàng hoa mỹ mà cổ điển nằm ở đoạn đường phồn hoa nhất của Đông khu, phục vụ cùng hương vị cũng không tồi.

Lúc Hạ Vân Phong đến Hình Liệt còn chưa tới, y chọn một gian nhã nhặn cho hai người, bởi vì muốn nói chuyện cho nên không muốn bị người khác quấy rầy.

Hôm nay y mặc bộ đồ mới mà hai ngày trước Hoằng Dạ thay y làm, áo dài thổ cẩm cổ điển màu xanh đậm, có chút phá cách, vạt áo đã qua thay đổi hình dạng tỉ mỉ nhìn rất đẹp……

Áo không phải là may nút đứng, mà là nút nghiêng.

Cái cúc ngọc tinh mỹ kia được chế tác thực tinh tế, trên quần áo có hoa văn màu tối bằng thổ cẩm, không rườm rà, ngược lại có vẻ thực thanh lệ. Trên bộ quần áo thổ cẩm bóng loáng thượng đẳng màu xanh đậm kia có ánh sáng nhè nhẹ.

Quần áo cổ điển phá cách hoa mỹ mặc ở trên người Hạ Vân Phong càng hiện lên đẹp đẽ quý giá, màu sắc vải dệt kia làm nổi bật làn da vốn tái nhợt kia của y, tạo nên sự đối lập rõ rệt, khiến cho làn da y thoạt nhìn càng mềm dẻo, càng có khuynh hướng cảm xúc.

Y mặc một bộ đồ tây bằng phẳng cùng một đôi giày da không nhiễm chút bụi, trang phục của y thoạt nhìn thực hoa mỹ, mái tóc hai ngày trước mới nhuộm qua kia của y lại đen lại xoã tung nhìn qua phi thường tự nhiên.

Mái tóc đen của y nhẹ nhàng mà rũ ở bên mặt, y thong thả chớp chớp hai mắt hơi mỏi mệt kia, lông mi đen dày kia nhẹ nhàng mà chấn động, hai mắt y rất là mê người.

Trong ánh mắt của y thủy chung lộ ra lười biếng không thể xóa mờ, bất cứ lúc nào cũng đều là thần thái thong dong an nhàn như thế, miễn cưỡng thoả thích ngắm nhìn cảnh đêm mê người ngoài cửa sổ.

Y xuyên thấu qua cửa sổ sát đất trong suốt kia, nhìn về phía dưới lầu cách xa nơi này mấy chục tòa nhà cao tầng. Đông khu đang kẹt xe đến lợi hại, khu buôn bán cách đó không xa khói đặc cuồn cuộn nổi lên.

Lửa cháy rất lớn.

Rất nhiều xe cứu hỏa, xe cảnh sát đều đang ở hiện trường khai thông, Hạ Vân Phong bất động thanh sắc nhìn chằm chằm nơi bị châm lửa phía xa xa kia, có một ngọn lửa lại lần nữa bốc lên……

Hạ Vân Phong chậm rì rì gọi đồ ăn mà Hình Liệt thích ăn, y một bên chờ Hình Liệt, một bên uống rượu, chẳng được bao lâu y chợt nghe thấy tiếng Hình Liệt ở ngoài cửa vang lên.

“Ta hôm nay có việc quan trọng muốn làm, ngươi trước đi phòng bên cạnh chờ ta, chờ đàm xong việc lại qua tiếp ngươi ăn cơm.” Hình Liệt đứng ở bên ngoài nói chuyện, giọng hắn rất nhẹ.

“Lão công, ta không cần, ta muốn cùng với ngươi đi vào.” Bên ngoài truyền đến một tiếng hờn dỗi của nữ nhân, tựa hồ là muội muội mỹ nhân kia của Hình Liệt, bởi vì chỉ có Mĩ Mi mới có thể kêu Hình Liệt là “Lão công”. (tiện nhân ko biết xấu hổ phiến mấy bạt tai)

Ngón tay Hạ Vân Phong nhẹ nhàng vuốt ve vành chén tinh mỹ, trong đôi mắt thần sắc lười biếng của y tìm không thấy chút dao động nào, chiếc áo thổ cẩm màu xanh đậm kia làm nổi bật đôi mắt như đầm xanh của y.


Tiếng động ngoài cửa lại một lần nữa vang lên……

“Lão công, ngươi đã đáp ứng ta, hôm nay ngươi nhất định phải nói với ba ba ngươi chuyện đầu nhập cổ đông công viên giải trí.” Mĩ Mi lời nói nhỏ nhẹ nhìn thẳng Hình Liệt, tựa hồ còn muốn nói thật lâu nữa.

Hạ Vân Phong ngồi ổn lại, cảm xúc không có gì dao động.

Trong phòng ăn thực im lặng.

Nhiệt khí lượn lờ trên mặt chén trà trong tay y kia thong thả tràn ra, nhẹ nhàng bay lên, lượn lờ ở đáy mắt y. Trong không khí như sương mù dày đặc kia làm cho người ta không biết y đang suy nghĩ cái gì……

Công viên……

Mĩ Mi muốn Hình Liệt nhập cổ đông của Hạ Vân Phong để đầu tư công viên cho cục cưng……

“Về sau khi chúng ta kết hôn, có đứa nhỏ, công viên kia xem như là quà cho con của chúng ta.” Mĩ Mi tiếp tục nhẹ giọng yêu cầu Hình Liệt, tựa hồ còn tiếp tục dây dưa, “Chờ công viên xây xong, con của chúng ta đến lúc đó cũng vừa lúc có thể đến chơi được rồi, dù sao ta muốn lưu lại một kỷ niệm cho đứa nhỏ, lão công, được hay không?” ( mơ hả ghệ, nói mà ko biết ngượng =..=)

Nữ nhân này thật khó gỡ……

Ánh mắt trầm ổn của Hạ Vân Phong chậm rì rì nhìn trở xuống trên bàn cơm, khăn trải bàn màu vàng, cái bát bằng sứ tinh mỹ, chiếc đũa được khảm hoa văn mạ vàng, cùng với một bàn phong phú món ngon.

Rất thơm……

Hạ Vân Phong có chút đói bụng, y đang đợi Hình Liệt tiến vào.

Nhưng Mĩ Mi kia thật sự quá phiền phức, vẫn quấn quít lấy Hình Liệt nói không dứt.

Cuối cùng.

Hình Liệt có chút không kiên nhẫn bảo nàng đến phòng bên cạnh: “Ngươi nói xong chưa đó, nói xong rồi thì đi phòng bên ngồi đi, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, ta làm việc không cần ngươi tới dạy.”

Mĩ Mi kia bị Hình Liệt cảnh cáo hai câu đành phải đi quà phòng cách vách chờ……

Sau đó.

Cửa phòng ăn mở ra, Hình Liệt đi vào.

“Đến đây.” Hạ Vân Phong mặt không đổi sắc nâng mắt lên, trên khuôn mặt tràn ngập hơi thở thành thục của nam nhân mang theo vài phần ý cười nhạt nhẽo, “Tùy tiện ngồi.” Y bảo Hình Liệt không cần khách khí.

Hình Liệt bỏ đi áo khoác khoát lên trên lưng ghế dựa bên cạnh, Hình Liệt kéo ghế ra ngồi dựa vào chỗ của mình ở bên cạnh Hạ Vân Phong. Hạ Vân Phong bảo Hình Liệt nhân dịp còn nóng thì ăn đi, y gọi tất cả đều là món Hình Liệt thích ăn.

Hình Liệt múc một chén canh cho y: “Ngươi uống.”

Hạ Vân Phong coi đây như là Hình Liệt hiếu kính y, y cũng tự nhiên bưng bát sứ lên, dùng cái thìa nhợt nhạt thưởng thức mấy miếng, khi canh vào trong miệng, tư vị ngon lành kia từ đầu lưỡi lan tràn ra.

“Thực ngon, rất thơm.” Hạ Vân Phong buông bát xuống, y cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng tôm phú quý (=.,= hình như tôm chiên bột) cho Hình Liệt: “Hy vọng sự nghiệp ở Đông khu của ngươi càng ngày càng thuận lợi.” giọng Hạ Vân Phong không cao không thấp, tươi cười trên mặt y miễn cưỡng không thay đổi.

Hình Liệt nhíu mi một cái.

Thuận lợi……

Hắn cảm thấy trong lời nói của Hạ Vân Phong tựa hồ có tầng ý tứ sâu xa, hắn nhìn chằm chằm miếng tôm phú quý ngon lành trong bát kia, miếng tôm kia thật trong suốt, rất chắc thịt.

“Cám ơn ba.” Hình Liệt nhìn Hạ Vân Phong trong chốc lát, mượn qua chiếc đũa ăn mà Hạ Vân Phong gắp đồ ăn cho hắn, còn khen một phen, “Hương vị so với trước kia tốt lắm.”

“Đúng vậy. Có kinh nghiệm, tự nhiên sẽ so với trước kia làm tốt hơn.” Hạ Vân Phong lại gắp một miếng tôm phú quý cho Hình Liệt, y dùng chiếc đũa gạt miếng bột tôm ra, y bảo Hình Liệt xem miếng tôm bên trong, “Bỏ thêm gia vị, hương vị tự nhiên là không giống rồi.” Hắn một bên chậm rãi nói xong, một bên giương mắt nhìn về phía Hình Liệt……

Gương mặt tràn ngập hơi thở nam nhân thành thục kia của Hạ Vân Phong để lộ ra mấy phần sắc mệt mỏi lười biếng, mà trong đôi mắt sâu trầm ổn kia, chứa đầy ý vị sâu xa……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận