Dự Trữ Bắt Đầu Từ Một Vạn Tấn


Tròn thức hải của Thịnh Dạ Lan, thật sự xuất hiện một khối không gian trống lập thể khổng lồ.


Cô thật sự rất kích động, kiếp trước, dị năng giả không gian, cực kỳ hiếm có.


Mỗi một dị năng giả không gian, đều được các căn cứ lớn coi trọng.

Dị năng giả sở hữu một trăm mét vuông đã được xem là người có quyền, chứ đừng nói tới chuyện cô có được hai vạn mét vuông.


Hơn nữa cô còn thời gian, có thể tiếp tục mở rộng không gian.


“Tích —— kiểm tra đo lường điện thoại di động, trị giá 8999, khen thưởng tám mét vuông.



“Tích —— kiểm tra đo lường quần áo, trị giá 399, chưa đạt tới một ngàn tệ, không được khen thưởng.



“Tích —— kiểm tra đo lường laptop, trị giá, khen thưởng mười hai mét vuông.



“Tích —— kiểm tra đo lường chăn bông tơ tằm, trị giá 3089, khen thưởng ba mét vuông.



“Tích —— kiểm tra đo lường giường lớn bằng gỗ đặc, trị giá, khen thưởng mười hai mét vuông.



……

Sau khi dọn sạch toàn bộ căn phòng, Thịnh Dạ Lan phát hiện, không gian của mình đã đạt tới hai vạn 4562 mét vuông.


Không gian lớn như vậy, đủ để chứa vật tư cho mười năm tới.

Chưa kể, cô còn có hai mươi ba giờ còn lại để mở rộng.


Trong phòng cô không có nhiều đồ trị giá nhưng trong phòng khách lại có rất nhiều.



Vợ chồng Thịnh gia coi trọng mặt mũi, đồ trang trí trong phòng khách, đều có trị giá trăm vạn trở lên.


Nhưng tạm thời cô không muốn bất cứ ăn biết mình là dị năng giả không gian.


Cô đi ra khỏi phòng ngủ, hét lớn một tiếng:

- Mẹ, em gái, mọi người tới đây một chút!

Tằng Nhu đang nói với Thịnh Thanh Hoan về chuyện Thịnh Dạ Lan không đúng, nghe thấy
giọng nói của cô, hai người liền không kiên nhẫn đi tới.


- Đồ sói mắt trắng, quỷ chán ghét!

Thịnh Thanh Hoan tức giận mắng Thịnh Dạ Lan.


Sắc mặt Tằng Nhu cũng khó coi.


Thịnh Dạ Lan vươn tay, vung một chưởng chém vào cổ Thịnh Thanh Hoan.


Thịnh Thanh Hoan ngất đi, Tằng Nhu vừa định mắng Thịnh Dạ Lan, Thịnh Dạ Lan đã vươn tay, cũng cho Tằng Nhu một chưởng.


Tằng Nhu ngã trên mặt đất.


Thịnh Dạ Lan dùng chân đá đá vào hai mẹ con đang bất tỉnh nhân sự, thấy hai người không có phản ứng, cô cắt đứt toàn bộ thiết bị theo dõi trong ngoài nhà, rồi bắt đầu điên cuồng quét thu đồ.


“Tích, kiểm tra đo lường một tò tượng Quan m mạ vàng, trị giá 3000 vạn, khen thưởng ba vạn mét vuông.



“Tích, kiểm tra đo lường một bức họa cổ thời Đường, trị giá năm ngàn vạn, khen thưởng năm vạn mét vuông.



“Tích, kiểm tra đo lường một bình hoa từ thời Tống, trị giá 6000 vạn, khen thưởng sáu vạn mét vuông.




Không gian của cô ngày càng mở rộng vô tận, đến khi đầu cô đau đớn, thì mới ngừng lại.


Lấy tất cả những món đồ không thuộc về mình từ trong không gian ra, trả về vị trí cũ, lúc này Thịnh Dạ Lan mới rời khỏi thịnh gia.


Tạm thời cô không muốn chọc phiền toái, nếu mang tất cả những thứ kia đi, trong vòng một tháng này, cô chắc chắn sẽ không được yên tĩnh.

Thời gian một tháng này cực kỳ quý giá, cô không muốn lãng phí trên ba người cặn bã này.


Lúc Tằng Nhu cùng Thịnh Thanh Hoan tỉnh lại, đã không thấy tung tích Thịnh Dạ Lan, bai mẹ con bọn họ xoa xoa cái cổ đau nhức, Tằng Nhu cực kỳ tức giận.


- Thịnh Dạ Lan dám động thủ đánh người, gọi ba con về, chúng ta nhất định phải tìm ra con tiện nhân kia, thu thập nó một phen.


Giờ phút này Thịnh Dạ Lan đang ở siêu thị điên cuồng mua hàng.


ánh mì, mì ăn liền, thạch, khoai tây chiên, bỏng ngô, kẹo trái cây, kẹo mứt, mứt hoa quả, xí muội, que cay,, lát phô mai, que phô mai, đậu phụ khô, bánh rán, bánh quy các loại, bánh kem, bánh bao tuyết.

.


Hai mắt cô gần như đỏ hoe.


Cô mới tỉnh lại từ năm thứ mười sau mạt thế, đã bao lâu rồi cô chưa nhìn thấy những vật tư này?

Cô vẫn chỉ là một thiếu nữ 19 tuổi, cô cũng thích đồ ăn vặt không thích ăn cơm, nhưng ở mạt thế, thậm chí còn không thể no bụng chứ đừng nói đến những món ăn nhẹ này?

Cô chỉ hận không thể nhét toàn bộ đồ ăn vặt trên kệ để hàng vào xe đẩy, nhưng không gian xe đẩy có hạn, cô mới quét một hàng thì xe đẩy đã đầy rồi.


Có một nhân viên đi bên cạnh cô, tới nhẹ nhàng hỏi:

- Em gái nhỏ, em có cần giúp đỡ không?

Thịnh Dạ Lan gật đầu nói:


- Có ạ, em muốn cái này, cái này, cái này……

Cô điên cuồng chỉ vào dãy đồ ăn vặt trên kệ hàng, nhân viên siêu thị đẩy xe đi theo cô, chỉ trong chớp mắt, xe đẩy của nhân viên cũng đã đầy ắp.


Vì thế liền xuất hiện một cảnh tượng như vậy.


Trong siêu thị rộng lớn, hai tay Thịnh Dạ Lan đẩy hai xe đồ ăn vặt, đi tuốt đằng trước, phía sau cô là rất đông nhân viên siêu thị, mỗi người đẩy hai xe, bên trong đều chất đầy những mặt hàng cô muốn mua.


Cuối cùng, không ai đẩy xe giúp cô nữa, lúc này cô mới buông tay nhả siêu thị rực rỡ muôn màu ra;

- Tạm thời mua từng này, cho tôi số điện thoại siêu thị, sau này tôi có cần gì, mọi người đưa hàng qua là được.


Giám đốc Siêu thị đáp lời, kinh ngạc nhìn chằm chằm Thịnh Dạ Lan.


Nhìn quần áo trên người, đoán chừng là một cô gái nhỏ, mà sao năng lực mua sắm lại trâu bò như vậy.


Hơn nữa, cô nhóc này còn mua nhiều đồ ăn vặt như vậy, muốn bán sỉ sao?

Cô đi tới lối ra của siêu thị để thanh toán, mười mấy quầy thanh toán tính hóa đơn cùng lúc, cộng lại là hai trăm 60 vạn hai trăm tệ.

.


Giám đốc còn bớt cho cô số lẻ.


Thịnh Dạ Lan lấy thẻ ngân hàng ra, quẹt thẻ.


Giám đốc nói:

- Tiểu thư, cô có cần giao hàng tận nhà không? Chúng tôi có thể cung cấp dịch vụ giao hàng!

Mua từ hai vạn trở lên, đều có thể yêu cầu giao hàng tận nhà, huống chi cô nhóc này còn mua hơn hai trăm vạn!

Thịnh Dạ Lan gật đầu, nói địa chỉ.


Đó là địa chỉ của một căn hầm bỏ hoang ở ngoại ô thành phố S.


Căn hầm này cực kỳ hẻo lánh, nằm trên con đường nhỏ đi từ Thành phố S về vùng nông thôn, đời trước Thịnh Dạ Lan dẫn theo đám người nhà họ thịnh, trốn trong căn hầm này, tránh thoát một đợt công kích của tang thi.


Nhưng cô không ngờ, ở mạt thế, lòng người còn đáng sợ hơn tang th.



Xe giao hàng chạy suốt hai tiếng mới đến gần địa chỉ Thịnh Dạ Lan nói.


Thịnh Dạ Lan ngồi trong xe giao hàng, bình tĩnh nhìn khối đất trống trước mặt rồi nói:

- Chính là nơi này, dỡ hàng ra, đặt vào khoảng trống đó là được.


Tài xế xe tải kinh ngạc nhìn bốn phía xung quanh trống trải:

- Tiểu thư, cô ở đây sao?

Nơi này còn không có lấy một bóng ma chứ đừng nói là nhà cho người ở.


Thịnh Dạ Lan qua loa đáp một câu:

- Bạn tôi sẽ lái xe tới đây đón tôi, mọi người để đồ xuống đây là được.


Tài xế đồng ý, sau đó liền cùng công nhân chuyển tất cả đồ trên xe xuống, đồng thời đưa cho Thịnh Dạ Lan một tấm danh thiếp.


- Tiểu thư, nếu cô cần gì, phía trên có số điện thoại, cô chỉ cần gọi vào số điện thoại đó là được, không cần tự mình tới.


Thịnh Dạ Lan nhận danh thiếp, gật đầu, đứng nhìn xe tải đi xa.


Cô nhìn chằm chằm vào đống đồ ăn vặt chồng chất như núi trước mắt, duỗi tay chạm vào đống đồ ăn vặt, trong nháy mắt tất cả chúng đã xuất hiện trong không gian của cô.


Cô nhìn đống đồ ăn vặt rực rỡ trong thức hải trung, trong lòng có một loại cảm giác thỏa mãn không nói nên lời.


“Tích —— kiểm tra đo lường đồ ăn vặt trị giá hai trăm 40 vạn 200 tệ, khen thưởng 240 mét vuông.



Cô nở nụ cười, đi bộ dọc theo đường nhỏ về phía căn hầm hẻo lánh, đẩy những bụi gai và cỏ dại cao bằng người ra, một con đường xi hoang tàn hiện ra trước mặt.


Sau khi đi bộ mười phút, cuối cùng cũng đến được nơi ẩn náu của cô ở kiếp trước.

—— căn hầm.






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận