Tạ Yên thu lại ánh mắt lộ liễu của mình,không nhìn đến bọn họ nữa.Vừa ngồi vào chỗ thì hai ba cô bạn bên cạnh liền tụ tập lại.
- Lớp Phó này cậu có Wechat của lớp trưởng không?
Tạ Yên mím môi nhìn về phía cuối lớp rồi lại tự nhiên trả lời.
- Không có,sao cậu không tự mình đến xin cậu ấy?
- A không được nha,tớ ngại lắm.
- Ồ.
‘…’
Thật ra là cô có,hai người đều là Ban cán sự trong lớp có rất nhiều vấn đề cần trao đổi.Wechat cô đã thêm từ lâu rồi chỉ là không muốn chia sẻ với người khác.
Mấy cô bạn bên cạnh cũng bỏ qua vấn đề này,tiếp tục chủ đề khác mà bàn tán.
- Lớp trưởng rất thân với hai bạn nữ kia nhỉ.
- Nghe bảo là hàng xóm đấy,hai cậu ấy cũng xinh quá chứ nhỉ.
- Là Lư Hiểu Khê với Mễ Ái,tớ học cấp 2 chung với hai cậu ấy.Nói sao nhỉ, nói chuyện cũng được nhưng rất khó thân nói chung là không thể hòa hợp vào tổ hợp hai người bọn họ.
- Ngày đầu nhập học tớ còn trông thấy mấy người đó đi bên cạnh đàn anh Trạch Viễn đó,sao bọn họ lại quen biết nhau thế nhỉ?
- À…Lư Hiểu Khê là em gái của Quý Trạch Viễn,chuyện này cả trường cấp 2 bọn tớ ai cũng biết.
…
Tạ Yên luôn yên tĩnh đọc sách nhưng bên tai vẫn lắng nghe câu chuyện bát quái.Cô lại càng chú ý hơn với cô gái Lư Hiểu Khê kia,vẻ ngoài không phải quá xuất chúng nhưng lại xinh đẹp kiều diễm động lòng người.Đặc biệt là ánh mắt của Ngôn Thừa Hi khi trò chuyện cùng bọn họ,thật sự thấy rất chướng mắt.
- -----------------
Đến khi tan học,Lư Hiểu Khê thiếu điều muốn bay thẳng xuống sân trường.Mễ Ái cùng Ngôn Thừa Hi đi đằng sau nhìn đến liền bất lực mà lắc đầu.Từ xa liền trông thấy Quý Trạch Viễn đã đợi cô sẵn ở cổng trường.
Lư Hiệu Khê cười tủm tỉm ngồi vào yên sau,nhất thời quên luôn những người còn lại.Dường như xung quanh chỉ còn có hai người bọn họ,trong mắt của cô cũng vậy chỉ duy nhất một mình Quý Trạch Viễn.
Chiếc xe đạp màu đen chậm rãi chạy trên làn đường,Lư Hiểu Khê vui vẻ kể về việc học trên lớp cho anh nghe,cái miệng nhỏ không ngừng mấp máy.Quý Trạch Viễn lắng tai nghe từng lời của cô gái nhỏ,cực kì tập trung như thể sợ sẽ bỏ lỡ âm giọng ngọt ngào kia.
Bọn họ không đi thẳng về nhà mà ghé đến tiệm kem ở bên đường,ba chiếc xe đạp dựng ở bên gốc cây liễu sừng sững.Tiệm này buôn bán khá đắt,tầm giờ tan học đều đông khách.
Ngôn Thừa Hi đã hòa nhập được với hội này,cậu cũng nói chuyện tự nhiên hơn rất nhiều.Quý Trạch Viễn thật ra không khó gần như trong tưởng tượng của cậu chỉ là không thích nói nhiều thôi.
Cả năm người ngồi trên chiếc bàn tròn màu xanh lam,bên cạnh là lan can bảo vệ.Ngồi ở đây liền ngắm được khung cảnh của cái hồ bên dưới,sinh viên hội họa luôn tập trung ở đó để sáng tạo nên tác phẩm của mình.
Quý Trạch Viễn ngồi thẳng lưng trên ghế,tầm mắt luôn nhìn đến người bên cạnh.Hàng mi dài của Lư Hiểu Khê hơi rũ,cái miệng nhỏ liếm liếm kem,biểu tình cực kì đáng yêu như một chú mèo nhỏ vậy.
Anh bỗng chốc muốn nhìn rõ hơn,khủy tay chống lên tay vịn của chiếc ghế.Nghiêng đầu nhìn cô,gương mặt trắng nõn thanh tú,mái tóc đen được búi gọn lại càng để lộ ra vành tai nhỏ nhắn đáng yêu.Khuôn mặt sạch sẽ không son phấn,mộc mạc mà giản dị.
Quý Trạch Viễn nhìn cô đến ngơ ngẩn,tâm liền thấy ngứa ngáy.Thứ cảm xúc mãnh liệt này ngày càng một lớn hơn.Cô gái nhỏ của anh thật sự đang từng ngày trưởng thành,nghĩ đến đây anh liền khẽ ho vài tiếng.Mất tự nhiên ngửa đầu nhìn trời,đôi con ngươi sạch sẽ dần tối đi khẽ chửi bậy.
*Đệt*
Lúc này Ngôn Thừa Hi cũng chú ý đến Lư Hiểu Khê,tầm mắt ôn nhu nhìn cô mà tự cười một mình.Nhưng trong khoảng khắc đó,cảm giác như bị người ta phóng sát khí đến,là Quý Trạch Viễn lạnh mặt mà trừng lấy cậu.Cậu hơi do dự chớp mắt rồi chuyển tầm nhìn sang cây kem của mình.
‘…’
- ------------
Cuối cùng ngày dã ngoại cũng đã đến.
Học sinh đều tập họp ở trường sau đó sẽ đi đến xe của từng lớp để đến nơi dã ngoại.Lần này địa điểm dã ngoại là Trấn Ô Cương,địa hình đồi núi là một khu dã ngoại nổi tiếng.
Ngồi vào bên trong xe chưa lâu Lư Hiểu Khê liền cảm thấy choáng váng đầu óc,cô đã uống thuốc say xe từ trước rồi, nào ngờ tác dụng lại không mấy khả quan.Lư Hiểu Khê cố hít thở sâu,cái đầu nhỏ liền thò ra bên ngoài cửa sổ,nào ngờ liền chạm mắt cùng Quý Trạch Viễn ở bên ngoài.
Rất nhanh vẻ mặt tái nhợt của cô liền thay đổi,nhanh chóng mỉm cười ngọt ngạo vẫy tay với anh.Sao anh còn chưa quay trở lại xe của mình vậy?hội học sinh luôn bận rộn như thế sao?
Quý Trạch Viễn bàn giao công việc cho người bên cạnh rồi cũng đi thẳng đến xe của lớp 10-1.Anh nói đôi câu cùng giáo viên trên xe rồi đi thẳng đến chỗ ngồi của Lư Hiểu Khê,học sinh xung quanh liền trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm nam sinh cao lớn kia.
Ở trong trường làm gì có ai mà không biết đến Quý Trạch Viễn cơ chứ,học bá nổi danh của Nhất Trung.Còn phá luôn kỉ lục điểm đầu vào của người đi trước ngay cả học bá Ngôn Thừa Hi của năm nay cũng không theo kịp anh.Đặc biệt là người nọ có vẻ ngoài xuất chúng,nào có ai chống đỡ nổi với một người như anh kia chứ.