Mễ Ái đặc biệt hiểu chuyện mà cuốn gói nhường chỗ cho anh.Đã quen quá quen với cảnh tượng này thì sẽ rất phối hợp ăn ý,Mễ Ái xuống ghế đằng sau ngồi cùng Ngôn Thừa Hi.
- Làm phiền lớp trưởng nhen.
- Haha có gì mà phiền.
Quý Trạch Viễn ngồi vào vị trí của Mễ Ái,anh không hề để tâm đến những ánh mắt xung quanh.Lúc này đây trong mắt anh chỉ có dáng vẻ của Lư Hiểu Khê.Anh cúi đầu bóc lấy vỏ quýt rồi đưa sang cho cô.
- Dùng cái này đi,sẽ không ngửi thấy mùi xe.
Cô đưa tay nhận lấy,còn tưởng anh đến đây đưa cô thứ này liền rời đi nào ngờ thông báo xe chuẩn bị lăn bánh mà anh vẫn còn ngồi bên cạnh.
- Anh không quay lại xe của mình sao?
- Ừm,anh ngồi cùng em.
- Như vậy cũng được sao?.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
- Anh xin giáo viên rồi.
Nghe xong mặt mày của cô như nở hoa,say xe gì đấy cô liền vất sang một bên.Hí hửng mà ngồi bên cạnh anh đung đưa chân.Quý Trạch Viễn thấy cô cứ lắc lư mãi sợ cô lại chóng mặt,thế là đưa tay đặt đầu nhỏ của cô lên vai.
- Đừng chơi nữa ngủ đi.
Được anh chăm sóc như vậy cũng không có gì lạ.Lư Hiểu Khê liền nhắm chặt mắt mà ngủ.Bờ vai của anh vừa lớn vừa ấm không khác gì gối ôm ở nhà,cô còn tự nhiên mà đưa tay ôm hẳn cánh tay của anh.Cả cơ thể thiếu nữ dán sát đến.
Lúc này Quý Trạch Viễn mới nhận thấy nguy hiểm,xúc cảm mềm mại truyền đến nơi cánh tay cứng ngắc của anh.Còn cả hương thơm nhàn nhạt của thiếu nữ,lâu lâu mặt nhỏ lại cọ tới cọ lui.Vành tai của Quý Trạch Viễn liền đỏ bừng,hầu kết lăn lên lăn xuống,hơi thở có chút trầm trọng.Nhịn không được siết chặt tay,gân xanh hiện rõ như muốn đứt ra từng đoạn.
Cô gái nhỏ hơi nhăn mặt,hẳn là nhận thấy bả cơ thể của anh đang căng cứng dựa vào có chút khó chịu đây mà.Quý Trạch Viễn hít thở sâu,cố gắng nghĩ đến vấn đề khác.Tầm mắt nhìn thẳng đến chiếc ghế trước mắt không dám nhìn cô nữa.
- -------------------
Sau một giấc ngủ ngon lành,Lư Hiểu Khê liền thức giấc,hai mắt khẽ mở ra tiếp nhận ánh sáng rồi dần dần choàng tỉnh.Chiếc xe đang đi đến bên trong bãi,còn đang mải nhìn bên ngoài thì người bên cạnh đã đưa khăn giấy đến lau bên miệng cho cô.
‘…’
Anh đang lau gì thế?Lư Hiểu Khê như ngờ ngợ ra điều gì đấy,mặt mũi đỏ bừng mà đưa ống tay áo lau mạnh lên khóe miệng.Lại run run khóe môi nhìn đến một mảng ướt đẫm trên vai áo của anh.
ÔI MẸ ƠI.
Quý Trạch Viễn trầm giọng cười nhỏ một tiếng,nhìn biểu cảm như sống không bằng chết của cô.Cô gái nhỏ nhà anh da mặt mỏng lắm anh đành phải cất lời trước.
- Không sao,lát nữa sẽ khô thôi.
- Xin lỗi anh,ngủ ngon quá em lỡ…
- Không trách Hiểu Hiểu,cái này không bẩn.
‘…’
Không nói vấn đề này nữa,Quý Trạch Viễn vặn chai nước khoáng đưa qua cho cô.
- Uống nước đi.
- Dạ.
Quả nhiên khi xuống xe cô liền quên béng đi chuyện mất mặt ban nãy,tay nhỏ không ngừng nắm lấy góc áo khoác của anh mà chỉ chỏ đủ hướng.
Mễ Ái cùng Ngôn Thừa Hi kéo vali đi ở phía sau,hứng thú quan sát khung cảnh xung quanh.Quả nhiên là địa điểm du lịch nổi tiếng,phía dưới chân núi có rất nhiều cửa hàng,đa số là quà lưu niệm.Du khách đông đúc còn có rất nhiều người ngoại quốc.
Đám học sinh trật tự đi theo đoàn,bọn họ đều là người trưởng thành cả rồi cũng không chạy loạn lung tung như những em bé.
Trường học bao một khu cắm trại ở phần giữa ngọn núi.Ở đây được triển khai rất tốt,chia theo từng khu vực nhỏ cho du khách lựa chọn.Để bảo đảm an toàn,xung quanh được dựng nên rào chắn kiên cố cao.Khắp nơi đều có những chú bảo vệ trong đồng phục xanh dương đậm đi lại đảm bảo khi sự cố sảy ra để xử lý.Đúng thật là một nơi lý tưởng.
Mục đích của chuyến đi lần này là để học sinh được thoải mãi vui chơi.Nhằm mục đích kết giao thêm bạn bè làm quen với những đàn anh đàn chị.Chính vì vậy cả hai khối được tự do thành lập nhóm-mỗi nhóm 20 người.
Không ngoài dự đoán,một nhóm bọn cô liền tụ tập lại nhưng chỉ mới có 5 người.Chư Đình cùng bốn cậu bạn của mình đi tới xin gia nhập,Lưu Tôn Hạo là người hoạt bát nên đều giao vấn đề kiếm thành viên cho cậu.
Rất nhanh đã kiếm đủ 20 thành viên,trong đó còn có đàn chị Hà Nhược Đan.Lư Hiểu Khê yên lặng đứng bên cạnh Quý Trạch Viễn,không phải do cô quá nhạy cảm nhưng mà đàn chị Nhược Đan kia vẫn luôn nhìn thẳng về phía này khiến cô không được tự nhiên mà cúi thấp đầu.
Quý Trạch Viễn tưởng cô khó chịu ở đâu liền đưa tay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu cô gái nhỏ.
- Anh dẫn em qua chỗ bóng râm nghỉ ngơi nhé.
- Em không sao.
‘…’
Cô đã nói vậy rồi anh cũng không nói thêm gì nữa,xung quanh dù có bóng râm che phủ nhưng vẫn có ánh nắng len lỏi chiếu xuống.Quý Trạch Viễn như một chiếc ô lớn,cao lớn mà che hết ánh nắng cho Lư Hiểu Khê.
Hành động bảo bọc vô điều kiện đó của anh liền thu hết vào mắt Nhược Đan.Tâm trạng liền cảm thấy khó chịu cực kì,ngay lập tức đi thẳng về phía của hai người bọn họ.
- Trạch Viễn,tớ có chuyện muốn nói với cậu.