- Là chị Nhược Đan với bạn của chị ấy,ba chị đó hình như tìm anh đấy.
Giọng nói mềm mại của thiếu nữ pha thêm chút giận hờn cất lên.Mà người nào đấy chẳng hề tinh ý thấy,Quý Trạch Viễn tính tình như cục đá chẳng để tâm đến mấy người con gái ve vẩy bên cạnh đâu.Anh không nói vấn đề của người ngoài lề,lại lấy trong túi ra một cây kem.Cẩn thận bóc vỏ rồi đưa đến miệng cho cô.
- Aa nào.
“……”
Lư Hiểu Khê hết cách với tên thẳng nam như anh liền ngoan ngoãn há miệng ăn kem.
——————
Cuối tuần cả bọn liền đến nhà Quý Trạch Viễn câu cá,là Lưu Tôn Hạo bép xép miệng lưỡi đi rao.Thế là lại có chỗ tụ tập để chơi đùa.
Từ sớm Lư Hiểu Khê đã chạy sang nhà bên cạnh cô còn dẫn theo Tiểu Khải đến.Một lát sau thì Lưu Tôn Hạo còn có Chư Đình đi theo.Cô ngó nghiêng về phía sau nhưng chẳng hề thấy bóng dáng của Mễ Ái,Lưu Tôn Hạo vừa nhìn liền cất giọng giải thích.
- Tiểu Ái có việc bận rồi em ấy không đến đâu.
- Vâng.
Cuối cùng thì Ngôn Thừa Hi cũng không đến hẳn là cậu ấy đã đến lớp học võ.Vài ngày trước có nghe cậu kể qua việc đăng kí học võ ở trung tâm.
Thành ra chỉ có 4 người bọn họ ba nam một nữ.À còn kèm theo thằng nhóc Tiểu Khải.Quý Trạch Viễn mở tủ lấy cần câu ra,trong nhà có ông nội thích câu cá nên cần câu cũng toàn loại đắt tiền.Vậy mà anh không hề nâng niu mà tuỳ ý nhấc lên thả xuống lựa qua lựa lại.
Chư Đình ngồi trên ghế trong mái đình quan sát xung quanh.Liền không ngớt lời cảm thán.
- Trạch Viễn này cậu có em gái ruột không?Tớ muốn làm em rể của cậu.Nhà cậu lớn như này hẳn là rất đông người ở đi.
- Không có,chỉ có 3 người.
- Cái gì,vậy cho tớ ở ké.
- Nghĩ cũng đừng nghĩ.
“……”
Lư Hiểu Khê ngồi bên cạnh nghe cuộc đối thoại của hai người thì cười thành tiếng.Mới có mấy ngày mà quan hệ của hai người này cũng tốt đi.Ít nhiều Quý Trạch Viễn có trả lời lại Chư Đình.Trước đó toàn làm lơ đi thôi.
Cả bốn người bọn họ đều thân quen nên khi nói chuyện không hề cảm thấy mất tự nhiên.Vui vẻ mà câu cá.
Lúc này từ phía sân trong nhà xuất hiện hai bóng người đi ra.Tiếng nói chuyện của hai người họ đặc biệt sôi nổi nên mấy người bọn họ liền bất giác nhìn qua.
Là Nhược Đan bên cạnh là một thiếu niên.Người này dáng dấp ngũ quan tương đối đẹp.Nhìn kĩ một chút sẽ thấy có vài nét giống với Quý Trạch Viễn.Người này Lư Hiểu Khê đã gặp nhưng rất ít cũng chưa từng nói chuyện qua.Là em họ của Quý Trạch Viễn,tên là Quý Trương.
- Anh họ dẫn bạn đến chơi sao không gọi hai đứa em một tiếng vậy?
Nhược Đan rất nhanh đã đi về phía này,cô ta còn cố ý kéo lấy chiếc ghế ngồi gần về phía của anh.Hoàn toàn ngó lơ Lư Hiểu Khê.
- Trạch Viễn,cậu câu được con nào chưa?
Trong vô thức Lư Hiểu Khê liền quan sát biểu cảm kia của anh.Muốn nhìn xem anh là đối với đàn chị Nhược Đan thì sẽ có sắc mặt như nào.
Chỉ thấy đôi mắt đen nhánh yên tĩnh nhìn chằm chằm đến lưỡi câu trong mặt nước.Xương lông mày hơi cao tựa như lưỡi dao sắc bén,môi mỏng mím thành một đường hoàn mĩ.Tổng thể là anh không có chút biểu tình nào,hoàn toàn trong trạng thái cách biệt với đám người xung quanh.
Trong lòng Lư Hiểu Khê không ngừng có nai con chạy loạn.Quý Trạch Viễn còn không thèm nhìn lấy người kia,anh là đang thờ ơ không quan tâm nha.
Cả hai người vừa đến chỉ nói chuyện với một mình Quý Trạch Viễn nhưng anh không hề trả lời.Ngay cả ánh mắt cũng không thèm ngó đến.Tính tình Nhược Đan thì nhẫn nhịn đã thành thói quen nhưng Quý Trương thì lại không.
Cậu ta hung hăng đi qua,giọng nói lớn hơn vài phần mà quát.
- Này,thái độ của anh là sao?Nói chuyện với bọn em cũng tiết kiệm lời?Anh đừng có suốt ngày cao cao tại thượng như vậy.
Chư Đình nhìn không nổi cái giọng điệu hùng hồn đấy,chân trái đạp mạnh đến cái ghế trước mặt.
- Chú em làm gì mà sồn lên thế,thấy người ta đang câu cá không.Không yên lặng được thì biến đi.
Quý Trương có hơi e dè trước khí thế của Chư Đình,nhìn đến sắc mặt như có vẻ chê bai của Nhược Đan thì càng mất mặt hơn.Không chịu thua liền lớn giọng khinh miệt.
- Mày là cái thá gì,khách mà đòi đuổi chủ nhà?Tao thấy người nên biến đi là mày đấy.
Danh xưng lão đại trường học cũng không phải tự dưng mà có.Tất nhiên Chư Đình sẽ không nghe nổi mấy lời ngứa tai này,liền hung hăng đứng lên khỏi ghế.Môi mỏng nhếch lên.
- Tao không biến đấy?mày định đánh tao à.Vậy thì mày tới đây vừa hay tao muốn vận động một chút.
- Con mẹ mày….
Quý Trạch Viễn thu lại cần câu,anh nắm lấy tay của Lư Hiểu Khê rồi đứng lên.Cả đám người còn đang ồn ào liền nhìn qua.
- Đi vào nhà thôi em ngoài này nắng.
- Vâng ạ.
Cô liếc mắt nhìn đến thái độ của Quý Trương thì trong lòng liền cảm thấy khó chịu.Vai vế nhỏ hơn lại ăn nói vô phép như vậy,ngay cả anh họ mình mà cũng không tôn trọng.
- Anh Tiểu Trạch,còn hai anh ấy thì sao?
Ý của cô là nói đến Chư Đình cùng Lưu Tôn Hạo ở đằng kia.Quý Trạch Viễn nhìn hai người bọn họ rồi lên tiếng.
- Hai cậu có muốn ở lại ăn cơm không?
Lưu Tôn Hạo vừa thu lại đồ của mình rồi kéo lấy tay Chư Đình một cái.
- Có chứ có chứ.
- Vậy thì đi thôi.
“……”