Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra


Cạnh Tây phòng của Thiên Tình có một gian dành cho khách.

Lúc này trong phòng của mình, Sấu Hỉ đang cong đầu gối vắt lên xà ngang, đầu thì hướng thẳng xuống đất, cái tư thế này rõ ràng là treo ngược giữa không trung.

Mới nãy có người đến đưa cơm cho hắn nhưng Sấu Hỉ vẫn không đổi tư thế.

Hắn đang suy nghĩ về những việc có liên quan đến Thiên Tình.

Sấu Hỉ quen biết Thiên Tình từ nhỏ.

Tính Thiên Tình vốn cổ quái.

Hai người bọn họ đều là trẻ bị bỏ rơi phải lưu lạc khắp nơi, chỉ có thể dựa ăn xin mà tồn tại.

Tâm tính ngày bé, thật muốn ăn một bữa đến no nhưng đó lại là điều không dễ dàng.

Hơn nữa giữa khất cái với nhau còn có chuyện bị bắt nạt bị cướp đoạt, ngày qua ngày lại càng thêm gian nan.

Cố tình Thiên Tình là người tranh cường háo thắng, chính mình ăn dù không hết cũng không muốn nhường cho người khác.

Chẳng sợ đối phương so với hắn, hay thậm chí so với người trưởng thành cường tráng hơn gấp mấy lần cũng tuyệt không khuất phục.

Thiên Tình luôn là kẻ sẽ không màng tất cả để đấu tranh.

Có mấy lần thiếu chút nữa vì thế mà bỏ mạng, làm hại Sấu Hỉ vì bồi hắn mà cũng bị bảy tám cái khất cái đuổi theo, đúng lúc này quái bệnh lại phát sinh trên người Thiên Tình khiến hắn bị đau đầu không rõ nguyên do, trước mắt là một mảnh mơ hồ, hai chân đều đứng không nổi.

Sấu Hỉ không thể không kéo Thiên Tình cùng nhau chạy trốn nhưng họ thực chạy không thoát, hai người bị khất cái dồn vào sâu trong ngõ nhỏ đánh đập tàn nhẫn.

Còn có rất nhiều chuyện nhưng Sấu Hỉ đều không nhớ rõ bằng hôm ấy, ấn tượng khắc sâu trong tâm trí hắn chính là ngày đó không khí ướt át, sương mù tỏa khắp Đông Nam, từ trên trời giáng xuống từng trận tí tách tí tách.

Mưa rất lâu, tụ trên mặt đất hình thành một dòng suối nhỏ uốn lượn.

Từ miệng Thiên Tình máu tươi ào ạt chảy ra, hòa lẫn giữa con suối nhỏ kia tạo thành một sợi chỉ màu hồng nhạt.

Lần ấy Sấu Hỉ còn tưởng rằng bọn họ không còn khả năng sống sót qua ngày mai.

Nhưng mà tính mạng hai người so với Phục Long còn ngoan cường hơn, không quá mấy ngày lại lếch chân què đi lại trên phố.

Sấu Hỉ vốn tưởng rằng trải qua trận đòn lần này, Thiên Tình sẽ thu liễm một tí.

Thẳng đến rất lâu sau, Sấu Hỉ ngẫu nhiên nghe nói, Thiên Tình đã đem bọn khất cái ngày đó bắt lại, hắn dùng nhiều thủ đoạn hành hạ bọn họ đến chết đi sống lại.

Khi đó Sấu Hỉ mới biết, Thiên Tình một chút cũng không có thu liễm a.

Trong thời điểm hắn lo lắng hai người có thể hay không bị đánh chết thì Thiên Tình lại yên lặng khắc ghi mỗi một gương mặt của những tên đã sỉ nhục mình.

Hắn là như vậy quật cường, tàn nhẫn, tựa một kẻ ẩn thân trong bóng tối tùy thời báo oán, tuyệt không chịu ăn một chút thiệt thòi.

Năm ấy Thiên Tình mới mười hai tuổi.

Sau này hai người gặp được Liễu quản gia.

Liễu quản gia nói bọn họ có tư chất, tuy không biết Liễu quản gia nghĩ làm sao, cuối cùng hai người đều bị ông nhặt về Lâm gia trang, đợi ngày sau khai mạch, Thiếu trang chủ sẽ định đoạt vận mệnh hai người.

Ở Lâm gia trang mấy năm, Thiên Tình tính cách càng thêm kiệt ngạo khó thuần, thường xuyên chọc Liễu quản gia nổi trận lôi đình.

Nhưng Sấu Hỉ đã không còn quản thúc Thiên Tình.

Bởi vì 'quái bệnh' của Thiên Tình càng ngày càng khó khống chế, cho tới bây giờ cơ hồ là năm ngày sẽ đau đầu một lần.

Đau đến mức hắn tự cảm thán: "Không biết còn có thể sống bao lâu nữa a."
Sấu Hỉ cũng hoài nghi, đau đớn kịch liệt như vậy thì một người bình thường có thể kiên trì bao lâu.

Đang nghĩ ngợi lung tung, Sấu Hỉ đột nhiên nhìn thấy một con nhện phun tơ từ cằm mình trượt xuống rồi dừng ở trước mắt hắn.

Một người một nhện nhìn nhau say đắm, Sấu Hỉ giữ lấy khuôn mặt mình, dùng sức thổi một hơi, đem con nhện kia thổi ra xa, rồi mới lộn người lại, đặt chân lên mặt đất.

Hắn mở cửa cửa sổ, một cái bóng đen liền nhảy vô.

Thật dễ đoán trừ bỏ Thiên Tình, còn có thể là ai?
Thiên Tình phóng người tiến vào, Sấu Hỉ nhanh chóng đóng cửa lại, hỏi: "Ngươi lại làm cái gì?"
Thiên Tình cười chỉ chỉ trong lòng ngực, rút nút lọ ra, cầm trên tay nhẹ nhàng lay động.

Không cần Thiên Tình nói, Sấu Hỉ cũng biết.

Trong phòng bỗng tràn ngập hương thơm cay nồng của rượu.

Thiên Tình không chút khách khí, chính mình ngồi xuống, đổ đầy một chén rượu rồi phóng tới trước mặt Sấu Hỉ, nói: "Mang từ tửu quán về đây, may mà chưa bị đánh vỡ"
Sấu Hỉ cầm lấy chén rượu yên lặng uống, hai người trầm mặc thật lâu sau, rồi sau đó gần như đồng thời mở miệng.

"Ngày mai......"
"Trang chủ......"
Sau, lại cùng dừng lại.

Thiên Tình cười một tiếng, giúp Sấu Hỉ rót đầy rượu, lo giành trước nói: "Ngày mai trang chủ trở về, ngươi và ta theo Liễu quản gia đi bái kiến, nếu thuận lợi ngày thứ ba liền có thể tham gia đại điển khai mạch.

Liễu quản gia nói hai ta đều có tư chất tu tiên.

Nhưng chưa khai mạch, ai cũng không biết mọi chuyện đến tột cùng là như thế nào."
Sấu Hỉ gật đầu, hắn trầm ngâm thật lâu sau, nói: "Lần này khai mạch, nếu ngươi và ta đều có tiên duyên thì thật tốt.

Nhưng nếu một thành một bại, từ đây hai ta sẽ không còn khả năng gặp lại nhau."
Mọi người đều biết, khai mạch chính là bước đầu tiên vào tiên đồ.

Việc khai mạch tức là đem khả năng có trong tư chất của đệ tử đặt vào một không gian tràn ngập linh khí, vận dụng thuộc tính đặc biệt của Chính Ngô Châu, dẫn linh khí nhập vào cơ thể phàm nhân.

Nếu đem thân thể con người so sánh lu nước thì khi linh khí tưới từ đỉnh đầu xuống dưới chân, mực nước dừng ở nơi nào thì đấy chính là khai mạch điểm, tỏ rõ cơ thể này cất chứa linh lực nhiều hay ít.

Thiên Tình cùng Sấu Hỉ vốn xuất thân ăn mày nhưng được Liễu quản gia mang về Lâm gia trang, cũng là vì hai người biểu hiện ra một loại khả năng của tư chất khai mạch.

Đợi trang chủ trở về, hai người sẽ cùng hào kiệt từ bốn phương tám hướng hội tụ về đây tham gia đại điển khai mạch.

Nếu tư chất hạ đẳng, có thể trở thành nô bộc của thiếu chủ, làm nhiệm vụ bảo dưỡng tiên vật bảo khí; nếu tư chất trung đẳng, sẽ tiến vào phía Đông của Lâm gia trang tu hành; nếu tư chất thượng đẳng, liền có thể được thiếu chủ chọn lựa, trở thành người bên cạnh hắn, hưởng thụ rất nhiều đãi ngộ khác nhau.

Nhưng nếu khai mạch không được, người khác còn có đường lui nhưng với Thiên Tình và Sấu Hỉ đều không phải từ nhỏ lớn lên ở Lâm gia trang, tất nhiên không có mặt mũi lại ở Lâm gia trang nhận khoản đãi.

Thiên Tình chống cằm, nói: "Lời này có lý.

Nhưng mà cái này chỉ có thể nghe thiên ý, đợi đến ngày kia sẽ biết kết quả, chẳng lẻ ta và ngươi một hai liền phải từ đây cắt áo đoạn nghĩa, đường ai nấy đi ư? "
"Tất nhiên." Sấu Hỉ thoạt nâng mắt nhìn Thiên Tình nghiêm túc nói, "Thiên mệnh khó trái.

Thiên Tình, ngươi nên thấu rõ.

Có một số việc, hai ta đều không thể chống đỡ, cũng không thể trốn tránh."
Thiên Tình cười lạnh một tiếng, ngửa đầu đem rượu uống cạn, chung quy không thèm nói nữa.

Ngày thứ hai Thiên Tình cùng Sấu Hỉ cẩn thận tắm rửa, chờ đến khi chạng vạng, mới được Liễu quản gia dẫn đi thỉnh an trang chủ.

Hai người ăn mặc cực kỳ trang trọng, chân mang giày gấm, vấn tóc cao sơ.

Bước ra cửa môn, cùng Liễu quản gia song hành.

Lúc này người luôn trầm tĩnh như Liễu quản gia cũng cứng đờ ắt hẳn là đang thập phần khẩn trương.

Ông cố tình cẩn thận đánh giá Thiên Tình, thấy y ăn mặc đàng hoàng, không có chỗ nào không ổn thì mới gật gật đầu nhưng lại nghiêm mặt nói:
"Thiên Tình, chốc lát nữa ngươi sẽ tham kiến trang chủ, việc này không phải là chuyện nhỏ, ngươi vạn phần không thể thiếu cảnh giác, ngôn hành cử chỉ không được tuỳ tiện, nếu không ta nhất định sẽ dễ dàng tha thứ cho ngươi.

Sấu Hỉ, ngươi cũng nghe thấy rồi?"
Sấu Hỉ chắp tay thưa dạ, Thiên Tình chỉ kéo dài âm ' ừm ' tới khi Liễu quản gia mắt trừng ngó sang, mới chậm rì rì nói: "Ta biết chừng mực mà."
"Nếu đến ngươi cũng biết chừng mực thì trên đời liền không còn người gây thị phi."
Địa phận Lâm gia trang rất rộng lớn, một vùng lớn hồ nước đem sơn trang phân thành hai nửa, hạ nhân ở tại phía tây, ngày thường được Liễu quản gia quản lý, khi chưa được cho phép tuyệt không được vượt qua thanh hồ.

Còn lại phía Đông là nơi của Trang chủ.

Giờ phút này, vài vị nô bộc dẫn bọn họ thẳng tới đông phòng men theo bờ hồ mà đi.

Nam nô đẫn dầu nhỏ giọng, đối Liễu quản gia nói: "Trang chủ cùng thiếu chủ đang dùng bữa tối, phiền mọi người chờ trong chốc lát, đợi trang chủ nhớ tới, liền triệu kiến các ngươi.

Liễu quản gia, từ nay về sau, hai vị này công tử sẽ ở lại đông giới, miễn cho họ trước đại lễ lại hoang mang."
Liễu quản gia tự nhiên xưng vâng, hắn run giọng nói: "Không dám.

Cũng tốt, Thiên Tình, Sấu Hỉ, đêm nay các ngươi đi theo vị này, chớ có hồ nháo."
Thiên Tình cùng Sấu Hỉ liếc nhau, đồng thời đáp dạ.

Đầu hạ, mười dặm hoa sen nở phủ mặt hồ, nước gợn từng cơn sóng nhỏ, xung quanh yên tĩnh không nghe thấy một tiếng người.

Liên sinh tại bùn nhưng lại không nhiễm bụi trần ngược lại tỏa ra hương vị thoái tục so với những loài hoa khác cũng sinh sống trong hồ lại càng thêm phần thanh tao.

Có cơn gió nhẹ thổi tới, búp sen lay động, khói đan mây lững lờ bay lên phảng phất một tia tiên ý.

Chính giữa mặt hồ chính là một đấu trường đài, nó sừng sững đứng giữa lầu các nguy nga được bao vây bởi những hành lang khúc khuỷu, trên hành lang cứ mỗi mười bước thì có một thị vệ nghiêm nghị canh giữ, bọn họ đều thuận theo cúi đầu không phát ra một tiếng động.

Bước trên thềm đá, đi xuyên qua hành lang sẽ thấy có rất nhiều kiến trúc mang khí thế hùng hồn, càng tiến về phía trước lại càng khiến con người ta hoa cả mắt, cơ hồ không nhớ rõ đến tột cùng xuyên qua bao nhiêu hành lang.

Thiên Tình hết ngó trái lại nhìn phải, Sấu Hỉ lại chỉ mờ mịt kinh hãi, thầm nghĩ này nếu như lạc đường, làm sao có thể tìm thấy lối ra?
Đợi đến khi nam nô dẫn đường dừng lại, Sấu Hỉ mới hỏi: "Chính là tới rồi?"
Nam nô trả lời nói: "Còn xa lắm.

Đây là chỗ ở của Thiên Tình công tử, ngươi đổi một bộ y phục mới.

Khi trang chủ triệu kiến, ta lại đến dẫn ngươi đi."
Thiên Tình nghe vậy dừng bước, đành phải cùng Sấu Hỉ từ biệt, đi vào phòng mình.

Nô bộc đến giúp hắn thay đổi y phục, thật ra tất cả đồ vật mang đến đều đã bị đem đi tạm chưa nói đến, ngoài cửa thế mà còn lưu một nô bộc trông coi, đề phòng nghiêm ngặt.

Thiên Tình cúi đầu nhìn xiêm của chính mình.

Đó là một bộ bạch y thập phần đơn giản, tay áo bó, ôm eo, dùng một đai lưng.

Đừng nói sẽ giấu được gì trong giày bởi những thứ hắn mang đến ắt hẳn đều đã bị hủy đi hết, thậm chí nhìn cả người, chẳng thể tìm ra một chỗ nào có thể giấu vật khác.

"Hảo a," thấy chính mình bị đề phòng lợi hại như vậy, Thiên Tình cười nói, "Còn đem ta coi thành tù nhân mà canh gác.

Nếu ta không thuận theo chuồn ra ngoài đi dạo, chẳng phải là cô phụ tâm ý bọn họ sao?"
Thiên Tình tâm tính thiếu niên, tuy đáp ứng Liễu quản gia không gây chuyện thị phi nhưng giờ phút này lại thật sự hạ quyết tâm muốn bỏ trốn để một phen.

Nếu không phải hắn thực sự một hai muốn náo loạn thì cùng người khác đối nghịch là chuyện không thể xảy ra, chỉ là thấy Đông giới của Lâm gia trang nghiêm ngặt nên tò mò thôi.

Đêm tối, trăng đã treo lên cành cây cao nhất.

Thiên Tình chống cằm ngồi trước bàn, hắn dùng đầu ngón tay gõ hai tiền rồi mở ra bàn tay đang giữ một thứ nhỏ nhỏ đang lớn lên.

Chỉ trong chốc lát, liền có một con con nhện từ trên nóc nhà rũ đến trên bàn, nó dùng cái chân dài chạm vào ngón tay Thiên Tình, bò hắn vào lòng bàn tay y.

Thiên Tình hừ một tiếng, nói, "Xem ra, nơi này thủ vệ cũng không nghiêm ngặt lắm.

A Mao, đi cùng ta ra ngoài nhìn xem một chút.

Nói không chừng, chúng ta còn có thể nhìn thấy nhân vật nổi danh thiên hạ Lâm Tử Sơ đến xuất sắc đến mức nào."
Lại nói, Lâm gia trang Thiếu trang chủ Lâm Tử Sơ, Thiên Tình và Sấu Hỉ tuổi tác không sai biệt mấy, nhưng vận mệnh so với bọn Thiên Tình bọn họ cách biệt một trời một vực.

Lâm Tử Sơ thiên tư trác tuyệt, thiếu thời đã có tiên gia tông môn giúp thu hút môn hạ, y là thiên chi kiêu tử chân chân chính chính.

Mà Thiên Tình chính mình cũng biết nói như vậy chẳng qua là nói vui thôi, hắn tùy tiện đem kia con nhện phóng lên vai, nói: "Đi!"
Con nhện kia như Thiên Lôi chỉ cần Thiên Tình lên tiếng liền sai đâu đánh đó, nó thấy Thiên Tình động tác nhanh nhạy mà phóng đến nóc nhà thì nhanh chóng phun ra mấy sợi mỏng tơ, chiếm cứ lấy bả vai của Thiên Tình, nghiễm nhiên một bộ muốn cùng chủ nhân vào sinh ra tử..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui