Hồng y nữ tử quên hết mọi chuyện, ôm lấy Thiên Tình, tựa như cho dù người trong tay có ngừng thở cũng không ngăn được tình cảm của nàng.
Qua không lâu, nàng vén mái tóc rối bù của Thiên Tình ra sau tai, nhẹ giọng nói:
"Tiểu công gia, Uyển nương mang ngươi đến nơi an toàn......"
Đúng lúc này, hai linh áp cường đại, một trước một sau, cơ hồ đồng thời xuất hiện ở chỗ này.
Có một giọng nam ôn nhuận, cất cao giọng nói:
"Uyển Tiên đạo hữu, xin dừng bước."
Được xưng Uyển Tiên chính là Hồng y nữ tử, lúc trước cùng thân thể của Thiên Tình tựa lẩm bẩm, biểu tình rõ ràng vô cùng nhu hòa.
Mà khi vừa nghe thấy cái giọng nam này, trong nháy mắt, bộ mặt nữ tử thình lình trở nên dữ tợn, đồng tử co rút lại, yếu ớt châm chọc, trông giống như dã thú.
Lưỡng đạo thân ảnh sóng vai mà chiến.
Người trước mặc hồng bạch đại bào, chính là Chính Dương Tiên Tông Phượng Chiêu Minh tiên quân.
Người sau, mặc hoàng bào, là Bồ Tri Chương tiên quân.
Bồ Tri Chương liếc mắt nhìn đến Thiên Tình được ôm trong tay Uyển Tiên, cảm nhận được người đó không còn hơi thở, mặt hắn thất sắc, vội la lên:
"Tiểu Tiên chủ tình huống nguy cấp, làm phiền đạo hữu giao hắn cho chúng ta, Chính Dương Tiên Tông sẽ dùng toàn lực, chắc chắn cứu được tính mạng của tiểu công gia."
Uyển Tiên cười lạnh một tiếng: "Ngươi cũng xứng sao?"
Nghe vậy Bồ Tri Chương thoáng hiện xấu hổ.
Phải biết, Uyển Tiên chính là ngự hạ thú linh của Đông Côn Tiên chủ, không lệ thuộc Chính Dương Tiên Tông, thế gian chỉ nghe hiệu lệnh của một mình Đông Côn Tiên chủ.
Sau này Đông Côn Tiên chủ qua đời, tuy là tự nguyện xả thân vì thương sinh, nhưng Uyển Tiên vẫn cực kỳ ghi hận Chính Dương Tiên Tông.
Nghe lời nói muốn gây xung đột như vậy liền hiểu được.
May mà Bồ Tri Chương thân ở vị trí tiên quân nhưng tính tình hiền hoà, không tính toán chi li, hắn nghiêm túc nói: "Uyển Tiên đạo hữu, việc này không phải là chuyện nhỏ.
Nên vứt bỏ thành kiến cá nhân, để suy xét cho Tiểu Tiên chủ, Chính Dương Tiên Tông có tu sĩ am hiểu Hồn Đạo, thông tuệ hơn ngươi.
Tranh thủ thời gian ngắn ngủi, mau đem tiểu công gia giao cho chúng ta, miễn cho ngươi liên lụy hắn mà chết!"
Uyển Tiên lạnh lùng nói: "Đến tột cùng là các ngươi tìm được tiểu công gia trước, hay là ta tìm được trước? Ta đều có biện pháp, không cần các ngươi nhúng tay!"
Phượng Chiêu Minh đứng bên cạnh Bồ Tri Chương chưa hề lên tiếng, lúc này nghe Uyển Tiên nói như thế, bỗng nhiên thân hình dịch chuyển giống như tia chớp, tấn công đến Uyển Tiên.
Uyển Tiên ôm lấy Thiên Tình, cấp tốc lui về sau, nói: "Nếu tiếp tục kéo dài, ta sẽ không khách khí."
Phượng Chiêu Minh không nói một lời, biểu tình bình tĩnh, đưa tay phải ra trước thăm dò, từng chiêu chỉ muốn đem Thiên Tình đoạt đến bên mình.
Bồ Tri Chương thấy Phượng Chiêu Minh giơ tay liền đánh, không khỏi ngạc nhiên, nhưng cũng cảm thấy tình huống khẩn cấp, đành mặc kệ Uyển Tiên đạo hữu chính thuộc hạ lúc trước của Đông Côn Tiên chủ mà xông lên phía trước liên thủ cùng Phượng Chiêu Minh.
Linh lực bàng bạc va chạm vào nhau, bộc phát ánh sáng.
Phượng Chiêu Minh chính là thủ đồ của Đông Côn Tiên chủ, thể chất đơn hỏa, thế công như kiếm, khó có thể ngăn cản.
Bồ Tri Chương là đệ tử dưới tòa Bạch Tàng Tiên Tôn, thế công cũng như tính cách của hắn, nhu hòa tựa mưa xuân.
Đến nỗi Uyển Tiên, đã vượt qua ngũ hành đạt được tu vi Xuất Khiếu kỳ, một mình có thể địch hai vị tiên quân cùng lúc.
Nhưng mà nếu phải duy trì trong thời gian dài, Uyển Tiên cũng có chút không chống đỡ được.
Bởi vì một tay nàng đang ôm Thiên Tình, chỉ có thể dùng một tay để đối địch.
Trước ngực nàng còn có vết thương cũ nghiêm trọng chưa lành.
Tệ nhất chính là......!nàng còn đụng phải Phượng Chiêu Minh.
Phượng Chiêu Minh vừa ra tay, Uyển Tiên thầm kinh hãi.
Đấu trong chốc lát, nàng không khỏi khen một tiếng 'lợi hại!'
Tu sĩ này tuổi còn trẻ, chiến lực lại cường hãn như thế, không hổ là chủ công thủ đồ được Chính Ngô Châu công nhận là tu sĩ hóa thần, lời nói hay chiến lực đều là đệ nhất.
Dù Bồ Tri Chương tiên quân cũng là nhân vật xuất chúng, nhưng lúc này chỉ có thể miễn cưỡng đỡ được nhiều nhất hai chiêu của tu sĩ xuất khiếu Uyển Tiên.
Đa phần công kích, đều đến từ một mìnhPhượng Chiêu Minh.
Phượng Tiên Quân từng chiêu đều bức người, không hề nương tay, càng không màng Uyển Tiên là tiền bối của hắn, mà chịu hiểu hai chữ 'lễ nhượng', chỉ một mực muốn Thiên Tình đoạt tới.
Bất quá......!
Uyển Tiên hừ một tiếng, nói: "Tưởng có thể từ trong tay ta cướp đi tiểu công gia, thật không biết tự lượng sức mình."
Nói, Uyển Tiên cùng Phượng Chiêu Minh đối chiêu tương tiếp, bỗng nhiên Uyển Tiên từ trên cánh tay phải móc ra một vòng ngọc màu tím rất rực rỡ.
Giống như cá sấu chụp mồi, đột nhiên nó cắn vào cánh tay phải của Phượng Chiêu Minh.
Thần sắc Phượng Chiêu Minh vẫn bất biến, liều mạng mặc kệ tay phải bị thương mà gắt gao kiềm trụ Uyển Tiên.
Cánh tay Uyển Tiên giương lên, phản lai bàn tay mà Phượng Chiêu Minh dùng để nắm mình.
Bồ Tri Chương cả kinh nói: "Phượng Tiên Quân cẩn thận!"
Đúng lúc này, vòng ngọc màu tím kia đã cố trụ trên cánh tay phải của Phượng Chiêu Minh, cành của chiếc vòng bỗng lộ ra những lỗ kim sắc bén.
Vòng tay màu tím siết chặt một cách mãnh liệt, đem cánh tay phải của Phượng Chiêu Minh xuyên thủng.
Mi đoan Phượng Chiêu Minh nhíu chặt, lại không hề kêu lên tiếng nào.
Hắn tay trái ngang nhiên trước thăm, dục trảo Thiên Tình, nhưng mà Uyển Tiên đem Thiên Tình quanh thân hộ kín mít, thủy bát không tiến.
Phượng Chiêu Minh nay đã 974 tuổi, chủ tu chiến ý.
Là người được kỳ kiếm đứng hàng đệ nhị tuyệt đỉnh tiên kiếm "Cửu Vấn" công nhận nổi danh thiên hạ.
Sau đó theo Đông Côn Tiên chủ tập đại đạo chi thuật, rồi thành đệ tử chân truyền của sư tôn.
Trấn áp tà ma, chấn chỉnh hỗn độn.
Sau trận chiến với nghiệt long, Đông Côn Tiên chủ xả thân qua đời, chỉ để lại một hài tử đến nay vẫn không biết tung tích.
Sư tôn đối với hắn giống như cha ruột, giáo dưỡng chi ân, ân trọng khó báo đáp.
......!Chỉ có đứa nhỏ này, bất luận như thế nào, hắn nhất định phải tìm về!
Ánh mắt Phượng Chiêu Minh kiên định, mặc cho tay phải đang chảy máu không ngừng, nắm chặt vào hư không, nhẹ giọng gọi:
"Cửu Vấn."
Trong phút chốc, linh áp xung quanh đột nhiên dâng lên.
Uyển Tiên kinh hãi, vội vã lui về phía sau, nhưng mà Bồ Tri Chương đã xuất hiện ở sau lưng nàng làm sao có thể tránh thoát.
Phượng Chiêu Minh là chủ thủ đồ của Đông Côn Tiên, Uyển Tiên tự nhiên cũng biết chuyện Cửu Vấn nhận chủ.
Nhưng thanh kiếm Cửu Vấn này quá mức bá đạo, dù lúc tu luyện, Phượng Chiêu Minh cũng hiếm khi đem nó ra.
Đông Côn Tiên chủ từng nói, nếu tu vi Phượng Chiêu Minh không đến hóa thần đỉnh mà cưỡng ép dùng kiếm này, khả năng sẽ làm cho hồn phách không có kết cục tốt.
Mà lúc này Phượng Chiêu Minh đánh đến đỏ mắt, không còn nghi ngờ gì nữa, hắn vì muốn đánh bại Uyển Tiên mà dám mạo hiểm đến hồn phách của mình.
Nhưng khi bình tâm mà xem xét, nếu hôm nay đổi ngược là Uyển Tiên, nàng cũng sẽ giống như Phượng Chiêu Minh, không chút do dự, triệu hồi Cửu Vấn Tiên Kiếm.
Cửu Vấn uy danh hiển hách.
Lúc này Uyển Tiên lấy một địch hai đã khó thoát thân.
Thêm Cửu Vấn Tiên Kiếm, càng không biết sẽ ra sao.
Nàng liều mạng đánh một chưởng về phía Phượng Chiêu Minh, vết thương cũ trước ngực nàng vỡ ra, đau đến khó nhịn, xoay người muốn chạy trốn.
Đúng lúc này, bàn tay vốn phải nắm lấy Cửu Vấn của Phượng Chiêu Minh, bỗng nhiên vươn ra phía trước, dùng sức đoạt Thiên Tình đến bên người.
Rồi sau đó tay trái mau chóng đẩy Thiên Tình vào trong lòng ngực của Bồ Tri Chương, đem Bồ Tri Chương đẩy ra khỏi cuộc chiến.
Uyển Tiên sửng sốt, bỗng nhiên phản ứng lại, hét lớn: "Ngươi gạt ta!"
Thanh âm Phượng Chiêu Minh lạnh lẽo, hướng Bồ Tri Chương nói: "Quy tông."
Bồ Tri Chương thấy trên trán Phượng Chiêu Minh đỗ mồ hôi lạnh, nhìn thiếu niên trong lòng ngực đã mất đi hơi thở, vừa ngự kiếm đi trước, vừa nói: "Ta đi."
"Tiểu tặc, ngươi dám?" Uyển Tiên vọt mạnh tiến lên, lại bị Phượng Chiêu Minh ngăn lại.
Nàng gấp đến độ sắc mặt đỏ bừng, hô: "Tiểu công gia!"
Nhưng mà Bồ Tri Chương biết tính tình kiên quyết như sấm rền gió cuốn của Phượng Chiêu Minh, tuy nghe tiếng gọi đến thanh tê tâm liệt phế của Uyển Tiên, lại không dám quay đầu nhìn xem.
Thiên Tình cách nàng càng lúc càng xa, hồng y nữ tử càng thêm nôn nóng, suy nghĩ nàng đại loạn, nổi giận gầm lên một tiếng, nhào lên phía trên.
Từng chiêu xuất ra đều tàn nhẫn, dường như muốn liều mạng với Phượng Chiêu Minh.
Phượng Chiêu Minh bị linh áp cường đại của ảnh hưởng, gân mạch đứt gãy phải đau khổ nhẫn nhịn, máu tươi bên môi nhiễm chảy ra, nhưng lại ngang nhiên không chút thoái nhượng.
Cứ như vậy, cho dù Uyển Tiên có thể giết được Phượng Chiêu Minh, thì cũng đã mất đi Thiên Tình, rốt cuộc cũng không đuổi kịp Bồ Tri Chương.
Nghĩ tới điểm này, tâm của Uyển Tiên như muốn nổ tung, nàng quỳ rạp xuống đất, cúi người dập đầu, nói: "Tiểu công gia từ nhỏ đã chịu khổ, hiện giờ chưa tới mười sáu tuổi, liền bị người......!Khinh nhục đến như vậy.
Tiên quân cao thượng, đem tiểu công gia giao cho ta, ta chắc chắn có diệu pháp, làm hắn khởi tử hồi sinh."
Phượng Chiêu Minh lắc đầu, lạnh lùng nói: "Tiên tử không cần như thế.
Việc này bổn quân tuyệt không thoái nhượng."
Tu vi hai bên đều không thấp, đều là những tu sĩ có địa vị cao ở Chính Ngô Châu.
Nếu phải nhận xét về tình hình của Thiên Tình, cả hai đều có phương pháp đem hắn cứu trở về, họ đều cho rằng đây là biện pháp độc nhất vô nhị, không ai có thể nghĩ ra nên không tin đối phương có thể có so với mình có cách nào tốt hơn.
Phượng Chiêu Minh cho rằng ngoài Bạch Tàng Tiên Tôn không ai có thể cứu được Thiên Tình, Uyển Tiên lại nghĩ trừ mình ra không còn ai có thể làm được việc này, nên mới xảy ra vụ ẩu đả này.
Uyển Tiên vẫn không ngừng dập đầu, ba vết sẹo dài trên ngực không ngừng rỉ máu khiến tình cảnh nàng càng thêm thê lương.
Phượng Chiêu Minh hơi hơi quay người tránh né, nhưng ánh mắt vẫn kiên định như núi, tuyệt không thỏa hiệp.
Chỉ có tiếng thở dài, nói: "Tiên tử hãy cùng ta quy tông."
Uyển Tiên ngẩng đầu căm tức nhìn Phượng Chiêu Minh, nghiến răng nghiến lợi, nói: "Rõ ràng là ta tìm thấy tiểu công gia trước......"
Lời còn chưa dứt, chợt thấy tu sĩ trước mặt cả người run rẩy, nôn ra một ngụm máu lớn, da trên cơ thể hắn xuất huyết, đem hồng bào trên người hắn tất cả đều ướt đẫm.
Uyển Tiên ngạc nhiên:
"Ngươi......"
Kình Thiên Chi Trụ, đoạn thứ hai, chín khúc Bát Quan.
Có một bạch y nữ tu, nhìn dáng vẻ không còn trẻ lắm, nhướng mày đầy nhân hậu.
Nàng nắm tay một bé gái ước chừng bảy tám tuổi, chậm rãi đi đến lối vào của 'chín khúc Bát Quan' khiến các tu sĩ cấp thấp phải dừng bước.
Tiểu nữ hài này đi được vài bước, không kiên nhẫn với tốc độ thong thả của nữ tu, nhảy nhót chạy về phía trước.
"Bội Nhi, chớ có ham chơi, nếu như đi lạc, vi sư sẽ không đi tìm ngươi đâu."
Tiểu nữ hài dẩu dẩu miệng, tựa hồ không đồng tình, nói: "Con đường này ta đi từ nhỏ đến giờ, cho dù có nhắm mắt lại, cũng sẽ không đi lạc."
Nói, nữ hài thật sự nhắm mắt lại, tung tăng nhảy nhót, bước nhanh đến phía trước.
Nữ tu mỉm cười lắc lắc đầu, hơi thở bình tĩnh, nếu không cẩn thận phân biệt, thật sự giống với bá tánh bình thường.
Nữ hài kia tràn đầy niềm tin, nhắm mắt mà nhảy.
Chính là vì nhắm mắt lại, nên khứu giác phá lệ nhạy bé.
Nàng ẩn ẩn ngửi được trong không khí có mùi huyết tinh, không khỏi sửng sốt, mở to đôi mắt.
Rồi sau đó hô lớn: "Sư phụ —— sư phụ mau tới đây, nơi này nằm một......!đại ca ca bị chết cóng."
Nữ tu kia nghe vậy cũng không ngạc nhiên, ngược lại dường như sớm đã biết trước, nàng dặn dò nói: "Đó là Hàn Long Ngọa Tuyết Thể, ngươi phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng đụng vào.".