"Theo ta."
Thiên Tình vừa nói, vừa bước nhanh về phía trước, chân đạp lên mây, hướng Vọng Tình phong bay đi.
Lâm Tử Sơ vội vàng rút Hàn Thử Kiếm ra, đồng thời nhìn Bội Nhi nói: "Ngươi trở về đi."
Bội Nhi nói: "Sư huynh, thân thể ngươi chịu nổi sao?"
Tay Lâm Tử Sơ niết kiếm quyết, đạp lên thân Hàn Thử Kiếm.
Linh lục trong thân thể y tản ra, mạnh mẽ thúc xuống thanh kiếm, khiến tự hình y không thể đứng thẳng, kể cả thân kiếm lay động.
Trong miệng lại nói: "Không có gì đáng ngại.
Huống hồ ta ở cùng Thiên Tình, dù cho có gì xảy ra, cũng có hắn giúp đỡ, ngươi không cần lo lắng."
Nói xong, Hàn Thử Kiếm vù vù một tiếng, đưa Lâm Tử Sơ phóng nhanh về phía trước.
Chờ khi Lâm Tử Sơ đến gần, Thiên Tình mới tăng tốc độ phi hành, hai người sóng vai cùng tiến về trước, Sương Diệp, Sân Hoa theo sát phía sau.
Suốt dọc đường, Thiên Tình và Lâm Tử Sơ không hề nói chuyện với nhau.
Cảm xúc hắn phấn khởi đến gương mặt banh ra, đường cong ở cằm cứng đờ.
Thẳng đến khi vào Vọng Tình phong, Thiên Tình vẫn không nói một lời.
Hắn lập tức đi vào tẩm điện, cửa phía sau tự động khép lại.
Sương Diệp, Sân Hoa rũ mi, tách ra đứng hai bên cửa lớn ngoài tẩm điện.
Lâm Tử Sơ đứng ở ngoài cửa một hồi, sau đó mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Sau khi vào tẩm điện của Thiên Tình, không quên đem cửa đóng lại.
Từ khi Thiên Tình rời khỏi chỗ của Phượng Chiêu Minh, thời gian đã không còn sớm.
Lúc này mặt trời dần ngã về tây, trong phòng không được thức bởi ánh sáng, khiến nó có chút ảm đạm.
Thiên Tình một mình đứng trước cửa sổ.
Trước cánh cửa có giấy dán mỏng đang được mở rộng ra, gió nóng ngà hè, thổi vào mặt, khiến y phục Thiên Tình chậm rãi phiêu động.
Lâm Tử Sơ lẳng lặng nhìn bóng dáng Thiên Tình, không biết vì sao, cảm thấy tu sĩ trẻ tuổi đang đưa lưng về phía mình, giờ phút này nhất định là phi thường, phi thường tịch mịch.
Y không tự chủ được tiến lên phía trước, đứng bên cạnh Thiên Tình.
Thiên Tình ghé mắt nhìn Lâm Tử Sơ một cái, rồi lại quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Hoàng hôn đỏ rực dần khuất sau đường chân trời, ráng chiều mập mờ biến mất, dường như màn đêm đang chậm rãi buông xuống.
"Mười năm trước," Thiên Tình duỗi tay chỉ về phía đông, mở miệng nói: "Ta ở nơi đó, được sư tôn mang về Chính Dương Tiên Tông.
Mười năm này, ta vẫn luôn tìm người đã bị ta quên mất kia, nhưng mà cho dù thông cáo cả thiên hạ, cũng không tìm được bất cứ tin tức nào hữu dụng."
Thiên Tình cười một tiếng, không chờ Lâm Tử Sơ trả lời, rất nhanh liền đổi đề tài.
Hắn hỏi: "Ngươi có thể uống rượu không?"
Lâm Tử Sơ nhẹ nhàng gật đầu.
Nháy mắt, trong tay Thiên Tình liền hiện lên một vò rượu hình tròn.
Ngón tay hắn vuốt ve nút bình, khi mở nắp ra, trong phòng nhất thời tràn ngập hương rượu mê người.
Thiên Tình ngửa đầu uống một ngụm lớn, rượu đổ ra ngoài, làm ướt mi tâm Thiên Tình.
Lâm Tử Sơ nói: "Có thể cho ta uống một ngụm không?"
Thiên Tình liền đem vò rượu đưa qua.
Lâm Tử Sơ rũ mắt nhìn, ngửa đầu liền uống.
So với Thiên Tình mà nói, y uống tao nhã hơn rất nhiều, môi dưới áp lên vò rượu, đầu lưỡi đặt lên miệng vò, không để một giọt tràn ra ngoài.
Hai người chia chung một vò rượu, uống đến trời đất bị màn đêm bao phủ, rượu trong vò đầy ắp, trọng lượng vẫn không thay đổi.
Đến lúc này, Lâm Tử Sơ mới phát hiện vò rượu trong tay Thiên Tình rốt cuộc là vật gì.
Thì ra rượu này tên là ' Tửu Nhập Thiệt Xuất ', chính là một đàn trạng Tiên vật, nếu đem rượu đổ vào trong đó, thì rượu sẽ luôn đầy bình.
Vật ấy hơn phân nửa là đại năng trong quá trình tu tập dùng tiên thuật tạo thành, tương đối hiếm thấy, chỉ khi có tổ chức đại lễ trịnh trọng, mới đem ra chiêu đãi khách quý.
Lâm Tử Sơ hít một hơi thật dài.
Y uống quá nhiều khiến yết hầu nóng lên, gương mặt cũng đỏ bừng.
Khi y phát hiện vò rượu này chính là Tửu Nhập Thiệt Xuất, liền dừng tay không uống.
Nhất thời, trong điện chỉ còn lại âm thanh uống rượu của Thiên Tình một mình.
Hắn ngồi trên khung cửa sổ, tay phải vững vàng nâng vò rượu.
Thiên Tình nhìn Lâm Tử Sơ, hỏi: "Sao không uống nữa?"
"Uống không được."
"Lần trước không phải còn nhiều hơn sao," Thiên Tình nói: "Chính là vì thân thể sinh bệnh, không tốt sao?"
Lâm Tử Sơ nói: "Là vì rượu này quá mạnh."
Thiên Tình gật đầu, tiếp nhận câu trả lời của Lâm Tử Sơ.
Hắn quơ quơ vò rượu, hỏi: "Vì cái gì phải dùng ngân châm áp chế linh khí trong cơ thể?"
Lâm Tử Sơ dừng một chút, cũng không muốn giải thích kỹ càng, chỉ nói: "......!Cùng thể chất của ta có liên quan."
Thiên Tình trầm tư một hồi, nói: "Lúc trước ngươi cũng nói, bởi vì có liên quan đến thể chất của ngươi, nên khi chạm vào Cương Mão của ta, Cương Mão sẽ sáng lên."
"......" Lâm Tử Sơ trầm mặc, hai mắt không hề say, bình tĩnh nhìn Thiên Tình.
"Làm lại cho ta xem một lần nữa." Thiên Tình buông vò rượu xuống, tiến lên vài bước, đi đến trước mặt Lâm Tử Sơ.
Lâm Tử Sơ nhẹ giọng nói: "Xem cái gì?"
"Xem ngươi chạm vào Cương Mão của ta."
Trái tim Lâm Tử Sơ trầm xuống, vừa muốn cự tuyệt, liền bị Thiên Tình nắm lấy cánh tay, kéo nhanh đến bên giường.
Thiên Tình là Tiể tiên chủ cao quý, giường trong tẩm điện sạch sẽ ngăn nắp, không cho người ngoài tới gần.
Bất quá Thiên Tình tựa hồ không cho là đúng, hắn đem Lâm Tử Sơ ấn xuống giường, lôi tay y tới gần bên gối của mình, ý bảo y chạm vào.
Lâm Tử Sơ bất đắc dĩ, do dự một chút.
Lúc sau nâng lên tay, mở Tinh Hạp ra, đem Cương Mão trong đó đặt lên tay, đưa đến trước mặt Thiên Tình.
Thiên Tình ngừng thở, đôi mắt không dám xê dịch mà nhìn vật trong tay Lâm Tử Sơ.
.
Truyện Thám Hiểm
Cương Mão cũ nát đã không thể phục hồi kia, được người ta dùng ngoại lực ghép nối, nhưng chẳng thể che giấu được vết cháy, nó đã muốn vỡ toang rơi ra từng mảnh, không còn cảm giác trơn nhẵn vốn có của ngọc thạch.
Nhưng khi Cương Mão chạm vào da Lâm Tử Sơ, một loại ánh sáng ôn nhuận, chiếu vào mắt hai người.
Trong bóng tối hai người đều nhìn vào vật này, căn phòng không có ánh sáng, càng làm sắc xanh của Cương Mão trước mặt đẹp không sao tả xiết.
Lâm Tử Sơ không đành lòng, nói: "Thiên Tình, phàm vật chung quy vẫn là phàm vật, sao xứng đượ ngươi quan tâm như thế? Hơn nữa một khối ngọc bình thường, càng quý trọng,......!thời điểm mất đi sẽ càng thống khổ."
Nếu là người khác nói như vậy, chỉ sợ Thiên Tình đã sớm giận tím mặt.
Nhưng mà hôm nay Thiên Tình chỉ nhẹ giọng hỏi ' phải không ', liền không nói chuyện nữa.
Ngược lại là tình cảm tròn lòng Lâm Tử Sơ tình cảm, giống như nước sôi dâng lên.
Hai bả vai y run rẩy, nhịn không được khép lòng bàn tay lại, đem thanh ngọc che trong tay che lấp lại.
Trong phòng lại khôi phục vẻ u ám.
Thiên Tình cùng Lâm Tử Sơ chống tay ngồi trên mép giường, Lâm Tử Sơ dịch sang bên phải, gương mặt hai người cơ hồ đã gần sát bên nhau.
Ngửi được hương thơm trên người Thiên Tình, gương mặt y ửng đỏ, Lâm Tử Sơ nhẹ giọng nói:
"......!Xin hỏi Thiên Tình, ngươi đã nghe nói qua Lục Tuyết Kỳ Đông chưa"
Thiên Tình gật đầu, nói: " Trong Huyền Anh Tiên Tôn có."
"Trà Lục Tuyết Kỳ Đông này......" Lâm Tử Sơ thở dài, nói: "Kỳ thật, là dùng máu của tu sĩ Hàn Long Ngọa Tuyết Thể tạo thành."
Thiên Tình sửng sốt, nói: "Đây là lần đầu ta nghe được.
Nhưng lúc trước ta thấy lá trà trong chén có màu trắng."
"Đúng cậy, máu của tu sĩ Hàn Long Ngọa Tuyết Thể hẳn là màu đỏ," Lâm Tử Sơ nói: "Nhưng khi người đó bất hạnh bỏ mình, máu trong cơ thể liền ngưng kết thành băng, hóa thành hoa tuyết."
Thiên Tình nói: "Thực sự ghê tởm."
Lâm Tử Sơ mỉm cười nói: "Nhưng đây xác thật là danh trà khó gặp ở Chính Ngô Châu.
Thiên Tình......!Người có được Hàn Long Ngọa Tuyết Thể, thọ mệnh so với những tu sĩ bình thường đều ngắn hơn rất nhiều."
Vì vậy, ta không thể không ẩn nhẫn chịu đựng.
Không khí trong phòng nhất thời trầm mặc, thẳng đến khi Thiên Tình dò hỏi, đánh vỡ yên lặng.
"Cho nên?"
Lâm Tử Sơ như bừng tỉnh từ giấc mộng, nói: "Cho nên......!Cho nên, tại hạ chỉ sợ không còn nhiều thời gian, có thể nâng Cương Mão này......!cho ngươi xem."
Thiên Tình nói: "Đạo hữu nói đùa.
Không cần ngươi nhắc nhở, ta cũng biết, Cương Mão này hẳn sẽ tự hủy, trước khi ngươi ra đi."
"Không," Lâm Tử Sơ bỗng nhiên nói: "Ngươi ta tuổi tác xấp xỉ, cứ trực tiếp gọi tên tự của ta, không cần xưng hô ' đạo hữu ' gì đó......"
Thiên Tình nhìn Lâm Tử Sơ, dừng một chút, mỉm cười nói: "Vậy cung kính chi bằng tuân mệnh."
Trái tim Lâm Tử Sơ tan nát, y muốn nghe Thiên Tình gọi mình là ' đại ca ', muốn thấy hắn ỷ lại mình, dùng ánh mắt tín nhiệm mình.
Chẳng lẽ nguyện vọng hèn mọn này, vĩnh viễn không thể thực hiện được sao?
Khi lại mở miệng, thanh âm Lâm Tử Sơ đã có chút khàn khàn.
Y nói:
"Thiên Tình......!Lúc trước ở ngoài Bạch Tàng tiên, ta đã từng hỏi qua ngươi mấy vấn đề.
Có một cái, ngươi chưa có trả lời, có thể hỏi lại ngươi một lần nữa không?"
Trái tim Lâm Tử Sơ bỗng nhiên nhảy nhanh hơn một chút.
"Nếu người ngươi muốn tìm, đã đứng ở trước mặt ngươi, nhưng ngươi lại không nhận ra, vậy thì phải làm sao?"
Nói xong, Lâm Tử Sơ buông bàn tay ra, sắc xanh toả ra, chiếu vào mắt hai người.
Mi đoan Thiên Tình nhăn lại, hắn nhìn theo tia sáng duy nhất trong phòng ấy, ánh sáng dịu nhẹ trong suốt, biểu tình càng hiện lên vẻ nôn nóng.
Qua một hồi lâu, hắn mới mở miệng nói: "Bởi vì ta nhớ không được......!Cho nên, cũng không phải không có khả năng này.
Lâm Tử Sơ, ta có một việc, đã nghĩ rất lâu."
Lâm Tử Sơ ngẩn ra.
Liền nghe Thiên Tình nói: "Tuy rằng rất nhiều mảnh thời gian trong đầu ta đã nị huỷ, nhưng mà kỳ thật vẫn có biện pháp phục hồi lại ký ức như cũ."
Đồng tử Lâm Tử Sơ chợt co chặt: "Cái gì?"
Thiên Tình gật đầu, nói: "Nói ra thì rất dài, tóm lại, muốn phục hồi ký ức, điều tất yếu là cần tinh huyết của Bách Nhẫn tông chủ Bồ Nhạc tông.
Những năm gần đây sư tôn ta đã lấy được khoing ít tinh huyết của Bách Nhẫn tông chủ, hiện giờ đang được giữ trong Nhương Tà Các."
Giữa trán Lâm Tử Sơ thấm ra mồ hôi lạnh, sáp thanh nói: "Một khi đã như vậy, vì sao Thiên Tình đến nay vẫn chưa nhớ ra người kia?"
"Mấu chốt là ở chỗ này," Thiên Tình nói: "Nếu muốn hồi như mảnh nhỏ thời gian thì chỉ cần đem tinh huyết Bách Nhẫn tông chủ rót vào tai trái để nó chảy qua tai phải của ta.
Nhưng sư tôn nhận thấy tu vi của ta còn thấp thấp, e sợ ta không thể chịu đựng được tinh huyết của tu sĩ Hoá Thân như Bách Nhẫn tông chủ, nên đã định ra quy củ, khi thực chiến với hắn ta phải chiến thắng trong mười chiêu, hắn mới giúp ta ta chữa trị ký ức."
Lâm Tử Sơ bừng tỉnh ngộ.
Lúc trước y cứ nghĩ, tính tình Thiên Tình thẳng thắn kiệt ngạo, nhưng khi nhìn thấy Phượng Chiêu Minh, hắn liền kiềm chế cảm xúc, gọi Phượng Chiêu Minh một tiếng ' sư tôn '.
Nghĩ đến mười năm nay, Phượng Chiêu Minh vì chữa trị ký ức Thiên Tình, hẳn đã phải trả một cái giá rất đắc để lấy được tinh huyết từ Bách Nhẫn tông chủ.
Mặc dù Thiên Tình không nói, nhưng cũng có thể nhìn ra, hắn kỳ thật đã chấp nhận ân tình của Phượng Chiêu Minh.
Lâm Tử Sơ thở dài: "Phượng Tiên Quân hành động như thế, tất nhiên là bởi vì toàn tâm suy xét cho ngươi."
Thiên Tình vội la lên, "Ngươi không hiểu, ta không thể chờ đợi nữa! Vấn đề ngươi hỏi rất hay, nếu người làm ta khuynh tâm ái mộ không còn sống được bao lâu, nếu cứ kéo dài như vậy, chờ đến khi ta tìm được y, chẳng phải sẽ hối hận không kịp sao? Huống chi lúc trước ta từng có lần đem tinh huyết của Bách Nhẫn tông chủ rót vào tai, quả thật đã nhớ được không ít."
"......!Thật sự?"
"Không sai, ta đã nhìn thấy người kia, ta nhìn thấy đôi mắt và cả cổ tay của y."
Lâm Tử Sơ vội vàng dịch chuyển tầm mắt, không dám tiếp tục nhìn chằm chằm Thiên Tình.
Thiên Tình lẩm bẩm nói: "Chỉ cần thêm một chút......!Thêm một chút nữa thôi, ta có thể ' nhìn ' thấy mặt người kia, ta có thể nhớ ra y."
"......!Phải không......"
Thiên Tình gật đầu, nói: "Cho nên, ta muốn lẻn vào trong điện sư tôn, lấy chút tinh huyết của Bách Nhẫn tông chủ.
Việc này còn cần ngươi hỗ trợ."
"......"
Lâm Tử Sơ kinh ngạc..