Dư Vị Trà Chiều

Khi ánh ban mai đầu tiên lọt vào phòng bệnh.

Rèm mi của Minh Hiểu Khê khẽ chớp như cánh bướm, sau đó dần dần mở bừng mắt ra.

Một cái đầu thò vào, Đông Hạo Tuyết mở to mắt hỏi với vẻ hồi hộp:

“Chị Minh ơi, em là ai?”

Cái đầu thứ hai cũng thò vào, Tiểu Tuyền trán túa mồ hôi lạnh:

“Hiểu Khê, tớ là ai?”

Trong mắt Minh Hiểu Khê ngập tràn vẻ ngờ vực, cô khẽ xoay đầu trên gối, nhìn thấy Phong Giản Triệt tuy gương mặt đượm nét lo lắng như vẫn mỉm cười với mình, Đông Hạo Nam vẻ mặt cuống quýt, và Mục Lưu Băng đứng phía xa ánh mắt như thiêu đốt, sau đó nhìn về phía Tiểu Tuyền, yếu ớt cười khẽ:

“… Cậu…” Hình như đang cố gắng suy nghĩ.

Đông Hạo Tuyết suýt nữa ngất xỉu.

Tiểu Tuyền cười khổ sở:

“Cậu có nhớ vì sao mình bị thương không?”

Minh Hiểu Khê chớp chớp mắt.

“Cậu có nhớ cậu là ai không?”

Lại chớp chớp mắt.

“Cậu không nhớ gì nữa à?”

Vẫn chớp chớp mắt.

Đông Hạo Tuyết òa lên nức nở:

“Hu hu… chị Minh mất trí rồi! Chị Minh chẳng còn nhớ gì cả!”

Đột nhiên…

Minh Hiểu Khê đưa tay lên cốc vào trán cô bé một cái, tuy vẫn yếu ớt nhưng âm thanh vang lên rất rõ:

“Xì! Chị mà mất trí á? Em tưởng chị đang diễn phim truyền hình à, đừng sỉ nhục Minh Hiểu Khê thiên hạ đệ nhất này được không?”

Đông Hạo Tuyết vừa kinh ngạc vừa vui mừng:

“Chị Minh, chị nhớ hết rồi hả?”

“Ừ!” Minh Hiểu Khê dở cười dở mếu, cô yếu đuối như vậy sao? Mất trí? Mất công họ nghĩ ra điều đó quá rồi. “Em là Tiểu Tuyết thích khóc lóc thích làm nũng, cậu là Tiểu Tuyền nhiều chuyện, cậu là Đông Hạo Nam thích lên cơn điên, anh là…”

Cô nhìn chăm chú Phong Giản Triệt ánh mắt dịu dàng như nước hồ xuân, mỉm cười:

“Anh là Triệt tốt nhất thế giới.”

Cuối cùng, cô nhìn chàng trai tuấn tú đứng ở một góc mà ánh sáng không rọi tới, lạnh lùng như một tảng băng:

“Băng…”

Lâu quá không gặp anh.

Vừa nhìn thấy, trái tim vẫn có cảm giác đau đớn như bị bóp chặt.

Trong phòng bỗng yên lặng lạ lùng.

Tiểu Tuyền nghiến răng kèn kẹt, chỉ muốn nhào đến bóp cổ cái người đang nằm trên giường bệnh kia:

“Minh Hiểu Khê! Tại sao vừa nãy cậu còn làm ra vẻ mất trí hả? Dọa bọn tớ à? Cậu có biết bọn tớ sắp bị cậu dọa đến chết không?” Vừa trở về đã diễn trò đùa dai thế này rồi, có nhầm không vậy?

Minh Hiểu Khê lườm cô, hừ mũi một tiếng:

“Chỉ có cậu là không có tư cách nói tớ thôi, chẳng qua tớ chỉ đùa với cậu một chút thì cậu đã giận; vậy cậu suýt nữa làm tớ chết mất tiêu, món nợ này tính sổ sao đây?”

Tiểu Tuyền không nói nổi.

Minh Hiểu Khê cố gắng để ngồi dậy, trừng mắt nhìn cô:

“Cậu có biết cứu người không vậy hả, có xe chạy đến thì cậu phải đẩy người ta ra rồi thuận theo thế đó mà lăn đi chứ. Cậu đang làm trò gì, quay phim à? Ôm chầm người ta rồi đứng im lìm như khúc gỗ ấy, hại tớ phải vận hết sức mới đẩy “hai người” các cậu đi được, cuối cùng mình thì không kịp tránh nữa.”

Đông Hạo Tuyết nhìn cô bằng ánh mắt sùng bái:

“Chị Minh chị lợi hại quá, bị xe đâm như thế mà chẳng bị thương gì nghiêm trọng cả.”

Minh Hiểu Khê ủ rũ:

“Nhưng chị vẫn bị đâm trúng mà, vả lại còn bị hôn mê nữa chứ.” Làm ơn đi, với thân thủ nhanh nhẹn “đánh dẹp thiên hạ vô địch thủ” như cô mà không tránh nổi một chiếc xe, nếu truyền việc này ra ngoài thì mất mặt chết đi được, danh tiếng của võ quán Trường Thắng sẽ bị cô phá hủy mất thôi.”

Cô trợn mắt với Tiểu Tuyền, bỗng cười hà hà:

“Này, có phải cậu yêu rồi không? Cứ đờ đẫn ngốc nghếch ôm anh chàng kia, đến mạng cũng không cần. Nói tớ biết xem nào.”

Tiểu Tuyền dài mặt ra, nhìn bộ dạng cô bạn thế kia, nào giống người bị thương đâu?

Minh Hiểu Khê cười rất ranh ma:

“Không nói hả, có phải là gặp vấn đề gì rồi không? Có cần tớ ra mặt không? Để tớ giúp vậy, dù sao tớ cũng là Minh Hiểu Khê bách chiến bách thắng mà!”

Tiểu Tuyền sa sầm mặt, quay người bỏ ra ngoài.

Nếu cái người “bị thương” kia đã tràn trề sức sống đi quan tâm đến chuyện của “người khác”, thì cô cũng chẳng phải lo lắng gì nữa, cứ ở đây rồi bị cười nhạo, chi bằng cô đi moi móc mấy tin mới giải trí thì có giá trị hơn.

Đông Hạo Tuyết thì thầm bên tai Minh Hiểu Khê, cười trộm:

“Chị Minh ơi, chị Tiểu Tuyền đỏ mặt rồi kìa!”

Minh Hiểu Khê cũng cười:

“Nói nhỏ một chút, cô ấy mà nghe được thì mặt càng đỏ hơn cho xem.”

Hai người cười nghiêng ngả.

Tiểu Tuyền tức rằng không thể nhào đến bóp cổ bọn họ cho xong, thôi cứ đi cho nhanh để không bị họ cười là sáng suốt nhất. Dù gì cũng có Phong Giản Triệt và Mục Lưu Băng ở đó, bất kỳ “hành động” nào của cô với Minh Hiểu Khê cũng không đạt được mục đích rồi.

Vẫn chưa ra đến cửa phòng.

Cô đã ngẩn ra.

Chỉ thấy Hạ Dạ Huân ôm một đóa hoa tươi đứng dựa cửa, ánh mắt lóe lên ánh sáng màu tím violet.

Tiêu rồi, không biết anh có nghe thấy lời đùa giỡn của Minh Hiểu Khê hay không?

Đang lo lắng thì…

Tiếng cười của Minh Hiểu Khê lại vang lên:

“Í, anh có phải là người mà Tiểu Tuyền kia dùng cả tính mạng để bảo vệ không?”

Nói bậy cái gì thế hả!

Tiểu Tuyền muốn khóc mà không có nổi nước mắt.

* * *

Tuy rằng Minh Hiểu Khê cứ nằng nặc đòi ra viện, vỗ ngực bảo rằng mình có nhảy nhót múa may cũng chẳng có vấn đề gì nữa, thế nhưng bác sĩ vẫn không yên tâm, bắt cô phải ở lại bệnh viện kiểm tra thêm vài ngày nữa. Dưới sự uy hiếp cứng rắn của mọi người, Minh Hiểu Khê cuối cùng ngậm miệng, đóng vai người bệnh được yêu mến nhất và ngoan ngoãn nhất bệnh viện Nhân Đức.

Lúc Tiểu Tuyền chạy đi lấy tin, vẫn lén lút lẻn vào phòng bệnh của cô, buôn chuyện đủ thứ trên trời dưới đất. Lâu lắm rồi không trò chuyện với ai vui vẻ như thế!

Có lúc, cô lại còn đụng phải Hạ Dạ Huân đến thăm bệnh trước đó!

Mỗi lần như thế, Minh Hiểu Khê luôn tạo ra đủ mọi cơ hội để cô và Huân được ở bên nhau.

Đúng thế, trước kia cô luôn hi vọng có thể nắm bắt mọi cơ hội được ở cạnh Huân, để tiếp cận và hiểu rõ anh, hoặc cố gắng để anh tha thứ cho mình. Nhưng, bỗng nhiên lại xảy ra quá nhiều chuyện như thế, cô đã có phần tâm nguội ý lạnh rồi!

Lần này, Hiểu Khê nhờ Tiểu Tuyền giúp cô tiễn Huân về.

Trên hành lang bệnh viện.

Hai người im lặng bước đi bên nhau.

Tiểu Tuyền nghiêng đầu liếc Huân không nói tiếng nào tự nãy giờ, không kìm được phải lên tiếng hỏi:

“Này, sao anh lại có nhiều thời gian đến đây mỗi ngày thế?”

Huân vẫn thẳng bước, không đếm xỉa gì cô.

Tiểu Tuyền thở dài:

“Đừng thế nữa được không, tóm lại anh muốn giận bao lâu nữa?”

Gương mặt nghiêng nghiêng của Huân vẫn lạnh lùng tựa tượng đá.

Tiểu Tuyền dừng chân, nói với bóng lưng anh:

“Huân, những gì có thể làm em đã làm cả rồi. Nếu anh vẫn cố chấp giận mãi, em… đành phải bỏ cuộc thôi.”

Trong lòng cô cảm thấy cay đắng quá.

Có rất nhiều thứ, khi mất đi mới biết được nó quý giá biết bao. Có lẽ, chỉ khi mất đi rồi, cảm giác trống vắng mới rõ ràng đến thế, khi ấy mới muốn níu kéo, giống như cố gắng thử dán lại một bình pha lê đã bị vỡ trở lại hình dáng ban đầu vậy, bất lực và bải hoải như thế.

Nếu như cố gắng hơn nữa của cô đối với anh chỉ là sự quấy rối phiền phức, thôi thì cho anh một khoảng không yên lặng vậy.

Nhìn theo bóng dáng anh không hề quay đầu lại.

Cô cố hết sức kìm chế cảm giác cay nồng đang dâng lên trong mũi.

Cô quay người đi…

Đôi tay Huân siết chặt lại bên người.

Anh không nghe thấy tiếng bước chân của cô.

Cô bỏ đi rồi sao?

Cuối cùng cô cũng bỏ đi rồi.

Đôi môi anh mất đi chút sắc máu còn lại.

* * *

Tiểu Tuyền ủ rũ đang định đẩy cửa phòng bệnh ra, thì bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở ngoài ban công lối đi.

Hơi ngẩn ra một lúc, rồi cô nhận ra ngay đó là Mục Lưu Băng.

Gương mặt Mục Lưu Băng khuất trong bóng tối, không nhìn thấy rõ nét. Nhưng từ một khoảng cách xa đến thế, cô vẫn có thể cảm thấy nỗi đau và khát vọng của anh ta. Cô luôn luôn không thích anh ta, cho rằng Hiểu Khê mà ở bên anh ta thì khác nào ánh sáng bị bóng đêm vùi lấp…

Thế nhưng, vào khoảnh khắc này, cô như có thể cảm nhận được tình cảm của anh. Tuyệt vọng và bất lực…

Chỉ cần xích lại gần Hiểu Khê một chút thôi, đã là hạnh phúc lớn nhất của anh rồi.

Cô khẽ hít thở.

Cô lại nhìn thấy một người khác ở phía xa hơn.

Một chàng trai rất cao, gương mặt đầy vết sẹo dao chém, nghe Hiểu Khê có nhắc đến, anh ta là trợ thủ đắc lực nhất của Mục Lưu Băng, tên là Quỷ Đường. Í, vết sẹo trên mặt anh ta, rất giống một người…

Tiểu Tuyền nắm bắt ngay ý nghĩ vừa vụt lóe lên trong đầu.

Không biết giữa hai người này có mối quan hệ nào không.

Minh Hiểu Khê đang ngồi trên giường bệnh gặm một quả táo, chớp chớp mắt với cô:

“Có phải lại moi ra được tin gì bí mật rồi không?”

Cô kinh ngạc:

“Sao cậu biết?”

“Hà hà, mỗi lần cậu ngửi thấy mùi vị của tin tức mới là hai mắt lại sáng rực ra kia kìa!” Minh Hiểu Khê lắc đầu. “Phục cậu thật đấy, trong bệnh viện mà cũng có thể tìm ra đầu dây mối nhợ. Cậu nhất định là một phóng viên rất xuất sắc.”

Tiểu Tuyền cười vẻ kiêu ngạo:

“Tất nhiên rồi, tớ là Ngọn Lửa Tiểu Ma Nữ, phóng viên siêu đẳng thế hệ mới của tuần sanQuất Tử cơ mà!”

“Bốp bốp!” Minh Hiểu Khê cầm quả táo vỗ tay. “Nghiêng mình kính chào phóng viên giải trí vĩ đại nhất!”

Tiểu Tuyền ngồi xuống bên giường.

Minh Hiểu Khê đưa cho cô một quả táo:

“Nhưng, sao có vẻ như cậu không vui vậy?”

Tiểu Tuyền khổ sở đáp:

“Để moi được tin tức, tớ đã sử dụng một vài thủ đoạn không chân chính, có người không chịu tha thứ cho tớ.”

“Cậu nói Hạ Dạ Huân à?”

“Tóm lại cậu đã làm những gì?” Minh Hiểu Khê tò mò.

Tiểu Tuyền bóp chặt trái táo trong tay, kể lại cặn kẽ những gì đã trải qua.

Minh Hiểu Khê nghe đến ngẩn người:

“Wow, không ngờ cậu lại có thể nghĩ ra những chuyện như thế?”

Tiểu Tuyền rũ vai:

“Ngạc nhiên quá phải không?”

“Hì hì!” Minh Hiểu Khê vỗ vỗ cô. “Diễn xuất của cậu rất xuất sắc, có cần suy nghĩ đến việc gia nhập giới diễn viên không? Hình ảnh hậu tương lai không cậu thì còn là ai!”

Tiểu Tuyền trừng mắt:

“Cậu chỉ biết cười tớ thôi hả?”

Minh Hiểu Khê thấy cô tức giận thì vội vàng nghiêm chỉnh lại:

“Xin lỗi, tớ đang nói nhảm thôi, vào vấn đề chính ngay đây.” Cô ho một tiếng: “Khụ, trước tiên, cậu có thấy mình làm sai chưa?”.

Tiểu Tuyền túm tóc mình, nghĩ ngợi lung lắm.

“Cậu…” Minh Hiểu Khê suýt ngất. “Cậu luôn thấy mình không làm gì sai à?”

Gì chứ, sao giá trị quan của Tiểu Tuyền kỳ quặc thế, giờ mà vẫn còn chưa biết mình làm sai chỗ nào ư?

“Tớ thật sự không làm chuyện xấu mà!” Tiểu Tuyền huơ huơ nắm tay cự nự: “Tớ không vạch đời tư anh ấy, cũng không viết bừa để tạo scandal, cũng đâu có công bố những sinh hoạt đời thường của anh ấy đâu! Cậu thấy đó, tớ chỉ viết một vài chuyện bé cỏn con thôi, có gì ghê gớm đâu chứ! Cho dù là thế thì tớ cũng đã xin lỗi năn nỉ anh ấy nhiều lần rồi, tại sao anh ấy lại nhỏ mọn hẹp hòi thế?”.

“Bốp!” Minh Hiểu Khê cho cô một cú đấm.

Tiểu Tuyền thấy quạ đen bay trên đầu mình vù vù.

Minh Hiểu Khê thổi thổi nắm đấm của mình:

“Đây là tớ đánh thay cho Hạ Dạ Huân. Tội nghiệp anh ấy bị cậu làm tổn thương sâu sắc đến vậy, cậu lại chẳng hay biết gì. Ê, lúc cậu xin lỗi anh ấy, chắc cũng ngụy biện xảo quyệt thế này hả?”

Tiểu Tuyền ôm lấy chỗ vừa bị đấm, gật gật đầu. Cước này quả nhiên là hạ thủ mạnh thật!

Minh Hiểu Khê ngửa người dựa vào giường, làu bàu:

“Tiểu Tuyền ơi Tiểu Tuyền, cậu đúng là vô tình vô nghĩa, lại còn vô tâm vô tính…”

Tiểu Tuyền lại thấy, hai từ này chẳng ra gì cả.

Minh Hiểu Khê cố bình tĩnh, lại ngồi thẳng dậy nhìn thẳng cô:

“Thứ nhất, cậu đã lừa dối Hạ Dạ Huân! Cậu biết rõ anh ấy là ai, thế mà vờ như lần đầu gặp mặt, khiến anh ấy chẳng phòng bị gì cả! Đó là lỗi của cậu!”

Ừ, Tiểu Tuyền rất đau buồn.

“Thứ hai, Hạ Dạ Huân nói cậu biết sở thích của anh ấy, cho dù là những chuyện cậu tưởng chừng là vặt vãnh như thích màu gì, thích hoa gì, thì cũng là do anh ấy nói cho một người bạn nghe, chứ không phải cho một phóng viên! Những lời bạn bè nói với cậu, cậu trở mặt báo cho cả thế giới biết à? Nếu hôm nay tớ nói hết cuộc trò chuyện này cho Tiểu Tuyết, cho Đồng, Triệt, không cần phải cho nhiều người khác biết hơn nữa, thì cậu cũng sẽ thấy là tớ phản bội cậu, sẽ thấy bị tổn thương. Hạ Dạ Huân cũng vậy thôi.”

Tiểu Tuyền đan tay vào nhau, không nói gì.

“Còn nữa, cậu nói rằng Hạ Dạ Huân trước nay chưa từng trả lời những câu hỏi riêng tư, cho dù nguyên nhân là gì, thì cũng nói rõ là anh ấy rất quan trọng những chuyện đó. Mỗi người đều có nhược điểm riêng và những điểm kiêng kỵ, người khác thấy không có gì quan trọng, nhưng với họ lại là một điều khó mà chịu đựng được.” Nói đến đây, Minh Hiểu Khê trừng mắt nhìn cô, chỉ trích: “Trước kia lúc ở Học viện Quang Du, tại sao báo trường luôn có thông tin nhanh nhất về tớ, đừng tưởng tớ không biết là ai đang làm trò sau lưng”.

Tiểu Tuyền toát mồ hôi lạnh, ôi chao, sao cô nàng lại lật chuyện cũ ra…

Cô cười lấp liếm:

“Hì hì, thì cậu cũng có tức giận đâu? Chúng ta vẫn là chị em tốt mà…”

“Cậu là phóng viên của báo trường? Thám tử?” Minh Hiểu Khê vẫn muốn hỏi.

Tiểu Tuyền sờ sờ mũi:

“Hì hì, tớ là phó biên tập tờ báo mà.”

Minh Hiểu Khê vô vọng nhìn trời xanh. Lúc này cô mới biết, một trong hai chủ biên đại nhân của tờ báo Học viện Quang Du với biệt danh nổi tiếng “Nhanh, chuẩn, ác” lại là Tiểu Tuyền vốn luôn mai phục trường kỳ bên cạnh cô, thảo nào… thảo nào…

“Bốp!”

Trán Tiểu Tuyền lại hứng một cú đấm.

Minh Hiểu Khê giận dữ trợn mắt, bỗng dưng hiểu được một cách sâu sắc cảm nhận của Hạ Dạ Huân.

“Bốp!”

Cô phẫn nộ đấm thêm cho Tiểu Tuyền một phát nữa.

Tiểu Tuyền choáng váng, kêu đau ầm ĩ, bác sĩ ơi… bác sĩ ở đâu… cô muốn nhập viện đây…

Minh Hiểu Khê trừng mắt nhìn Tiểu Tuyền thê thảm:

“Nói mau! Cậu có làm sai không hả?”

Tiểu Tuyền ôm đầu, nước mắt ầng ậng:

“Ừ, tớ sai rồi, tớ biết tớ làm vậy là không đúng, nhưng mà… nhưng mà… cậu vẫn là bạn thân của tớ chứ?” Chắc cô sẽ không đến nỗi đánh mất cả Hiểu Khê chứ.

Minh Hiểu Khê lườm cô:

“Thì sao?”

Tiểu Tuyền khóc òa:

“Hiểu Khê, cậu đừng dọa tớ, tớ chỉ còn lại mình cậu là bạn, nếu cậu cũng giận, thì tớ… tớ…”

“Tớ sao nào?”

“Sẽ… sẽ…” Tiểu Tuyền đau khổ quá, trong khoảnh khắc cô bỗng thấy mình đê tiện đến mức mọi người đều tránh xa, trên thế giới này chẳng còn ai quan tâm cô nữa, cô chỉ có thể co rúm người trong một góc tối tăm nhất. “Sẽ… sẽ đau buồn đến chết mất…”

Minh Hiểu Khê cảm thấy chua xót theo tiếng khóc của bạn mình.

Cô chưa từng nhìn thấy một Tiểu Tuyền trước nay luôn sáng suốt mạnh mẽ giỏi giang cũng có thể yếu đuối như đứa trẻ thế này bao giờ, cuối cùng không nén được bèn vươn tay ra ôm cô vào lòng, vỗ vỗ vai bạn mình:

“Được rồi, đừng buồn nữa, tớ chỉ dọa cậu thôi, chị em với nhau làm gì nói bỏ là bỏ đơn giản thế? Một ngày là chị em, suốt đời là chị em.”

Tiểu Tuyền nước mắt lưng tròng:

“Cậu không giận thật chứ?

“Thật.”

“Woa…” Tiểu Tuyền như bị đánh trúng điểm yếu, càng khóc to hơn. “Hiểu Khê, tớ bán đứng cậu bao nhiêu lần, thế mà cậu vẫn tha thứ… Huân… tớ có làm chuyện gì độc ác lắm đâu… anh ấy lại chẳng chịu tha lỗi… Tớ đã xin lỗi anh ấy hết lần này đến lần khác… đã nghĩ nát nước rồi… anh ấy vẫn không đếm xỉa… anh ấy ghét tớ…”

Minh Hiểu Khê lấy khăn giấy lau nước mắt đầm đìa trên mặt cô, thở dài:

“Mỗi người đều khác nhau mà. Tớ không để tâm thì không có nghĩa là Huân cũng không để bụng. Chuyện riêng tư cá nhân đều đáng được tôn trọng, không thể vì cậu là phóng viên mà tự nhận một cách đương nhiên rằng mình có được cái quyền công khai đời tư người khác. Đối với người được phỏng vấn bình thường đã là thế, huống hồ là Hạ Dạ Huân luôn xem cậu là bạn.”

Tiểu Tuyền nghe Hiểu Khê nói, nước mắt lặng lẽ tuôn dài.

“Hạ Dạ Huân càng tin tưởng cậu, thì tổn thương càng lớn; anh ấy càng hận cậu, lại chứng minh rằng…” Minh Hiểu Khê chớp mắt. “Trước kia anh ấy càng thích cậu.”

Thích?

Tiểu Tuyền bàng hoàng, nước mắt quên cả rơi. Cô nuốt ực nước bọt:

“Cậu nói là… Huân… thích… tớ?”

Minh Hiểu Khê thư thái dựa vào đầu giường, tóm lấy quả táo mới gặm dở một nửa lên, vừa gặm vừa nói:

“Phải.”

Tiểu Tuyền cuống quýt đến độ chỉ muốn cướp quả táo kia đi, thúc giục liên hồi:

“Này, cậu nói rõ hơn tí xem nào!”

Minh Hiểu Khê thong thả gặm táo:

“Hà hà, cậu muốn nghe lắm hả?”

“Nói mau!”

Được rồi, không hành hạ cô nàng nữa.

Minh Hiểu Khê bỏ quả táo xuống, ánh mắt lấp lánh nhìn bạn mình chăm chú:

“Cậu nói xem, nếu Hạ Dạ Huân không thích cậu, thì có làm bạn với cậu không? Đứng đợi cậu lâu như thế dưới ánh nắng như thiêu như đốt, sợ cậu đói nên đưa cơm đến cho cậu, nghe lời cậu như thế, tất cả những gì cậu cần biết và muốn có, anh ấy đều cho cậu, để cậu hài lòng. Nếu không thích cậu thì là gì?”

Tiểu Tuyền đờ đẫn lắng nghe.

“Còn nữa, tại sao anh ấy lại thường xuyên đến thăm tớ?”

“Vì cậu đã cứu anh ấy.”

“Ngốc quá!” Minh Hiểu Khê lườm cô một cái. “Anh ấy có thể trả tiền viện phí thuốc men cho tớ, hoa tươi và trái cây cũng có thể bảo người ta mang đến tặng, có cần thiết phải đích thân đến thăm mỗi ngày không?”

Tiểu Tuyền căng thẳng:

“Có khi nào… anh ấy thích cậu không?” Rất nhiều người đều thích Minh Hiểu Khê, Huân cũng phát hiện ra Minh Hiểu Khê đáng yêu hơn cô rồi ư?

“Bốp!”

Lại một đấm!

Con gái đang yêu trí tuệ thấp thảm thương! Minh Hiểu Khê trừng mắt với Tiểu Tuyền đột nhiên “đần” ra, bỗng thấy mình có khuynh hướng bạo lực vô cùng.

“Tại sao lại đánh tớ?!”

“Bởi vì cậu ngốc!” Minh Hiểu Khê tức tối bảo: “Sao cậu lại rút ra cái kết luật hoang đường như vậy được chứ? Hạ Dạ Huân đến thăm tớ, một là bởi vì tớ đã cứu cậu. Phải rồi, Tiểu Tuyền, tớ đã cứu cậu mà, hình như cậu chưa cám ơn tớ đấy nhé, đúng là vô tình vô nghĩa…”. Cô lắc đầu, mình đã không thận trọng khi kết bạn rồi. “Hạ Dạ Huân rất cảm kích tớ, tính mạng cậu đối với anh ấy là quan trọng cực kỳ đấy; thứ hai là vì, anh ấy có thể nhìn thấy cậu ở đây, cậu có bao giờ chú ý là ánh mắt của anh ấy lúc nào cũng dõi theo cậu không?”

Tiểu Tuyền cố hết sức suy nghĩ:

“Không có, anh ấy có nhìn tớ đâu.”

“Cũng đúng. Hễ cậu nhìn anh ấy là anh ấy lại không nhìn nữa.” Đúng là người ngoài cuộc thì sáng suốt mà.

“Anh ấy thích tớ…”

Tiểu Tuyền dần dần tin vào điều đó.

Nụ cười vắng mặt đã lâu giờ đang nở ra trên gương mặt cô, như ánh mặt trời vẹt mây ló dạng. Huân, thích cô đấy.

Thế nhưng trong chớp mắt, nụ cười lại biến mất.

“Nhưng mà, anh ấy tức giận không đoái hoài gì đến tớ nữa rồi…” Nước mắt Tiểu Tuyền lại sắp tuôn rơi. “Còn nói là thích hay không thích gì nữa, Huân sắp hận tớ chết đi được ấy.”

Đó là một vấn đề.

Minh Hiểu Khê ngẫm nghĩ rồi cuối cùng nói:

“Chuyện này là do cậu phá hoại…”

“Ừ.”

“Thì phải do cậu dọn dẹp hậu quả.”

“Ừ.”

“Vậy cậu nghĩ cách nào đi.”

“Cách gì cơ?” Tiểu Tuyền ánh mắt mong đợi tràn trề.

“Sao tớ biết được.” Có phải là chuyện cô gây ra đâu, sao lại bắt cô phải động não cơ chứ.

Tiểu Tuyền tức tối:

“Cậu lại trêu tớ.”

“Hì hì, đâu có.” Minh Hiểu Khê vừa gặm táo vừa bảo: “Tiểu Tuyền, cho dù cậu nghĩ ra cách nào, có hai điểm nhất thiết phải chú ý”.

Tiểu Tuyền lắng nghe.

“Một là phải chân thành.”

Tiểu Tuyền gật gật đầu.

“Hai là tuyệt đối không thể dùng mẹo vặt khôn lỏi của cậu được.”

Tiểu Tuyền nhíu mày.

Các tuyệt chiêu khổ nhục kế của cô cũng không thể dùng ư? Hình như độ khó hơi bị cao rồi đây.

“Chỉ cần nắm được hai điểm này thì chắc chắn cậu sẽ bách chiến bách thắng!”

Tiểu Tuyền nhìn Minh Hiểu Khê đang khoanh chân ngồi trên giường bệnh, trên chân và cánh tay cô vẫn còn dính đầy băng dán, nhưng gương mặt hồng hào nom như quả táo trên tay, ánh mắt lại sáng tựa ánh sao.

“Hiểu Khê, cám ơn cậu.”

Giọng Tiểu Tuyền trịnh trọng và nghiêm túc.

Minh Hiểu Khê ngẩn ra một lúc, rồi lắc lắc quả táo cười:

“Sao đột nhiên cậu sến quá vậy! Thầm sùng bái tớ là được rồi mà. Cậu không nói thì tớ cũng biết, hê hê, tớ là Minh Hiểu Khê thiên hạ đệ nhất mà!”

Đôi mắt Tiểu Tuyền nheo lại.

Cô hối hận rồi! Minh Hiểu Khê đồ xấu tính!

Tiểu Tuyền đứng dậy, làm ra vẻ như sực nhớ ra điều gì đó:

“Í? Vừa nãy lúc tớ vào đây, tớ nhìn thấy Mục Lưu Băng ngoài cửa đó, có cần gọi cậu ấy vào không? Dù gì thấy cậu cũng có vẻ buồn chán mà.”

Một miếng táo mắc nghẹn trong cổ họng, vẻ mặt Minh Hiểu Khê bỗng trở nên hết sức kỳ quặc.

* * *

Buổi lễ trao giải thưởng Ca khúc vàng của năm.

Ánh sao rực trời!

Các ngôi sao đều tập trung ở đây cả!

Ngoài các ngôi sao nổi tiếng nhất ra, còn đặc biệt mời cả các tổng giám đốc công ty âm nhạc, tổng biên tập các báo, và cả những nhà kinh doanh cự phách giàu có ở các ngành nghề khác.

Cho dù là ngôi sao hay là người nổi tiếng, mọi người đều trang điểm hết sức xinh đẹp và rực rỡ, chỉ sợ bị so sánh thấp kém hơn người khác. Chỉ có Chung Vô Nhan – bà chủ của Tập đoàn Quất Tử – là mặc một bộ kỳ bào kiểu Trung Quốc tối màu, không hề nổi bật, bước chân vào sảnh buổi tiệc.

Tiểu Tuyền trong đám phóng viên giải trí, nghiêng đầu quan sát Chung Vô Nhan đứng phía xa với vẻ mặt lạnh lẽo như thường ngày. Trước kia cô rất ngưỡng mộ Chung Vô Nhan tay không lập nên tuần san Quất Tử, nhưng hiện giờ, cô bắt đầu hoài nghi mình rốt cuộc có nên học hỏi chị ta hay không.

Chung Vô Nhan ngồi ở bên kia, cô độc một mình, như thể mắc một chứng bệnh truyền nhiễm vậy, chẳng ai dám đến gần. Chẳng khác mấy tình trạng của cô ta là ông chủ của tuần san Bạo – Châu Sơn Hùng.

“Làm phóng viên phải vô tình vô nghĩa.” Đó là châm ngôn nổi tiếng của Chung Vô Nhan. Thậm chí cô ta còn nói mình không được tính là người làm kinh doanh nữa, chỉ là một kẻ tham kiếm tiền thôi.

Dựa vào thủ đoạn cay độc vô tình, bộc lộ vô số những tin xấu cùng những scandal sex, Chung Vô Nhan đã thành công. Thế nhưng, cái giá phải trả là không còn ai dám tiếp cận cô ta nữa.

Cô muốn trở thành một người như thế ư?

Tiểu Tuyền sợ hãi quay đầu đi.

Dưới sự dẫn dắt pha trò của MC, lần lượt các giải thưởng đã được công bố.

Cũng như hai năm trước, ngôi sao được chú ý nhất vẫn là Hạ Dạ Huân của công ty Mỹ Hoàng. Một mình anh chiếm được bốn giải thưởng quan trọng nhất trong số mười giải, đồng thời đạt được giải thưởng Nam ca sĩ được yêu thích nhất trong năm. Nhưng tiếc là, cho dù MC có dùng đủ mọi cách để khiến anh phải nói thêm vài câu, thì ngoài những câu cám ơn công ty và những người hợp tác ra, anh tuyệt đối không nói thêm lời nào.

Trong sự thất vọng của mọi người, Nguyệt Sa Anh – đoạt giải thưởng Ca sĩ mới xuất sắc nhất trong năm – trong lúc nhận giải đã bộc lộ, cô nàng và Hạ Dạ Huân trước mắt đang trong giai đoạn yêu đương với nhau.

Trong thoáng chốc, cánh phóng viên ồn ào hẳn!

Ánh flash nhá lên liên tục, máy quay phim dần dần tụ lại phía Hạ Dạ Huân và Nguyệt Sa Anh, nhất quyết phải tóm cho được khoảnh khắc ánh mắt họ “giao lưu” với nhau.

Tiểu Tuyền cứng đờ người tại chỗ.

Tuy lý trí mách bảo cô rằng, Nguyệt Sa Anh rất có khả năng là chỉ đang bịa chuyện thôi. Nhưng mà, cảm giác khó chịu vẫn khiến toàn thân cô cứng lạnh. Trong từng đợt lạnh băng cứ dâng lên, cô ý thức được, có lẽ cô đã thích Huân một cách vô thức từ lâu lắm rồi.

Cô nhìn về phía Hạ Dạ Huân đứng giữa sảnh khách mời.

Hạ Dạ Huân mặc một bộ lễ phục tuxedo màu trắng, ánh mắt u tối lấp lánh, đôi môi mỏng mím lại vẻ lạnh lẽo, anh đẹp như một hoàng tử trong truyện cổ tích, nhưng lại vô tình như một lãng tử đã giẫm đạp lên bao trái tim thiếu nữ.

Không thích Huân như thế.

Huân của cô phải dịu dàng đáng yêu như một đóa violet nở trong gió xuân, ánh mắt lấp lánh lấp lánh niềm vui.

Tiểu Tuyền buồn bã cúi gằm mặt.

Còn có thể tìm Huân trước kia về được hay không?

* * *

Trên con đường rộng rãi về đêm.

Xe cộ dần thưa thớt.

Bảo La chau mày, nhìn vào kính chiếu hậu xe: “Tệ thật, đám phóng viên cứ bám theo sau, muốn hất cũng hất không được”. Từ khi Nguyệt Sa Anh “tỏ ý ngầm” rằng cô nàng và Hạ Dạ Huân có mối quan hệ “bất bình thường”, các phóng viên báo đài cứ như kiến đánh hơi thấy mùi tanh, cả tổ cùng kéo đến lũ lượt, lại còn bày ra kỹ thuật lái xe “siêu đẳng”, hình thành trận chiến theo đuổi Hạ Dạ Huân trên đường nữa.

Hạ Dạ Huân như không hề nghe thấy, lặng lẽ xuất thần.

Bảo La nhìn anh một cái: “Huân, thời gian trước kia vẫn còn vui vẻ lắm mà? Tại sao gần đây tâm tình tuột dốc thế? Có chuyện gì xảy ra à?”.

Anh và Huân đã trưởng thành trong cùng một cô nhi viện. Huân là một cậu bé đáng yêu và xinh đẹp nhất trong đó, nhưng lại trầm mặc và buồn bã. Anh đã từng thử kết bạn với Huân bằng đủ loại đồ chơi, nhưng rốt cuộc đều rút lui trong thảm bại. Về sau, Huân đã bước vào thế giới giải trí với dung mạo đẹp trai rực rỡ và giọng hát xuất sắc, anh cũng trở thành người quản lý của Huân. Có được một sự tiếp xúc thân thiết rồi, Bảo La lại càng thấy nghi ngờ hơn. Huân lạnh lùng cố chấp, nhưng đáy mắt có lúc lại lấp lánh ánh sáng của một đứa trẻ, đặc biệt khi “di động hạnh phúc” vang lên, Huân sẽ vui sướng như một chàng trai hạnh phúc nhất. Sự trong sáng của Huân như giấu kín trong một góc mà người ta không thể chạm đến, chờ đợi một đôi tay ấm áp chủ động đưa ra cho anh.

Thế nhưng, những ngày gần đây nụ cười của Huân đã biến mất, trở lại với vẻ lạnh lùng cố hữu, ánh sáng trong mắt cũng không còn nữa.

Hạ Dạ Huân nhắm nghiền mắt.

Anh còn nhớ hai tiếng trước đó, ánh mắt của Tiểu Tuyền đứng trong đám phóng viên đã nghiêng đầu nhìn anh.

Cô đang nhìn anh.

Khoảng cách như rất xa vời.

Xa đến nỗi cả mái tóc đỏ của cô cũng trở nên mơ hồ.

Cô mỉm cười với anh, mái tóc đỏ chói mắt như một ngọn lửa:

“Nhìn này, em đã nắm tay anh… anh tha thứ cho em được không?”

Trong chớp lóe, cô ôm lấy anh, hơi thở dồn dập trước ngực anh, cánh tay cô ôm chặt lấy anh, tựa hồ như muốn dùng tính mạng hòa vào thân thể anh làm một…



Cô nằm trên đất, sắc mặt nhợt nhạt, khiến cho mái tóc đỏ càng thêm rực rỡ, hai giọt nước mắt chầm chậm lăn dài từ khóe mắt.

Khoảnh khắc ấy.

Anh ngỡ cô đã chết.

Trái tim anh hoảng sợ tuyệt vọng đến mức nghẹt thở.

Phút cuối khi nhận ra cô vẫn còn đó, cũng không bị thương gì, thần kinh bỗng được thả lỏng đã khiến anh biết được một sự thực mà bấy lâu nay anh vẫn cố chối bỏ…

Anh thích cô.

Thích cô vượt quá mức tưởng tượng.

Cô như một loại độc tố không tên, ngấm dần vào mỗi tế bào trong cơ thể anh; nụ cười của cô, hố bẫy dưới lời nói dối, khiến anh phải nhảy xuống, sau đó lại nói với anh…

“Những gì làm được em đã làm cả rồi, nếu anh vẫn cố chấp giận nữa thì, em… đành phải bỏ cuộc thôi.”

Cô quay người bỏ đi.

Trong hành lang bệnh viện trống trải, chỉ còn lại tiếng bước chân của anh.

A, tiểu ma nữ.

Lừa dối anh và rời xa anh, chỉ là quyết định của cô, mãi mãi không liên quan gì đến anh cả.

Bàn tay co lại của Huân dần dần tái xanh.

Trái tim nặng nề khiến anh không thở nổi.

Vào lúc này.

Một chiếc ô tô Honda gầm rú điên cuồng lao đến, đầu xe ngoặt mạnh, cản ngay trước đầu xe BMW của Hạ Dạ Huân.

“Két…”

Chiếc BMW trong tích tắc đã dừng lại ngay sát thân xe Honda!

Bảo La cố sống cố chết đạp phanh, sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh, trời ơi, tai nạn thảm khốc của Vương phi Diana suýt nữa là xảy ra với họ rồi, đám phóng viên này thật là đến cả mạng sống cũng không từ mà!

Chiếc BMW vừa ngừng lại, tất cả những chiếc xe khác phía sau đều bao vây lấy, cánh phóng viên ùa xuống, khệ nệ khuân vác máy quay phim, giương cao máy ảnh, đưa micro ra, vây kín đặc chiếc xe đến nước cũng không chảy lọt.

Cửa xe bên Hạ Dạ Huân bị gõ thình thình.

“Anh và Nguyệt Sa Anh có quan hệ gì?”

“Nguyệt Sa Anh lấp lửng bảo hai người đang qua lại, anh có lời gì muốn nói không?”

“Anh và Nguyệt Sa Anh chính thức sống chung với nhau chưa?”

“Anh và Thanh Thủy Lăng chia tay rồi sao?”

“Hai người có ý định kết hôn không?”



Bảo La thò đầu ra ngoài cửa xe, gào to:

“Xin tránh đường, Huân đang rất mệt, bây giờ không tiếp nhận phỏng vấn!”

Cánh phóng viên thẳng thừng bỏ qua lời anh nói, xem như là không khí, vẫn tiếp tục gõ mạnh cửa kính xe:

“Hạ Dạ Huân, nói với chúng tôi vài lời đi!”

“Nếu anh không trả lời câu hỏi của chúng tôi, chúng tôi sẽ không đi đâu cả!”



Cánh phóng viên thể hiện thái độ chết cũng không bỏ cuộc, trong tình hình mềm mỏng không xong, họ bắt đầu dọa dẫm:

“Anh có thể tiếp nhận phỏng vấn của Tiểu Tuyền ở tuần san Quất Tử, tại sao không chịu cho chúng tôi phỏng vấn, có phải là kỳ thị chúng tôi không?”

“Kiêu căng phách lối cái gì, không có chúng tôi nâng đỡ, liệu anh có nổi tiếng được như bây giờ không?”

“Có tin chúng tôi biến anh thành kẻ xấu xa không ngửi được không?”



Nghe những lời này, đôi đồng tử Hạ Dạ Huân lạnh lẽo co rút.

Sau đó.

Cửa xe mở ra.

Anh như một bức tượng được gọt đẽo bằng băng, đứng trước mặt cánh phóng viên, giọng nói như gió lạnh mùa đông:

“Các người là một bọn quỷ hút máu không từ thủ đoạn, để moi tin tức thì thủ đoạn nào cũng làm. Tôi quyết không trả lời câu hỏi của các người, nếu có khả năng thì làm tôi xấu xa không ngửi được thử xem!”

Lời anh nói khiến đám phóng viên sững sờ!

Chưa bao giờ nhìn thấy ngôi sao nào lại công khai đối địch với phóng viên như thế, cho dù có căm ghét đến mấy thì trốn tránh là được, lại còn nói thẳng những câu không thể cứu vãn như thế này nữa chứ!

Sau bàng hoàng là phẫn nộ! Cánh phóng viên cảm thấy đã phải chịu một sự sỉ nhục to lớn, càng không thể bỏ qua cho Hạ Dạ Huân, bắt đầu chỉ trích anh bằng đủ lời nói khó nghe nhất.

Trên con đường về khuya.

Mười mấy chiếc xe vây kín một chiếc BMW, Hạ Dạ Huân bị cánh phóng viên lấn ép ở chính giữa, bị lời nói ác độc công kích, Bảo La cố gắng hòa hoãn nhưng không có tác dụng gì cả.

Cảnh hỗn loạn bắt đầu tăng cấp…

Phía xa bỗng vẳng đến tiếng còi hụ của xe cảnh sát.

Xe cảnh sát nhấp nháy ánh đèn chói mắt, hướng về phía đám đông phóng viên. Hai viên cảnh sát bước xuống, quát to:

“Các người tụ tập ở đây làm gì thế hả? Có chuyện gì xảy ra?”

Cánh phóng viên đưa mắt nhìn nhau, sao cảnh sát lại xuất hiện ở đây?

Cảnh sát đã nhận ra Hạ Dạ Huân đang bị bao vây, trong lòng cũng hiểu đại khái được tình huống hiện tại, thế là quát cánh phóng viên: “Có người dân báo cảnh sát rằng ở đây có đám người tụ tập làm tắc nghẽn giao thông. Lái xe đi hết nhanh lên, nếu không sẽ tiến hành xử phạt các người hết”.

Đám phóng viên lủi hết về xe của mình, buồn bực vô cùng. Quỷ thật, ai báo cảnh sát thế nhỉ? Lại còn giải vây cho Hạ Dạ Huân nữa, rõ ràng đâu có nhìn thấy Bảo La và Hạ Dạ Huân gọi điện thoại, là đứa nào lo chuyện thiên hạ thế?

Bảo La cười nói với cảnh sát:

“Để tránh tình trạng ùn tắc giao thông xảy ra nữa, xin hãy để chúng tôi rời khỏi đây mười phút sau rồi hẵng để họ đi, làm ơn nhé.”

Hai viên cảnh sát gật đầu.

Bảo La khởi động xe, lắc đầu vẻ kỳ lạ:

“Ai giúp chúng ta thế nhỉ? Nếu không có người báo cảnh sát, e rằng chúng ta khó thoát thân được, thật phải cám ơn “người dân” đó mới đúng.”

Hạ Dạ Huân nhìn chăm chú phía ngoài cửa sổ.

Lúc nãy anh như nhìn thấy một mái tóc đỏ rực, nhưng không nhìn rõ lắm.

Cô không xuất hiện.

Phía sau một tấm biển quảng cáo lớn.

Tiểu Tuyền nhìn thấy chiếc BMW của Hạ Dạ Huân biến mất phía xa xa, xe của cánh phóng viên cũng dần dần tản mác hết, cuối cùng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, đút điện thoại trở lại túi.

Tốc độ làm việc của cảnh sát cũng chậm quá đi mất, hại cô phải gọi liền bảy cú điện thoại liên tục.

Cô túm tóc mình, rất đau đầu nhức óc.

Cô đã nghe thấy những lời Huân nói. Qua đêm nay rồi, đám phóng viên ấy nhất định sẽ không buông tha Huân, bọn họ sẽ nghĩ ra đủ mọi cách để hãm hại và làm tổn thương Huân, không rõ tình trạng của Huân sẽ biến thành thế nào nữa.

* * *

Trong căn hộ chung cư nhỏ của Minh Hiểu Khê.

Tiểu Tuyền đột ngột căng thẳng:

“Cậu nói gì cơ? Chiếc xe ấy cố tình đâm Huân à?” Cô cứ ngỡ rằng lúc đầu chỉ là một sự cố, cảnh sát cũng nói người lái xe kia có uống chút rượu nên đã vi phạm giao thông.

“Đúng. Đồng đã nói thế với tớ. Chị ấy đã phái người đi điều tra lý lịch người lái xe đó, phát hiện ra hắn có quan hệ với băng xã hội đen Hải Hưng trước kia, hơn nữa gần đây tài khoản ngân hàng của hắn tăng thêm một số tiền cực lớn. Đồng thời, Đồng còn điều tra ra một tháng gần đây thường xuyên có người trong giới xã hội đen tiếp cận quấy rối Hạ Dạ Huân.”

“Vì chuyện gì mới được chứ?”

“Cái này thì không biết.” Minh Hiểu Khê nhìn cô vẻ hối lỗi.

“Xã hội đen…” Tiểu Tuyền lẩm bẩm vẻ phiền não, Huân sao lại chọc giận giới xã hội đen được? “Liệt Viêm Đường của Mục Lưu Băng chẳng phải là tổ chức lớn nhất trong giới xã hội đen hay sao? Có thể nào đừng để đám người kia gây chuyện với Huân được không?”

“Tớ đã nhờ cậy Đồng rồi, tin rằng nếu trong phạm vi khả năng của chị ấy thì chị ấy sẽ giúp chúng ta.” Minh Hiểu Khê ngẫm nghĩ: “Có điều, tớ lo rằng nếu chuyện này là do băng Hải Hưng gây ra, e rằng Đồng cũng bó tay thôi”.

“Băng Hải Hưng?” Tiểu Tuyên nghi ngờ: “Mục Lưu Băng chẳng đã tiêu diệt băng Hải Hưng rồi đó thôi? Sao người của họ vẫn còn hoạt động?”.

“Thế lực của băng Hải Hưng gặp phải cú shock nặng, nhưng hội trưởng Thiết Đại Kỳ vẫn hy vọng vực dậy tiếng tăm, nên đã lén lút làm rất nhiều chuyện.”

“Í? Cậu có vẻ rành rẽ chuyện trong giới xã hội đen nhỉ, có phải là với Mục Lưu Băng…” Tiểu Tuyền cười trộm vẻ ranh mãnh.

Minh Hiểu Khê cười khổ, thật không hổ danh là Tiểu Tuyền, tình huống này mà vẫn bộc lộ bản sắc nhiều chuyện.

Cô trừng mắt với Tiểu Tuyền, thở dài:

“Băng là bạn của tớ, cũng như cậu là bạn tớ thôi, chuyện của các cậu, tớ quan tâm như nhau cả.”

“Ồ? Thế còn anh Triệt thì sao?” Tiểu Tuyền truy hỏi. Học trưởng Triệt mà cô sùng bái nhất, một thiếu niên thiên tài như thần thánh, cô mong muốn Minh Hiểu Khê có thể ở bên cạnh anh biết bao.

Ánh mắt Minh Hiểu Khê dịu dàng trở lại, mỉm cười:

“Triệt…” Mới nói một chữ, cô lập tức cảnh giác, đanh mặt lại: “Bây giờ đang nói đến việc Hạ Dạ Huân có thể gặp nguy hiểm, sao cậu lại chạy làng sang bên tớ hả? Tớ giận rồi đấy nhé!”.

Đúng rồi!

Tiểu Tuyên cười giả lả: “Hề hề, Hiểu Khê sao lại tức giận chứ? Hiểu Khê là bạn tốt nhất, nghĩa khí nhất, tốt bụng nhất thế giới này!”.

Minh Hiểu Khê lườm cô một cái, phớt lờ.

Tiểu Tuyền nhớ lại cảnh tai nạn hôm ấy, cũng cảm thấy rất khả nghi. Cho dù lái xe uống rượu say, thấy phía trước có người cũng phải đạp phanh chứ, nhưng chẳng hề có dấu vết phanh xe gì cả, cứ thế mà đâm thẳng đến.

Minh Hiểu Khê phân tích:

“Tớ cảm thấy tốc độ xe không nhanh lắm, như thể là cho họ có thời gian tránh đi ấy. Nếu không phải là cậu ôm chầm lấy Huân đứng như khúc gỗ ở đó, và lúc tớ chạy đến đã muộn rồi, nếu không thì chiếc xe ấy không thể đâm trúng tớ được.”

“Thế nên…”

Hai người cùng đồng thanh…

“Đó là một lời cảnh cáo.”

Đâm xe là để cảnh cáo Hạ Dạ Huân, nếu anh không chấp nhận một việc gì đó, thì sẽ gặp phải hậu quả nghiêm trọng hơn.

Nhưng mà, là chuyện gì mới được?

Tiểu Tuyền lấn cấn mãi trong lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui