Không khí náo nhiệt bao trùm khắp cả biệt thự Dương gia.
Những chiếc xe sang trọng nối đuôi nhau xếp thành hàng dài, người người tấp nập, ai nấy cũng đều diện những bộ lễ phục đẹp nhất.
Nhìn có thể thấy rằng lễ cưới này chắc hẳn có nhiều khách quý.
Xe Cơ Uyển vừa tới nơi, Bắc Minh nhanh chóng xuống xe, mở cửa cho Cơ Uyển.
Đôi chân thon dài cùng giày cao gót sang trọng bước xuống, nâng đỡ cả thân hình đẹp đẽ.
Trông cô như một vị phu nhân già dặn chứ không như mấy vị tiểu thư non trẻ.
Cơ Uyển vẫn luôn như vậy, luôn thích style đơn giản mà sang trọng.
Nhìn thoáng qua thì người quen chắc chắn không thể nhận ra đó là Cơ Uyển.
Cô bước đi trong làn người đông đúc, những bước đi toát lên vẻ thanh thoát, sang trọng, quý phái.
Không biết bao nhiêu ánh nhìn của đàn ông đang dán lên người cô.
Người phụ nữ đẹp như vậy ai lại không mê mẩn kia chứ.
Cơ Uyển bước vào cổng hoa, tiến thẳng vào trong sân, nơi tổ chức lễ cưới.
----------
Trong phòng trang điểm dành cho cô dâu, Dương Tuyết Hoa cùng Hoàng Yên Châu đang sửa soạn.
"Con gái mẹ thật đẹp."
"Bộ váy cưới này đúng là rất đẹp nha.
Cái này là do nhà thiết kế nổi tiếng tặng sao." Dương Tuyết Hoa ngồi ngắm mình trong gương, cười đắc ý.
"Ba con nói bộ váy cưới này là do đích thân nhà thiết kế nổi tiếng ở bên Anh thiết kế.
Thằng bé nói vì nhà thiết kế đó có chút cảm tình với con nên đã ngẫu hứng thiết kế ra chiếc váy cưới đẹp này." Hoàng Yên Châu vuốt ve bộ váy tinh xảo.
Chiếc váy có màu trắng như váy cưới thông thường, ở giữa đính một viên kim cương màu đỏ, xung quanh là ngọc trai được kết lại thành những chùm hoa, trông vô cùng bắt mắt.
"Liệu hôm nay Cơ Uyển chị ta có đến không?" Dương Tuyết Hoa nhăn mặt nhìn Hoàng Yên Châu.
"Nó đến thì đã sao chứ.
Đến chỉ để rước nhục vào thân à.
Nhìn thấy con cùng Liêu Tống thế này nó lại phát tức lên ấy chứ.
Lúc đó nó mà gây chuyện, chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho tất cả mọi người." Hoàng Yên Châu nhếch mép cười, đắc ý vô cùng.
"Cạch"
Cửa phòng mở ra, Liêu Tống mặc trang phục chú rể đi vào.
"Tống Tống, con vào xem Tiểu Hoa sao? Hai đứa cứ tự nhiên." Hoàng Yên Châu thấy Liêu Tống đi vào thì liền thay đổi nét mặt, cười nói vui vẻ rồi sau đó đi ra ngoài.
"Anh vào đây làm gì chứ." Dương Tuyết Hoa làm vẻ ngại ngùng.
"Anh vào xem vợ của anh, cô dâu của anh." Liêu Tống đi tới chỗ Dương Tuyết Hoa, ôm cô ta vào lòng.
"Em chính là cô dâu đẹp nhất của anh."
"Đáng ghét.
Cái miệng dẻo của anh." Dương Tuyết Hoa làm nũng, đập nhẹ vào ngực Liêu Tống.
"Anh đúng là may mắn nên mới có được em." Liêu Tống thì thầm vào tai Dương Tuyết Hoa, sau đó liền đặt lên môi ả một nụ hôn.
Hai người cứ thế triền miên...
----------
Tới giờ cử hành hôn lễ...
Cơ Uyển ngồi ở một góc, lặng lẽ quan sát tình hình.
Tiếng nhạc chúc mừng vang lên, Dương Tuyết Hoa đi trên thảm đỏ, tiến lên sân khấu.
Vì nhà họ dương không theo công giáo nên đám cưới diễn ra rất bình thường, không có cha sứ hay những lời thề.
Khách mời rộ hết cả lên, tiếng vỗ tay nồng nhiệt cùng tiếng bàn tán khen ngợi.
"Công nhận Dương nhị tiểu thư có phúc thật đấy.
Lấy được anh chàng tốt như Liêu Tống."
"Phải nói là trai tài gái sắc."
Trên sân khấu, cô dâu cùng chú rể đang trao nhẫn cưới cho nhau.
"Khoan đã!"
Một người đàn ông xông vào, vẻ mặt anh ta rất tức giận, hai bàn tay đã nắm lại thành quyền.
Người đàn ông mặc âu phục cao cấp, nhìn có thể đoán ra anh ta là người có quyền thế không nhỏ.
Cơ Uyển ở dưới, khẽ nhấp một ngụm vang rồi nhếch môi cười.
Kinh hỷ lớn đến rồi.
Trên sân khấu, mặt Dương Tuyết Hoa đã tái mét lại, tay chân bủn rủn, nhìn vào người đàn ông vừa xông vào.
Liêu Tống đứng bên cạnh lấy làm lạ, ngơ ngác nhìn người đàn ông kia.
Mọi người đều bàn tán xôn xao...
"Người đàn ông kia là ai vậy?"
"Anh ấy đẹp trai quá."
"Tại sao anh ta lại xông vào như thế kia chứ."
"Nhìn anh ta có vẻ tức giận nhỉ."
.....
Người đàn ông kia bỏ mọi lời bàn tán ngoài tai, tiến lại gần sân khấu.
"Tiểu Hoa, tại sao em lại lấy người đàn ông khác?" Người đàn ông kia gầm lên, cơn phẫn nộ của anh ta dường như đã lên đến đỉnh điểm.
"Em quen anh ta?" Liêu Tống quay sang hỏi Dương Tuyết Hoa.
Dương Tuyết Hoa sợ hãi, giọng run run, lắp bắp: "Không...!em không quen..."
"Này anh kia, tại sao anh lại xông vào đám cưới của tôi? Tôi sẽ kiện anh đó." Liêu Tống tức giận, trừng mắt nhìn người đàn ông.
"Ối! Hà Thần, chuyện gì xảy ra vậy?"
Lại một giọng nói khác vang lên từ ngoài cổng.
Tất cả mọi người lại hướng ánh mắt về phía giọng nói.
Người đứng ở cổng là một người phụ nữ có mái tóc nâu, xoăn nhẹ, chiếc váy màu xanh ngọc.
Và người đó không ai khác là Đoàn Tiểu Hy.
"Tiểu Hy?" Người đàn ông quay lại, ngạc nhiên hỏi.
"Hà Thần, không phải hôm nay là ngày thành hôn của cậu sao?" Tiểu Hy đi vào, làm vẻ mặt ngạc nhiên.
Tất cả mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Cậu nói cái gì? Lễ thành hôn của tôi?" Hà Thần khó hiểu.
"Chẳng phải sao? Hôm trước cậu nói với tôi là vợ sắp cưới của cậu tên là Dương Tuyết Hoa, Dương gia nhị tiểu thư sao?" Tiểu Hy làm vẻ không biết gì.
Mọi khách mời đều ồ hết cả lên, chẳng mấy chốc lại xuất hiện lời bàn tán.
"Cô nói nhăng nói cuội cái gì vậy?" Liêu Tống ở trên sân khấu đi xuống, mặt lộ rõ vẻ khó chịu.
"Anh là ai?" Tiểu Hy khó chịu hỏi.
"Tôi là chồng của Dương Tuyết Hoa." Liêu Tống nắm tay Dương Tuyết Hoa, giọng đầy khẳng định.
Dương Tuyết Hoa mặt trắng bệch, không biết nên làm gì.
"Tiểu Hoa, em mau nói xem chuyện này là như thế nào?" Hàn Thần nắm lấy bàn tay còn lại của Dương Tuyết Hoa
"Chuyện gì vậy?" Dương Thành cùng Hoàng Yên Châu đi ra.
"Dương lão gia.
Ngài chẳng lẽ không biết tới cậu con rể này sao?" Tiểu Hy nhăn mặt, chỉ tay vào Hà Thần.
"Con rể nào chứ? Liêu Tống mới chính là con rể của chúng tôi." Hoàng Yên Châu liền phản bác.
"Này cô Dương, tôi hỏi cô, cô đích thị là yêu ai vậy? Hôm trước Hà Thần còn khoe với tôi là cô đã mang thai con của cậu ấy, cậu ấy nói nhất định sẽ cưới cô về.
Tôi nghe vậy liền chúc phúc, sau đó còn thiết kế ra bộ váy cưới này nữa." Tiểu Hy khoanh tay, mặt lộ rõ vẻ khó chịu.
"Cái gì?" Liêu Tống nhíu mày.
"Còn nữa, hôm trước tôi nghe bạn tôi nói Dương gia nhị tiểu thư sắp thành hôn.
Tôi đoán chắc chắn là đám cưới của Hà Thần cùng Dương Tuyết Hoa cho nên mới tăng tiến độ, làm gấp bộ váy cưới này gửi tới Dương gia.
Trên đó còn có ghi bạn tốt của chú rể nữa đó." Tiểu Hy nói tiếp.
"Bạn cô là ai?" Liêu Tống hỏi Tiểu Hy.
"Là tôi."
Dương Cơ Uyển cuối cùng cũng xuất hiện, cô tháo chiếc mắt kính ra, khẽ nở nụ cười.
"Uyển nhi? Con tới rồi sao?" Dương Thành vui vẻ tiến lên.
"Ba à, giờ cần phải làm rõ chuyện của Tiểu Hoa đã."
"Dương Tuyết Hoa, em nói xem, em rốt cuộc với người đàn ông này là quan hệ gì vậy?" Liêu Tống thấy tình hình ngày càng phức tạp, lên tiếng hỏi.
"Em..." Dương Tuyết Hoa á khẩu, không nói lên lời.
Hà Thần thấy vậy liền lên tiếng: "Tiểu Hoa, tuần trước chẳng phải em nói em đã có thai rồi sao?"
"Cái gì? Tiểu Hoa, tại sao em nói với anh rằng em đã mang thai con của anh?" Liêu Tống cau mày.
Cơ Uyển cùng Tiểu Hy nhìn nhau khẽ nhếch môi cười.
Hiện tại, ai ai cũng đang bàn tán về ba nhân vật chính đó là Dương Tuyết Hoa, Liêu Tống, Hà Thần.
"Đừng nói nữa..." Dương Tuyết Hoa mặt mày tái mét, bịt tai lại, hét lớn.
"Tiểu Hoa, em nói xem, rốt cuộc chuyện này là thế nào?" Cơ Uyển lên tiếng.
"Liêu Tống, anh phải tin em..., anh ta đang nói bậy.
em chỉ yêu mỗi mình anh thôi, đứa con này cũng là của anh." Dương Tuyết Hoa sợ hãi, lay lay tay Liêu Tống.
Lúc trước vốn dĩ ả định lợi dụng cả Hà Thần vì gia thế của Hà gia tốt hơn, tuy nhiên bây giờ lại cảm thấy Liêu gia vẫn là nơi cho cô ta địa vị cao hơn.
"Tiểu Hoa.
Em đem tình cảm của anh vứt đi sao? Vì tên đàn ông khốn này?" Hà Thần nghe Dương Tuyết Hoa nói mà phẫn nộ, giơ tay đấm một phát vào mặt Liêu Tống.
Tất cả mọi người chứng kiến đều ồ lên kinh ngạc.
Đám cưới vui mà hiện tại lại trở thành cái nơi cãi nhau vậy sao?
Khóe môi Liêu Tống đã rỉ máu, anh loạng choạng đứng thẳng lại, sau đó liền tung đấm, đấm một phát và mặt Hà Thần.
Trong khi hai người đàn ông đang phẫn nộ tranh chấp thì...
"Bốp"
Hoàng Yên Châu tát một phát vào mặt Cơ Uyển.
Tất cả mọi người lại ngạc nhiên, hai người đàn ông cũng dừng lại.
"Tất cả là do mày.
Mày hận Liêu Tống bỏ mày cho nên đến phá đám cưới của hai đứa nó chứ gì?" Hoàng Yên Châu tức giận mà hét lớn.
Cơ Uyển lấy tay xoa xoa má, sau đó nhếch môi cười: "Là tôi thì đã sao?"
"Quả nhiên chị vẫn hận em.
Tại sao vậy chứ!" Dương Tuyết Hoa khôn khéo đổi chủ đề, làm bộ dạng đau khổ, hối lỗi.