Mấy tin đồn nhảm đó cũng chẳng tồn tại được bao lâu...
Thực tế thì...
Cơ Uyển vừa mới vùng vằng tức giận đi ra khỏi cửa, để lại tiếng "rầm" cực mạnh đã làm Hàn Thượng Phong cảm thấy vui vẻ.
Chí ít cô còn biết tức giận vì...!ghen...
Cửa đóng sầm lại, Hàn Thượng Phong lập tức đứng dậy, bỏ cái tuýp thuốc trên bàn, trở lại bàn làm việc, đem cái bộ mặt lạnh như băng dọa Nghiêu Vũ.
"Nhàn Nhàn, tới giờ làm việc rồi, em nên đi về đi." Hàn Thượng Phong nhìn vào máy tính, tay thao tác trên bàn phím, không màng gì tới Lý Thanh Nhàn đang nhăn nhó ngồi trên ghế.
"Phong! Em bị trật chân..." Cô ta mím môi lại, làm bộ mặt ủy khuất.
"Em đừng tưởng tôi không biết em đã làm những gì.
Ở đây...!có camera." Hàn Thượng Phong ngước lên nhìn một góc của trần nhà.
Quả thật là có camera.
"Lần sau...!đừng để tôi thấy cái bộ mặt giả nai đó của em.
Những chuyện trước kia...!tôi vẫn chưa có tính toán với em đâu." Hàn Thượng Phong lại tiếp tục nói, mặt không một chút biểu cảm.
Lý Thanh Nhàn tức tới nỗi nắm chặt hai tay, chỉ hận không thể giết chết Dương Cơ Uyển.
"Nhưng mà em yêu anh..." Lý Thanh Nhàn đứng bật dậy, hét lớn.
Hàn Thượng Phong nheo mắt nhìn Lý Thanh Nhàn, ánh mắt sắc bén như muốn chém đôi người cô ta.
"Đừng để tôi nghe thấy lời này một lần nào nữa.
Nghiêu Vũ, đưa Lý tiểu thư về." Hàn Thượng Phong cất giọng cảnh cáo.
"Lý tiểu thư, mời đi cho." Nghiêu Vũ đưa tay tiễn Lý Thanh Nhàn ra phía cửa.
Lý Thanh Nhàn giậm chân mạnh một cái rồi tức giận bỏ đi, không cần Nghiêu Vũ tiễn.
"Cái đó...!Boss à...!Liệu chị dâu có không từ mà biệt như lần trước không?" Nghiêu Vũ phải lấy hết can đảm mới dám nói ra lời này.
Anh thực sự sợ cái chiêu trò thử lòng của Boss mà.
Ngộ nhỡ thiếu phu nhân lại bỏ đi tăm hơi biệt tích thì...!toi.
"Cô ấy sẽ không." Hàn Thượng Phong nở nụ cười nhàn nhạt, sau đó lại tiếp tục làm việc.
-----------
Cơ Uyển trong phòng đang tức tối, vừa nhận được điện thoại của nhân viên nói khách hàng đang đợi cô ở phòng chờ nên cô buộc phải đi xuống tầng bốn mươi.
Đang lúc trấn tĩnh lại để đi gặp khách hàng với vẻ mặt tươi cười thì lại nghe thấy ba chữ: "Em yêu anh." phát ra từ phòng làm việc của cái tên đáng ghét Hàn Thượng Phong.
Cơ Uyển thật sự không thể giữ bình tĩnh được nữa.
Hàn Thượng Phong! Anh đúng là chán sống rồi!
Máu sôi sùng sục, cô lúc này thật muốn xông ngay vào bên trong tóm lấy Hàn Thượng Phong rồi cho anh một trận mà...!Nhưng...!nhẫn nhịn...!Ở nơi công sở như thế này không thích hợp.
Để xem buổi tối về nhà cô lột da anh như thế nào.
Trong lúc gặp khách hàng, vẻ mặt của cô thật sự dọa cho vị khách hàng kia không dám ho he nửa lời.
Trong suốt cuộc nói chuyện, Cơ Uyển cứ trưng cái vẻ mặt như muốn giết người đó ra làm cho vị khách hàng kia chỉ biết cười một cách e thẹn rồi lấy khăn giấy lau mồ hôi.
Cứ cái đà này...!Khách hàng sẽ bị dọa cho chạy đi hết mất.
Bốn giờ chiều, Cơ Uyển phải về nhà chuẩn bị để đi dự tiệc ở thành phố A.
Tiệc bắt đầu lúc bảy giờ tối nên cô phải chuẩn bị sớm.
Lái xe từ thành phố X tới thành phố A ít nhất cũng mất một tiếng đồng hồ.
Tối nay, Delvin sẽ đưa cô và Tiểu Hy đi dự tiệc.
Đúng năm rưỡi, xe của Delvin đã dừng lại trước cổng biệt thự Hàn gia.
Quản gia Vương thấy chiếc xe lạ nên mới ra mở cổng.
"Xin hỏi cậu là..." Quản gia Vương từ tốn nhìn người đàn ông ngoại quốc đẹp trai mặc âu phục chỉnh tề kia.
"À! Tôi là bạn của Cana." Delvin khẽ nở nụ cười.
"Ý cậu là...!thiếu phu nhân?" Quản gia Vương thắc mắc.
Thực ra thì ông cũng nghe qua tên tiếng Anh của Cơ Uyển là Cana.
Delvin gật đầu.
"Đúng giờ nha!" Giọng nói trong trẻo vang lên.
Cơ Uyển mặc bộ lễ phục màu tím dài chấm gót, đi giày cao gót màu bạc có hình hoa sen đi từ trong nhà ra.
Mái tóc nâu xoăn nhẹ xõa lên bờ vai mảnh khảnh càng tôn lên nước da trắng của cô.
Bộ lễ phục không quá lộ liễu, đủ để tôn lên những đường cong mềm mại trên cơ thể cô.
"Thiếu phu nhân đây là..." Quản gia Vương nhìn cô từ trên xuống dưới, không khỏi thắc mắc.
Cơ Uyển cười rồi nói: Cháu có một buổi tiệc ở thành phố A.
Tối nay chắc cháu sẽ về muộn."
Quản gia Vương gật đầu rồi nhường đường cho Cơ Uyển, không hỏi han thêm gì nữa.
Cơ Uyển nhấc chiếc váy lên, từng bước nhẹ nhàng đi tới chiếc xe.
Delvin mở cửa xe cho cô.
Lần này không như mọi khi, anh phải mở cửa ghế sau bởi vì còn có cả Tiểu Hy nữa.
Chiếc xe quay đầu rồi phóng vụt đi.
Sau khi đón Tiểu Hy ở căn nhà của cô xong, hai cô bạn lại ngồi nói chuyện, không quên lôi cả Delvin vào để nói cùng.
"Tối nay mình xác định sẽ lột da Hàn Thượng Phong." Cơ Uyển kiên quyết, tay nắm chặt chiếc điện thoại, dường như muốn bóp nát nó.
Dù có thế nào thì cơn giận này cũng không thể nào nguôi.
"Sao vậy? Hai người lại làm sao nữa?" Tiểu Hy chưa kịp nói thì Delvin đã nói hộ.
"Hôm nay anh ta dám trắng trợn đối xử tốt với "vị hôn thê" của anh ta."
"Ặc!" Tiểu Hy nhất thời bị hóa đá.
"Cậu nói sao? Hôn thê? Chẳng phải cậu là vị hôn thê của anh ta sao? Cậu còn là vợ hợp pháp nữa cơ mà." Tiểu Hy khó hiểu hỏi.
"Đến chịu." Cơ Uyển nhún vai, không nói gì thêm về chuyện này nữa, lại đổi chủ đề: "Cậu với Trần Bạch thế nào rồi?"
"Haha! Còn phải hỏi nữa sao? Trong nửa tháng ở bệnh viện tôi mới biết thực ra mình là cái đèn sáng nhất đó!" Delvin bật cười.
Cơ Uyển cũng buồn cười nhìn Tiểu Hy đang đỏ bừng mặt.
"Này này! Có ai nói anh bị câm không hả?" Tiểu Hy nhìn Delvin qua gương bằng ánh mắt cảnh cáo.
Cơ Uyển lại bật cười vui vẻ.
Trần Bạch quả nhiên đã cưa đổ được cô bạn thân của Cơ Uyển rồi.
Không biết nên vui hay buồn nữa.
--------------
Hàn thị...
Sáu giờ tối, Hàn Thượng Phong nhìn đồng hồ rồi đứng dậy, sắp xếp lại chồng tài liệu vừa phê duyệt.
"Gọi Cơ Uyển qua đây." Hàn Thượng Phong cất giọng qua điện thoại nội bộ.
Nghiêu Vũ ở bên kia im lặng một lúc rồi mới có tiếng: "Boss, nhân viên nói hôm nay chị dâu xin nghỉ sớm, hình như đã về nhà."
"Ồ!" Hàn Thượng Phong khẽ gật đầu rồi cúp điện thoại.
Anh đi thẳng ra ngoài, trực tiếp lái xe về nhà.
Vừa về tới nhà, Hàn thượng Phong đã đi ngay lên lầu, mở cửa rồi đi vào phòng.
Trong phòng trống trơn, tới một chút ánh sáng cũng không có.
Lại nhìn sang phòng thiết kế, phòng đọc sách, thư phòng...!không một dấu hiệu cô có thể xuất hiện.
Hàn Thượng Phong nhíu mày rồi đi xuống dưới phòng khách.
"Thiếu phu nhân đâu?" Hàn Thượng Phong ngồi xuống ghế sofa, tựa người vào ghế rồi nới lỏng chiếc cà vạt.
"Từ lúc năm giờ ba mươi thiếu phu nhân đã rời khỏi nhà.
Cô ấy nói là đi tham dự tiệc ở thành phố A."Quản gia Vương cung kính trả lời.
Đôi mắt đang nhắm của Hàn Thượng phong bất ngờ mở ra.
"Dự tiệc? Với ai?"
"Lúc đó có một anh chàng hình như là người ngoại quốc tới đón thiếu phu nhân." Quản gia vương lại tiếp tục trả lời.
Lời nói chậm rãi, bình thản.
"Cái gì?" Hàn Thượng Phong đột nhiên ngồi thẳng dậy.
Lời nói bất ngờ khiến quản gia Vương phải giật mình.
Hàng lông mày nhíu chặt lại, đôi mắt sâu hun hút trở nên lạnh giá, nằng nặc sát khí.
Cơ Uyển! Em là đang chán sống rồi phải không?
Vậy mà cô lại dám đi dự tiệc với tên Delvin kia mà không nói với anh một lời.
Đã vậy lại còn là tiệc đêm nữa.
Cô rốt cuộc không coi anh ra gì rồi đúng không?
Được! Anh sẽ cho cô nếm mùi...!thế nào là hành hạ thật sự.