Buổi sáng, Cơ Uyển thức dậy trên chiếc sofa đặt trong phòng thiết kế của cô.
Cảm giác cái lưng thật đau nhức.
Đúng là không ngủ giường thì không thể nào khỏe lên nổi.
Đêm qua phải nói là Cơ Uyển đã cố gắng lắm mới có thể ngủ được một chút.
"Chậc.
Cứ cái đà này nhan sắc hủy hoại mất thôi." Cơ Uyển nhìn mình trong gương, khẽ chẹp miệng.
Da trắng bệch, quầng thâm mắt ngày càng rõ ràng.
Nhìn thật chẳng khác nào một xác chết.
Sau khi đánh răng rửa mặt, dưỡng da xong, Cơ Uyển đi về phòng ngủ chính.
Cô thản nhiên đi vào trong rồi mở tủ.
Hàn Thượng Phong đang mặc chiếc áo sơ mi, thấy cô đi vào cũng làm như không thấy gì.
Hừ! Muốn chiến tranh lạnh? Được.
Chiều ý em.
Để xem em có chịu nổi không.
Cơ Uyển lấy một bộ vest màu đỏ mận ra khỏi tủ, đóng tủ lại rồi ung dung đi vào phòng tắm.
Một lúc sau, cô đi ra với bộ vest trông vô cùng đẹp.
Vừa đơn giản vừa toát lên vẻ đẹp thanh cao, không yểu điệu thục nữ.
Cô lại ngồi xuống trước bàn trang điểm, lấy son, đánh một lớp son màu đỏ không đậm không nhạt, đủ để trông cô có sức sống và có sức hút hơn.
Hàn Thượng Phong vẫn ung dung chỉnh sửa lại chiếc cà vạt như đang ở chốn không người.
Căn phòng rộng lớn, người đầu phòng, người cuối phòng trông thật tẻ nhạt.
Hai người cứ vậy coi nhau như không khí.
Cơ Uyển lại phía đầu giường, lướt qua Hàn Thượng Phong rồi lấy chiếc túi xách cùng tập tài liệu của mình.
Xuống phòng ăn, Cơ Uyển và Hàn Thượng Phong mỗi người ngồi một đầu của chiếc bàn.
Điều này khiến cho quản gia Vương cùng đầu bếp thấy bất ngờ.
Chẳng phải thường ngày thiếu gia cùng thiếu phu nhân lúc nào cũng ngồi cạnh nhau dùng bữa sao? Sao hôm nay tự nhiên lại cách xa mấy mét thế này.
Bầu không khí trở nên căng thẳng vô cùng.
Lâu lắm rồi quản gia Vương mới gặp lại tình cảnh bầu không khí của nhà bếp lạnh lẽo và đáng sợ tới như vậy.
Thiếu gia thì lạnh tới nỗi chỉ cần liếc mắt nhìn cũng phát sợ.
Hôm nay thiếu phu nhân càng lạ hơn nữa, không nói không rằng một câu.
Kể từ lúc thiếu phu nhân sống trong căn biệt thự này thì cái cảnh nhà bếp đáng sợ này không còn.
Vậy mà hôm nay lại xuất hiện.
"Quản gia Vương, cho người chuẩn bị xe." Hàn Thượng Phong lãnh đạm cất tiếng.
Quản gia Vương chưa kịp nói gì thì Cơ Uyển lại lên tiếng.
"Quản gia Vương, cháu xin phép đi trước." Nói rồi cô đứng dậy, cầm túi xách rồi bước đi.
Quản gia Vương cứ thế ngẩn người nhìn Cơ Uyển khuất dần sau cánh cửa.
Hôm nay...!chẳng lẽ có mưa? Thiếu phu nhân cùng thiếu gia đang cãi nhau sao?
Hàn Thượng Phong cũng đứng dậy, bước ra ngoài phòng khách, ngồi xuống ghế sofa rồi thuận tay cầm tờ báo ở trên bàn lên đọc.
Lạ thật! Thiếu gia có bao giờ đọc báo đâu chứ.
Quản gia Vương khó hiểu.
---------------
Cơ Uyển bắt một chiếc taxi rồi đi tới AC.
Hôm nay là ngày hai mươi sáu tháng chạp, còn bốn ngày nữa là đến Tết.
Cơ Uyển hôm nay quyết định cho AC nghỉ bắt đầu từ ngày mai và nghỉ đến hết ngày mùng mười tháng giêng.
Thời gian nghỉ khá dài do Cơ Uyển muốn cho nhân viên của mình được thoải mái một chút.
Xong việc, Cơ Uyển dặn dò nhân viên trong cuộc họp rồi sau đó lại bắt taxi tới Hàn thị.
Trong phòng làm việc, Cơ Uyển không biết mình nên làm cái gì nữa.
Nghiêu Vũ thì thật sự khó xử khi Cơ Uyển hỏi công việc của cô.
Anh nói bây giờ thật chẳng có việc gì để Cơ Uyển làm nữa.
Đống tài liệu hôm trước cô xử lí cũng đã làm hết việc trong nửa tháng của cô rồi.
Thật nhàm chán và vô vị.
Cơ Uyển lại nhìn xuống chiếc ghim cài áo hình hoa sen trên ngực.
Những chuyện lúc trước nói với Lý Thanh Nhàn ở Anh lại xuất hiện.
Cô còn rất nhiều vấn đề chưa hỏi rõ Hàn Thượng Phong.
Rất nhiều thắc mắc cùng nghi vấn.
Ví dụ như: Tại sao anh lại lấy cô? Tại sao Hàn Thượng Phong bị đa nhân cách? Tại sao anh biết đủ mọi thứ về cô?...!vân vân và vân vân...! Thật sự rất nhiều nghi vấn.
Còn nữa...!lúc ở Anh, vào cái hôm mà Tiểu Hy bị tai nạn đó, nhà cô có trộm.
Mọi thứ giá trị đều không mất mà tại sao bộ dây chuyền cùng hoa tai mà Hàn Thượng Phong tặng cùng mấy bản thiết kế âu phục nam của cô lại bị mất? Đến giờ cô vẫn chưa thể lí giải được mọi vấn đề.
Đầu óc Cơ Uyển lại bắt đầu trở nên rối.
Cô hiện tại thật muốn đi hỏi cho ra lẽ với Hàn Thượng Phong nhưng mà...!Không được.
Trừ khi anh chủ động, nếu không cô sẽ tiếp tục không thèm để ý gì tới anh nữa.
Ai bảo Hàn Thượng Phong làm cô tức chết chứ.
"Cốc cốc." Tiếng gõ cửa làm Cơ Uyển giật mình, thoát khỏi sự rối não của mấy câu hỏi, trở lại hiện thực.
"Mời vào." Cơ Uyển cất giọng nặng nề.
Cửa mở ra, Nghiêu Vũ từ từ đi vào.
"Chị dâu, lão phu nhân căn dặn tối nay về biệt thự ăn cơm tối."
Cơ Uyển gật gật đầu: "Rồi rồi."
Nghiêu Vũ đi ra khỏi, Cơ Uyển gục xuống bàn, than thầm.
Tại sao bà nội cứ phải chọn đúng lúc cô không muốn nhìn thấy mặt Hàn Thượng Phong nhất chứ.
Thật mệt mỏi với cuộc sống này mà.
-----------
Sáu giờ tối, Cơ Uyển tỉnh dậy trong cơn mơ màng, mở điện thoại lên mới thật sự tỉnh ngủ.
"Trời ạ! Sáu giờ rồi!"
Cơ Uyển vội vàng đứng dậy, cầm túi xách chạy đi.
Buổi chiều, vì quá chán nên cô định ngủ khoảng mười lăm phút cho tinh thần thoải mái hơn chút...!Ai mà ngờ lại ngủ đến tận giờ này.
Cả hành lang tòa nhà tối om, Cơ Uyển chạy một mạch tới thang máy.
Ấn ấn một hồi cũng không thấy cửa thang máy mở ra.
Cái gì vậy nè trời!
Cơ Uyển mở đèn trên điện thoại ra, thật bất ngờ là trên cửa thang máy có dán một dòng chữ "Đang bảo trì."
Cái quái gì vậy? Bảo trì lúc nào không bảo, lại vào đúng lúc này.
Đang vội rồi mà cứ khiến cô tức điên lên mới chịu.
Cơ Uyển cắn môi rồi đi tới chiếc cửa thang bộ.
Sáu giờ bảy rồi, phải xuống dưới trong thời gian ngắn nhất.
Cơ Uyển hít một hơi rồi chạy xuống cầu thang.
Năm phút trôi qua...Phù! Mới có tầng ba mươi sáu thôi sao? Nãy giờ cô mới xuống được một nửa thôi sao?
Hai chân của Cơ Uyển bắt đầu cảm thấy đau nhức.
Biết vậy hôm nay cô đã không đi giày cao gót.
Cơ Uyển cúi người tháo giày ra, một tay xách giày, một tay cầm điện thoại soi đường, cái túi xách treo lên cổ.
Trông thật tội nghiệp.
Sao mà sàn nhà lạnh thế không biết.
Bao nhiêu lời chửi rủa phát ra trong đầu Cơ Uyển.
Thật muốn nhảy từ lầu hai mươi bảy xuống mà.
Cuối cùng...!sau hơn mười phút cực nhọc, Cơ Uyển đã thoát khỏi cái cầu thang chết tiệt này.
Tại sao cô lại làm việc trên tầng bảy mươi cơ chứ.
Ngày mai phải yêu cầu đổi phòng.
Cô không muốn làm ở tầng bảy mươi nữa.
Cô muốn xuống tầng trệt.
Cơ Uyển chân trần chạy ra ngoài đường, một tay xách đôi giày cao gót, một tay cầm điện thoại, chiếc túi xách đeo trên cổ vẫn lủng lẳng.
Trên trán ướt đẫm mồ hôi, thở hổn hển.
Bắt được taxi, Cơ Uyển lập tức lên xe rồi thúc giục tài xế.
"Làm ơn đi nhanh nhanh giùm cháu với ạ."
Chưa bao giờ cô cảm thấy giấc ngủ của mình là sai trái như ngày hôm nay.
Nhưng mà...!tất cả đều do Hàn Thượng Phong hết.
Khoảng mười lăm phút sau, chiếc taxi dừng lại trước cổng biệt thự của lão phu nhân.
Cơ Uyển không suy nghĩ gì nhiều, mở cửa xuống xe, nhanh chóng xỏ giày rồi đi tới ấn chuông cửa.
"Ồ! Thiếu phu nhân, thiếu gia cùng lão phu nhân đang đợi ở trong." Bác quản gia ra mở cửa, thấy Cơ Uyển thì thấy hơi bất ngờ.
Nhìn thiếu phu nhân...!trông thật tơi tả...
"Cảm ơn bác." Cơ Uyển mỉm cười lịch sự rồi đi vào trong.
Vừa bước tới cửa, hai chân của Cơ Uyển lại cứng đờ lại, tưởng chừng như không thể nào bước đi được nữa.
Một phần là vì hai chân đã ê ẩm, một phần là vì...
Trong căn nhà, ba người đang ngồi nói chuyện vui vẻ.
Hàn Thượng Phong, Hàn lão phu nhân, còn có...!Lý Thanh Nhàn.
Lý Thanh Nhàn đang ngồi cạnh lão phu nhân, vui vẻ cười nói.
Hàn Thượng Phong thì ngồi ở sofa đối diện, không nói không rằng nhưng biểu cảm trên gương mặt cho thấy anh không hề e ngại điều gì.
"Bà nội." Cơ Uyển bước lên bậc thang, lễ phép cúi người chào hỏi.
"Tiểu Uyển, con đến rồi sao?" Lão phu nhân thấy Cơ Uyển liền vui vẻ gật đầu rồi gọi cô vào nhà.
Cơ Uyển ngồi xuống chiếc ghế sofa kế bên chiếc ghế mà Hàn Thượng Phong đang ngồi rồi rót cho mình tách trà.
"Tiểu Nhàn à, ta khuyên cháu không nên qua lại với thằng bé Lý Kỳ nữa.
Nó không còn là thằng nhóc đáng yêu ngày xưa nữa rồi, nên bỏ đi." Lão phu nhân hiền từ vuốt đầu Lý Thanh Nhàn.
"Nhưng mà..." Lý Thanh Nhàn hơi nhăn mặt lại, sau đó còn liếc Cơ Uyển với vẻ mặt đầy oán hận.
Cơ Uyển coi như không nhìn thấy, nhàn nhã thưởng thức tách trà sen thơm ngát.
"Lão phu nhân."
Giọng nói phát ra từ phía ngoài cửa.
Bóng người cao lớn từ từ xuất hiện.
Trần Bạch mặc sơ mi trắng cùng một chiếc áo dạ màu nâu, quần tây, giày da bóng loáng đi vào.
Anh vui vẻ lễ phép chào lão phu nhân.
"Tiểu Bạch tới rồi à! Vậy chúng ta dùng bữa tối thôi." Lão phu nhân cười rồi đứng dậy.
Cơ Uyển nhìn Trần Bạch một cái rồi khẽ mỉm cười.
Trần Bạch cũng vẫy tay: "Hi."
Hàn Thượng Phong không để ý gì nữa, trực tiếp đứng dậy, đỡ lão phu nhân đi vào phòng ăn.
Cơ Uyển đứng dậy, suýt chút nữa thì ngã do chân bị tê, cũng may là bám được vào thành ghế.
"Em có sao không vậy?" Trần Bạch thấy vậy chạy lại đỡ Cơ Uyển.
"Không sao." Cơ Uyển lắc đầu rồi đứng thẳng dậy, bước vào trong phòng ăn.
Cắn răng chịu đựng nào! Cơ Uyển đang phải cố gắng để bước đi thật bình thường.
Có ai nào biết bàn chân cô như bị xé toạc ra tới nơi rồi.
Đã vậy lại còn phải đeo giày cao gót.
Trong bữa ăn, Cơ Uyển ngồi yên một chỗ bên cạnh Trần Bạch, thong thả ăn, không nói năng gì, chỉ khi lão phu nhân hỏi đến thì cô mới trả lời.
Tiếng cười nói vui vẻ cũng chủ yếu là từ bốn người Trần Bạch, Hàn Thượng Phong, Lý Thanh Nhàn và lão phu nhân.
Toàn là nói về lúc họ còn trẻ, Cơ Uyển nào biết gì mà nói, cứ như người bị thừa trong căn nhà này.
Ăn xong, Cơ Uyển một mình trong phòng ăn giúp cô giúp việc cất dọn một chút.
Xong xuôi, cô cũng chẳng muốn ra phòng khách quấy rầy họ làm gì, đằng nào cũng chẳng liên quan tới cô.
Thế là Cơ Uyển cố gắng bước đi ra khuôn viên trong sân, sau đó đi ra hồ sen.
Bầu trời đêm đầy sao, không một gợn mây, mặt hồ trong phản chiếu bao vì sao lấp lánh.
Cơ Uyển đứng trên cây cầu nhỏ bắc ra giữa hồ, ngồi bệt xuống, tháo đôi giày đang đeo ra, lặng lẽ nhìn lên bầu trời.
Cơn gió nhẹ thối qua đem lại chút se lạnh, làm mái tóc Cơ Uyển bay nhẹ, hòa cùng những chiếc lá sen đang đung đưa theo làn gió.
Dù bây giờ không có hoa nhưng ít nhiều vẫn còn dư vị của hương sen thanh mát, thuần khiết.
Cơ Uyển ngồi suy nghĩ vu vơ, cũng chẳng để ý tới đằng sau đang có người đi tới.
"Không ngờ em cũng thích ra đây nha." Trần Bạch ngồi xuống bên cạnh Cơ Uyển, cười vui vẻ.
Cơ Uyển thoáng chốc bất ngờ, nhưng sau đó lại bật cười: "Thì ra anh cũng thích ở đây?"
Trần Bạch cũng bật cười: "Vô tình thôi.
Anh đang đi hóng gió."
"Không phải ở trong kia nói chuyện vui vẻ lắm sao?" Cơ Uyển lại nhìn lên bầu trời.
Trần Bạch thở dài một hơi: "Phong nói với anh rằng em đang muốn chiến tranh lạnh."
Cơ Uyển gật đầu, hỏi: "Thì sao?"
"Phong nói là em sai trước." Trần Bạch nói tiếp.
"Em? Sai ở đâu? Sai chỗ nào?" Cơ Uyển nhíu mày, quay lại hỏi.
Trần Bạch bật cười: "Phong nói em ở trước cửa Hàn thị cười nói vui vẻ với Delvin, không thèm quan tâm tới cậu ta.
Tối đến thì không về nhà mà lại đi dự tiệc đêm cùng Delvin.
Đúng là hết thuốc chữa mà.
Không ngờ Phong khi ghen lại trẻ con tới vậy."
"Hả? Anh ta ghen? Nói cho biết, hôm đấy em nói chuyện với Delvin là vì anh ta sắp sang Mỹ nên mới nói lâu như vậy.
Tối đến đi dự tiệc là thuận đường đi cùng Delvin, hơn nữa còn có Tiểu Hy đi cùng." Cơ Uyển nhăn mày phản bác.
"Còn nữa.
Anh phải biết là anh ta đã làm gì.
Lý Thanh Nhàn hôm đó tìm anh ta, em mới đi vào xem, không ngờ cô ta khiêu khích em, sau đó còn tát em một cái, tất nhiên là ăn miếng thì phải trả miếng, em tát lại cô ta.
Nào ngờ Hàn Thượng Phong vào bênh vực cô ta, sau đó thì đuổi em ra ngoài.
Rõ ràng là em bị tát nặng hơn cô ta.
Thử hỏi như vậy có tức không chứ.
À! Còn nữa.
Hôm đi dự tiệc, em còn giúp cho Hàn thị có được mối làm ăn lớn, không cảm ơn thì thôi lại còn phạt em xử lí đống tài liệu chất cao như núi, làm việc không ngừng nghỉ cho tới tận hai giờ sáng, cơm cháo không có, chỉ uống cà phê trừ.
Anh nói xem là ai sai?" Cơ Uyển ấm ức nói tất cả mọi giận dỗi trong lòng.
Càng nói lại càng cảm thấy sôi máu.
Trần Bạch nghe xong thì nhìn Cơ Uyển bằng ánh mắt kinh ngạc, gật gật đầu.
"Đúng là Phong hình như sai nhiều hơn thật."
"Sai rồi.
Phải nói là anh ta sai toàn bộ, em không sai một chút nào.
Tiệc đó là tiệc của giới nhà thiết kế, em không đi người ta lại gán cho em cái mác nhà thiết kế không coi ai ra gì à." Cơ Uyển lại nói tiếp.
Trần Bạch lại gật đầu đồng tình: "Đúng là em không sai một cái gì cả.
Là tự Phong hiểu lầm."
Phong à! Lần này cậu chết chắc rồi.
Dám hành hạ vợ mình như thế này, e là cả cuộc đời Trần Bạch cũng chưa dám nghĩ tới.
Không hiểu sao Cơ Uyển lại có thể chịu được nữa.
"Muộn rồi, Trần Bạch, anh cho em đi nhờ về nhá." Cơ Uyển nhìn điện thoại rồi quay sang nhìn Trần Bạch.
"Tại sao?" Trần Bạch hơi khó hiểu.
"Giờ này muốn bắt được taxi cũng khó, với cả còn cần phải đi bộ ra đường lớn nữa.
Tốt nhất là đi nhờ xe của anh."
"Chẳng lẽ Phong không đi xe?" Trần Bạch lại thắc mắc.
"Có chết em cũng không lên xe anh ta.
Mà có thì cũng không đến lượt em ngồi.
Người ta còn phải chở cả vị hôn thê của mình nữa cơ mà." Cơ Uyển bĩu môi, càng nói càng nghe ra giọng điệu mỉa mai.
Trần Bạch bật cười: "Được được.
Chỉ sợ lại đến lúc có người nào đó đến tìm anh đánh ghen.
Lúc đó em nhớ bảo kê anh đấy."
"Yên tâm.
Em còn chưa đánh ghen thì thôi." Cơ Uyển cười cười rồi đứng dậy.
Cơ Uyển xách giày một bên, lại chân trần bước đi trên nền gỗ lạnh cóng của cây cầu.
"Sao em không mang giày vào?" Trần Bạch nhìn chân cô rồi hỏi.
"Mang giày vào chỉ sợ là tí nữa không đi được." Cơ Uyển cười nhẹ.