Buổi tối, Cơ Uyển và Hàn Thượng Phong đã có mặt tại biệt thự của lão phu nhân để ăn bữa cơm tất niên.
Lê Diệu cùng Hứa Tịch Nhiên cũng vừa đi du lịch khắp châu Âu xong, cũng về đây ăn Tết.
Bố của Hàn Thượng Phong là Hàn Nhất Lam cũng vừa kết thúc một kỳ nghiên cứu dài hạn, về nhà đón Tết.
Gia đình lúc này tụ họp, sum vầy.
"Tiểu Uyển, con có thể ra ngoài được rồi.
Trong này cứ để ba mẹ lo." Hàn Nhất Lam đi vào bếp, kéo Cơ Uyển ra ngoài.
"Nhưng mà..."
"Anh trai, mau lại giúp Nhiên Nhiên." Lê Diệu vẫy vẫy, sau đó lại nói với Cơ Uyển: "Con đi ra ngoài với bà nội, trong này có mẹ rồi."
Cơ Uyển gật đầu rồi cởi tạp dề đi ra ngoài.
Ngoài phòng khách, lão phu nhân đang ngồi xem chương trình chiếu trên tivi, vô cùng chăm chú.
Còn Hàn Thượng Phong thì ngồi một bên bấm điện thoại.
Cơ Uyển ngồi xuống ghế xem chương trình đang chiếu trên tivi cùng lão phu nhân.
"Tiểu Uyển, con xem.
Gia đình nhà người ta có mấy đứa nhỏ nhìn vui chưa kìa.
Nhà chúng ta thì chả có đứa trẻ nào." Lão phu nhân nhìn tivi rồi lắc đầu.
"Đúng rồi ha.
Quả thật không có trẻ con." Cơ Uyển nhìn một lượt xung quanh nhà rồi gật đầu.
"Tiểu Uyển, con tính khi nào sinh chắt cho bà nội đây?" Lão phu nhân lại quay sang hỏi Cơ Uyển.
"Ặc! Khụ khụ khụ!"
Cơ Uyển đang uống nước, nghe thấy câu hỏi này nhất thời bất ngờ quá nên bị sặc.
Hàn Thượng Phong thấy vậy cũng đứng lên, đi tới chỗ Cơ Uyển rồi ngồi xuống.
"Cái này để sau đi bà nội.
Cô ấy vẫn còn trẻ." Hàn Thượng Phong vỗ vỗ lưng Cơ Uyển.
Lão phu nhân lắc đầu: "Hai đứa ấy à...!Ta không chờ nổi đâu."
"Nào nào! Vào ăn cơm thôi." Hàn Nhất Lam nói vọng từ trong bếp ra.
"Bà nội.
Chúng ta vào ăn cơm thôi." Hàn Thượng Phong đỡ lão phu nhân đứng dậy rồi đưa bà vào trong nhà bếp.
Cơ Uyển ngồi thất thần hồi lâu nhưng sau đó cũng đứng dậy, đi vào bếp.
Một bàn ăn thịnh soạn được dọn lên bàn, trông vô cùng hấp dẫn.
Mùi thức ăn thơm phức ngập tràn bầu không khí ấm cúng hòa với mùi rượu vang thơm nhẹ.
Trong suốt bữa ăn, mọi người đều trò chuyện về những chuyện đã qua.
Cơ Uyển thì đặc biệt hứng thú với những gì mà Hàn Nhất Lam kể.
Ông là một nhà nghiên cứu văn học, trước đây tiếp quản Hàn thị nhưng sau đó để lại cho Hàn Thượng Phong, tiếp tục theo đuổi sự nghiệp của mình.
Lê Diệu thì kể những tháng ngày tươi đẹp ở Anh.
Lúc nào cũng tràn ngập niềm vui trong nông trại và vườn hoa của mình.
Hứa Tịch Nhiên thì cũng không có gì đặc sắc, cũng chỉ đi du lịch vài nơi trên thế giới rồi quản lí một vài công ty nước hoa của nhà họ Hứa.
Bầu không khí ấm cúng bên gia đình...!Không biết bao lâu rồi cô mới có cảm giác được ăn một bữa cơm tất niên đúng nghĩa.
"Em không phải heo nha!" Cơ Uyển nhìn cái bát chất đầy thức ăn, lên tiếng phản đối.
Hàn Thượng Phong nhún vai nhìn cô rồi lại gắp bớt thức ăn sang bát của mình.
"Tiểu Uyển à, con phải thông cảm cho Tiểu Phong, nó có bao giờ chăm sóc con gái đâu.
Thỉnh thoảng cũng sẽ phạm sai lầm." Hứa Tịch Nhiên cất tiếng cười.
Và sau đó, mục tiêu công kích của cả nhà là Hàn Thượng Phong.
Ai cũng nhiệt tình nói xấu anh, từ chuyện nhỏ tới chuyện lớn, không sót một cái gì.
Cơ Uyển được một bữa cười đau bụng.
Chỉ tội mỗi anh, không biết giấu mặt vào đâu.
Bị phơi bày trước mặt bà xã không nhục mới lạ.
Ăn xong, Hàn Thượng Phong xin phép đưa Cơ Uyển về nhà nghỉ ngơi trước.
Nhưng mà thực tế là anh đưa cô đi tới Hàn thị.
"Hả? Anh...!Anh định nhân ngày ba mươi tới công ty làm việc để lấy hên sao?" Cơ Uyển nhăn mặt nhìn tòa nhà cao tầng trước mắt.
"Không đâu." Hàn Thượng Phong bật cười.
"Sao em có thể nghĩ anh là con người ấu trĩ tới vậy?"
"Anh vốn rất ấu trĩ còn gì." Cơ Uyển cười lại.
"Này thì ấu trĩ." Hàn Thượng Phong nhéo lấy cái má của cô rồi bế cô lên.
"Này này! Đưa em đi đâu vậy?" Cơ Uyển bên ngoài thì nhăn mặt nhưng thực chất cũng không có ý kiến, vẫn ôm lấy cổ anh, mặc anh muốn đem đi đâu thì đem.
Anh bế cô vào thang máy, nhấn nút lên tầng bảy mươi.
"Ding."
Cửa thang máy mở ra, Hàn Thượng Phong bế cô đi tới phía cuối hành lang ngược lại phía phòng làm việc của cô.
Ở đó có một cánh cửa.
Anh đặt cô xuống rồi lấy chìa khóa ra mở.
Đằng sau cánh cửa là một cầu thang dài, dẫn lên trên.
"Đi." Anh nắm lấy bàn tay cô, kéo cô đi lên cầu thang.
Cô ở trên tầng bảy mươi không tính là lâu nhưng mà chưa từng nghĩ lại có nơi như thế này.
Đi gần hết cầu thang, Cơ Uyển bắt đầu cảm thấy lạnh, hình như có gió.
"Trời ạ! Đây là..."
Cơ Uyển không khỏi bất ngờ, lấy tay che miệng rồi lại nhìn Hàn Thượng Phong.
Cô và anh đang đứng trên sân thượng của tòa nhà Hàn thị.
Tòa nhà cao tầng đứng giữa thành phố lung linh ánh đèn.
Một cảnh tượng vô cùng đẹp.
Hàn Thượng Phong nhìn chiếc đồng hồ Rolex màu bạch kim trên tay rồi đếm nhẩm.
"Cơ Uyển, em nguyện ý lấy anh chứ?"
Giọng nói vang lên đột ngột khiến Cơ Uyển giật mình.
Cô quay người lại, thấy Hàn Thượng Phong đang nửa quỳ dưới nền đá, trên tay còn có một chiếc hộp màu đỏ hình trái tim, bên trong là chiếc nhẫn kim cương chói lóa.
Anh đây là...!đang cầu hôn cô sao?
"Ngốc à! Không phải em là vợ anh sao?" Cơ Uyển mỉm cười, mái tóc bị gió thổi khẽ bay.
"Anh vốn dĩ chưa cầu hôn em.
Vậy nên...!Em đồng ý lấy anh nhé!" Gương mặt nghiêm túc, ánh đèn từ các tòa nhà bên cạnh chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của Hàn Thượng Phong.
Tim Cơ Uyển đập nhanh liên hồi, bàn tay run run đưa ra phía trước.
"Em đồng ý!"
Ba chữ vừa cất lên, pháo hoa từ khắp nơi đồng loạt được bắn lên, như những bông hoa đầy màu sắc nở rộ trên bầu trời sâu thẳm.
Khoảnh khắc chuyển giao giữa năm mới và năm cũ đã đến, pháo hoa từ các điểm đồng loạt bắn lên.
Thật may mắn rằng Hàn thị nằm giữa trung tâm thành phố, cũng là điểm lý tưởng nhất để ngắm pháo hoa.
Năm địa điểm bắn pháo hoa chính của thành phố đều nằm xung quanh Hàn thị.
Vậy nên lúc này nhìn đâu cũng thấy pháo hoa.
Chiếc nhẫn kim cương được đeo vào ngón áp út của Cơ Uyển, Hàn Thượng Phong nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, đặt lên mu bàn tay một nụ hôn.
Một cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ, bức tranh pháo hoa rực lửa, trung tâm chính là màn cầu hôn lãng mạn đầy bất ngờ.
Cơ Uyển ôm lấy Hàn Thượng Phong, đặt lên môi anh một nụ hôn ngọt ngào, là niềm sung sướng hạnh phúc.
"Phong...!Em yêu anh."
"Anh cũng yêu em."
Pháo hoa bắn lên ngày càng nhiều, cả bầu trời như rực một màu nồng ấm, chúc phúc cho tình yêu của cặp vợ chồng trẻ.
Sau nụ hôn nồng nhiệt, Hàn Thượng Phong ôm lấy Cơ Uyển, hai người cùng nhau ngắm pháo hoa.
"Em rất thích ngắm pháo hoa." Cơ Uyển nhìn những ngọn lửa đỏ rực phát sáng trên bầu trời, trong lòng không khỏi vui sướng.
"Anh biết.
Điều ước thứ ba mươi bảy, ngắm pháo hoa cùng người mình yêu." Hàn Thượng Phong ôm cô, hôn nhẹ lên mái tóc của cô.
"Anh...!sao anh biết?" Cơ Uyển ngạc nhiên quay mặt lại.
"Anh đọc trộm của em?"
"Không phải đọc trộm.
Mà là quang minh chính đại.
Lúc em ngồi vẽ vời, anh vẫn ngồi đọc trước mặt em đấy thây." Anh cười nhìn cô, vẻ mặt vô tội.
"Anh..." Cơ Uyển á khẩu.
"Từ giờ em không cần phải viết vào đó nữa."
"Tại sao?"
"Bởi vì...!từ giờ trở về sau, mọi điều ước của em anh đều sẽ thực hiện.
Chỉ cần nói với anh, điều ước khó đến mấy anh cũng sẽ thực hiện cho em.
Chỉ cần em vui."
Hàn Thượng Phong nhìn thẳng vào mắt Cơ Uyển, ánh mắt thâm trầm, hiện rõ gương mặt thanh tú cùng nụ cười của Cơ Uyển, đôi mắt trong như mặt hồ mùa thu khẽ lay động.