Du Y

Một ngày sau đó không có thêm công việc gì, Hoàng Cẩn Sâm nhàn quá hóa liều một mình xách súng chạy tới nghiên cứu ‘Nồi đun nước’. Không có ai vào cùng, gã quyết định đề cao tinh thần thám hiểm, đi ra đi vào chơi.

Khấu Đồng phải về bệnh viện để gỡ thạch cao đã đi từ sáng sớm, cuối cùng thì hắn cũng đã có thể đứng thẳng đi đường như con người rồi.

Thương đến gân cốt phải mất cả trăm ngày, con người luôn phải trả cái giá nhất định vì bệnh tuổi dậy thì vẫn trầm kha mà thời kì trưởng thành đã hết___tỷ như bác sĩ Khấu cho dù có thể đi như người thường ra khỏi bệnh viện, cơ mà tư thế đi đứng vẫn cứ kì kì, cái chân bị thương không dùng lực được, phối hợp cũng chẳng xong. Vịn vào bờ tường nghiêng trái ngả phải tập luyện một hồi, hắn đã mệt đến chùn bước, vì thế quyết định tự thưởng cho mình một ngày nghỉ ngơi.

Báo cho Chung tướng quân biết một tiếng xong, Khấu Đồng đứng tại chỗ tự ngẫm con đường nhân sinh tương lai bằng tư thế đẹp trai ngầu lòi giây lát, đoạn vẫy tay bắt xế hộp.

Xuyên qua đường phố náo nhiệt đi tới một khu vực tương đối xa xôi, cho dù kéo lê cái chân mới lành một nửa, Khấu Đồng vẫn thuận lợi bật qua hàng rào cũ nát của trường tiểu học dành cho con em công nhân mà vào con hẻm nhỏ đằng sau trường.

Nơi này dường như đã bị người quy hoạch đô thị bỏ quên, một bên là sân thể dục gần như bỏ hoang của trường học, bên kia là khu ổ chuột lụp xụp xiêu vẹo, không biết thùng giấy rách của nhà ai tùy tiện quăng ra giữa đường khiến con hẻm chỉ đủ cho một người miễn cưỡng lách qua. Tiếng mèo kêu the thé gọi Khấu Đồng ngẩng đầu lên. Hắn thấy một con mèo nhỏ đang nằm sấp trên đỉnh tường gạch, run rẩy cong đuôi giương mắt nhìn mình.

Bác sĩ Khấu có khả năng dỗ dành trẻ con khóc đêm sờ sờ trong túi tìm ra một viên kẹo sữa mềm mềm, xé giấy gói, kiễng chân lên.

Chú mèo hoang này vẫn chỉ là một bé mèo con, lá gan rất nhỏ. Thấy có người vươn tay về phía mình, nó lùi về phía sau một bước, cái đuôi càng vẫy càng nhanh, răng nanh chưa mọc hết cảnh giác nhe ra, kêu một tiếng ngoài mạnh trong yếu.

Bác sĩ Khấu đặt kẹo sữa lên tường gạch. Mèo con chần chừ một chút, rồi như thể cảm giác được người này vô hại, nó meo meo hai tiếng, tiến lên một bước, cúi đầu ngửi ngửi kẹo sữa trắng ngà, rồi khẽ liếm một cái.

Bấy giờ Khấu Đồng mới cười lên. Hắn xoay người lục tìm cặp kính chống phóng xạ đeo vào, sửa soạn bộ dạng mặt người dạ thú chậm rãi bước đi.

Đi hết nhà dân, phía cuối ngõ có một cửa hiệu nhỏ, ngoài cửa dán môn thần, giữa cửa treo kiếm gỗ đào, trong tiệm dán đầy giấy bùa vẽ chu sa đỏ chói. Khấu Đồng vạch tấm rèm bóng nhẫy bẩn thỉu đi vào trong như khách quen, đứng dựa cửa chờ, chỉ thấy bên trong đã có một người phụ nữ trung niên quay lưng với hắn, đang trò chuyện với một lão già mù đeo kính đen.

Lão già nói:“Nhìn bát tự của hai người…..ây dà, có một câu lão già này thật không muốn nói.”

“Ngài cứ nói đi ạ.”

“Ai dà, người ta bảo ‘thà hủy mười tòa miếu còn hơn là phá một cuộc hôn nhân’, cơ mà vợ chồng muốn sống với nhau lâu dài ấy mà, mệnh cách phải không tương khắc mới được. Người ngày xưa mà lấy vợ lấy chồng không những phải mời người tính toán bát tự đàng hoàng mà còn phải chọn lựa giờ lành ngày tốt mới định ngày thành hôn đấy, chứ người bây giờ ấy à, bao nhiêu truyền thống của tổ tông đều ném bay hết ráo. Đấy cô xem, có phải từ lúc lấy chồng đến giờ sự nghiệp vẫn không thuận lợi không ?”

“Đúng vậy! Từ lúc còn trẻ lão ấy đã thất bại, ban đầu còn biết tiến thủ chứ sau này càng ngày càng chẳng ra sao……”

“Còn nát rượu.”

Người phụ nữ nói:“Chuẩn luôn ! Sao cái gì ngài cũng biết thế!”

“Con trai hơn mười tuổi, là sắp lên……”

“Sắp lên trung học rồi ạ.”

Lão già vuốt râu, nhếch miệng, lắc lư đầu tính toán một hồi lâu, cuối cùng thở dài:“Phu nhân, cô là mệnh hỏa, chồng cô lại mệnh mộc. Cô nghĩ xem, gỗ gặp lửa chẳng phải sẽ bị thiêu sống sao ?”

Khấu Đồng trông thấy bà cô ngốc nhìn lão già chăm chú tha thiết như đang nhìn cọng rơm cứu mạng:“Vậy ngài nói…ngài nói phải làm sao bây giờ?”

“Cô và anh ta bát tự không hợp, từ nhỏ đã không nên ở cùng một chỗ. Chồng cô sau khi kết hôn thường gặp phải tiểu nhân, sự nghiệp luôn luôn gặp trở ngại. Cô ở bên anh ta cũng phải nếm đủ cay đắng đời người, ngày ngày bức bối nóng nảy, thậm chí còn không khống chế nổi mình, có phải không ?”

“Phải phải! Rất chuẩn! Đúng như ngài nói vậy!”

“Ân oán của hai người là bắt đầu từ kiếp trước, kiếp này ở bên nhau chưa trả xong, chỉ sợ là….còn ứng lên người con cái nữa.” Lão già tiếp tục lừa bịp,“Con trai gần đây ở trường……không có vấn đề gì chứ?”

Một câu này chọc thẳng vào tuyến lệ của người phụ nữ, mắt cô ta thoáng chốc đỏ lựng lên, nước mắt rơi như mưa trút, mãi sau mới nói được một câu đứt quãng:“Tôi hiểu rồi….ý của ngài….tôi hiểu rồi. Hai chúng tôi vốn dĩ đã không nên ở bên nhau.”

Lão già còn rất chu đáo rút khăn giấy ở bên cạnh đưa cho cô ta.

Người phụ nữ vỡ òa cảm xúc khóc rống lên, vừa khóc vừa mắng chửi ầm ĩ, đến hơn mười phút sau cô ta mới bình tĩnh trở lại, trên mặt mang thần sắc kiên quyết, tay rút phắt một chồng nhân dân tệ đỏ chói để lên mặt bàn:“Lão thần tiên, rất cảm ơn ngài, ngài nói đúng! Tôi trở về nên làm gì sẽ làm nấy, ly hôn với lão, mang theo con mình, một mình tôi cũng có thể nuôi nó lớn lên thành người.”

“Được được, tốt lắm……” Cái tốt đương nhiên là nhân dân tệ. Lão già hai mắt phát sáng như hai cái đèn pha ô tô, hai tay như cặp chân gà vồ lấy xấp tiền. Khấu Đồng đang đứng dựa cửa thấy thế ho khan một tiếng, lão già vừa nhìn ra là hắn thì lập tức hành động như ăn trộm bị tóm. Lão vội rút tay về, ngồi lại nghiêm chỉnh, đầy vẻ kì thị tiền tài như rác rưởi:“Khụ, lời này của cô khách khí quá. Phu nhân, ta không cần tiền của cô. Thế nhân lắm điều mê hoặc, những kẻ tu đạo bọn ta chỉ điểm bến mê cho người khác cũng chính là tu nhân quả cho chính mình mà kết lấy thiện duyên. Tiền tài quyện mùi trần này có hay không cũng thế, cô cầm lại đi. Nếu thấy ta nói có lý thì sau này thân nhân bằng hữu có khó xử gì, cứ bảo tới tìm lão già ta là được.”

Khấu Đồng buồn cười lắm, cơ mà thấy cái bản mặt khổ đại thù thâm của khổ chủ thì nghĩ mình cười lên có hơi bất lịch sự, thế là chỉ có thể nén xuống không bật ra. Cảm thấy cơ mặt giật liên hồi, hắn len lén xoay đi âm thầm xoa xoa một tí.

Người phụ nữ cảm ơn rối rít rời đi, Khấu Đồng mới đi hẳn vào trong, đặt mông ngồi xuống đối diện lão già:“Quý thần tiên, tính cho tôi một quẻ nhé?”

Quý thần tiên ghé mắt liếc hắn, hừ mũi một tiếng, cà rề đứng lên dựng thẳng tấm biển “Đã hết ba quẻ, mai mời đến sớm” ở trước cửa rồi đóng cửa lại.

Sau đó lão quay lại bực mình lườm Khấu Đồng:“Cậu mà còn phải tính ? Cậu chính là một ngôi Tang Môn tinh chuyên tới chắn đường tài lộ của ta!”

Khấu Đồng nói:“Lão đừng có đánh rắm, khích người ta ly hôn mà còn dám thu tiền, không sợ sau này xuống địa ngục bị Diêm Vương rút lưỡi à ?”

Quý thần tiên lưu manh vỗ bốp một cái lên đầu hắn:“Cậu mới đánh rắm, đồ mê tín phong kiến!”

Khấu Đồng nhìn thấy mà không thể không ngợi ca, con người mà có da mặt dày thế này đúng là đến xe bọc thép cũng phải tự biết xấu hổ !

Quý thần tiên châm thuốc, chậm rãi nói:“Cô ta tìm ta mấy lần rồi, lần nào trên người cũng có rất nhiều vết thương, nhìn qua đã biết ngay là bạo lực gia đình. Cậu xem quần áo của cô ta mà xem, tuy không phải là hàng hiệu nhưng cũng khá sang trọng, hẳn là một người phụ nữ rất trọng mặt mũi, rất yêu sạch sẽ, thế mà lại xỏ dép lê chạy đến. Nếu không phải cô ta không còn cách nào khác thì vội vã thế làm gì?”

Khấu Đồng nghe vào cảm thấy rất có lý, lại hỏi:“Sao lão biết chồng cô ta gặp phải tiểu nhân nên thất bại, còn nát rượu?”

“Khụ, cô ta nói cho ta biết chứ sao.” Lão già khoan khoái phà ra một hơi khói thuốc,“Chính cô ta nói chồng mình mỗi tối kết thúc công việc đều không về nhà mà ở bên ngoài lêu lổng với người ta mãi tới tận nửa đêm. Đàn ông như vậy ta gặp nhiều rồi, ở bên ngoài bị người khinh bỉ ra vẻ đáng thương, chiều tối lê la quán xá nốc mấy ngụm nước đái ngựa rồi về nhà ra oai với vợ. Chẳng cần biết vì sao anh ta thất bại, loại người này chắc chắn không chịu tìm nguyên nhân từ trên người mình mà quá nửa sẽ đẩy lên đầu người khác, lý do thoái thác của anh ta khẳng định sẽ là ‘Gặp phải tiểu nhân’. Lại nói đến người phụ nữ kia, ta thấy cô ta cũng chẳng phải dạng biết nhẫn nhịn gì, ắt hẳn hai người chọi nhau không ít, sống với một tên chồng như vậy có thể không cáu bẳn sao?”

Khấu Đồng nở nụ cười:“Thế ông làm sao biết con nhà người ta có thành tích không tốt ? Chẳng phải lũ trẻ rất hiểu chuyện hả ? Người ta đều bảo con nhà nghèo biết đảm đương sớm còn gì ?”

“Ta bảo thành tích của nó không tốt bao giờ ?” Quý thần tiên bắt đầu không đứng đắn,“Ta chỉ hỏi cô ta ‘Gần đây con giai ở trường không có vấn đề gì chứ ?’ thôi mà, nếu có vấn đề đương nhiên cô ta sẽ cho là ta đoán trúng, nếu không có, ta lại bảo ‘Vậy là tốt rồi’ thì đã làm sao? Lần trước cô ta tới đây trong túi còn có bài thi mẫu mua về cho con, liếc thấy một góc là ta biết ngay nhà cô ta có con lớn bằng nào. Cứ cho là nó ở trường chẳng có vấn đề gì đi chăng nữa, cô ta nghe vào cũng hiểu ta không nói lời vô dụng, ta đang nhắc nhở cô ta con cái đang phát triển đến thời kì quan trọng, phải đề phòng mối họa từ lúc chưa kịp xảy ra.”

Khấu Đồng im lặng. Đột nhiên có cảm giác lão thầy bói này mới là chuyên gia chân chính.

Quý thần tiên đánh giá hắn một chút, nói:“Sao lại rảnh rỗi đến tìm ta mà không ra ngoài lêu lổng vậy?”

“Chân không tiện.” Khấu Đồng mặt không đỏ lòng không động, bình thản nói,“Mấy hôm trước tôi ra ngoài gặp chút chuyện ngoài ý muốn, chân què, vừa mới bóc thạch cao, giờ còn chưa dùng sức được thì còn hứng thú gì nữa.”

Quý thần tiên nhìn cặp kính trên mắt hắn, khó chịu “Hừ” một tiếng, phun ra:“Giấu đầu hở đuôi.”

“Chỉ là tôi…đột nhiên muốn tìm ông trò chuyện một chút.” Một lát sau, Khấu Đồng mới thấp giọng nói.

“Tìm ta nói chuyện hả, bỏ kính xuống, nhìn đây này.” Quý thần tiên hoa tay múa chân trên mắt mình mấy cái, chẳng biết kính đen đã mất tăm từ bao giờ, hai mắt lão chẳng những không mù mà còn mang theo sự lợi hại sắc bén đặc hữu của người già cả.

Khấu Đồng chần chừ một chút.

Quý thần tiên bất ngờ vạch mở tay áo sơ mi của Khấu Đồng, trên cánh tay thường xuyên khuất dưới lớp tay áo dài của bác sĩ Khấu chằng chịt những vết sẹo hỗn loạn, những vết thương đó phần lớn là do vật nhọn rạch, phần nhỏ là đầu thuốc nóng bỏng dí vào, lằn sẹo để lại đều sâu ngoài nông trong, nhưng dường như là….tự hắn tạo ra.

Quý thần tiên lạnh lùng nói:“Ta nhìn nhàm mắt rồi, còn sợ ta thấy sao?”

Khấu Đồng cười khổ một tiếng, buông tay áo xuống, đóng cúc cổ tay lại đàng hoàng, đoạn tháo kính mắt, lẳng lặng nhìn Quý thần tiên.

“Lại nằm mơ hả?” Lão già hút thuốc sòng sọc.

“Ừm.” Khấu Đồng đan mười ngón tay vào nhau, khuỷu tay chống lên bà,“Lần này tôi đập gương, nó vỡ, nhưng người bên trong vẫn không đi ra…tôi cảm thấy…có lẽ cả đời này sẽ không ra được.”

Quý thần tiên không nói không rằng.

“Lúc ngủ dậy, thấy cái gương trong phòng mình, tôi đã làm một việc theo phản xạ….tôi đối diện tấm gương mà cười, nhưng người trong gương lại không cười lên, khi đó tôi đột nhiên cảm thấy…..”

“Trong gương xuất hiện một người khác?” Lão Quý hỏi.

“Không…… là tôi bị nhốt trong gương, thiếu chút nữa lại đập cái gương luôn. Đến khi đồng sự gọi một tiếng tôi mới hồi thần lại được.” Khấu Đồng nhíu mày, biểu cảm đột nhiên vương chút mỏi mệt,“Đương nhiên cũng có thể là do sáng sớm tôi còn mơ màng, nhưng mà lão Quý à, chúng ta đều không thể lừa mình dối người, tôi sợ….cứ thế này sẽ tạo thành một ảo giác.”

Lão già nhíu mày:“Sợ bị nhốt trong gương, cậu đang lo lắng cái gì thế? Đã tiến vào không gian ý thức của mình chưa?”

“Vào rồi, rất không ổn định, tương đối dễ phá vỡ.”

“Ồ……” Lão đầu suy nghĩ nửa ngày mới thận trọng mở miệng,“Khấu Đồng, có phải cậu có chút sợ……”

Nhưng mà lão còn chưa nói xong, di động trong túi Khấu Đồng đã vang lên, hắn cầm lấy liếc nhìn màn hình rồi thuận miệng giải thích:“Là Tô Khinh…hôm qua tôi nhờ cậu ấy điều tra hộ một người….Alo ?”

Trong nháy mắt điện thoại được kết nối, thần sắc lo âu, sắc mặt tái nhợt và vẻ mỏi mệt trên người Khấu Đồng thoắt cái biến mất như kì tích, như thể hắn đã trở lại thành người đàn ông vui vẻ mãi không chịu lớn, chỉ cần rót ánh mặt trời vào sẽ lấp lánh dương quang, nói chuyện chưa tới hai câu, hắn đã vội đứng dậy:“Tôi biết rồi, cảm ơn nhé…… Được, không thành vấn đề, lần sau mời cậu ăn cơm.”

Sau đó, Khấu Đồng chào Quý thần tiên một tiếng:“Hôm nay có việc rồi, không nói nữa, lần sau tìm lão nhé.”

Rồi xoay người chạy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui