Đứa Bé Xui Xẻo

Không ngoài dự đoán, Nhan đại thiếu gia bị cấm túc, quản gia nhận lệnh chỉ có thể sai vài tên gia đinh canh gác ngoài cửa, rồi lại khó xử lo lắng nếu thiếu gia xông ra ngoài thì phải làm sao mới được. Canh phòng nghiêm ngặt nửa ngày trời mà thiếu gia không hề có vẻ sốt ruột không kiên nhẫn, trái lại rất thong dong tự tại, an phận ở yên trong phòng như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Chỉ có nhị thiếu gia ăn cơm xong đã lén lút xách dù giấy ra ngoài, không lâu sau đó lại hưng phấn cẩn thận đi vào trong biệt viện của đại thiếu gia.

Một lúc sau lại có thêm một vị khách lén lút hưng phấn ôm một cái hộp gỗ như ôm bảo vật trân quý ngó trước ngó sau bước vào, là Tiền tiểu công tử của Tiền gia, Tiền Tiểu Ngàn.

Lão gia chỉ nói không được cho thiếu gia ra ngoài, chứ không cấm bạn bè tới chơi, quản gia thuận lý thành chương mặc kệ.

Nhan Thủy Minh ngẩng đầu liền thấy Tiền Tiểu Ngàn hành tung quỷ dị rón ra rón rén cất dù vào trong phòng, thăm dò trước sau rồi mới chạy vù ra đóng cửa.

Giống y hệt nhị đệ vừa nãy.

Nhan Thủy Minh nhíu mày không nhịn được hỏi: "Chỉ là nhờ các ngươi đi lấy chút đồ giúp ta thôi, rốt cuộc các ngươi đang làm cái quỷ gì vậy?"

Tiền Tiểu Ngàn đang đắm chìm trong vở kịch của mìn, dựng lỗ tai lên nghe ngóng động tĩnh ngoài mái hiên rồi mới kéo ghế ngồi xuống: "Cha ngươi vừa mới đến nhà ta, mặt đen thui đáng sợ muốn chết, ta phải trốn đông trốn tây mãi mới ra được đây đấy! Nhị đệ của ngươi nói lần này là đánh một trận chủ chốt của chiến dịch trọng đại, chúng ta phải thảo luận chiến lược cực kỳ quan trọng quyết chiến quyết thắng, đương nhiên phải cẩn thận, một nước cờ sai thua hết cả bàn cờ!"

Nhan Thủy Minh không còn gì để nói, cũng lười nói, chỉ hỏi: "Đồ đâu?"

"Tất cả đều là đá thượng hạng, có cả phỉ thúy, đều ở đây hết." – Tiền Tiểu Ngàn đưa chiếc hộp trong tay ra, nhỏ giọng hỏi: "Cho nên, rốt cuộc là chuyện gì, phải làm cái gì?"

"Làm cái này." – Nhan Thủy Minh đưa ra một bản phác thảo, mở hộp đá, nhưng chọn đi chọn lại vẫn không thấy được loại hợp ý.

"Làm vòng tay mà cũng có thể đánh thắng trận?" – Tiền Tiểu Ngàn không thể không nghi hoặc, nhìn đi nhìn lại mấy lần: "Cái này do ngươi vẽ? Cũng khá đẹp. Cái răng này là thế nào? Ngươi muốn mài đá thành hình chiếc răng? Để tặng cho bảo bối xinh đẹp của ngươi?"

"Ta chưa nói là muốn đánh trận." – Nhan Thủy Minh bị chọc cười, đậy lại nắp hộp trả cho y, bình tĩnh nói: "Ừm, ta muốn tìm một khối ngọc lục bảo thật đậm thật sáng, tất cả chỗ này đều không được, có phải ngươi còn giấu loại tốt hơn nữa không? Nhá các ngươi buôn bán ngọc không thể chỉ được có vậy."

Tiền Tiểu Ngàn bĩu môi, lấy một chiếc túi nhung từ trong tay áo, bên trong là một khối phỉ thúy sáng trong, có thể coi là tiên thúy dục tích, ngọc nhuận thả thuần thấu, lục chính nhi sắc kiều, giống như một giọt ngọc thần tiên màu xanh thuần tịnh lạc dưới trần gian.

"Sao có thể, ngươi nhìn cái này đi, đế vương lục thuần khiết, đẹp không! Khả ngộ bất khả cầu, nhà của chúng ta tổng cộng cũng chỉ có được mấy khối."

Nhan Thủy Minh chỉ nhìn một cái đã ưng, thầm tưởng tượng cảnh chiếc vòng tuyệt hảo đeo trên cổ tay nhỏ nhắn kia, quả là tuyệt phối. Nhan Thủy Minh cười: "Được, ra giá đi."

Tiền Tiểu Ngàn nháy mắt, cười giống hệt một tên gian thương: "Khà khà, cái này à, đáng quý lắm đấy."

Quý tận trời cũng chỉ đáng giá bằng cài bức danh họa của hắn, Nhan Thủy Minh nhướn mày ý bảo y cứ ra giá.

Tiền Tiểu Ngàn kích động nói: "Ta muốn bức tranh hoa mận của ngươi!"

"Ngươi thấy hứng thú với thi họa từ bao giờ?"

"Ngươi không cần hỏi, có đổi không?"

Nhan Thủy Minh chỉ kinh ngạc trong tích tắc liền hiểu, hắn nửa thật nửa giả suy tư: "Ta vốn định đợi một thời gian nữa làm quà tặng sinh thần Triệu Hành huynh..."

Tiền Tiểu Ngàn nóng nảy, trước đây Triệu Hành ra giá hỏi mua nhiều lần như vậy hắn đều không bán, đúng lúc này lại muốn tặng? Y nhăn nhó mặt mày: "Ngươi không được tặng! Ngươi bán cho ta, ta tặng, như thế ngươi còn có được một khối phỉ thúy cực phẩm, đầu óc ngươi có thủng lỗ thì cũng phải biết nên làm thế nào chứ?!"

Quả nhiên là thế...... Nhan Thủy Minh cười cười: "Thành giao! Chẳng qua còn cần ngươi giúp một việc, hai ngày này ta không ra ngoài được..."

Tiền Tiểu Ngàn đã vui vẻ muốn chết: "Là nhờ ta đến chào hỏi bảo bối xinh đẹp của ngươi, nói người ta đừng có lo lắng chứ gì? Không thành vấn đề!"

"Nhờ ngươi trông chừng thợ thủ công, làm theo bản vẽ này, kích cỡ y hệt, hạt ngọc không cần quá lớn, nhỏ mà tinh xảo là được, còn phải nhờ ngươi thúc giục họ làm nhanh, trong hai ngày phải xong, ngày thứ ba ta cần luôn." – Nhan Thủy Minh đưa cả bản vẽ cả ngọc phỉ thúy cho Tiền Tiểu Ngàn, lại nói: "Không cần ngươi gửi lời, ta đã nói y chờ ta ba ngày, ba ngày sau ta nhất định sẽ về. Hơn nữa ta cũng không yên tâm để ngươi chuyển lời, lời chuyển đi sẽ luôn có sai lệch, nếu y không gặp được ta e là sẽ nghĩ ngợi lung tung buồn khổ một mình. Y giỏi nhất là tự đổ hết lỗi lầm lên người mình."

Tiền Tiểu Ngàn nghe vậy trợn mắt há hốc mồm, lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cũng không biết Nhan Thủy Minh lại là người tinh tế như thế. Y nghĩ nghĩ một lát rồi hỏi: "Nói cũng đúng, nhưng mà, bây giờ ngươi đang bị cấm túc đấy huynh đệ, ngươi đi gặp y kiểu gì?"

Nhan Thủy Minh: "Nhìn thấy cái cây bên góc hậu viện không, rất dễ trèo."

Kế hoạch đã sắp xếp ổn thỏa, hai ngày nay lại không thoải mái giống như hắn tưởng tượng. Các đệ đệ muội muội đã lâu không được gặp đại ca, nhiệt tình còn hơn cả ngày xưa, bạn bè biết tin hắn về, cứ rảnh rỗi là lại kéo nhau đến hỏi thăm, bởi vậy mặc dù bị cấm túc nhưng trong viện Nhan Thủy Minh vẫn náo nhiệt như thường.

Tính ra thì cũng chẳng khác là bao so với mười mấy năm gần đây, chỉ là hắn cảm nhận được sự quạnh quẽ rõ rệt chưa bao giờ có. Rõ ràng Bành Thạch Nhai là người yên tĩnh nhất, nhưng thiếu đi bóng dáng cô đơn ấy lại khiến hắn cảm thấy trống trải.

Lần đầu tiên Nhan Thủy Minh nếm trải mùi vị tương tư, mùi vị ấy không thoải mái chút nào. Bạn bè thân thích đều tụ tập một chỗ cùng hắn giám định thưởng thức tập tranh mới, hắn lại bỗng nhiên nhặt được thứ gì đó đã bị hắn lãng quên. Mười năm trước hắn từng nói sẽ giới thiệu thật nhiều bạn tốt cho Thập Nha, hắn nói hắn có rất nhiều bạn, hắn muốn tất cả bạn của mình đều trở thành bạn của y.

Nhưng Nhan Thủy Minh đã quên sạch sành sanh.

Kế hoạch hồi nhỏ của hắn rất rực rõ, bạn bè quá nhiều, sầu lo quá ít, hắn theo phụ thân đi đến trời nam đất bắc buôn bán, gặp mặt rất nhiều giao hữu hời hợt, tới tới lui lui toàn khách qua đường, tiểu Thập Nha cuối cùng, biến thành một cái bóng cô độc nhỏ bé trong góc, bên cạnh những dòng người đến người đi.

Với hắn mà nói thời gian ngắn ngủi đó chỉ là một trải nghiệm không đáng nhắc đến, 53 ngày ngắn ngủi bị quên lãng chỉ là bình thường. Với Bành Thạch Nhai sống cô đơn mười bảy năm, đó lại là quãng thời gian đặc biệt bừng sáng trong cuộc đời y.

Y đã đợi mình mười năm, mười năm này cũng gian nan như bây giờ sao?

Nghĩ như vậy, Nhan Thủy Minh chờ đến ngày cuối cùng đã không thể nhẫn nại chờ đợi thêm được nữa.

Hắn vốn định biểu hiện thành ý của mình, có thể sẽ chờ được một cơ hội, hắn cũng đang đánh cuộc cha hắn có thể đổi ý vì câu nói "Tùy ngài" của hắn hay không. Đáng tiếc phụ thân hắn chưa từng xuất hiện trong hai ngày nay.

Cũng không cần quá cân nhắc, không ngắn thì dài, cha hắn rồi sẽ nghĩ thông suốt, năm đó cha hắn đấu tranh quyết tâm cũng chẳng hề thua kém hắn chút nào.

Nhan Thủy Minh không nghĩ nhiều nữa, thong dong xắn tay áo, nhảy tường đi.

Tác giả: Ngày mai sẽ viết tiếp! Ngày mai nhất định sẽ xong. ( xấu hổ quá nhưng vẫn phải cười ˋ( ° ▽, °))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui