Tiểu nha đầu quỳ sụp xuống, nàng đâu dám phán xét chủ tử sai hay đúng, nhưng Nhan Thủy Minh híp mắt: "Cứ nói đi, không sao, ta rảnh rỗi không có gì làm, ngươi tâm sự cùng ta."
Tiểu nha đầu chỉ có thể run run rẩy rẩy trả lời: "Chuyện này.... Nam tử cùng nam tử, không... không hợp lẽ thường."
"Lẽ thường lúc nào cũng đúng?"
Nha đầu sắp khóc mất, đáng lẽ ngay từ đầu nàng không nên mở miệng mới phải "Nô tỳ... Nô tỳ thực sự không hiểu."
Nhan Thủy Minh thu binh đúng lúc, lại quay về vấn đề kia: "Vậy rốt cuộc ngươi từng thấy người kia chưa?"
"Chưa, trong thôn có không ít thiếu niên mười sáu mười bảy, nhưng chưa từng thấy qua người thiếu gia nhắc đến."
Nhan Thủy Minh trầm tư một lát, đùa thì đùa, nhưng hắn thực sự không tin trên đời có yêu tinh.
"Vậy đứng lên đi, sợ cái gì, ta cũng không mắng ngươi. Nhờ ngươi một việc." – Hắn đỡ nha đầu dậy: "Thay ta hỏi thăm xem có người này không, là ai? Làm nghề gì? Đang ở đâu?"
Tỉểu nha đầu đồng ý không được, không đồng ý cũng không được: "Lão gia nói không thể cho ngài xuống núi, cũng không được đưa người khác lên."
"Không xuống núi, không cần đưa người tới, ta không định làm gì, chỉ tò mò." - Nhan Thủy Minh dừng một chút lại nói: "Nhưng cũng đừng nói ra ngoài, đến lúc đó lại dọa người ta chạy mất. Hơn nữa nếu truyền đến tai cha ta, nói không chừng lại tức giận đổ bệnh, ngươi không gánh nổi đâu."
Nhan Thủy Minh ôn hòa nói xong câu này, thả người đi.
Trên cây có mấy chú chim hoàng oanh bay đến, ghé tai nhau, có lẽ đang bàn tán không biết vì sao con người làm bạn với chúng mấy hôm nay lại không đến nữa.
Nhan Thủy Minh cười cười, cất tranh vào ống trúc, thầm nghĩ không biết sự tò mò trong lòng mình có trộn lẫn thứ gì khác không, ít nhất thì đôi mắt kia cũng khiến người khác nhung nhớ không quên.
Ngày hôm sau tỉnh lại cảnh xuân tươi đẹp, Nhan Thủy Minh bước ra phòng ngủ, theo thói quen nhìn lên tán cổ thụ tốt tươi ngoài sân, trầm tĩnh trăm năm không đổi, điểm xuyết vẻ linh tính kỳ lạ.
Nhưng hình như có gì đó khác thường.
Nhan Thủy Minh đi đến dưới tán cây, phát hiện tờ giấy treo hờ hững trên cành cây đã biến mất, hơn nữa sợi dây tơ hồng dùng để treo nó cũng bị lấy đi mất.
Nhưng trong viện này của hắn không có ai đến thăm, giày rơm vẫn còn treo trong nhà, có giày mới rồi nên không định lấy lại nữa?
Khóe miệng Nhan Thủy Minh hơi cong lên, rất có hứng thú, định dùng cách này câu một con thỏ hoang.
Hắn dành cả buổi chiều bé một bức tranh, vẽ hình thiếu niên kinh hoảng thất thố trốn sau thân cây, là cảnh tượng hôm ấy bị hắn bắt gặp. Ý tứ rất rõ ràng: Thấy ngươi rồi, đừng trốn nữa.
Vẽ xong, cuộn lại treo lên cành cây kia, chờ đợi sáng hôm sau ôm cây đợi thỏ.
Lần này trời còn chưa sáng Nhan Thủy Minh đã ngáp ngắn rời giường, nhưng vẫn bỏ lỡ, bức tranh biến mất, không để lại chút dấu vết nào.
Chẳng lẽ đổi giờ làm việc, nửa đêm lén lút đến?
Nhan Thủy Minh thấy buồn cười, người này quá kỳ lạ.
Nhan Thủy Minh trải giấy, suy nghĩ một lát, lần này không viết không vẽ gì cả, chỉ cuộn tờ giấy trắng lại treo lên.
Màn đêm buông xuống, Nhan Thủy Minh pha một ấm trà, chọn một góc kín đáo, hứng thú ngồi chờ ở đó, chờ ánh trăng dần bò lên cao, hắn tắt đèn, nương theo ánh trăng mờ ảo ngồi sau rào tre kiên nhẫn uống trà ngắm trăng.
Chờ đã lâu, Nhan Thủy Minh chật vật nhắm mắt lại, thầm nghĩ hôm lại lại không thu hoạch được gì, dù sao người kia cũng nhát gan cực kỳ, nhận được bức tranh như thế không biết sẽ hoảng loạn trong bao lâu.
Đang định về phòng ngủ, hắn vừa ngẩng đầu lên đã thấy cách đó không xa có một bóng người, cái bóng kia đi dọc theo ven đường cọ tới cọ lui, đi đi dừng dừng, lúc thì nắm cỏ đuôi chó, lúc lại đứng yên xoắn xuýt, quay đầu về, chưa bước được hai bước lại quay lại, Nhan Thủy Minh nín cười quan sát, cuối cùng thấy người kia nhích đến sau thân cây, bám vào thân cây ló đầu ra nhìn nhìn trong viện. Nhan Thủy Minh cố ý ngồi sau mấy bụi hoa nguyệt quý xum xuê, nếu không phải ngày rằm trăng sáng sẽ không thấy được hắn. Nếu đã bắt được người, hắn cũng không vội hành động, hắn muốn nhìn xem người này muốn làm cái gì.
Thiếu niên kia lại không làm gì cả, ôm thân cây quay đầu nhìn ngó xung quanh hồi lâu, sau đó ngựa quen đường cũ bò lên cành cây, tay chân nhẹ nhàng cởi bỏ dây tơ hồng, rồi cẩn thận bò xuống, động tác nhanh lẹ lưu loát.
Thiếu niên không mở ra xem luôn, chỉ ôm cẩn thận cuộn giấy vào lòng, nhìn dáng vẻ này có vẻ định chạy đi.
Nhan Thủy Minh đương nhiên không thể âm thầm quan sát nữa, đứa nhỏ này chạy rất nhanh, lơ là một chút sẽ không bắt lại được.
Hắn kịp thời đặt chén trà xuống, cố gắng nhẹ nhàng đẩy rào tre ra, muốn yên lặng đến gần không gây ra tiếng động. Nhưng rào tre đã cũ không nghe lời, chỉ mở ra một khe nhỏ mà cũng vang tiếng "Kẹt kẹt", thiếu niên nhạy bén y như thỏ hoang, bóng dáng mảnh khảnh hơi run lên, cất bước chạy đi.
Nhan Thủy Minh bất đắc dĩ, với khoảng cách này e là không bắt được, chỉ đành hét lên một tiếng: "Đứng lại!"
Editor: Hoa nguyệt quý là hồng Trung Hoa đó mọi người, cơ mà tui thích cái tên nguyệt quý hơn nên để tên là nguyệt quý nha (Trong bộ khác tui vẫn edit là hồng Trung Hoa hihi).