Đứa Bé Xui Xẻo

Có phải ngươi thích ta không?

Bành Thạch Nhai bị mấy chữ to này làm cho mắt hoảng tay run, xấu hổ không chỗ dung thân.

"Ta, ta..." – Một lúc lâu sau y mới dám ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt vừa như đang cười vừa như đang tìm tòi nghiên cứu, lập tức nghẹn lời không nói nổi một tiếng, y dùng bức tranh che mặt mình lại, rồi lại bị hình vẽ trong tranh dọa giật mình, hóa ra tất cả tâm tư của y đều hiện hết bên trong.

Nhan Thủy Minh hỏi: "Ta viết đúng rồi sao?"

Màu đỏ nhanh chóng bò lên mặt Bành Thạch Nhai mãi không tiêu tan, y mấp máy môi muốn mình hạ nhiệt một chút, lúc lâu sau mới thử nhỏ giọng thương lượng: "Huynh có thể, đừng hỏi không."

Nhan Thủy Mình cười, trần thuật: "Vậy là viết đúng rồi."

Bành Thạch Nhai không phủ nhận, y lại trầm mặc, rũ mắt xuống, chỉ có thể luống cuống tay chân tìm việc gì đó để làm, y cuộn tròn bức tranh lại lần nữa, vì gấp gáp mà không may làm nhàu một góc nhỏ, y hít sâu một hơi nhanh chóng vuốt phẳng như sợ tờ giấy bị đau, rồi lại lén nhìn Nhan Thủy Minh.

Nhan Thủy Minh bàng quan chứng kiến toàn bộ cũng thấy thú vị, chờ bành Thạch Nhai cuộn tranh lại đưa cho hắn, hắn tóm lấy đầu ngón tay y: "Từ bao giờ?"

Đầu ngón tay kia của Bành Thạch Nhai run lên.

Nhan Thủy Minh rất chân thành, nụ cười rất dịu dàng, ánh mắt thâm thúy siết chặt lấy Bành Thạch Nhai, kiên nhẫn dẫn dụ: "Cái này có thể hỏi chứ? Ta cũng hơi muốn biết."

Những thứ đó là một loại mê hoặc với Bành Thạch Nhai, Nhan Thủy Minh không trào phúng không chê cười cũng không ghét bỏ, còn cười với y, Bành Thạch Nhai vô tri cô giác hãm trong sự dịu dàng của hắn: "Từ... ánh mắt đầu tiên đã thích rồi."

"Ồ..." – Nhan Thủy Minh ý vị thâm trường: "Hóa ra là thấy sắc nảy lòng tham."

Bành Thạch Nhai không đọc nhiều sách, kiến thức cũng không nhiều, trong chốc lát không hiểu ý của câu này, y mơ màng lặp lại: "Thấy sắc nảy lòng tham?"

Nhan Thủy Minh nghĩ nghĩ, bàn tay đang tóm đai lưng trong vòng thêm một vòng, thong thả kéo Bành Thạch Nhai vào trong viện, nói một vài lời không lịch sự cho lắm: "Có nghĩa là, ngươi thấy ta đẹp, thích bộ mặt này của ta, ngươi, thèm muốn thân thể ta."

Bành Thạch Nhai nghe vậy hoảng loạn, cuống quít phủ nhận: "Không phải..." – Nói đến cùng y cũng không chắc chắn lắm, đúng là y thấy Nhan Thủy Minh rất đẹp, Bành Thạch Nhai âm thầm lẩm bẩm: "Hẳn là không tính."

"Vậy đúng rồi, thích từ cái nhìn đầu tiên, nhất kiến chung tình, chỉ đơn giản là vì ngoại hình."

Đơn giản là vì ngoại hình. Lời này không đúng, Bành Thạch Nhai nhíu mày nghiêm túc nghĩ, nghĩ thật cẩn thận, vừa bướng bỉnh vừa ngượng ngùng nói: "Không phải, bởi vì huynh tốt, không phải chỉ vì đẹp."

Lần đầu tiên Nhan Thủy Minh nghe thấy có người trắng trợn nói hắn "tốt" để khen hắn, hắn cười khẽ: "Ta tốt sao? Tốt ở đâu?"

Bành Thạch Nhai lại cắn môi dưới theo thói quen, quay mặt đi, nhỏ giọng nói: "Chỗ nào cũng tốt."

Chỗ nào cũng tốt.

Nhan Thủy Minh vật cười, đứa nhỏ nhìn vụng về này vừa thú vị vừa đáng yêu, đúng là khiến người khác thấy thích. Tình cảm thuần khiết chân thành lại biểu lộ hết không hề che đậy, cũng khiến người khác động lòng.

Nhưng hắn cũng rất tò mò: "Ta mới đến đây được mấy ngày, thậm chí còn chưa tiếp xúc với ngươi, ngươi chỉ ngồi trên cây nhìn mà đã thấy ta tốt?"

Bành Thạch Nhai há miệng thở dốc muốn trả lời, y ngừng lại nghĩ đến gì đó, lại nuốt lời muốn nói vào lòng: "Ừm, ta tự biết."

Nhan Thủy Minh mỉm cười, nghiêng đầu lại thấy trên khuôn mặt xinh đẹp kia thoáng lên một tia ảm đạm, trêu người ta lâu thế rồi, cuối cùng hắn cũng có chút lương tâm phát hiện ra. Nhan Thủy Minh suy nghĩ một lát, dừng bước, xoay người nhìn thẳng vào y, lần này rất chân thành: "Không vui à?"

Bành Thạch Nhai sửng sốt, y hơi hoảng loạn trước ánh nhìn chăm chú của hắn: "Không... Không phải."

Nhan Thủy Minh nhìn y nghiền ngẫm, cảm nhận được vẻ hoảng loạn quẫn bách càng thêm nặng, hai tai vừa đỏ bừng giờ đã nhạt đi hẳn, chỉ còn lại màu hồng hồng quanh quẩn, đôi mắt to chớp một cái, lại chớp một cái, nhìn xung quanh, mơ màng không rõ.

Nhan Thủy Minh bỗng nói: "Ngươi giống con thỏ."

Lúc này Bành Thạch Nhai không hoảng loạn mà che kín miệng mình, rối rắm cau mày, trong mắt có chút mất mát, có chút khổ sở: "Không giống con thỏ."

"Vì sao?" – Nhan Thủy Minh hơi nghi hoặc, y có vẻ rất kháng cự cách so sánh này.

Tiếng nói thấp thấp của Bành Thạch Nhai truyền ra từ kẽ hở bàn tay: "Ta không có tai dài, cũng không có miệng giống con thỏ." – Y nói xong cẩn thận giải thích: "Con thỏ xấu lắm, bọn họ nói ra không xấu."

Nhan Thủy Minh bị chọc cười thành công, hóa ra Bành Thạch Nhai nghĩ nói y giống con thỏ tức là chê y xấu.

Nhan Thủy Minh không nhịn được duỗi tay sờ sờ bên tai hồng phấn đáng yêu, cảm nhận được nó hơi run rẩy, sau đó màu hồng càng thêm đậm, điều kỳ lạ là Bành Thạch Nhai chỉ cứng người đứng yên chứ không né tránh.

Nhan Thủy Minh nói: "Con thỏ nói nó buồn lắm, rõ rành thỏ đáng yêu vậy mà."

Bành Thạch Nhai giật mình, yếu đuối hỏi thử: "Ngươi thích con thỏ?"

Trước khi đến đây Nhan Thủy Minh không phải nguwofi thích thỏ, bởi vì ngoài món thịt thỏ trên bàn ăn và thịt thỏ khô, hán chưa từng thấy con thỏ thật nào. Mấy ngày này nhờ con thỏ xám được hắn cứu và Bành Thạch Nhai, hắn được nhận ra con thỏ rất đáng yêu, hắn gật đầu: "Phải, ta rất thích thỏ."

Trong đôi mắt đen láy của Bành Thạch Nhai hiện lên vẻ yên tâm, còn có một chút vui vẻ, y bỏ tay xuống, nhưng lại nghĩ đến gì đó, đột nhiên y thấy áy náy—— sau này không bao giờ ăn thịt thỏ nữa, có ngon cũng không ăn.

Tác giả: Sao phế văn khó đăng vậy trời, chẳng lẽ mạng trong núi sâu rừng già của chúng tui không xứng sao? ⊙﹏⊙∥


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui