Đưa Cho Lão Đại Tàn Tật Ấm Áp


Anh Chiêu nhìn quan tâm trên mặt Văn Nhân Minh, lộ ra một cái mỉm cười.

Lại là lắc lắc đầu, đối hắn nói:
“Văn Nhân, cảm ơn huynh! Nhưng đây là thù của đệ, đệ muốn đích thân báo.

Huống hồ Phiêu Miểu Các căn bản chính là tai họa, tất cả những bí tịch cùng công pháp đều là cướp đoạt từ người khác.

Mấy năm nay Nam Tranh tuy rằng đề phòng đệ, nhưng cũng bị đệ nắm giữ một ít chứng cứ.

Chết, quá dễ dàng.

Nam Tranh chính là tên ngụy quân tử, lão để ý nhất chính là danh dự.

Đệ nhất định phải làm lão thân bại danh liệt, những gì lão làm phải bị trừng phạt!”
Văn Nhân Minh nghe vậy gật gật đầu, chỉ cần là ý muốn Anh Chiêu, hắn tự nhiên đều ủng hộ.

Rốt cuộc hiện tại trên thế giới này, người hắn để ý duy nhất cũng cũng chỉ có một người thôi.
Anh Chiêu kể những lời đó, cũng đều là việc thật vật thật.

Phiếu Miểu Các sau lưng làm không ít chuyện xấu, nguyên chủ kỳ thật cũng có phát hiện, chỉ là cậu vẫn luôn không muốn tin tưởng thôi.
Ngay cả chuyện song thân nguyên chủ bị Nam Tranh hại chết, Anh Chiêu phải thông qua hệ thống cho góc nhìn toàn diện mới thấy được cốt truyện bị che giấu...
Nếu Tiêu Liệt đã chết, hiện tại, cũng hẳn là lúc nên thu thập Nam Tranh.

Sau khi rời đi sơn động được một lúc, rất mau, bọn họ liền gặp đệ tử Phiếu Miểu Các.
Những người đó ước chừng đã chịu sóng âm Thủy thú công kích nên hai ba ngày sau mới tỉnh lại, liền nhanh chóng có người phát hiện thi thể Tiêu Liệt.
Mọi người nội tâm kinh sợ, nhìn đến những mảnh thân thể Thủy thú rải đầy đất, lại không nhìn thấy Văn Nhân Minh cùng Anh Chiêu, đều cho rằng bọn họ đã cùng Thủy thú đồng quy vu tận.
Chỉ là bọn chúng đều nhớ rõ trước khi xuất phát Các chủ Nam Tranh giao phó những gì, cho nên mới không tự tiện rời khỏi bí cảnh, mà thay phiên lẻn vào bên trong hồ nước, muốn tìm《 Thanh Nguyên quyết 》.
Anh Chiêu nhướng mày, nghĩ thầm đệ tử Phiếu Miểu Các đối với người đồng môn có tôn trọng, không mang thân xác Tiêu Liệt ra kiểm tra kỹ càng tỷ mỉ.


Nói cách khác, cũng sẽ không phát hiện trên người Tiêu Liệt có khối ngọc giản màu đen.

Bất quá những kẻ này đều chưa từng gặp qua hình dạng《 Thanh Nguyên quyết 》, không nhận ra cũng rất có khả năng.
Huống chi《 Thanh Nguyên quyết 》 bên trong đã bị Văn Nhân Minh hấp thụ rồi, chỉ còn lại có cái vỏ rỗng, cũng toả ra không bao nhiêu linh lực.
Anh Chiêu giải thích với những kẻ Phiếu Miểu Các, nói cậu cùng Văn Nhân Minh lúc chiến dấu với Thủy thú bị mất phương hướng.

May mắn lúc giết chết Thủy Thú, cậu mang theo thương thế tìm được Văn Nhân Minh, điều tức vết thương mấy ngày, cho nên giờ mới quay lại.
Nói đến chuyện Tiêu Liệt bị mất mạng, Anh Chiêu tỏ vẻ Tiêu Liệt là bị Thủy Thú giết, còn giả bộ đau đớn khi nhắc tới.
Trong suy nghĩ mọi người ở Phiếu Miểu Các, Anh Vân Bình vẫn luôn ái mộ Tiêu Liệt, cho nên Anh Chiêu biểu hiện thương tâm như thế, khiến bọn chúng không dám hỏi gì nhiều.

Sau đó Anh Chiêu lại làm bộ làm tịch đi dò xét thân xác Tiêu Liệt.

Làm bộ lơ đãng cầm lấy Ngọc giản màu đen bên hông Tiêu Liệt, nghi hoặc nói:
“Ngọc giản này chưa thấy bao giờ, cũng không nghe nói Phiếu Miểu Các có vật như vậy.”
Văn Nhân Minh nghe vậy lập tức phối hợp.
“Vân Bình, đây là 《 Thanh Nguyên quyết 》! Ta vẫn luôn cảm ứng được 《 Thanh Nguyên quyết 》 tựa hồ ngay tại bên người, không nghĩ tới đã bị Tiêu đạo hữu bắt được.

Cũng khó trách Thủy thú sẽ vẫn luôn đuổi theo Tiêu đạo hữu không bỏ!”
Người Phiếu Miểu Các vừa nghe mới cẩn thận nhớ lại sự việc ngày đó gặp Thủy thú tập kích, vốn là cảm thấy bị tấn công bất ngờ như vậy rất kỳ quái, không nghĩ tới đều là Tiêu Liệt tạo thành.
Đến nỗi Tiêu Liệt vì cái gì sẽ gạt mọi người một mình lấy 《 Thanh Nguyên quyết 》, nguyên nhân không cần nói cũng biết.

Nhưng Tiêu Liệt lại hoàn toàn không quan tâm an nguy của bọn họ, làm cho bọn họ không có chuẩn bị đã cùng Thủy thú đối đầu, mới khiến nhiều đồng môn bị hi sinh như thế.
Nghĩ đến đây, mọi người nhìn về phía thi thể Tiêu Liệt ánh mắt nháy mắt đều lạnh băng.

Bất quá nếu hiện tại 《 Thanh Nguyên quyết 》 đã tới tay, cũng không cần để ý chuyện khác làm gì.
Đám người Phiếu Miểu Các nhanh chóng thu thập hành trang, liền cùng Anh Chiêu với Văn Nhân Minh ngự kiếm bay về cửa bí cảnh.
Tiến vào bí cảnh là Tiêu Liệt cùng Anh Chiêu mang đội, tổng cộng có gần hai mươi đệ tử Phiếu Miểu Các đi theo.


Nhưng chờ đến lúc rời đi, Tiêu Liệt đã chết, đệ tử Phiếu Miểu Các cũng dư lại năm sáu người.
Hơn nữa năm sáu kẻ này lúc ở bên trong động phủ đều đã bị gieo tâm ma.

Không bao lâu nữa, bọn chúng sẽ mất đi lý trí mà phát điên.

Mấy năm nay người Phiếu Miểu Các đều bị Nam Tranh lén lút dẫn dắt làm không ít chuyện xấu, trừ bỏ Vân Bình bị coi như người ngoài mà đề phòng, không một kẻ nào là sạch sẽ.

Cho nên kết quả như vậy là báo ứng của chúng.

Anh Chiêu cùng Văn Nhân Minh mang theo những kẻ Phiếu Miểu Các đến cửa vào lúc trước, phát hiện Nam Tranh đã sớm ở nơi đó chờ đợi.
Đệ tử Phiếu Miểu Các đã đưa chuyện bọn họ lấy được 《 Thanh Nguyên quyết 》 dùng truyền âm phù nói cho Nam Tranh, tuy rằng không biết bên trong bí cảnh cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể lấy được 《 Thanh Nguyên quyết 》 vẫn khiến làm Nam Tranh thập phần hưng phấn.
Nam Tranh đứng ở cửa ra nóng lòng nhìn chăm chú vào đoàn người, biểu tình trên mặt suýt nữa không giữ được.
Anh Chiêu nhướng mày, nhìn bộ dáng Nam Tranh, bất động thanh sắc nắm một bên tay Văn Nhân Minh đi tới bên cạnh lão.

Nhìn Nam Tranh gật gật đầu, hô một tiếng:
“Sư phó.”
Văn Nhân Minh quay đầu, mặt hướng Nam Tranh lộ ra một tia cười nhạt, ôm quyền nói:
“Lần này thật sự muốn cảm tạ Các chủ khẳng khái tương trợ, nếu không nói, tại hạ cũng thật sự là khó có thể ở trong bí cảnh một mình một người tìm được《 Thanh Nguyên quyết 》.”
Nam Tranh nhìn thấy Văn Nhân Minh sửng sốt một chút, quay đầu cau mày nhìn Anh Chiêu bên cạnh.

Anh Chiêu lại đột nhiên bày ra một bộ dáng bi thương nói với Nam Tranh.
“Sư phó, bí cảnh nguy hiểm khôn lường, Phiêu Miểu Các thiệt hại không ít đệ tử.

Liền sư huynh cũng....”
Nói tới đây, Anh Chiêu cúi đầu, bộ dáng nhẫn nại không được khóc thút thít.

Trên thực tế, cậu chỉ là cúi đầu che giấu bên miệng ý cười thôi.

Xung quanh có không ít đệ tử Phiêu Miểu các đứng nhìn, Nam Tranh tuy rằng lực chú ý đều ở 《 Thanh Nguyên quyết 》, nhưng cũng không thể không trước tiên quan tâm những đệ tử thiệt mạng.

Làm bộ làm tịch thở dài, bi thương nói:
"Lúc nhận được Truyền âm phù ta mới biết được vài tin tức, không nghĩ tới bí cảnh thế nhưng sẽ nguy hiểm như vậy! Ngay cả Liệt Nhi hắn đều… Ai! Vi sư từ nhỏ liền đem hai người các ngươi nuôi lớn, ngươi cùng Liệt Nhi đối với vi sư mà nói giống như thân tử giống nhau.

Vi sư thật là đau lòng a!”
Nghe được Nam Tranh nói, Anh Chiêu trong mắt châm chọc chợt lóe lên.

Nếu là thật sự coi là thân sinh nhi tử, vì sao phải cho Tiêu Liệt ăn Ma dược, khiến tinh thần cùng sinh mệnh gã bị hao mòn.

Nam Tranh đã sớm làm tốt chuẩn bị, chờ Tiêu Liệt lấy được 《 Thanh Nguyên quyết 》 trở về, liền một mình bá chiếm.

Như vậy mặc dù Tiêu Liệt nổi lên một ít tâm tư, cũng sẽ bởi vì từng ăn xong Ma dược mà không sống được bao lâu.
Tiêu Liệt tuy rằng cho tới nay đều ích kỷ lương bạc, nhưng trước nay đều chưa từng hoài nghi Nam Tranh.

Ở trong bí cảnh đã từng nghe gã tán gẫu với đệ tử Phiếu Miểu Các, nói Nam Tranh vì chữa thương cho gã, nên cố ý đi tìm Tiên dược.

Watt.pad cakhothit
Mới làm gã có thể nhanh như vậy liền tỉnh lại, thậm chí tu vi còn nháy mắt tăng lên.

Chỉ tiếc, đến chết Tiêu Liệt cũng không biết, chính mình ăn căn bản không phải cái gì Tiên dược, mà là độc dược.
Anh Chiêu đột nhiên cong cong khóe miệng, từ trong lồng ngực mình lấy ra Ngọc giản màu đen, đưa đến trước mặt Nam Tranh nói:
“Sư phó, đây là chúng con ở trong bí cảnh tìm được 《 Thanh Nguyên quyết 》.”
Nam Tranh nhìn thấy Ngọc giản trước mắt sáng ngời, không tự chủ được vươn tay muốn lấy đi 《 Thanh Nguyên quyết 》.

Ai ngờ Anh Chiêu nhanh chóng chuyển hướng đem Ngọc giản nhét vào trong tay Văn Nhân Minh.

Cùng Văn Nhân Minh cười nói:
“Bảo bối của gia tộc huynh không nên để ở chỗ đệ, chính huynh tự giữ đi nha."
Văn Nhân Minh nghe Anh Chiêu nói, mi mắt hơi hơi rũ xuống.

Hắn thần thức thời thời khắc khắc đều ở bên Anh Chiêu, tự nhiên chú ý động tác tới ái nhân.

Trong lòng nhỏ giọng nói một câu, ‘nghịch ngợm.’,vẫn tự nhiên mà phối hợp với đối phương nói:
“Vân Bình, chúng ta vốn có hôn ước.

Chờ đến ngày thành hôn, đệ liền trở thành người của Thanh Lưu Tông, không cần phân rõ ràng như vậy.”
Ngay sau đó hắn ở trước mặt Nam Tranh cất Ngọc giản vào túi Càn Khôn của mình, nắm chặt tay Anh Chiêu, cùng cậu mười ngón xen kẽ.

Hướng Nam Tranh mỉm cười.

“Các chủ, ta muốn mau chóng cùng Vân Bình tổ chức Đại điển đạo lữ.

Sau khi lấy được 《 Thanh Nguyên quyết 》 ta cũng đã truyền tin cho các Đại tông môn, nói bọn họ 5 ngày sau tụ họp lại Phiêu Miểu các.

Tuy rằng vãn bối có chút đường đột nhưng Các chủ vẫn luôn đối tốt với Vân Bình, ta tin tưởng ngài hẳn là sẽ không ý kiến gì.

Chờ đến khi Đại điển kết thúc, ta nguyện ý đem 《 Thanh Nguyên quyết 》 cùng Quý các chia sẻ, lấy cảm kích Phiếu Miểu Các đối Thanh Lưu Tông tương trợ chi tình!”
Nam Tranh vốn đang định tức giận vì động tác trêu đùa của Anh Chiêu với mình, có chút giận dữ duy trì không được vẻ mặt quân tử của mình muốn trực tiếp cướp đoạt 《Thanh Nguyên Quyết》.
Nhưng ai biết Văn Nhân Minh lại đột nhiên nói hắn đã thông tri các Đại tông môn 5 ngày sau tụ hợp ở Phiếu Miểu Các.

Nói không chừng Văn Nhân Minh cũng cùng các Tông môn khác lộ ra《 Thanh Nguyên quyết 》.
Nếu hiện tại Văn Nhân Minh xảy ra chuyện gì, chính mình nhất định sẽ bị mọi người hoài nghi, đến lúc đó thanh danh của mình cũng sẽ bị mất.

Nam Tranh chỉ có thể kiềm nén lửa giận, không cho chính mình lộ ra.
Văn Nhân Minh thế nhưng chủ động nguyện ý sau Đại điển đạo lữ sẽ cùng Phiếu Miểu Các chia sẻ 《 Thanh Nguyên quyết 》.
Làm cho Nam Tranh như thế nào không mừng ra mặt được, lão tuy rằng trong lòng hận không thể lập tức chiếm《 Thanh Nguyên quyết 》, lại còn muốn làm bộ một trưởng lão voi dục vô cầu.

Đối Văn Nhân Minh nói:
“Hiền chất ngươi quá mức khách khí, vì các ngươi tổ chức đại điển đạo lữ vốn dĩ nằm trong kế hoạch của ta.

Không nghĩ tới ngươi còn trước một bước thông tri các Đại tông môn, làm ta bớt không ít phiền toái.

《 Thanh Nguyên quyết 》 dù sao vẫn là chuyện nhỏ, chủ yếu là có thể nhìn tiểu bối các ngươi vui, ta liền thấy đủ!”
Nam Tranh trên mặt lộ ra biểu tình vui vẻ, quả thực cả người đều lấp lánh ánh sáng Thánh phụ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận